Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Editor: Gaasu Noo
Mọi thứ đều như tôi dự liệu, trở lại vị trí cũ, ai vào chỗ nấy.
Dì bận bịu sự nghiệp của dì, tôi làm trạch nữ (1) của tôi.
Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Nhược Lâm. Tôi vốn tưởng sẽ kiếm được thêm khoản thu nhập nào đó, nào ngờ bên Hội tổ chức đi Nhật Bản. Chị hỏi tôi có muốn đi chung không.
Nói thật, tôi vốn rất thích Nhật Bản. Nhưng lúc đó tôi không có đủ tiền, vẫn gặp chút khó khăn, song cũng không tiện mở miệng xin gia đình.
Bạch Nhược Lâm hiểu rõ tâm tư của tôi. Chị nói chị lo tiền, tôi chỉ phụ trách ăn chơi với chị là được rồi.
Tôi nói 'vậy chẳng khác gì không biết xấu hổ'. Chị lại bảo cho tôi nợ trước, đợi tôi có việc làm rồi trả lại chị sau. Tôi nghĩ vừa đúng lúc nên ra ngoài giải sầu, có thể quên hết chuyện không vui, liền đồng ý.
Chọn tháng ngày bầu trời trong xanh, nhóm chúng tôi thẳng tiến đến Nhật Bản.
Vì đang trong tháng bảy, nên không ngắm được hoa anh đào ở Kyoto, đáng tiếc hết sức.
Phòng ốc ở Kyoto đa số đều là nhà trệt cổ điển. Họ dùng đá để lát đường, ngói đen, tường trắng, cửa gỗ, vừa thấp vừa nhỏ, phía trước đều treo mành. Ấn tượng tương đối sâu sắc chính là lúc tham quan đền thờ Bản Năng, đó là chỗ ở của Oda Nobunaga (2) thời Chiến quốc. Ông nhiều lần tổ chức tiệc trà xã giao, chiếc tách sứ ông từng dùng phát ra ánh sáng tối tăm, như kể lại bước thăng trầm của lịch sử. Nhìn bức vẽ chân dung của ông, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt ấy lộ ra hung quang, tuyệt đối không phải người lương thiện. Chết oan vào năm bốn mươi chín tuổi, thiết nghĩ chắc cũng đáng nên như thế.
Đi dọc trên đường phố Kyoto, có thể nhìn thấy người xuất gia ở khắp nơi. Họ mang áo cà sa màu đen, đầu đội mũ có chóp nhọn (như nón lá Việt Nam), che khuất mặt mũi. Họ lẳng lặng đứng sang một bên, đầu hơi cúi, đợi đoàn người chúng tôi đi qua rồi mới chậm rãi đi tiếp đường của họ. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy dáng vẻ của họ có gì đó rất thần bí và thanh tịnh.
Tokyo rất hiện đại, nó đem đến cho tôi cảm giác 'ngoại trừ sạch sẽ vẫn là sạch sẽ'. Sữa bò ở đây rất ngon, mùi vị khác xa sữa trong nước. Tôi ăn bốn - năm cây kem sữa bò mỗi ngày, Bạch Nhược Lâm cười trêu tôi, "Ăn dã man quá!" .
Dân ở đây rất lễ phép và lịch sự, hay khom lưng theo thói quen. Tuy chúng tôi không nói tiếng Nhật, nhưng hầu như người Nhật Bản nào cũng có thể nói tiếng Anh, giao tiếp cơ bản không thành vấn đề. Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là, Bạch Nhược Lâm nói tiếng anh rất lưu loát.
Thứ làm người ta khó quên nhất ở Tokyo vẫn là công viên Disneyland, thế giới thần tiên tuyệt vời ông mặt trời. Tại nơi đây, dường như giấc mơ tuổi ấu thơ trở thành sự thật vậy. Kiến trúc châu Âu tráng lệ, hình thức trò chơi thám hiểm rất đa dạng, biểu diễn sống động như thật, món ăn có mùi vị thơm ngon vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ tới âm thanh điện tử có thể mô phỏng âm nhạc như thật và còn cả nhân vật hoạt hình nữa. Hóa ra thể loại ca múa nhạc đẳng cấp lớn này lại cảm động đến thế, cảnh tượng nào cũng có thần sắc, khiến người ta cảm thấy giống như thật sự đến vương quốc cổ tích. Nói chung vốn từ của tôi hạn hẹp lắm, không thể miêu tả bật lên được nét đẹp ấy đâu.
Chơi ròng rã cả ngày, dĩ nhiên không thấy mệt chút nào, chỉ tiếc thời gian trôi qua quá nhanh.
Mấy người phụ nữ kia đều mua sắm điên cuồng, tiêu tiền là chủ yếu. Hôm đó mọi người đến khu mua sắm lúc mười giờ, ai cũng phân tán như chim muông, còn tôi theo Bạch Nhược Lâm dạo phố. Chỉ thấy chị bị cuốn hút vào quầy mỹ phẩm, quần áo, đồng hồ đeo tay và trang sức.
Vào cuối mỗi ngày, tôi gần như mệt đến thè lưỡi, hai chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Nhưng bà chị này mang giày cao gót, lại còn vững như núi Thái Sơn, bước đi như bay. Bực bội nhất là chị ấy rất thích trò thử đồ, phỏng chừng hồi nhỏ chơi búp bê chưa đủ phê. Ở khu bán trang phục, chị ép tôi mặc thử rất nhiều quần áo, váy đầm, hơn nữa còn lộ vẻ kinh diễm và thích thú mỗi khi tôi bước ra khỏi phòng thử. Tôi như biến thành cục mồ hôi di động, hơn nữa cô bán hàng cũng rất nhiệt tình. Chị lựa cho tôi không dưới mười mấy bộ quần áo. Tôi nói 'xin chị đừng xài tiền bậy bạ nữa', vả lại mấy món đồ siêu đắt này có vẻ MADE IN CHINA. Nhưng chị hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không để ý cảm thụ của tôi, chỉ lo đưa thẻ thanh toán. Kết quả ngồi xe về khách sạn, cốp sau gần như đóng không được.
(1). Trạch nữ: người Nhật gọi đó là những "cô gái cá khô" trong tiểu thuyết ngôn tình thì họ được gọi là "trạch nữ". Tóm lại, đó là những cô gái trẻ tương lai rộng mở nhưng lại chỉ thích ru rú trong nhà, ghét chốn đông người và hầu như quên mất việc hẹn hò.
(2). Oda Nobunaga (1534 - 1582) là một lãnh chúa phong kiến trong thời kỳ Chiến Quốc của lịch sử Nhật Bản. Ông là người có công rất lớn trong việc thống nhất Nhật Bản, chấm dứt thời kỳ chiến loạn kéo dài trên khắp cả nước.
Mọi thứ đều như tôi dự liệu, trở lại vị trí cũ, ai vào chỗ nấy.
Dì bận bịu sự nghiệp của dì, tôi làm trạch nữ (1) của tôi.
Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Nhược Lâm. Tôi vốn tưởng sẽ kiếm được thêm khoản thu nhập nào đó, nào ngờ bên Hội tổ chức đi Nhật Bản. Chị hỏi tôi có muốn đi chung không.
Nói thật, tôi vốn rất thích Nhật Bản. Nhưng lúc đó tôi không có đủ tiền, vẫn gặp chút khó khăn, song cũng không tiện mở miệng xin gia đình.
Bạch Nhược Lâm hiểu rõ tâm tư của tôi. Chị nói chị lo tiền, tôi chỉ phụ trách ăn chơi với chị là được rồi.
Tôi nói 'vậy chẳng khác gì không biết xấu hổ'. Chị lại bảo cho tôi nợ trước, đợi tôi có việc làm rồi trả lại chị sau. Tôi nghĩ vừa đúng lúc nên ra ngoài giải sầu, có thể quên hết chuyện không vui, liền đồng ý.
Chọn tháng ngày bầu trời trong xanh, nhóm chúng tôi thẳng tiến đến Nhật Bản.
Vì đang trong tháng bảy, nên không ngắm được hoa anh đào ở Kyoto, đáng tiếc hết sức.
Phòng ốc ở Kyoto đa số đều là nhà trệt cổ điển. Họ dùng đá để lát đường, ngói đen, tường trắng, cửa gỗ, vừa thấp vừa nhỏ, phía trước đều treo mành. Ấn tượng tương đối sâu sắc chính là lúc tham quan đền thờ Bản Năng, đó là chỗ ở của Oda Nobunaga (2) thời Chiến quốc. Ông nhiều lần tổ chức tiệc trà xã giao, chiếc tách sứ ông từng dùng phát ra ánh sáng tối tăm, như kể lại bước thăng trầm của lịch sử. Nhìn bức vẽ chân dung của ông, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt ấy lộ ra hung quang, tuyệt đối không phải người lương thiện. Chết oan vào năm bốn mươi chín tuổi, thiết nghĩ chắc cũng đáng nên như thế.
Đi dọc trên đường phố Kyoto, có thể nhìn thấy người xuất gia ở khắp nơi. Họ mang áo cà sa màu đen, đầu đội mũ có chóp nhọn (như nón lá Việt Nam), che khuất mặt mũi. Họ lẳng lặng đứng sang một bên, đầu hơi cúi, đợi đoàn người chúng tôi đi qua rồi mới chậm rãi đi tiếp đường của họ. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy dáng vẻ của họ có gì đó rất thần bí và thanh tịnh.
Tokyo rất hiện đại, nó đem đến cho tôi cảm giác 'ngoại trừ sạch sẽ vẫn là sạch sẽ'. Sữa bò ở đây rất ngon, mùi vị khác xa sữa trong nước. Tôi ăn bốn - năm cây kem sữa bò mỗi ngày, Bạch Nhược Lâm cười trêu tôi, "Ăn dã man quá!" .
Dân ở đây rất lễ phép và lịch sự, hay khom lưng theo thói quen. Tuy chúng tôi không nói tiếng Nhật, nhưng hầu như người Nhật Bản nào cũng có thể nói tiếng Anh, giao tiếp cơ bản không thành vấn đề. Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là, Bạch Nhược Lâm nói tiếng anh rất lưu loát.
Thứ làm người ta khó quên nhất ở Tokyo vẫn là công viên Disneyland, thế giới thần tiên tuyệt vời ông mặt trời. Tại nơi đây, dường như giấc mơ tuổi ấu thơ trở thành sự thật vậy. Kiến trúc châu Âu tráng lệ, hình thức trò chơi thám hiểm rất đa dạng, biểu diễn sống động như thật, món ăn có mùi vị thơm ngon vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ tới âm thanh điện tử có thể mô phỏng âm nhạc như thật và còn cả nhân vật hoạt hình nữa. Hóa ra thể loại ca múa nhạc đẳng cấp lớn này lại cảm động đến thế, cảnh tượng nào cũng có thần sắc, khiến người ta cảm thấy giống như thật sự đến vương quốc cổ tích. Nói chung vốn từ của tôi hạn hẹp lắm, không thể miêu tả bật lên được nét đẹp ấy đâu.
Chơi ròng rã cả ngày, dĩ nhiên không thấy mệt chút nào, chỉ tiếc thời gian trôi qua quá nhanh.
Mấy người phụ nữ kia đều mua sắm điên cuồng, tiêu tiền là chủ yếu. Hôm đó mọi người đến khu mua sắm lúc mười giờ, ai cũng phân tán như chim muông, còn tôi theo Bạch Nhược Lâm dạo phố. Chỉ thấy chị bị cuốn hút vào quầy mỹ phẩm, quần áo, đồng hồ đeo tay và trang sức.
Vào cuối mỗi ngày, tôi gần như mệt đến thè lưỡi, hai chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Nhưng bà chị này mang giày cao gót, lại còn vững như núi Thái Sơn, bước đi như bay. Bực bội nhất là chị ấy rất thích trò thử đồ, phỏng chừng hồi nhỏ chơi búp bê chưa đủ phê. Ở khu bán trang phục, chị ép tôi mặc thử rất nhiều quần áo, váy đầm, hơn nữa còn lộ vẻ kinh diễm và thích thú mỗi khi tôi bước ra khỏi phòng thử. Tôi như biến thành cục mồ hôi di động, hơn nữa cô bán hàng cũng rất nhiệt tình. Chị lựa cho tôi không dưới mười mấy bộ quần áo. Tôi nói 'xin chị đừng xài tiền bậy bạ nữa', vả lại mấy món đồ siêu đắt này có vẻ MADE IN CHINA. Nhưng chị hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không để ý cảm thụ của tôi, chỉ lo đưa thẻ thanh toán. Kết quả ngồi xe về khách sạn, cốp sau gần như đóng không được.
(1). Trạch nữ: người Nhật gọi đó là những "cô gái cá khô" trong tiểu thuyết ngôn tình thì họ được gọi là "trạch nữ". Tóm lại, đó là những cô gái trẻ tương lai rộng mở nhưng lại chỉ thích ru rú trong nhà, ghét chốn đông người và hầu như quên mất việc hẹn hò.
(2). Oda Nobunaga (1534 - 1582) là một lãnh chúa phong kiến trong thời kỳ Chiến Quốc của lịch sử Nhật Bản. Ông là người có công rất lớn trong việc thống nhất Nhật Bản, chấm dứt thời kỳ chiến loạn kéo dài trên khắp cả nước.