-
Phần 4 END
Sau khi Quý lão tướng quân qua đời được ba năm, Quý Tần được thánh thượng ban hôn với Văn Lạc công chúa của Đại Lương. Tống Anh biết nàng ấy, trong những năm được đặc cách vào cung học hành, nàng thường hay nhìn thấy vị công chúa yếu ớt lãnh đạm này. Lúc đó nàng chưa từng nghĩ đến, người này sẽ trở thành phu nhân tương lai của Quý Tần. Trên thực tế, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng Quý Tần sẽ lấy vợ.
Chuyện này cũng giống như việc nàng mang họ của hoàng đế vậy, đều do thánh thượng ban ân, không thể phản kháng, cũng không thể cự tuyệt.
Đêm đó lĩnh chỉ quay về, Quý Tần ở trong vườn hoa hải đường trước cửa sổ phòng nàng say khướt một trận, nàng ngồi bên cửa sổ nhìn ra, hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới tán thu hải đường, uống hết vò này đến vò khác. Khi ánh trắng hắt vào khung cửa sổ, nhìn thấy Quý Tần buông thõng vò rượu đang cầm trong tay, nàng mới dám mở cửa bước ra.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cẩn thận dè dặt đè nén tiếng thở, đưa tay lên không trung muốn vuốt mày hắn, mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi mỏng manh tái nhợt.
Nàng ngồi tô vẽ lại gương mặt anh tuấn ấy trong không trung hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới dám gọi lão nô trong Quý phủ đến dìu hắn trở về.
Đêm đại hôn của Quý Tần, nàng ôm vò rượu trèo lên cây trong hậu viện uống đến say khướt.
Nàng vẫn nhớ năm nàng mười mấy tuổi, nửa đêm trốn ra ngoài chơi, đến lúc say mềm mới quay về, trèo lên đến ngọn cây liền ngủ quên mất. Đợi đến lúc tỉnh lại, đã nhìn thấy Quý Tần đứng dưới gốc cây. Hắn cần thận ôm nàng từ trên cây xuống, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng: "Nếu muội mà bị cảm lạnh, xem ta có thèm để ý đến muội nữa không."
Những lời này không doạ được nàng, nàng còn lớn gan xoa xoa cằm hắn, trêu chọc: "Sau này muội không dám nữa."
Hắn giận nàng nửa tháng, cuối cùng vẫn để nàng dỗ dành thành công.
Tiếng đàn hát vui vẻ vang vọng cả đêm trong Quý phủ, sáng hôm sau nàng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người cứng đờ. Nàng vẫn còn ở trên ngọn cây, ánh ban mai xuyên qua chạc cây chiếu vào người nàng, không còn bóng dáng quen thuộc đứng bên dưới đợi nàng nữa. Nàng lấy tay che mắt, vài giọt nước mắt từ kẽ tay khe khẽ rơi xuống, cuối cùng nàng cũng nhận ra, tất cả đều đã không còn như trước nữa.
Sau khi Quý Tần kết hôn, tính khí của nàng càng lúc càng trở nên tệ hơn, thế nhưng hắn vẫn đối tốt với nàng.
Có một lần thánh thượng ban cho Quý Tần một bình ngọc san hô, hắn đã mang về phòng tặng cho nàng, thế nhưng còn chưa kịp đặt lên bàn, nàng đã ném nó vào người hắn. Một góc của ngọc san hô vỡ ra trúng vào trán Quý Tần, máu không ngừng chảy xuống, đám hạ nhân bị doạ đến sững sờ, còn hắn vẫn điềm tĩnh như thường ra lệnh: "Người đâu, đến thu dọn những mảnh vỡ này sạch sẽ đi, đừng để tiểu thư bị thương." Nói xong không để ý đến vết thương đang chảy máu đầy trên trán, liền xoay người rời đi.
Tống Anh bất lực đứng tại chỗ, nàng vẫn là không nỡ. Hôm đó nàng mang theo hộp thuốc đi dọc hành lang gấp khúc để tìm hắn. Vậy mà lại phát hiện ra trên hành lang dài dằng dặc ấy, Quý Tần đang ngồi dưới mái hiên, đứng trước mặt hắn là một cô nương búi tóc, hàng mi dài, vẻ ngoài dịu dàng, đang cúi người tỉ mỉ xử lí vết thương cho hắn. Tống Anh đứng như chôn chân dưới đất, mới nhận ra đó là thê tử của hắn, thê tử mới cưới của hắn.
Trước đó nàng chưa từng để ý, sau này để ý mới thấy manh mối ở khắp mọi nơi.
Quý Tần đối với vị thê tử mới cưới này vẫn luôn hời hợt và lãnh đạm.
Trước mỗi lần Quý Tần xuất binh ra sa trường, vị thê tử xuất thân hoàng tộc đó của chàng sẽ ngồi dưới gốc hoa hải đường may áo cho chàng, gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Văn Lạc công chúa không hề biết Quý Tần vẫn luôn đứng phía sau nhìn nàng, Quý Tần cũng không biết có một Tống Anh cũng đứng phía sau nhìn hắn.
Hôm đó Tống Anh nhìn thấy ánh mắt Quý Tần nhìn Văn Lạc công chúa, là ánh mắt mang theo sự thở dài. Tống Anh nghĩ, nàng thật sự hi vọng sau này sẽ không bao giờ phải nhìn thấy ánh mắt đó thêm lần nào nữa. Sau này nàng cứ luôn băn khoăn, có phải bởi vì mình vẫn luôn vô cớ gây sự, cho nên so với nàng, sự lãnh đạm thờ ơ của Văn Lạc công chúa mới mang đến nhiều khác biệt như vậy.
08.
Chuyện cũ đến đây cũng sắp kết thúc rồi, quán trà lại có thêm một lượng khách mới, người kể chuyện thanh tỉnh gõ vào cây thước gỗ, bắt đầu kể lại câu chuyện từ đầu, nhạc công thu đàn tì bà, trà trên bàn cũng đã nguội lạnh.
Tống Tử Hoành gọi tiểu nhị lại, thay một ấm trà mới. Sau đó cầm ấm trà đang bốc khói nghi ngút rót vào trong chén, thay nàng kể tiếp câu chuyện còn dang dở.
"Cho nên, sau khi Quý Tần ra trận, cô nương đã đi theo hắn. Trong trận chiến ở Thanh Nhai Lĩnh, cô nương vì muốn báo thù Quý Tần và Lương đế, đã tiết lộ cơ mật trong doanh ra ngoài. Sau đó Văn Lạc công chúa đến sa trường, vừa hay nghe được hai người tranh cãi, cô nương lo sợ nàng ấy sẽ đem chuyện cô thông đồng với giặc truyền ra ngoài, Quý Tần vì bảo vệ cô nương đã cho Văn Lạc công chúa uống thất tâm tán. Văn Lạc không chịu đựng nổi đã nhảy xuống hồ Yên Thanh tự sát. Sau khi nàng ấy chết, ta đã tra ra được một số manh mối, Quý Tần thấy vậy vội vã đưa cô nương đến Giang Nam, mãi đến khi hắn chết cô nương mới quay về." Tống Tử Hoành nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Phần kết của câu chuyện này đã kể xong rồi."
Tống Anh hơi ngây người, một lúc lâu sau nàng bật cười: "Tam nhân thành hổ, tích huỷ tiêu cốt, Tống đại nhân chẳng phải đã từng nghe qua rồi sao?"
Tống Tử Hoành không để bụng, vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm lại công đạo cho người đã khuất mà thôi. Hắn cười cười nói: "Ta tra đến vụ việc này cũng là có lý do." Dừng một chút, lại tiếp: "Tống Anh, cô nương có biết, năm đó cha của cô thật sự là có thông địch phản quốc không?"
Nghe vậy, Tống Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tống Tử Hoành nhếch miệng cười: "Năm đó mẹ cô nương bị quân Tây Lương bắt đi, cha cô vì cứu bà ấy đã thật sự đem chuyện cơ mật trong doanh trại trao đổi với Tây Lương. Sau khi Ưng Xương thất thủ, cha cô nương mới biết được lúc mẹ cô bị bắt đã tự sát, ông ấy cảm thấy có lỗi với Quý lão tướng quân, cho nên cũng tự sát theo, sau đó nhờ Quý lão tướng quân mang thi thể hai người họ về kinh chuộc tội." Tống Tử Hoành liếc nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc kia của Tống Anh, đưa cho nàng một mảnh giấy, "Đây là chỗ ở của vị phó tướng năm đó đi theo cha cô nương, nếu như cô không tin, có thể đi hỏi thử." Hắn uống cạn chén trà, đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương, "Về những lời mà cô nương đã nghe thấy, có lẽ là Quý lão tướng quân hối hận vì không cứu được cha mẹ cô nương, những chuyện này, ngài ấy không hề nói với Quý Tần, cho nên mấy năm nay cô nương vẫn luôn hận nhầm người rồi, từ trước đến nay hắn chưa từng có lỗi với cô."
Tống Tử Hoành đặt tiền lên bàn trà, trước khi rời đi nói: "Quý Tần đã bảo vệ cô nương rất tốt, ta cũng không muốn làm người xấu, chỉ có điều Văn Lạc công chúa là cố nhân của ta, nàng ấy bị cô nương và Quý Tần làm lỡ dở một đời, chuyện này ta không thể nhẫn nhịn được. Những tranh đấu tuyệt vọng của nàng ấy, lý ra cô nương nên đồng cảm một chút."
Tống Anh không biết mình đã ngồi ở quán trà bao lâu rồi, sau khi quán đóng cửa, nàng mới loạng choạng đi đến mộ của Quý Tần. Hai ngôi mộ đặt cạnh nhau, Một bên là đất cũ, một bên là bụi mới. Là mộ của Văn Lạc công chúa và Quý Tần.
Nàng ngã khuỵ xuống trước mộ, đưa tay chạm vào tấm bia đá lạnh lẽo. Nàng thật sự đã làm sai rồi, lúc nàng theo Quý Tần ra chiến trận, có một lần rơi vào cảnh nguy hiểm, bọn họ bị quân địch bao vây, đêm đó khi phá vòng vây chạy thoát thân ra ngoài Quý Tần vẫn luôn bảo vệ nàng trong lòng ngực hắn. Ánh trăng đêm đó nhuộm đầy máu đỏ, nàng đã vô cùng hoảng sợ lo lắng cho hắn, nàng nghĩ, thù nhà gì đó nàng không quan tâm tâm nữa, nàng không quan tâm nổi nữa. Nàng sờ vào vết thương của hắn, giúp hắn cầm máu, nàng chỉ muốn hắn được bình an, vĩnh viễn luôn bình an. Lúc nàng gạt đi nước mắt cúi người hôn lên môi hắn, hắn lại quay đầu đi, trong mắt phản chiếu nửa vầng trăng trên bầu trời. Giọng nói của hắn vẫn bao dung như trước đây, không có gì khác lạ cả: "A Anh, ta đã kết hôn rồi."
Trái tim nàng bỗng đông cứng như băng lạnh ba thước vào mùa đông.
Sau đó quân địch biết được ngọn nguồn chuyện giữa nàng và Quý Tần, lợi dụng chuyện báo thù để lôi kéo nàng. Nàng quả thực đã đưa bản đồ quân doanh cho bọn họ, chỉ có điều, tấm bản đồ đó là giả. Quý Tần không tin nàng, hắn trước giờ đều không tin nàng. Lúc bọn họ đang tranh cãi, nàng vẫn chưa kịp giải thích rõ ràng, đã nhìn thấy Văn Lạc công chúa ở ngoài lều trại. Tâm tư nàng trở nên hỗn loạn, nàng nhớ đến ánh mắt đầy tâm trạng khi hắn nhìn Văn Lạc, nhớ đến lúc hắn xoay đầu nhàn nhạt nói câu: "A Anh, ta đã kết hôn rồi." Nàng nuốt tất cả những lời định nói vào trong, dùng giọng điệu cực kì nham hiểm, hỏi Quý Tần: "Thông địch phản quốc là tội chết, huynh muốn trơ mắt nhìn muội chết hay là nàng ta chết?"
Trong phút chốc ánh mắt xa lạ mà Quý Tần nhìn nàng khiến nàng cảm thấy đau khổ tột cùng, vậy nhưng cũng khiến nàng sinh ra một loại cảm giác sảng khoái.
Rốt cuộc hắn vẫn chọn nàng, sau khi Văn Lạc bị hắn cho uống thất tâm tán suốt nửa tháng, đã tuyệt vọng nhảy xuống hồ.
Đây mới là đoạn ghép hoàn chỉnh về ẩn tình trong câu chuyện quá khứ đã được kể suốt những năm qua, một câu chuyện trọn vẹn.
Những nhân vật trong truyện đã không còn quan trọng nữa.
Từ đầu đến cuối, cả cuộc đời của Tống Anh, yêu là giả, hận cũng là giả, người đàn ông mà nàng vừa yêu vừa hận đã lấy một người khác, lúc còn sống người nâng khăn sửa túi là người khác, khi chết đi người chung phần mộ huyệt là người khác, nhân gian phổ một khúc tình thâm nghĩa trọng cũng là viết cho chàng và người khác, nàng là ai? Trăm năm sau, nàng nằm lại dưới lòng đất lạnh, ai sẽ thì thầm đặt tên nàng và chàng ở cùng một chỗ, ngậm ngùi than thở?
Nàng tựa đầu vào tấm bia đá khắc tên Quý Tần, cơn gió đêm thổi ngang qua. Văn Lạc có một đoạn giai thoại tình thâm nghĩa trọng, Quý Tần có đoạn chấp niệm hối hận đã muộn, chỉ có nàng, ngoại trừ làn gió đêm thổi qua làn tóc mai, trơ trọi một mình, nàng chẳng còn gì cả.