Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Trợ lí Từ cũng thấy được hình Chu Tự Hàn lan truyền trên web, thật ra thì mặc dù Sở Dĩnh nổi tiếng nhanh, nhưng bởi vì tần suất ra ánh sáng thấp, danh tiếng vẫn còn kém hơn so với người mới gây sốt của công ty, rất nhiều người chỉ biết vẻn vẹn mỗi quảng cáo Âu Phỉ của Sở Dĩnh, mặc dù khi đoạn quảng cáo trang sức của Âu Phỉ tuyên truyền ra, dù sao thì Âu Phỉ độc quyền thị trường cao cấp, độ chú ý của khách hàng đều có sự hạn chế nhất định, ấn tượng đại chúng đối với Sở Dĩnh cũng lớn nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự xinh đẹp, mức độ khá quen, cho dù bởi vì Chu Tự Hàn lén lút can thiệp vào giới truyền thông, tuy tin tức của Sở Dĩnh cũng lớn nhưng cũng lựa chọn xử lý khiêm tốn.
Đáng tiếc gần đây đang vấp phải thời gian tuyên truyền "Thanh Liên", bởi vì địa vị của Lý Xuyên trong giới điện ảnh, "Thanh Liên" cũng bị chú ý, Sở Dĩnh liên quan cũng bị rất nhiều người nhớ mặt, mà Sở Dĩnh, theo trợ lí Từ nhận thấy, căn bản không có muốn làm ngôi sao, suy nghĩ một chút cũng thấy, từ khi vừa mới bắt đầu Sở Dĩnh chính là bị Chu tổng uy hiếp, mặc dù dáng dấp thật xinh đẹp, có thể do thời gian qua di chuyển tương đối khiêm tốn, nên không có phòng bị cơ bản nhất của nghệ sĩ, cộng thêm tin tức Internet hôm nay vô cùng phát triển, sẽ luôn có người nhìn thấy đúng lúc, chụp được, lan truyền trên web, vì hấp dẫn ánh mắt mọi người, tựa đề thường làm cho rất có nổi bật.
Thật ra thì tấm hình này của Sở Dĩnh tương đối mơ hồ, nhìn ra được vốn là hình chụp bằng điện thoại di động, hơn nữa có một khoảng cách, nhưng vẫn có thể nhìn ra địa điểm rõ ràng, chính cửa chính khu nhà cao cấp mới khánh thành, cũng có thể phân biệt được ngũ quan, người dựa vào trên than cây ven đường chính là Sở Dĩnh, mà người đứng trước Sở Dĩnh là một người đàn ông.
Hình chụp được từ phố đối diện, mặt của Sở Dĩnh lại vừa đúng che kín người nam kia, tư thái hai người lại tương đối mập mờ, bóng lưng nam trẻ tuổi cao lớn, không khó đoán ra là một người đàn ông xuất sắc, trên tựa đề viết là người đàn ông của Thanh Liên, bên cạnh còn cố ý đăng lên hình của Chu Tự Hàn.
Bởi vì biết Chu Tự Hàn có một thói quen xem tin tức buổi sáng, cộng thêm quan hệ với Tinh Huy, tự nhiên sẽ không bỏ qua tin tức giải trí, cho nên anh vội vàng bỏ chạy tới đây, tránh cho một lát bị Chu Tự Hàn cho gọi, liền có vẻ vô cùng bị động rồi.
Trợ lí Từ cảm thấy, Sở Dĩnh rất to gan, cũng không thể trèo tường trắng trợn như thế, không muốn chết ư, lại nói, cô cũng không phải là loại phụ nữ này, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cũng không biết có phải Chu tổng cũng nghĩ như vậy hay không.
Trợ lí Từ vừa tiến vào liền cảm thấy không khí bên trong phòng hết sức lạnh lẽo, âm thầm hạ cảnh giác, Chu Tự Hàn cũng không có nhìn anh, cũng không có giận tím mặt như dự đoán, mà là nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính rất âm trầm, nhưng trợ lí Từ quen thuộc với anh hay là từ đôi môi anh mím thành một đường cũng nhìn ra, vào lúc này Chu tổng tuyệt đối là yên bình ngắn ngủi trước giông bão, hoặc là nói đang gần như trước đêm bộc phát.
Chu Tự Hàn cũng không có ngẩng đầu nhìn anh, trên thực tế, từ lúc mới bắt đầu thấy tin tức này, mắt sẽ không rời khỏi màn hình máy vi tính, anh thật sự không nghĩ tới Sở Dĩnh này có lá gan lớn như vậy, dưới tình huống anh tam lệnh ngũ thân cộng thêm đề phòng nghiêm ngặt, vẫn cho đội nón xanh, cho dù không có đeo lên, ít nhất là có đầu mối nón xanh này.
Tính cách của Sở Dĩnh như thế nào? Chu Tự Hàn rõ ràng nhất, đừng nói cùng người đàn ông có loại hành động mập mờ trên đường cái, chính là mình muốn hôn cô trong xe, cũng sẽ không được tự cả nửa ngày, mặc dù tấm hình này rất mơ hồ, nhưng giữa hai người có cảm giác quen thuộc đó, cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn một cái, Chu Tự Hàn liền nhận ra người đàn ông này chính là Lăng Chu bạn học cũ gì kia của Sở Dĩnh.
Chu Tự Hàn có một loại trực giác đối chọi đối với Lăng Chu, bởi vì anh có thể nhạy cảm nhận ra Lăng Chu đó và Sở Dĩnh có quá khứ, hơn nữa quá khứ này tương đối không đơn giản, cho nên anh muốn Sở Dĩnh cam kết, Sở Dĩnh nói chuyện đã qua đi như vậy thì tốt, anh cũng không phải là người thích lôi chuyện cũ, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, đã qua thì coi như xong, nhưng mà lại xảy ra chuyện gì, thừa dịp anh không có ở đây, hai người đã phát sinh cái gì, muốn nối lại tình cũ, còn là nhất thời động tình không có cách nào kiềm chế, anh đều không thể tiếp nhận hai việc này, hơn nữa anh không có bên ngoài tìm vui, Sở Dĩnh lại dám tìm người đàn ông khác, là có chút chán sống.
"Trợ lí Từ, cậu có cảm thấy người đàn ông này khá quen hay không?" Mắt phải của trợ lí Từ phối hợp nhảy đến mấy lần, anh cũng đã nhìn ra từ sớm, công nhận khí thế của người đàn ông cùng Sở Dĩnh quá cao, dù sao bóng lưng cao lớn như thế cũng ít khi thấy, anh đã nhìn ra, chứ đừng nói Chu tổng rồi.
Trợ lí Từ nhắm mắt nói: "Bóng lưng này có điểm giống cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa." Chu Tự Hàn nói: "Cậu nói xem anh ta và Sở Dĩnh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Trợ lí Từ sửng sốt một chút: "Nghe nói là bạn học cũ......" "Bạn học cũ sao? Cậu có thấy bạn học cũ nào mà đêm hôm khuya khoắt ôm nhau trên đường cái không?"
Trợ lí Từ biết mình không nên nói, nhưng khóe miệng thật sự không nhịn được có khuynh hướng đi lên trên, đầu tiên đêm hôm khuya khoắt này quá khoa trương, thời gian ghi chú trên hình là tám giờ rưỡi tối mà thôi, về phần ôm nhau, hai người đứng gần hết cỡ cũng chỉ tính là khoảng cách có chút gần, rõ ràng cánh tay của Lăng Chu còn chống đỡ trên thân cây sau lưng Sở Dĩnh, chỉ là trợ lí Từ không dám ăn gan cọp, tự nhiên lúc nên này không bật cười, chỉ cần bật cười, coi chừng hôm nay chính là ngày giỗ của anh.
"Chuyện đó, Chu tổng, tôi cảm thấy chuyện này anh nên tự mình hỏi Sở tiểu thư một chút, có lẽ là hiểu lầm?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Hiểu lầm? Tốt nhất là như vậy, cậu đặt vé máy bay trở về nhanh nhất cho tôi, ngay lập tức."
Trợ lí Từ đồng ý một tiếng, vội vàng xoay người ra ngoài, sau khi ra ngoài, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, chỉ là bình thường Chu tổng đối với Sở Dĩnh rất nhiệt tình, chuyện này có thể cho qua dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Chu tổng đổi tính hay sao? Không, không thể nào, trợ lí Từ cực kỳ lắc đầu khẳng định một cái, xem ra là đang suy nghĩ ám chiêu làm thế nào để giết tình địch trong nháy mắt đấy.
Phải nói trợ lí Từ thật sự đúng là giun đũa từ trong bụng của Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn là rất nóng nảy, muốn giận dữ, muốn giết người, nhưng sau đó Chu Tự Hàn hơi tỉnh táo lại, lại vô cùng rõ ràng, cho dù chính mình giận dữ cũng tốt, giết người cũng được, cũng phải hiểu rõ sau đó lại sự có chút ép không được muốn bốc lên trên, hận không thể bay vèo một cái trở về, bắt được Sở Dĩnh hảo hảo hỏi cô một chút: "Không phụ lòng tôi sao?"
Đáng tiếc Chu Tự Hàn lại sốt ruột nữa, ông trời không có mắt, từ sáng sớm liền bắt đầu mưa to, vé máy bay đã đặt xong, nhưng chuyến bay lại bị hoãn, mưa đã tạnh, đến hơn tám giờ tối, máy bay mới cất cánh được.
Buổi trưa Chu Tự Hàn ra khỏi khách sạn, lúc vào cửa nhà đã sắp mười hai giờ, Chu Tự Hàn không gọi điện thoại về trước, vào biệt thự, đi thẳng lên lầu, cả lầu hai lặng yên không một tiếng động, anh tự tay đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong phòng ánh sáng đèn trên tường dịu êm đổ xuống trong nháy mắt, Sở Dĩnh nằm nghiêng trên giường, ngủ rất sâu.
Thần kinh căng thẳng của Chu Tự Hàn không tự chủ được buông lỏng, vào lúc này anh phải thừa nhận, đoạn đường này anh có chút sợ Sở Dĩnh bỏ chạy cùng Lăng Chu đó, cũng không phải anh sợ không trừng trị được Lăng Chu, anh không biết, thật sự anh nên nắm chắc Sở Dĩnh trong tay như thế nào đây, đối mặt với Sở Dĩnh, anh không thể ra tay tàn nhẫn được, cho dù những thủ đoạn uy hiếp kia, nói trắng ra, cũng chỉ là hù dọa, nhưng có phải cô ấy vô cùng không có tim không có phổi rồi hay không, lúc này ngủ say giống như Tiểu Trư (heo nhỏ).
Chu Tự Hàn đứng ở trước giường, nhìn hơi thở đều đặn, rõ ràng Sở Dĩnh ngủ rất sâu, càng xem lại càng cảm thấy mình bội bực, bực bội nhìn Sở Dĩnh lại càng thấy không công bằng, không công bằng, thì phải tìm biện pháp thay đổi, đây là suy nghĩ của Chu Tự Hàn.
Ánh sáng trong mắt của anh xuất hiện vèo vèo vài cái, giơ tay lên kéo cà vạt trên cổ xuống, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, dây lưng, kéo khóa quần, quần bốn góc, cũng bị anh ném trên mặt thảm, đưa tay vén góc chăn lên liền bước lên trên giường, nhảy qua ở trên người Sở Dĩnh, cúi người, há miệng, liền gặm xuống, bàn tay hai ba lần liền lột sạch áo choàng tắm trên người Sở Dĩnh ra, đầu gối đẩy chân Sở Dĩnh ra, đỡ huynh đệ mình đã hưng phấn đến mức tận cùng hung hăng cắm vào......"Ừ...... Ô......" Sở Dĩnh bị đau hừ một tiếng, lại bị Chu Tự Hàn chận miệng lại.
Hôm nay Sở Dĩnh mệt chết đi, ngày thứ hai chụp ngoại cảnh với Lăng Chu có chút không thuận lợi, Lăng Chu không phối hợp, gương mặt lạnh lùng, giống như cô thiếu anh rất nhiều tiền vậy, hai người cũng không nói chuyện một ngày, ngay cả chào hỏi lúc gặp mặt cũng bỏ qua, lạnh lùng còn không bằng so với người xa lạ, mặc dù mệt chết đi, nhưng Sở Dĩnh cảm thấy như vậy rất tốt, thật sự là cô có một chút sợ Lăng Chu sẽ giống như tối ngày hôm qua, kích động căn bản không suy nghĩ tới thực tế, họ đã sớm qua cái tuổi ngây thơ có thể thẳng thắn với nhau, cô không hy vọng, hai người gặp lại đem những kỉ niệm đã từng rất tốt đẹp, làm hao mòn từng giọt từng giọt một cho đến hết, đối với cô mà nói, những kỉ niệm kia cũng rất quý báu.
Bởi vì mệt mỏi, cũng bởi vì nhẹ nhõm, tối nay Sở Dĩnh ngủ rất sâu, nhưng đang ngủ, chợt có một người đàn ông đè ở trên người, cũng sẽ hoàn toàn tỉnh táo lại, cho dù cô biết đó là Chu Tự Hàn, thân thể và ý thức cũng sẽ bài xích theo bản năng, đáng tiếc tối nay Chu Tự Hàn chính là một dã thú không hơn không kém, mà cô chính là con mồi mà anh nóng lòng muốn xé rách rồi nuốt vào bụng, giãy giụa, phản kháng, căn bản không làm nên chuyện gì......
Môi lưỡi Chu Tự Hàn hung mãnh (hung dữ+mạnh mẽ), dường như muốn đem cả người cô nuốt vào, ngậm môi của cô, phun ra nuốt vào ở trong cổ họng của cô, xoay tròn, dùng sức khuấy động nâng lưỡi của cô, ôm mút, nuốt, quả thật muốn nhai sống cô, Sở Dĩnh bị anh hôn đến mức lưỡi cũng tê dại, cô bắt đầu hoài nghi, chờ tới lúc Chu Tự Hàn thoải mái buông mình ra, có phải đầu lưỡi đã không còn rồi hay không......
Mà thứ phía dưới của anh kia cũng giống như đầu lưỡi, bá đạo đi vào, rút lui khỏi, mỗi một cái cũng đội lên chỗ sâu nhất, bắt đầu Sở Dĩnh cảm thấy thật sự rất đau, nhưng dần dần khô khốc bị ướt át thay thế, bị Chu Tự Hàn hôn đùa bỡn mạnh mẽ như thế này, thân thể bắt đầu thích ứng theo bản năng......
Chu Tự Hàn lại giống như người tám đời không có đụng vào phụ nữ, vừa hôn vừa gặm cắn qua lại đối với Sở Dĩnh, càng hôn càng hưng phấn, càng giày vò càng hung ác, không có kết thúc......
Khi Sở Dĩnh bị anh lấy một loại tư thế quỷ dị hung ác mà chơi đùa, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu cầu xin tha thứ....
Đáng tiếc gần đây đang vấp phải thời gian tuyên truyền "Thanh Liên", bởi vì địa vị của Lý Xuyên trong giới điện ảnh, "Thanh Liên" cũng bị chú ý, Sở Dĩnh liên quan cũng bị rất nhiều người nhớ mặt, mà Sở Dĩnh, theo trợ lí Từ nhận thấy, căn bản không có muốn làm ngôi sao, suy nghĩ một chút cũng thấy, từ khi vừa mới bắt đầu Sở Dĩnh chính là bị Chu tổng uy hiếp, mặc dù dáng dấp thật xinh đẹp, có thể do thời gian qua di chuyển tương đối khiêm tốn, nên không có phòng bị cơ bản nhất của nghệ sĩ, cộng thêm tin tức Internet hôm nay vô cùng phát triển, sẽ luôn có người nhìn thấy đúng lúc, chụp được, lan truyền trên web, vì hấp dẫn ánh mắt mọi người, tựa đề thường làm cho rất có nổi bật.
Thật ra thì tấm hình này của Sở Dĩnh tương đối mơ hồ, nhìn ra được vốn là hình chụp bằng điện thoại di động, hơn nữa có một khoảng cách, nhưng vẫn có thể nhìn ra địa điểm rõ ràng, chính cửa chính khu nhà cao cấp mới khánh thành, cũng có thể phân biệt được ngũ quan, người dựa vào trên than cây ven đường chính là Sở Dĩnh, mà người đứng trước Sở Dĩnh là một người đàn ông.
Hình chụp được từ phố đối diện, mặt của Sở Dĩnh lại vừa đúng che kín người nam kia, tư thái hai người lại tương đối mập mờ, bóng lưng nam trẻ tuổi cao lớn, không khó đoán ra là một người đàn ông xuất sắc, trên tựa đề viết là người đàn ông của Thanh Liên, bên cạnh còn cố ý đăng lên hình của Chu Tự Hàn.
Bởi vì biết Chu Tự Hàn có một thói quen xem tin tức buổi sáng, cộng thêm quan hệ với Tinh Huy, tự nhiên sẽ không bỏ qua tin tức giải trí, cho nên anh vội vàng bỏ chạy tới đây, tránh cho một lát bị Chu Tự Hàn cho gọi, liền có vẻ vô cùng bị động rồi.
Trợ lí Từ cảm thấy, Sở Dĩnh rất to gan, cũng không thể trèo tường trắng trợn như thế, không muốn chết ư, lại nói, cô cũng không phải là loại phụ nữ này, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cũng không biết có phải Chu tổng cũng nghĩ như vậy hay không.
Trợ lí Từ vừa tiến vào liền cảm thấy không khí bên trong phòng hết sức lạnh lẽo, âm thầm hạ cảnh giác, Chu Tự Hàn cũng không có nhìn anh, cũng không có giận tím mặt như dự đoán, mà là nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính rất âm trầm, nhưng trợ lí Từ quen thuộc với anh hay là từ đôi môi anh mím thành một đường cũng nhìn ra, vào lúc này Chu tổng tuyệt đối là yên bình ngắn ngủi trước giông bão, hoặc là nói đang gần như trước đêm bộc phát.
Chu Tự Hàn cũng không có ngẩng đầu nhìn anh, trên thực tế, từ lúc mới bắt đầu thấy tin tức này, mắt sẽ không rời khỏi màn hình máy vi tính, anh thật sự không nghĩ tới Sở Dĩnh này có lá gan lớn như vậy, dưới tình huống anh tam lệnh ngũ thân cộng thêm đề phòng nghiêm ngặt, vẫn cho đội nón xanh, cho dù không có đeo lên, ít nhất là có đầu mối nón xanh này.
Tính cách của Sở Dĩnh như thế nào? Chu Tự Hàn rõ ràng nhất, đừng nói cùng người đàn ông có loại hành động mập mờ trên đường cái, chính là mình muốn hôn cô trong xe, cũng sẽ không được tự cả nửa ngày, mặc dù tấm hình này rất mơ hồ, nhưng giữa hai người có cảm giác quen thuộc đó, cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn một cái, Chu Tự Hàn liền nhận ra người đàn ông này chính là Lăng Chu bạn học cũ gì kia của Sở Dĩnh.
Chu Tự Hàn có một loại trực giác đối chọi đối với Lăng Chu, bởi vì anh có thể nhạy cảm nhận ra Lăng Chu đó và Sở Dĩnh có quá khứ, hơn nữa quá khứ này tương đối không đơn giản, cho nên anh muốn Sở Dĩnh cam kết, Sở Dĩnh nói chuyện đã qua đi như vậy thì tốt, anh cũng không phải là người thích lôi chuyện cũ, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, đã qua thì coi như xong, nhưng mà lại xảy ra chuyện gì, thừa dịp anh không có ở đây, hai người đã phát sinh cái gì, muốn nối lại tình cũ, còn là nhất thời động tình không có cách nào kiềm chế, anh đều không thể tiếp nhận hai việc này, hơn nữa anh không có bên ngoài tìm vui, Sở Dĩnh lại dám tìm người đàn ông khác, là có chút chán sống.
"Trợ lí Từ, cậu có cảm thấy người đàn ông này khá quen hay không?" Mắt phải của trợ lí Từ phối hợp nhảy đến mấy lần, anh cũng đã nhìn ra từ sớm, công nhận khí thế của người đàn ông cùng Sở Dĩnh quá cao, dù sao bóng lưng cao lớn như thế cũng ít khi thấy, anh đã nhìn ra, chứ đừng nói Chu tổng rồi.
Trợ lí Từ nhắm mắt nói: "Bóng lưng này có điểm giống cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa." Chu Tự Hàn nói: "Cậu nói xem anh ta và Sở Dĩnh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Trợ lí Từ sửng sốt một chút: "Nghe nói là bạn học cũ......" "Bạn học cũ sao? Cậu có thấy bạn học cũ nào mà đêm hôm khuya khoắt ôm nhau trên đường cái không?"
Trợ lí Từ biết mình không nên nói, nhưng khóe miệng thật sự không nhịn được có khuynh hướng đi lên trên, đầu tiên đêm hôm khuya khoắt này quá khoa trương, thời gian ghi chú trên hình là tám giờ rưỡi tối mà thôi, về phần ôm nhau, hai người đứng gần hết cỡ cũng chỉ tính là khoảng cách có chút gần, rõ ràng cánh tay của Lăng Chu còn chống đỡ trên thân cây sau lưng Sở Dĩnh, chỉ là trợ lí Từ không dám ăn gan cọp, tự nhiên lúc nên này không bật cười, chỉ cần bật cười, coi chừng hôm nay chính là ngày giỗ của anh.
"Chuyện đó, Chu tổng, tôi cảm thấy chuyện này anh nên tự mình hỏi Sở tiểu thư một chút, có lẽ là hiểu lầm?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Hiểu lầm? Tốt nhất là như vậy, cậu đặt vé máy bay trở về nhanh nhất cho tôi, ngay lập tức."
Trợ lí Từ đồng ý một tiếng, vội vàng xoay người ra ngoài, sau khi ra ngoài, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, chỉ là bình thường Chu tổng đối với Sở Dĩnh rất nhiệt tình, chuyện này có thể cho qua dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Chu tổng đổi tính hay sao? Không, không thể nào, trợ lí Từ cực kỳ lắc đầu khẳng định một cái, xem ra là đang suy nghĩ ám chiêu làm thế nào để giết tình địch trong nháy mắt đấy.
Phải nói trợ lí Từ thật sự đúng là giun đũa từ trong bụng của Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn là rất nóng nảy, muốn giận dữ, muốn giết người, nhưng sau đó Chu Tự Hàn hơi tỉnh táo lại, lại vô cùng rõ ràng, cho dù chính mình giận dữ cũng tốt, giết người cũng được, cũng phải hiểu rõ sau đó lại sự có chút ép không được muốn bốc lên trên, hận không thể bay vèo một cái trở về, bắt được Sở Dĩnh hảo hảo hỏi cô một chút: "Không phụ lòng tôi sao?"
Đáng tiếc Chu Tự Hàn lại sốt ruột nữa, ông trời không có mắt, từ sáng sớm liền bắt đầu mưa to, vé máy bay đã đặt xong, nhưng chuyến bay lại bị hoãn, mưa đã tạnh, đến hơn tám giờ tối, máy bay mới cất cánh được.
Buổi trưa Chu Tự Hàn ra khỏi khách sạn, lúc vào cửa nhà đã sắp mười hai giờ, Chu Tự Hàn không gọi điện thoại về trước, vào biệt thự, đi thẳng lên lầu, cả lầu hai lặng yên không một tiếng động, anh tự tay đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong phòng ánh sáng đèn trên tường dịu êm đổ xuống trong nháy mắt, Sở Dĩnh nằm nghiêng trên giường, ngủ rất sâu.
Thần kinh căng thẳng của Chu Tự Hàn không tự chủ được buông lỏng, vào lúc này anh phải thừa nhận, đoạn đường này anh có chút sợ Sở Dĩnh bỏ chạy cùng Lăng Chu đó, cũng không phải anh sợ không trừng trị được Lăng Chu, anh không biết, thật sự anh nên nắm chắc Sở Dĩnh trong tay như thế nào đây, đối mặt với Sở Dĩnh, anh không thể ra tay tàn nhẫn được, cho dù những thủ đoạn uy hiếp kia, nói trắng ra, cũng chỉ là hù dọa, nhưng có phải cô ấy vô cùng không có tim không có phổi rồi hay không, lúc này ngủ say giống như Tiểu Trư (heo nhỏ).
Chu Tự Hàn đứng ở trước giường, nhìn hơi thở đều đặn, rõ ràng Sở Dĩnh ngủ rất sâu, càng xem lại càng cảm thấy mình bội bực, bực bội nhìn Sở Dĩnh lại càng thấy không công bằng, không công bằng, thì phải tìm biện pháp thay đổi, đây là suy nghĩ của Chu Tự Hàn.
Ánh sáng trong mắt của anh xuất hiện vèo vèo vài cái, giơ tay lên kéo cà vạt trên cổ xuống, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, dây lưng, kéo khóa quần, quần bốn góc, cũng bị anh ném trên mặt thảm, đưa tay vén góc chăn lên liền bước lên trên giường, nhảy qua ở trên người Sở Dĩnh, cúi người, há miệng, liền gặm xuống, bàn tay hai ba lần liền lột sạch áo choàng tắm trên người Sở Dĩnh ra, đầu gối đẩy chân Sở Dĩnh ra, đỡ huynh đệ mình đã hưng phấn đến mức tận cùng hung hăng cắm vào......"Ừ...... Ô......" Sở Dĩnh bị đau hừ một tiếng, lại bị Chu Tự Hàn chận miệng lại.
Hôm nay Sở Dĩnh mệt chết đi, ngày thứ hai chụp ngoại cảnh với Lăng Chu có chút không thuận lợi, Lăng Chu không phối hợp, gương mặt lạnh lùng, giống như cô thiếu anh rất nhiều tiền vậy, hai người cũng không nói chuyện một ngày, ngay cả chào hỏi lúc gặp mặt cũng bỏ qua, lạnh lùng còn không bằng so với người xa lạ, mặc dù mệt chết đi, nhưng Sở Dĩnh cảm thấy như vậy rất tốt, thật sự là cô có một chút sợ Lăng Chu sẽ giống như tối ngày hôm qua, kích động căn bản không suy nghĩ tới thực tế, họ đã sớm qua cái tuổi ngây thơ có thể thẳng thắn với nhau, cô không hy vọng, hai người gặp lại đem những kỉ niệm đã từng rất tốt đẹp, làm hao mòn từng giọt từng giọt một cho đến hết, đối với cô mà nói, những kỉ niệm kia cũng rất quý báu.
Bởi vì mệt mỏi, cũng bởi vì nhẹ nhõm, tối nay Sở Dĩnh ngủ rất sâu, nhưng đang ngủ, chợt có một người đàn ông đè ở trên người, cũng sẽ hoàn toàn tỉnh táo lại, cho dù cô biết đó là Chu Tự Hàn, thân thể và ý thức cũng sẽ bài xích theo bản năng, đáng tiếc tối nay Chu Tự Hàn chính là một dã thú không hơn không kém, mà cô chính là con mồi mà anh nóng lòng muốn xé rách rồi nuốt vào bụng, giãy giụa, phản kháng, căn bản không làm nên chuyện gì......
Môi lưỡi Chu Tự Hàn hung mãnh (hung dữ+mạnh mẽ), dường như muốn đem cả người cô nuốt vào, ngậm môi của cô, phun ra nuốt vào ở trong cổ họng của cô, xoay tròn, dùng sức khuấy động nâng lưỡi của cô, ôm mút, nuốt, quả thật muốn nhai sống cô, Sở Dĩnh bị anh hôn đến mức lưỡi cũng tê dại, cô bắt đầu hoài nghi, chờ tới lúc Chu Tự Hàn thoải mái buông mình ra, có phải đầu lưỡi đã không còn rồi hay không......
Mà thứ phía dưới của anh kia cũng giống như đầu lưỡi, bá đạo đi vào, rút lui khỏi, mỗi một cái cũng đội lên chỗ sâu nhất, bắt đầu Sở Dĩnh cảm thấy thật sự rất đau, nhưng dần dần khô khốc bị ướt át thay thế, bị Chu Tự Hàn hôn đùa bỡn mạnh mẽ như thế này, thân thể bắt đầu thích ứng theo bản năng......
Chu Tự Hàn lại giống như người tám đời không có đụng vào phụ nữ, vừa hôn vừa gặm cắn qua lại đối với Sở Dĩnh, càng hôn càng hưng phấn, càng giày vò càng hung ác, không có kết thúc......
Khi Sở Dĩnh bị anh lấy một loại tư thế quỷ dị hung ác mà chơi đùa, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu cầu xin tha thứ....