-
Chương 18: Xấu hổ (H)
Từ Tỉnh cày cuốc không ngơi nghỉ, tiến quân như cuồng phong bão táp, rong ruổi cùng khắp. Triệu Từ Thấm bị dồn về trước, ngực ép lên mặt tường đến độ biến dạng, chỉ biết bấu ngón tay vào mấy khe nứt trên nền gạch tráng men hòng mượn điểm tựa.
Cô có cảm giác mình sẽ bị đâm thủng bất cứ lúc nào.
Tưởng chừng cơ thể này không còn thuộc về mình nữa, tai cô lùng bùng, nước mắt lã chã như mưa hoà với mồ hôi. Giữa làn môi khép mở bật tiếng rầm rì đầy khoái ý, căn bản cô chẳng còn bận tâm người khác có nghe thấy hay không.
Sau một cú lút cán, vách thịt Triệu Từ Thấm hấp háy vây siết cây hàng của người đàn ông, khi cô sắp sửa tiết mật dịch thì một luồng tinh hoa nóng bỏng bất chợt phun trào, rửa sạch lạch đào mềm mượt.
“A…”
Trong khoảnh khắc, ý thức Triệu Từ Thấm trở nên mơ hồ, chỉ biết mình lại đạt cực khoái lần nữa. Nhưng chút nước dâm ấy của cô nào so được với lượng dịch anh tiết ra, cô đã xong từ lâu nhưng Từ Tỉnh thì chưa có dấu hiệu muốn dừng. Cứ vậy phụt ba bốn phát, rót hết vào nơi sâu nhất trong cô rồi mới chịu ngưng hẳn.
“Thấm Thấm… Thấm Thấm nghe không, anh thích em.” Từ Tỉnh đổ rạp bên người cô, ve vuốt từ gò má hây đỏ đến mái tóc ướt sũng dán lên vầng trán, rồi vòng ngược xuống cổ người phụ nữ.
Cặp mông đang bị kéo vểnh thoát khỏi sự kiềm kẹp, dục vọng bừng bừng dần trượt khỏi động hoa, hỗn hợp dịch thể xuôi theo bắp đùi cô chảy xuống. Ngặt nỗi Triệu Từ Thấm đã xụi lơ chẳng thể đứng vững được, bèn để mặc Từ Tỉnh bế cô dậy.
Nước trong bồn đã đạt độ ấm thích hợp.
Hơi nóng bốc nghi ngút, Từ Tỉnh lật người cô lại, hôn phớt lên làn mi, chóp mũi, bờ môi, cuối cùng ngậm lấy nụ hồng bị chà đạp đến tấy đỏ.
Lưỡi anh dịu dàng hơn ban nãy nhiều lắm, đâu hề giống mãnh thú đi săn, sặc mùi ác ý kia.
Triệu Từ Thấm tỉnh táo lại giữa cơn ngây ngất, khe hồng bất giác co bóp, cô vội quàng tay lên cổ anh, giọng nói đượm vẻ nũng nịu mà chính cô cũng chẳng nhận ra, gọi tên anh không ngừng: “Từ Tỉnh, Từ Tỉnh.”
“Anh đây.”
Từ Tỉnh hổn hển ngẩng đầu lên.
Dục vọng dưới thân anh rục rịch ngóc đầu dậy tựa như sắp sửa nổ tung, song anh không bận tâm, một lòng muốn tắm rửa đàng hoàng cho cô.
Một tay anh bợ sau gáy, tay kia men theo dòng nước ấm an ủi từng tấc da thịt, mãi cho đến khi mương đào bên dưới lại rò chất lỏng, Từ Tỉnh mới lên tiếng: “Vẫn nên đổi nhà thì hơn, phải có bồn tắm.”
Triệu Từ Thấm ừ hử trong vô thức.
Cao trào quá nhiều lần khiến đầu óc cô mụ mị, không hiểu sao anh lại nói thế, càng chẳng có hơi sức mà hỏi.
Sau mấy phút, anh bế cô lên với tư thế xi tiểu cực kỳ xấu hổ.
Hai chân cô vắt trên tay anh, nơi non nớt bị anh nong rộng, ngón tay nhanh nhẹn luồn vào trong, moi hết chất dịch đậm đặc còn sót lại.
Dòng nước ấm áp tràn vào suối hoa.
“Ưm… Không, đừng mà.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Từ Thấm tỏ vẻ kháng cự trong đêm nay, cô đạp loạn, giãy giụa mấy phen toan nhảy xuống.
“Xin lỗi em.” Trái cổ Từ Tỉnh nhấp nhô, thấp giọng nhận sai.
Song cánh tay anh vẫn sừng sững như lồng giam, đùn cô về phía trước, ngón tay miệt mài vào ra vùng đất thần bí.
Tới khi Triệu Từ Thấm kêu rên khàn cả giọng, số tinh dịch còn lại mới trôi hết ra ngoài, Từ Tỉnh đặt cô xuống, không quan tâm bản thân mình còn chưa tắm táp sạch sẽ, rút khăn tắm bên cạnh bọc lấy cô ôm trở về phòng ngủ.
Lưng vừa chạm giường là Triệu Từ Thấm ngoan ngoãn khép mắt chìm vào mộng đẹp ngay.
Đương lúc mơ màng, cô cảm giác được khoảng trống bên cạnh hơi lún xuống, Từ Tỉnh ghé đến gần.
“Thấm Thấm,” Ngón tay anh tỉ mỉ hoạ lại từng đường nét gương mặt cô, ngắm cô si đắm, âm thanh như chất chứa vô vàn cảm xúc khó gọi tên, “Anh rất vui vì em bằng lòng đến bên anh.”
Chẳng phải đã bằng lòng từ lâu rồi ư? Cô trộm nghĩ.