-
Chương 20: Phần thưởng.
Triệu Từ Thấm cười cong cả mắt: “Người độc thân thì sao?”
Từ Tỉnh nhướng mày: “Vậy thì người ta phải giới thiệu đối tượng cho anh rồi.”
“…” Triệu Từ Thấm ra chiều suy tư, hỏi tiếp, “Thế luật sư Từ có chịu không?”
Khoảnh khắc hỏi ra câu đó, cô cảm giác hình như Từ Tỉnh có hơi thất vọng, anh khẽ nhoài tới như muốn hôn cô lần nữa.
Nhưng chẳng có gì xảy ra, anh chỉ nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, thầm thì: “Dĩ nhiên là không rồi, bởi vì anh đã có người thương, là một mỹ nhân eo thon ngực nẩy, ngàn vàng khó đổi.”
Bình thường Từ Tỉnh là chính nhân quân tử, mặc dù anh luôn lịch thiệp với mọi người nhưng chỉ khi thực sự tiếp xúc mới biết thật ra anh không hoà đồng đến thế. Song trước mặt Triệu Từ Thấm, anh luôn có thể thốt ra câu ái muội với giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Không khí chung quanh như bị rút cạn, trái tim Triệu Từ Thấm không kìm được đập loạn.
Mãi lâu sau, anh mới lùi về, kéo tay cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Giải quyết xong bữa chiều, hai người như thường lệ ngồi trên ghế đan tre. Trước kia một người đọc tài liệu một người thì đọc sách, nhưng hôm nay Triệu Từ Thấm lại thấy anh cầm xấp báo trên tay, thế là cô tò mò dịch lại gần.
“Anh đọc gì thế?”
Hình như cô không ý thức được mình đang quá gần anh, một tay cô chống lên đùi anh, hơi thở lúc nói chuyện phà thẳng vào cổ anh.
Từ Tỉnh không buồn nhấc mắt nhưng cơ đùi hơi cứng lại đã bán đứng anh: “Xong vụ này anh định xin nghỉ việc mở văn phòng luật tư nhân nên đang xem có mặt tiền nào cho thuê không.”
Đương thời, hầu hết các quảng cáo cho thuê nhà ở Thượng Hải sẽ được in trên báo giấy, người thuê nhà muốn tìm kiếm thông tin cũng tiện hơn.
Triệu Từ Thấm: “Anh muốn thuê ở đâu?”
Anh vốn định nói mình đã nhắm được vài chỗ nhưng bắt được ánh mắt tò mò của cô bèn khép tờ báo trong tay, hỏi lại: “Em cảm thấy anh sẽ tính toán thế nào?”
“Nếu chiếu theo anh nói thì hẳn nên lựa nơi nào gần phòng tranh, như vậy hai đứa mình có thể gặp mặt thường xuyên hơn. Nhưng nhà ở phố Đông giá thuê nhỉnh hơn chỗ khác, với lại xét theo góc nhìn của khách hàng thì phố Minh Thị và phố Minh Bình chắc chắn sẽ tiện hơn.”
Hiếm khi Triệu Từ Thấm suy xét vấn đề từ góc độ của Từ Tỉnh, giả như từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến việc vì sao Từ Tỉnh lại thích mình, tại sao anh lại thổ lộ trước khi cô kịp dứt hoàn toàn mối tình trước, vậy nên cô cũng khá khẩn trương.
Tay cô cứ vậy tì lên đùi anh, ngẩng mặt lên thăm dò: “Em nói thế đúng ý anh chứ?”
“Đúng, đều đúng cả,” Ý cười trên môi Từ Tỉnh không sao giấu được, anh vuốt mái tóc lượn sóng của Triệu Từ Thấm, đoạn đè chặt gáy cô, trán áp trán, “Cho nên Thấm Thấm thích được thưởng gì nào?”
“Em…”
“Hôn một cái có được không?” Từ Tỉnh hỏi.
Triệu Từ Thấm thừa sức để tránh đi, nhưng làm gì có ai nỡ từ chối một ánh mắt chứa chan tình yêu đến thế.
Chưa đầy một giây, cô trơ mắt nhìn Từ Tỉnh phủ môi xuống. Khác với với nụ hôn nhẹ như cánh ve ban nãy, lần này môi lưỡi anh vừa thân mật vừa dịu dàng tiến công, dễ dàng cạy mở răng môi cô, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi non mềm.
Đương lúc hôn môi, anh vòng tay sang, thuận thế nhấc cô lên đùi, bàn tay nóng hổi đặt lên thắt eo cô.
Không khí đượm vị ngọt ngào.
Chặp sau, Triệu Từ Thấm day nhẹ đôi môi bị hôn đến đỏ ửng, ngọ nguậy muốn đứng dậy khỏi đùi anh: “Em muốn đi tắm.”
“Thấm Thấm,” Từ Tỉnh dứt khoát kéo cô lại, bắt chước động tác cô, dán môi sau cổ cô rủ rỉ: “Tắm xong đừng ngủ trước nhé, đợi anh.”
Rồi anh hài lòng nhìn mặt ai đó đỏ lựng như trái cà, cảm giác nhộn nhạo trong lòng bấy giờ mới vơi bớt.