Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Editor: Gaasu Noo
Trở lại bãi đậu xe, ngồi vào trong xe.
"Đi đâu đây?" Tôi chờ đợi nữ vương quyết định.
"Không ngại chị hút một điếu chứ!" Tuy nói vậy, nhưng chị đã mở bao thuốc lá ra rồi, "tạch tạch" một tiếng, đốt thuốc.
Trong xe không mở đèn, tối đen như mực, chỉ có điểm đỏ duy nhất nơi đầu thuốc phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi chỉ có thể yên lặng chờ đợi, cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Cuộc sống của chúng tôi không có giao điểm, như cách cả dãy núi xa xôi.
Vậy mà hai người xa lạ giờ phút này lại gần nhau đến thế.
Nhưng tim tôi, lòng tôi đang nhìn theo phương nào? Lòng chị lại quyến luyến nơi đâu?
Mặc dù chị nói thích tôi, nhưng chị trong mắt tôi lại như sương mù không thể nắm lấy.
Cũng không phải là tôi hoài nghi chị, nhưng nếu buộc phải thích đối phương thì chị không phải là style của tôi.
"Đang nghĩ gì đó?" Đột nhiên chị hỏi như thế.
Tôi sợ hết hồn, giống như bị chị nhìn thấu nội tâm sâu kín.
"Không có gì."
Chị phun một vòng khói, chậm rãi nói: "Sau này, nếu em không muốn người khác biết em đang suy nghĩ, ngàn vạn lần đừng nói 'Không có gì'. 'Không có gì' chính là 'Có gì đó', hiểu không?"
Tôi đã nói rồi mà, chị thông minh vượt xa dự liệu của tôi.
"Lúc trước em bận chăm sóc Lạc tổng nên chị không dám quấy rầy. Thật ra hôm nay hẹn em ra ngoài là có lời muốn nói."
"Ha ha, chị làm em căng thẳng quá. Quan toà muốn thẩm tra gì nào?" Tôi cố ra vẻ thoải mái, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu bất an.
"Chị nghĩ... chị vẫn còn thích em." Giọng nói của chị không có ngượng ngùng, không có lo âu, không có hưng phấn, cũng không có kích động. Giống như bình tĩnh nói ra một sự thật.
Bên trong xe lập tức mất đi âm thanh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt của chị, nhưng tôi biết vẻ mặt của tôi nhất định rất khó coi, thật may là chị không thấy được.
"Chị Bạch..." Tôi nhẹ giọng kêu chị một tiếng, cũng không phải trả lời gì, chẳng qua là thương xót gọi vậy thôi, có lẽ chị có thể nghe hiểu lòng của tôi, chỉ vậy thôi.
Chị từ từ quay mặt sang, giống như đang ngó chừng tôi.
Mà lúc này, ngay cả đỏ mặt tôi cũng không.
"Chị đố kỵ..." Chị nhẹ nhàng khạc ra ba chữ.
"Dạ?"
"Chị đố kỵ em đối xử tốt với cô ấy như vậy..."
"Thật xin lỗi..."
"Chị không muốn nghe câu 'Thật xin lỗi'!"
"Dì ngã bệnh, cần người chăm sóc, dì không có thân nhân ở đây, hơn nữa đã ly hôn..."
"Được rồi! Em không cần giải thích nữa."
"Đây không phải là giải thích!" Tôi có chút kích động, "Em phải nói cho chị hiểu, em nhất định phải chăm sóc dì!"
Chị không nói thêm gì nữa, bên trong xe lại khôi phục an tĩnh, nhưng yên tĩnh như vậy thật sự có thể giết chết người.
Thật lâu sau, chị rốt cục thở dài, nhẹ nhàng nói:
"Người em thích là cô ấy, đúng không?"
Tôi vốn không muốn giấu giếm chị gì cả.
"Chị đã sớm đoán được mà."
"Đúng, nhưng chị không muốn tin."
"Chị ngay cả chuyện thích em cũng có thể tin, thì có gì không thể tin chứ!?" Bị giọng nói lạnh lùng của mình dọa sợ hết hồn. Thì ra tôi cũng có thể lãnh khốc như thế.
"Em cảm thấy chị ngốc nghếch lắm phải không?"
Tôi không lên tiếng, nhưng cũng có thể hiểu là đã ngầm thừa nhận.
"Chị thừa nhận, lúc vừa bắt đầu, chị coi em là anh ta. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, chị đã hiểu rõ, cho dù anh ra xuất hiện trước mắt chị, chị cũng sẽ không thích nữa. Hình ảnh luôn hiện hữu trong đầu chị là em. Chị thích em. Chỉ duy nhất mình em." Chị nói xong một hơi, có chút thở dốc.
"Chị vốn không hiểu rõ em."
"Là chị không hiểu em hay tại em không muốn chị hiểu?"
Tôi không còn gì để cãi.
Cho tới nay, người cố chấp rút ngắn khoảng cách với tôi chính là chị. Người chủ động khiến tôi rộng mở cửa lòng chính là chị. Người đã mang đến cho tôi sự vui vẻ dù chỉ trong chốc lát cũng là chị. Không thể phủ nhận, chị luôn suy tính vì tôi, nếu như làm bạn bè, không ai có thể làm tốt hơn chị.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tại sao chúng ta không thể làm bạn thân?"
Chị không nói thêm gì nữa, khởi động xe, lái ra khỏi bãi.
Xe chạy về ngoại ô thành phố, thẳng đến nơi vắng người.
Chị lướt xe cực nhanh, gió gào thét bên tai khiến tôi gần như nghẹt thở.
Bây giờ nên sửa sai thế nào đây?
Trở lại bãi đậu xe, ngồi vào trong xe.
"Đi đâu đây?" Tôi chờ đợi nữ vương quyết định.
"Không ngại chị hút một điếu chứ!" Tuy nói vậy, nhưng chị đã mở bao thuốc lá ra rồi, "tạch tạch" một tiếng, đốt thuốc.
Trong xe không mở đèn, tối đen như mực, chỉ có điểm đỏ duy nhất nơi đầu thuốc phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi chỉ có thể yên lặng chờ đợi, cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Cuộc sống của chúng tôi không có giao điểm, như cách cả dãy núi xa xôi.
Vậy mà hai người xa lạ giờ phút này lại gần nhau đến thế.
Nhưng tim tôi, lòng tôi đang nhìn theo phương nào? Lòng chị lại quyến luyến nơi đâu?
Mặc dù chị nói thích tôi, nhưng chị trong mắt tôi lại như sương mù không thể nắm lấy.
Cũng không phải là tôi hoài nghi chị, nhưng nếu buộc phải thích đối phương thì chị không phải là style của tôi.
"Đang nghĩ gì đó?" Đột nhiên chị hỏi như thế.
Tôi sợ hết hồn, giống như bị chị nhìn thấu nội tâm sâu kín.
"Không có gì."
Chị phun một vòng khói, chậm rãi nói: "Sau này, nếu em không muốn người khác biết em đang suy nghĩ, ngàn vạn lần đừng nói 'Không có gì'. 'Không có gì' chính là 'Có gì đó', hiểu không?"
Tôi đã nói rồi mà, chị thông minh vượt xa dự liệu của tôi.
"Lúc trước em bận chăm sóc Lạc tổng nên chị không dám quấy rầy. Thật ra hôm nay hẹn em ra ngoài là có lời muốn nói."
"Ha ha, chị làm em căng thẳng quá. Quan toà muốn thẩm tra gì nào?" Tôi cố ra vẻ thoải mái, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu bất an.
"Chị nghĩ... chị vẫn còn thích em." Giọng nói của chị không có ngượng ngùng, không có lo âu, không có hưng phấn, cũng không có kích động. Giống như bình tĩnh nói ra một sự thật.
Bên trong xe lập tức mất đi âm thanh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt của chị, nhưng tôi biết vẻ mặt của tôi nhất định rất khó coi, thật may là chị không thấy được.
"Chị Bạch..." Tôi nhẹ giọng kêu chị một tiếng, cũng không phải trả lời gì, chẳng qua là thương xót gọi vậy thôi, có lẽ chị có thể nghe hiểu lòng của tôi, chỉ vậy thôi.
Chị từ từ quay mặt sang, giống như đang ngó chừng tôi.
Mà lúc này, ngay cả đỏ mặt tôi cũng không.
"Chị đố kỵ..." Chị nhẹ nhàng khạc ra ba chữ.
"Dạ?"
"Chị đố kỵ em đối xử tốt với cô ấy như vậy..."
"Thật xin lỗi..."
"Chị không muốn nghe câu 'Thật xin lỗi'!"
"Dì ngã bệnh, cần người chăm sóc, dì không có thân nhân ở đây, hơn nữa đã ly hôn..."
"Được rồi! Em không cần giải thích nữa."
"Đây không phải là giải thích!" Tôi có chút kích động, "Em phải nói cho chị hiểu, em nhất định phải chăm sóc dì!"
Chị không nói thêm gì nữa, bên trong xe lại khôi phục an tĩnh, nhưng yên tĩnh như vậy thật sự có thể giết chết người.
Thật lâu sau, chị rốt cục thở dài, nhẹ nhàng nói:
"Người em thích là cô ấy, đúng không?"
Tôi vốn không muốn giấu giếm chị gì cả.
"Chị đã sớm đoán được mà."
"Đúng, nhưng chị không muốn tin."
"Chị ngay cả chuyện thích em cũng có thể tin, thì có gì không thể tin chứ!?" Bị giọng nói lạnh lùng của mình dọa sợ hết hồn. Thì ra tôi cũng có thể lãnh khốc như thế.
"Em cảm thấy chị ngốc nghếch lắm phải không?"
Tôi không lên tiếng, nhưng cũng có thể hiểu là đã ngầm thừa nhận.
"Chị thừa nhận, lúc vừa bắt đầu, chị coi em là anh ta. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, chị đã hiểu rõ, cho dù anh ra xuất hiện trước mắt chị, chị cũng sẽ không thích nữa. Hình ảnh luôn hiện hữu trong đầu chị là em. Chị thích em. Chỉ duy nhất mình em." Chị nói xong một hơi, có chút thở dốc.
"Chị vốn không hiểu rõ em."
"Là chị không hiểu em hay tại em không muốn chị hiểu?"
Tôi không còn gì để cãi.
Cho tới nay, người cố chấp rút ngắn khoảng cách với tôi chính là chị. Người chủ động khiến tôi rộng mở cửa lòng chính là chị. Người đã mang đến cho tôi sự vui vẻ dù chỉ trong chốc lát cũng là chị. Không thể phủ nhận, chị luôn suy tính vì tôi, nếu như làm bạn bè, không ai có thể làm tốt hơn chị.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tại sao chúng ta không thể làm bạn thân?"
Chị không nói thêm gì nữa, khởi động xe, lái ra khỏi bãi.
Xe chạy về ngoại ô thành phố, thẳng đến nơi vắng người.
Chị lướt xe cực nhanh, gió gào thét bên tai khiến tôi gần như nghẹt thở.
Bây giờ nên sửa sai thế nào đây?