-
Chương 6: Dỗ dành (H)
Một lượng lớn tinh dịch quyện với mật yêu nhểu xuống đùi trong của hai người, khe ngọt không ngừng mấp máy co rút, ép cho dương vật của Từ Tỉnh ngóc đầu lần nữa.
Nhưng lý trí của anh đã kịp quay lại sau khi bị lửa dục thiêu đốt.
Từ Tỉnh rút vật nam tính ra khỏi động, ôm Triệu Từ Thấm đã tan chảy thành vũng nước, vỗ về tấm lưng cô như dỗ con nít: “Xin lỗi em, anh không dằn lòng nổi.”
Triệu Từ Thấm hơi hé môi, dợm nói gì đó nhưng đầu óc loạn cào cào, chỉ biết mặc cho anh bế ngồi trên đùi, tận hưởng nốt cơn khoái cảm chưa tán đi hết.
Từ Tỉnh cúi xuống hôn hàng mi cong cong, đoạn đảo mắt nhìn hai trái anh đào bị mút đến đỏ tấy, lại ngó xuống vết bầm ở phần đùi non mịn.
Hồi lâu sau, anh đột ngột hỏi: “Thấm Thấm, anh thể hiện không tốt có phải không?”
Lúc hỏi câu này trông anh vẫn thật bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác anh đang vô cùng hồi hộp.
“Nào có,” Cô ghé sát tai anh, thì thào thật khẽ, “Em thích lắm… Nhưng mà, lần sau anh chậm lại nhé.”
Từ Tỉnh thở gấp. Triệu Từ Thấm rất ít khi nói những lời như thế, cô im lặng giây lát, ngón tay mơn trớn trái cổ anh, “Lúc trên giường anh chẳng giống anh tí nào.”
“Không giống chỗ nào cơ.” Từ Tỉnh túm tay cô không cho cô nghịch tiếp.
Triệu Từ Thấm nghĩ ngợi giây lát, “… Có hơi thô lỗ, vừa nãy em khóc khản cả giọng mà anh cũng chẳng buồn quan tâm em.”
Từ Tỉnh yên lặng không đáp, cô thấy lồng ngực anh rung lên theo tiếng cười trầm thấp.
Anh tì trán mình vào trán cô, rủ rỉ: “Vậy bao giờ em khóc anh lại dỗ nhé?”
“…”
Triệu Từ Thấm hiểu ngay anh có ý gì.
Anh banh cặp đùi nhớp dịch của cô ra, giữ nguyên tư thế cắm phập vào. Bàn tay to giam chặt cặp mông mẩy, ép cô phải thừa nhận dục vọng của anh một lần nữa.
Tốc độ hiện tại của anh thong thả nhưng cũng chẳng tính là dịu dàng. Tư thế mặt đối mặt lại càng tiện cho anh gặm cắn hai bầu sữa, bàn tay phối hợp nhịp nhàng nắn bóp cặp mông nẩy, nắc từng cú chí mạng khiến cơ thể cô chao đảo như con thuyền giữa bão.
Trên đỉnh sướng khoái, Triệu Từ Thấm những tưởng vật nam tính sắp trượt khỏi cơ thể mình, cảm giác thiếu vắng khiến vách hoa ra sức cắn chặt. Mỗi lần như thế, Từ Tĩnh luôn khống chế tốc độ một cách chính xác, bợ chắc mông cô để cây hàng nóng hổi được dịp bóc tách khe rãnh sâu hút.
“A…”
Dịch yêu bị biên độ giã dập kịch liệt đánh thành bọt trắng thấm ướt đùi trong, dây cả ra ga giường.
Đợt cao trào này đến vừa gấp vừa nhanh, Từ Tỉnh lại chưa có dấu hiệu muốn bắn.
Triệu Từ Thấm đã sớm sức tàn lực kiệt, anh lại bất ngờ buông cô ra, đôi mắt nhìn cô sâu không thấy đáy, năm ngón tay chộp trọn đôi gò bồng đầy đặn.
Anh nói: “Thấm Thấm ngoan, em tự di chuyển được không?”
Khoái cảm quá dữ dội khiến cô ứa nước mắt.
“Em…” Cô ấm ức nghểnh cổ, “Em không làm được đâu, hức…”
Từ Tỉnh lại nhéo cao đầu vú đỏ thẫm.
Chẳng để cô đợi lâu, hạ bộ anh dồn lực, vật nam tính cứ thế tàn nhẫn chọc vào yếu điểm.
Trong cơn mụ mị, cô chỉ nhớ mình khóc khản cả giọng Từ Tỉnh mới chịu tha cho cô.
Anh rời giường, rất nhanh đã trở lại bế cô vào phòng tắm, anh đặt cô vào bồn, ngón tay xuôi theo dòng nước ấm moi móc bên trong cánh hoa bị tàn phá quá độ.
Cơ thể cô vẫn theo bản năng siết chặt cửa mình nhằm thoát khỏi vật lạ.
“Đừng sợ, mở rộng chân ra.” Từ Tỉnh cẩn thận ôm cô, dịu giọng dỗ, “Anh rửa sạch giúp em.”
Giọng nói như chứa ma lực ấy khiến Triệu Từ Thấm mất đi ý thức.