-
Chương 17: Nằm sấp (H)
Từ Tỉnh thở hắt thành tiếng.
Lúc nín nhịn thì chẳng sao, chứ hễ vật cương cứng dấn vào khe là vách thịt trơn ướt lại vây khít lấy anh. Từ Tỉnh không nén được giã hùng hục, bàn tay đang bụm ngực cô dùng sức giật nốt chiếc cúc trên cùng.
Đôi gò bồng nẩy nở của cô bại lộ ngay trước mắt, đoá mai hồng đỏ thẫm run run se lại, Từ Tỉnh nắn bóp loạn xạ, đoạn ngậm nó vào miệng, vật bên dưới khuấy đảo khu đất thần bí không mỏi mệt.
“… Á.”
Đầm lầy lần nữa bị khai phá, Triệu Từ Thấm lâng lâng trong sung sướng, song cậu nhóc của Từ Tỉnh lớn hơn ngón tay rất nhiều, cảm giác kích thích quá mức này càng khiến cô đê mê tột độ. Cơn khoan khoái vượt tầm kiểm soát ùn ùn kéo đến, nhất là khi chân cô còn chẳng thể chạm đất, chỉ có thể vùng vẫy vô định giữa không trung.
“Từ… Tỉnh,” Cô ngẩng đầu nhìn anh, gọi đứt quãng theo từng cú nắc, “Thả em xuống trước đã.”
Nào ngờ Từ Tỉnh vỗ mông cô chan chát, cứ thế nâng cặp đào lên, mở đường cho cây hàng đang vùi trong cơ thể cô dịch ra cửa động.
Cảm giác bị nện tới hồn vía lên mây cuối cùng cũng vơi bớt, song chưa kịp thở phào lại nghe anh cảm thán: “Như này cũng tiện làm phết đó chứ.”
Đôi tay đang đỡ cô buông thõng ngay tức thì, không còn điểm tựa, Triệu Từ Thấm trượt dần xuống người anh, động hoa lần nữa hút chặt cây hàng đang hừng hực phấn chấn, tiếp tục để nó công thành chiếm đất.
Bạch bạch!
Hai hòn ngọc đẫm dịch nhịp nhàng vỗ vào cửa mình người phụ nữ, cánh hoa non mềm xót như bị roi quật, khoái cảm râm ran lan khắp cơ thể tựa có dòng điện chạy ngang.
Máu trong người Triệu Từ Thấm dồn hết về nửa thân dưới, vách thịt không ngừng co xoắn, ra sức hút chặt gậy thịt, dịch yêu nhầy nhụa.
… Cô lên đỉnh.
Nhưng Từ Tỉnh đâu dễ nộp súng đầu hàng đến vậy, anh tiếp tục ráo riết chinh phạt, bắt đầu ôm cô bước đi.
Khi vật nam tính ngao du nơi tận cùng lạch đào nguyên, tay anh ghì chặt cô, như không nỡ để vuột mất mồi ngon.
Tiếng dịch nhờn, tiếng nhấp đầy tiết tấu, tiếng thở dốc hỗn loạn, và cả âm thanh thút thít của giai nhân mỹ miều đang được “yêu” đan cài, vang dội khắp không gian.
Triệu Từ Thấm trần như nhộng, để tránh cho bản thân tuột xuống, cô vòng tay ôm chặt Từ Tỉnh, gò bồng đảo ép sát vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, chẳng ngờ lại khiến anh nện cô thêm dữ.
Nơi này cách âm không tốt, nghĩ đến chuyện sẽ bị người khác nghe thấy khiến cô bất giác mím chặt môi. Nhưng làm sao có thể nén được ham muốn vuột tiếng nức nở trước làn sóng kích thích trào dâng trong cơ thể.
Còn may chặng này Từ Tỉnh không quá mạnh bạo, anh giữ nguyên tư thế bồng công chúa ôm Triệu Từ Thấm vào phòng tắm, giam cô trên bức tường đá lạnh.
Rốt cuộc anh cũng chịu rút cây hàng sưng tím ra, cảm giác căng trướng chợt biến mất, bỏ lại vách hoa không ngừng mấp máy.
“Thấm Thấm, xoay người lại nào.” Giọng Từ Tỉnh nghe ra chiều kiềm nén.
Không thấy Triệu Từ Thấm phản ứng.
Trời sinh cô mắt ngọc mày ngài, bờ môi không phấn son vẫn hoàn mỹ chẳng tì vết. Lọn tóc mai rủ xuống trán, đôi mắt khép hờ ầng ậng nước. Nước da trắng mịn đem lại cảm giác yếu đuối khiến người ta cứ muốn bắt nạt mãi.
Từ Tỉnh ngắm cô lâu thật lâu.
Anh nắm tay cô, ép cô xoay người lại.
Mặt đối mặt với vách tường vô tri lạnh băng, Triệu Từ Thấm cầm lòng không đặng thều thào: “Từ Tỉnh ơi…”
Từ Tỉnh chẳng màng nữa, ra lệnh: “Ừm, xoay lại, nằm sấp xuống đi em.”
“Được chứ?” Anh hỏi thêm.
Triệu Từ Thấm rùng mình, ngoan ngoãn ngả vào tường.
Từ Tỉnh rủ rỉ bên tai cô: “Vểnh mông lên nào.”
Vểnh là vểnh thế nào?
Triệu Từ Thấm trù trừ, Từ Tỉnh bèn đưa tay xốc người cô lên tạo thành tư thế mông chổng cao, tiếp tục vùi dục vọng vào cô từ phía sau…