Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Cô là lá chắn
Nguyên Chiêu Lâm nghĩ, chuyện nạp trắc phi đã lên men mấy ngày rồi, lời đồn đãi bên ngoài cũng nói cô không thể sinh con, cho nên lần này triệu vào cung hẳn là muốn bỏ cô.
Cô hỏi Kỳ ma ma xem hôm nay hoặc đêm qua có những ai đã vào cung.
Kỳ ma ma nói: "Mục Như công công tự mình đến đây một chuyến."
Vậy đúng rồi, hẳn là hoàng thượng lại hỏi ý của Sở Vương, cưới con gái Chử gia chính là nguyện vọng của hắn, sao hắn lại không vui được?
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm bình tĩnh, nếu hoàng gia muốn bỏ cô, nhất định sẽ bồi thường cho cô đầy đủ, cô không phải lo lắng về kế sinh nhai sau này, nếu không thì cô cũng có giấy nợ, tin là tờ giấy ghi nợ này cũng có thể tự mua cho mình một ngôi nhà nhỏ.
Mang theo thả lỏng, cô bước lên xe ngựa.
Tới cửa cung, cô vén rèm xe ngựa, nhìn thấy hàng mái cong màu vàng ngọc lưu ly vô tận kia, trong lòng nghĩ đây có thể là lần cuối cùng cô vào cung.
Trong lòng cô có chút vui sướng nói không nên lời và tự do.
Mang theo tâm trạng này, khi cô xuống xe ngựa đi tới ngự thư phòng cũng dùng tâm trạng tốt đẹp nhìn ngắm cảnh sắc trong cung.
Hoàng cung Bắc Đường quả thật rất đẹp, không phải cái loại tao nhã của đình đài lầu các Giang Nam, hoàng cung Bắc Đường là vẻ đẹp nguy nga, tháp cao sừng sững, cung điện tráng lệ và những hàng cột sơn son thếp vàng, uy lực của hoàng quyền ở khắp mọi nơi.
Đi đến cửa ngự thư phòng liền gặp một người từ bên trong đi ra.
Người này mặc bộ nho phục màu xanh, trên mũ quan khảm hồng ngọc, ước chừng sáu bảy mươi tuổi, râu tóc hoa râm, hai má hóp lại, lộ ra khuôn mặt khô quắt nhỏ gầy, nhưng là ánh mắt vô cùng tinh tường, khi ông ta đi ra thì thản nhiên nâng mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm, giống như có hai tia chớp lóe lên, Nguyên Chiêu Lâm không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Người này cô biết, là Chử Thủ Phụ đương triều, tay nắm nửa giang sơn Bắc Đường, dưới một người trên vạn người.
Ánh mắt Chử Thủ Phụ dừng lại trên người Nguyên Chiêu Lâm khoảng một giây rồi quay đi, ông ta không đi lên chào hỏi mà rời đi bằng hành lang bên trái.
Chỉ là một giây khóa chặt Nguyên Chiêu Lâm kia giống như nước băng tan trên đỉnh núi, tràn ngập giá băng.
Nguyên Chiêu Lâm chưa từng gặp ai có ánh mắt đáng sợ như thế, chỉ một cái liếc mắt đã giống như thiên quân vạn mã.
Chẳng trách Tĩnh Hậu thà hy sinh con gái của mình cũng phải nịnh bợ Chử Thủ Phụ, nhưng ban đầu là đã ai cho ông ta dũng khí bảo nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm cướp đoạt thân vương người ta vừa ý vậy?
Tĩnh Hậu cũng có dã tâm, đáng tiếc ông ta lại không thực lực làm điều này.
Sau khi thua, dã tâm biến thành chó cúp đuôi như nhà có tang.
Đang nghĩ ngợi, Mục Như công công đã đi ra, sắc mặt ông ta hơi tái nhợt, có thể thấy vừa rồi bên trong chắc hẳn cũng không vui vẻ gì.
"Vương phi đến rồi đấy à? Mau vào đi, hoàng thượng đang đợi." Mục Như công công nói.
Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu đi vào.
Minh Nguyên Đế ngồi trên long ỷ, trong tay cầm hai hạt châu, thấy Nguyên Chiêu Lâm đi vào thì chậm rãi bỏ xuống, thân mình hiển nhiên hơi thả lỏng, Nguyên Chiêu Lâm nhìn thấy động tác này liền đoán rằng khi nãy ông ta cực kỳ căng thẳng.
"Con dâu tham kiến phụ hoàng!" Nguyên Chiêu Lâm quỳ xuống làm lễ.
"Đứng lên." Giọng nói của Minh Nguyên Đế lộ ra vài phần mệt mỏi.
"Tạ ơn phụ hoàng." Nguyên Chiêu Lâm đứng lên, khoanh tay đứng sang một bên.
Minh Nguyên Đế nhìn chằm chằm cô: "Trẫm nhớ ngày ấy hỏi ngươi, ngươi không phản đối việc Lão Ngũ lập trắc phi đúng không?"
Nguyên Chiêu Lâm nói: "Vâng, con dâu rất vui lòng."
"Rất vui lòng?" Giọng nói của Minh Nguyên Đế càng nghiêm khắc: "Trẫm cho Mục Như xuất cung đến hỏi Lão Ngũ, Lão Ngũ lại nói ngươi kiên quyết không đồng ý, hắn quan tâm đến cảm xúc của ngươi, không muốn vợ chồng bất hoà, để người ta chê cười."
Nguyên Chiêu Lâm choáng váng, Vũ Văn Dụ rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
"Con dâu không hề phản đối." Nguyên Chiêu Lâm vội vàng biện giải: "Việc này vương gia chưa từng hỏi ý ta."
"Ngươi đang ám chỉ lão ngũ không tôn trọng ngươi sao?" Giọng Minh Nguyên Đế càng thêm u ám.
"Không, con không có ý này."
Chuyện này khác xa so với suy nghĩ của cô, vốn cô nghĩ là chỉ cần trả lời chắc chắn con dâu không có ý kiến gì, sau đó chờ giấy bỏ vợ, cô liền thu dọn hành lý bỏ đi, dù sao lời đồn đại bên ngoài đều đang trải đường cho cô.
"Mục Như công công nhận được đáp án là ngươi lấy lý do mới vào cửa một năm, không nên nạp trắc phi nhanh như vậy, trẫm nhớ rõ ngươi cũng hứa sẽ sớm sinh con hoàng gia, lời của ngươi trước sau không đồng nhất, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Nguyên Chiêu Lâm hết đường chối cãi.
Lúc ấy nói là sẽ sớm sinh con chỉ là vì nói cho hợp với bầu không khí khi đó thôi, làm gì đã kịp nghĩ tới đến chuyện sau đó?
"Ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?" Minh Nguyên Đế lớn tiếng hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm há miệng, một câu đồng ý đã lên đến cổ, Mục Như công công lại nói: "Vương phi nói cẩn thận, chớ để phạm tội khi quân cũng không biết."
Nguyên Chiêu Lâm dở khóc dở cười, tội khi quân?
Nhưng cô phải trả lời thế nào mới không phạm tội khi quân đây? Đồng ý hay không đồng ý đều phạm tội khi quân cả.
Mục Như công công nhắc nhở: "Vương phi lúc đầu nói nói đồng ý là để vương gia có con nối dõi, đúng không? Nhưng nếu vương phi sinh hạ hoàng tử trong vòng một năm thì không cần lo lắng nữa, có phải không?"
"Này..." Nguyên Chiêu Lâm sầu đến bạc cả đầu.
Nếu như nói không phải, lúc trước nói muốn sinh con nỗi dõi cho hoàng tộc chỉ là lời nói suông, quả thật chắc chắn là tội khi quân, dù sao người ta cũng là hoàng thượng.
Nhưng nếu nói đúng, chẳng phải tương đương với việc cô không đồng ý với việc Sở vương cưới nhị tiểu thư Chử gia sao? Chử gia kia không nuốt sống cô à? Hơn nữa Tĩnh Hậu đã muốn tìm Chử Thủ Phụ nói chuyện bằng lòng nhường chỗ, nếu như vậy khác nào Tĩnh Hậu tự vả vào miệng mình, vậy thì sau này cô không thể trở về nhà mẹ đẻ nữa rồi.
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm chợt dâng lên lửa giận, Vũ Văn Dụ, ngươi không muốn kết hôn, tại sao muốn bắt ta làm lá chắn chứ? Ngươi trốn sau lưng một nữ nhân, ngươi có nhục không?
"Câm rồi sao?" Giọng Minh Nguyên Đế vang lên.
Nguyên Chiêu Lâm chỉ có thể chậm chạp nói: "Phụ hoàng thứ tội, con dâu... thật không muốn vương gia nạp trắc phi nhanh như vậy."
Minh Nguyên Đế hừ một tiếng: "Vậy ngươi còn nói lớn như vậy, nói ngươi đồng ý việc này?"
"Con dâu sợ phạm phải tội ghen ghét." Nguyên Chiêu Lâm xấu hổ nói, trong lòng đã mắng Vũ Văn Dụ một trăm lần.
"Lòng dạ đàn bà, sao trẫm lại không hiểu? Nếu không đồng ý thì nói thẳng là được, chẳng lẽ trẫm còn có thể ép Lão Ngũ nạp một trắc phi sao?" Sắc mặt Minh Nguyên Đế cũng dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc nữa.
Nguyên Chiêu Lâm liếc mắt nhìn Minh Nguyên Đế một cái, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng, có lẽ hoàng thượng cũng không muốn để Lão Ngũ cưới nhị tiểu thư Chử gia, chỉ là tới mức này rồi không thể không nhắc đến.
Chẳng trách hôm đó khi cô nói đồng ý, hoàng thượng cũng không vui lắm.
Mà Vũ Văn Dụ lấy cô làm lá chắn từ chối hôn sự này, hoàng thượng ngược lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Văn Dụ lấy được thanh danh hiền vương, còn cô thì sao? Ghen tị, keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được phu quân nạp trắc phi, lại còn đắc tội nhà mẹ đẻ, đắc tội Chử gia.
Chẳng trách khi nãy ánh mắt Chử Thủ Phụ nhìn cô lại lạnh như vậy.
Lửa giận trong lòng Nguyên Chiêu Lâm xông thẳng lên đầu, bùng nổ.
Cô hỏi Kỳ ma ma xem hôm nay hoặc đêm qua có những ai đã vào cung.
Kỳ ma ma nói: "Mục Như công công tự mình đến đây một chuyến."
Vậy đúng rồi, hẳn là hoàng thượng lại hỏi ý của Sở Vương, cưới con gái Chử gia chính là nguyện vọng của hắn, sao hắn lại không vui được?
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm bình tĩnh, nếu hoàng gia muốn bỏ cô, nhất định sẽ bồi thường cho cô đầy đủ, cô không phải lo lắng về kế sinh nhai sau này, nếu không thì cô cũng có giấy nợ, tin là tờ giấy ghi nợ này cũng có thể tự mua cho mình một ngôi nhà nhỏ.
Mang theo thả lỏng, cô bước lên xe ngựa.
Tới cửa cung, cô vén rèm xe ngựa, nhìn thấy hàng mái cong màu vàng ngọc lưu ly vô tận kia, trong lòng nghĩ đây có thể là lần cuối cùng cô vào cung.
Trong lòng cô có chút vui sướng nói không nên lời và tự do.
Mang theo tâm trạng này, khi cô xuống xe ngựa đi tới ngự thư phòng cũng dùng tâm trạng tốt đẹp nhìn ngắm cảnh sắc trong cung.
Hoàng cung Bắc Đường quả thật rất đẹp, không phải cái loại tao nhã của đình đài lầu các Giang Nam, hoàng cung Bắc Đường là vẻ đẹp nguy nga, tháp cao sừng sững, cung điện tráng lệ và những hàng cột sơn son thếp vàng, uy lực của hoàng quyền ở khắp mọi nơi.
Đi đến cửa ngự thư phòng liền gặp một người từ bên trong đi ra.
Người này mặc bộ nho phục màu xanh, trên mũ quan khảm hồng ngọc, ước chừng sáu bảy mươi tuổi, râu tóc hoa râm, hai má hóp lại, lộ ra khuôn mặt khô quắt nhỏ gầy, nhưng là ánh mắt vô cùng tinh tường, khi ông ta đi ra thì thản nhiên nâng mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm, giống như có hai tia chớp lóe lên, Nguyên Chiêu Lâm không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Người này cô biết, là Chử Thủ Phụ đương triều, tay nắm nửa giang sơn Bắc Đường, dưới một người trên vạn người.
Ánh mắt Chử Thủ Phụ dừng lại trên người Nguyên Chiêu Lâm khoảng một giây rồi quay đi, ông ta không đi lên chào hỏi mà rời đi bằng hành lang bên trái.
Chỉ là một giây khóa chặt Nguyên Chiêu Lâm kia giống như nước băng tan trên đỉnh núi, tràn ngập giá băng.
Nguyên Chiêu Lâm chưa từng gặp ai có ánh mắt đáng sợ như thế, chỉ một cái liếc mắt đã giống như thiên quân vạn mã.
Chẳng trách Tĩnh Hậu thà hy sinh con gái của mình cũng phải nịnh bợ Chử Thủ Phụ, nhưng ban đầu là đã ai cho ông ta dũng khí bảo nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm cướp đoạt thân vương người ta vừa ý vậy?
Tĩnh Hậu cũng có dã tâm, đáng tiếc ông ta lại không thực lực làm điều này.
Sau khi thua, dã tâm biến thành chó cúp đuôi như nhà có tang.
Đang nghĩ ngợi, Mục Như công công đã đi ra, sắc mặt ông ta hơi tái nhợt, có thể thấy vừa rồi bên trong chắc hẳn cũng không vui vẻ gì.
"Vương phi đến rồi đấy à? Mau vào đi, hoàng thượng đang đợi." Mục Như công công nói.
Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu đi vào.
Minh Nguyên Đế ngồi trên long ỷ, trong tay cầm hai hạt châu, thấy Nguyên Chiêu Lâm đi vào thì chậm rãi bỏ xuống, thân mình hiển nhiên hơi thả lỏng, Nguyên Chiêu Lâm nhìn thấy động tác này liền đoán rằng khi nãy ông ta cực kỳ căng thẳng.
"Con dâu tham kiến phụ hoàng!" Nguyên Chiêu Lâm quỳ xuống làm lễ.
"Đứng lên." Giọng nói của Minh Nguyên Đế lộ ra vài phần mệt mỏi.
"Tạ ơn phụ hoàng." Nguyên Chiêu Lâm đứng lên, khoanh tay đứng sang một bên.
Minh Nguyên Đế nhìn chằm chằm cô: "Trẫm nhớ ngày ấy hỏi ngươi, ngươi không phản đối việc Lão Ngũ lập trắc phi đúng không?"
Nguyên Chiêu Lâm nói: "Vâng, con dâu rất vui lòng."
"Rất vui lòng?" Giọng nói của Minh Nguyên Đế càng nghiêm khắc: "Trẫm cho Mục Như xuất cung đến hỏi Lão Ngũ, Lão Ngũ lại nói ngươi kiên quyết không đồng ý, hắn quan tâm đến cảm xúc của ngươi, không muốn vợ chồng bất hoà, để người ta chê cười."
Nguyên Chiêu Lâm choáng váng, Vũ Văn Dụ rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
"Con dâu không hề phản đối." Nguyên Chiêu Lâm vội vàng biện giải: "Việc này vương gia chưa từng hỏi ý ta."
"Ngươi đang ám chỉ lão ngũ không tôn trọng ngươi sao?" Giọng Minh Nguyên Đế càng thêm u ám.
"Không, con không có ý này."
Chuyện này khác xa so với suy nghĩ của cô, vốn cô nghĩ là chỉ cần trả lời chắc chắn con dâu không có ý kiến gì, sau đó chờ giấy bỏ vợ, cô liền thu dọn hành lý bỏ đi, dù sao lời đồn đại bên ngoài đều đang trải đường cho cô.
"Mục Như công công nhận được đáp án là ngươi lấy lý do mới vào cửa một năm, không nên nạp trắc phi nhanh như vậy, trẫm nhớ rõ ngươi cũng hứa sẽ sớm sinh con hoàng gia, lời của ngươi trước sau không đồng nhất, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Nguyên Chiêu Lâm hết đường chối cãi.
Lúc ấy nói là sẽ sớm sinh con chỉ là vì nói cho hợp với bầu không khí khi đó thôi, làm gì đã kịp nghĩ tới đến chuyện sau đó?
"Ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?" Minh Nguyên Đế lớn tiếng hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm há miệng, một câu đồng ý đã lên đến cổ, Mục Như công công lại nói: "Vương phi nói cẩn thận, chớ để phạm tội khi quân cũng không biết."
Nguyên Chiêu Lâm dở khóc dở cười, tội khi quân?
Nhưng cô phải trả lời thế nào mới không phạm tội khi quân đây? Đồng ý hay không đồng ý đều phạm tội khi quân cả.
Mục Như công công nhắc nhở: "Vương phi lúc đầu nói nói đồng ý là để vương gia có con nối dõi, đúng không? Nhưng nếu vương phi sinh hạ hoàng tử trong vòng một năm thì không cần lo lắng nữa, có phải không?"
"Này..." Nguyên Chiêu Lâm sầu đến bạc cả đầu.
Nếu như nói không phải, lúc trước nói muốn sinh con nỗi dõi cho hoàng tộc chỉ là lời nói suông, quả thật chắc chắn là tội khi quân, dù sao người ta cũng là hoàng thượng.
Nhưng nếu nói đúng, chẳng phải tương đương với việc cô không đồng ý với việc Sở vương cưới nhị tiểu thư Chử gia sao? Chử gia kia không nuốt sống cô à? Hơn nữa Tĩnh Hậu đã muốn tìm Chử Thủ Phụ nói chuyện bằng lòng nhường chỗ, nếu như vậy khác nào Tĩnh Hậu tự vả vào miệng mình, vậy thì sau này cô không thể trở về nhà mẹ đẻ nữa rồi.
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm chợt dâng lên lửa giận, Vũ Văn Dụ, ngươi không muốn kết hôn, tại sao muốn bắt ta làm lá chắn chứ? Ngươi trốn sau lưng một nữ nhân, ngươi có nhục không?
"Câm rồi sao?" Giọng Minh Nguyên Đế vang lên.
Nguyên Chiêu Lâm chỉ có thể chậm chạp nói: "Phụ hoàng thứ tội, con dâu... thật không muốn vương gia nạp trắc phi nhanh như vậy."
Minh Nguyên Đế hừ một tiếng: "Vậy ngươi còn nói lớn như vậy, nói ngươi đồng ý việc này?"
"Con dâu sợ phạm phải tội ghen ghét." Nguyên Chiêu Lâm xấu hổ nói, trong lòng đã mắng Vũ Văn Dụ một trăm lần.
"Lòng dạ đàn bà, sao trẫm lại không hiểu? Nếu không đồng ý thì nói thẳng là được, chẳng lẽ trẫm còn có thể ép Lão Ngũ nạp một trắc phi sao?" Sắc mặt Minh Nguyên Đế cũng dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc nữa.
Nguyên Chiêu Lâm liếc mắt nhìn Minh Nguyên Đế một cái, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng, có lẽ hoàng thượng cũng không muốn để Lão Ngũ cưới nhị tiểu thư Chử gia, chỉ là tới mức này rồi không thể không nhắc đến.
Chẳng trách hôm đó khi cô nói đồng ý, hoàng thượng cũng không vui lắm.
Mà Vũ Văn Dụ lấy cô làm lá chắn từ chối hôn sự này, hoàng thượng ngược lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Văn Dụ lấy được thanh danh hiền vương, còn cô thì sao? Ghen tị, keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được phu quân nạp trắc phi, lại còn đắc tội nhà mẹ đẻ, đắc tội Chử gia.
Chẳng trách khi nãy ánh mắt Chử Thủ Phụ nhìn cô lại lạnh như vậy.
Lửa giận trong lòng Nguyên Chiêu Lâm xông thẳng lên đầu, bùng nổ.