-
Chương 16: Nuốt chửng (H).
Hai mảnh thịt trai bị anh vần vò dưới lòng bàn tay, cửa mình sũng nước dâm, nhểu dọc theo ngón tay anh.
Cơ thể Triệu Từ Thấm khe khẽ run, vòng tay víu cổ anh, “Đừng…”
Chưa dứt câu, ngón tay của Từ Tỉnh đã thành công len vào kênh đào.
Ngón trỏ thô ráp không một phút ngơi nghỉ khai phá hang động chật hẹp, luồn vào tận đáy cốc. Động hoa bị nong ra một cỡ, không khỏi vây khít mút mát vật thể lạ, ngón tay thứ hai suôn sẻ chen vào.
Ngón kia dài hơn ngón trỏ, khớp ngón vốn đang vùi sâu trong vách ngăn, chẳng chờ cô kịp thích ứng đã mạnh mẽ khuếch trương, vào sâu ra cạn. Từ Tỉnh còn cố ý tách hai ngón tay, muốn bên trong mở rộng thêm đôi chút.
Nước xuân dầm dề, óng ánh sền sệt dây đầy tay Từ Tỉnh, vách ngăn bên trong kêu òm ọp.
Tiếng nhóp nhép mỗi lúc một lớn khiến người khác khó lòng ngó lơ.
“A… Chậm thôi.”
Triệu Từ Thấm ngửa cổ thở dốc.
Lối đi trơn mềm co thắt dồn dập thôi thúc cô nhổm dậy, gặm loạn xạ hết cằm đến môi anh, lặng yên làm nũng với anh.
Giữa chừng, cô vô thức dời môi xuống, khiêu khích ngậm trái cổ ngon lành kia khiến động tác của Từ Tỉnh chững lại ngay tức khắc.
Anh rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể cô.
Cảm giác thiếu vắng đổ ập đến khiến vách thịt co rút liên hồi như phản đối, cửa động bị hai ngón tay giày vò đến độ nhuốm sắc đỏ phụt ra hai giọt dịch, nhểu xuống ghế tre.
Từ Tỉnh gỡ đôi tay đang ôm cổ anh ra, chống người đứng dậy, giữ nguyên tư thế nhìn cô từ trên cao, đoạn nói: “Cởi hết ra đi em.”
Áo sơ mi vẫn thẳng thớm trên người anh, vẻ mặt cũng chẳng khác mấy so với lúc bình thường, chỉ độc âm thanh nghe ngập tràn ham muốn.
Triệu Từ Thấm toan ôm lấy anh song lại bị anh chọt ngón tay lên trán:
“Em cởi hết quần áo ra trước, nhé?”
Ngón tay anh nhớp nháp vì dịch yêu của cô, Triệu Từ Thấm lại không mảy may để tâm. Mầm lửa trong người làm cô khát cháy họng, cô đành phải khép chân lại, mong mỏi có thể dập bớt cảm giác trống vắng, đồng thời cởi nốt khuy áo còn lại.
Từ Tỉnh cũng bắt đầu trút bỏ quần áo.
Từng cử động của người đàn ông thong dong mà nho nhã khiến cô không khỏi cảm thán cảnh đẹp ý vui của nhân gian. Chiếc áo sơ mi dần hé mở, khoe ra từng múi cơ săn chắc rắn rỏi, lướt mắt xuống dưới là chiếc quần bị ném chỏng chơ trên sàn, vật nam tính hùng dũng xuất đầu lộ diện, trên thân nổi rõ những đường gân dữ tợn.
Triệu Từ Thấm không dằn lòng được nhảy xuống ghế, kiễng chân ôm lấy anh mà hôn.
“… Từ Tỉnh, vào đi anh.”
Tóc cô rối bời, vạt váy vàng bị vén cao quá hông, cảnh xuân bên dưới nhìn không sót thứ gì, cô đang cố gắng lấy lòng anh, đáng tiếc vóc cô chẳng cao bằng anh, dù gắng nhón chân cũng không thể cọ tới đỉnh quy đầu, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi hai túi ngọc bên dưới, lưu lại dấu vết dâm mỹ trên người anh.
Từ Tỉnh chụp lấy tay cô, “Đã cởi sạch hết chưa?”
“Em không cởi được…” Triệu Từ Thấm mếu máo.
Hẳn là cô chưa từng trải qua chuyện yêu nào gần lên tới đỉnh rồi còn bị vướng ngang thế này. Sự trống rỗng trong cơ thể ào đến nhanh tới nỗi cô suýt quên rằng Từ Tỉnh thích ghẹo cô khóc đến nhường nào, đâu thể ngộ ra đây chính là cái bẫy anh giăng ra mà chỉ biết nghe theo tiếng gọi của bản năng, khát khao được anh âu yếm.
Bàn tay anh như rắn nước trườn từ thắt eo, túm trọn bầu tuyết lê của cô.
Anh cố ý dùng hai ngón tay kẹp đầu nhũ, bàn tay nóng hầm hập là thế nhưng lại thốt ra lời vô tình hơn bao giờ: “Thế thì làm sao lâm trận được?”
Triệu Từ Thấm hé mắt.
Thể lực cô nào chịu nổi nữa, ngay cả nhón chân cọ vào túi ngọc của anh cô cũng chả còn sức.
Từ Tỉnh phối hợp bợ mông Triệu Từ Thấm lên, tạo điều kiện cho động hoa của cô trùm khít quy đầu nóng như lửa, ép cô từng bước nuốt chửng vật nam tính của mình.