Lúc Quý Tần vừa mới đưa Tống Anh về ở cạnh mình, hắn phát hiện nàng đối với mọi thứ đều giữ thái độ cẩn thận dè dặt, dáng vẻ cực kì rụt rè. Quý Tần muốn uốn nắn lại phần tính cách đã ăn sâu vào trong máu của nàng, hắn không muốn Tống Anh nhớ đến những thứ như tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức mà nàng đã từng học, cho nên hắn học cái gì thì đều sẽ dạy lại cho nàng cái đó.
Buổi trưa hôm ấy khi ánh mặt trời vươn cao, Quý Tần trốn trong thư phòng đọc sách, Tống Anh ngồi cách đó không xa đang luyện chữ. Quý Tần nhàn hạ ngước mắt lên nhìn về phía nàng, tay Tống Anh rất nhỏ, cầm bút có chút khó khăn, tóc mái mềm mại xoã loà xoà trước trán, còn có gương mặt non nớt bầu bĩnh đang rất tập trung, nét mặt nghiêm túc như thể thứ đang cầm trên tay không phải bút mà là một con dao vậy. Quý Tần nhịn không được bật cười. Tống Anh vô cùng nhạy cảm, hắn vừa cười một cái, động tác trong tay nàng lập tức dừng lại, lo lắng bất an ngẩng đầu lên nhìn hắn, không dám nhúc nhích.
Quý Tần không khỏi thở dài, dỗ dành nàng: "Muội không cần sợ, đây là Quý phủ, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt muội nữa, muội muốn làm gì thì làm đó!"
Tống Anh mở to mắt nhìn hắn, không nói lời nào. Có điều, nàng rất nhanh đã học được tinh tuý trong câu nói đó của Quý Tần, triệt để đưa nó vào trong hành động. Lúc nhũ mẫu bên cạnh Tống Anh mặt đầy nước mắt chạy đến tìm Quý Tần cáo trạng, hắn ngồi nghe cả buổi cũng không thấy có phản ứng gì.
Sự việc xảy ra cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ, Tống Anh thích ăn ngọt, nhưng cô bé gần đây đang thay răng, nhũ mẫu không dám để nàng ăn quá nhiều nên muốn đem những hủ kẹo giấu đi. Bà ta còn chưa chạm vào được hủ kẹo, Tống Anh đã trưng ra vẻ mặt kiên quyết nói với nhũ mẫu: "Quý Tần đã nói, ta muốn làm gì cũng đều có thể hết."
Nhũ mẫu ngẩn cả người ra, cánh tay đó làm sao cũng không dám đưa ra nữa. Kể từ sau khi Quý Tần đuổi vị ma ma phụ trách nuôi dưỡng Tống Anh đi, những người trong Quý phủ hễ có chuyện gì liên quan đến Tống Anh đều không dám tuỳ tiện làm chủ nữa, nhũ mẫu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi hỏi Quý Tần.
Lúc Quý Tần theo nhũ mẫu đến gặp Tống Anh, nàng đang ôm một hủ kẹo ngồi trên bậc cửa, dáng vẻ ngoan ngoãn, gương mặt trang điểm đẹp đẽ. Quý Tần chưa kịp mở miệng, nàng liền mở to hai mắt nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: "Huynh từng nói, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ta nữa, ta muốn làm gì thì làm đó, câu này có còn tính không?"
Quý Tần dở khóc dở cười: "Đương nhiên là tính rồi". Hắn dừng lại, đưa tay ra chạm vào hủ kẹo mà nàng đang ôm khư khư trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "A Anh ngoan, muội đang thay răng, ăn nhiều kẹo ngọt không tốt, đưa hủ kẹo cho ta đi."
Tống Anh yên lặng nghiêng đầu nhìn Quý Tần, giống như đang đánh giá xem lời hắn nói có phải thật không.
Quý Tần bổ sung: "Một ngày 3 viên kẹo, không thể hơn." Tống Anh do dự một lúc, ngoan ngoãn đưa hủ kẹo cho hắn, cuối cùng còn ngẩng mặt lên nhìn hắn cười vô cùng ngọt ngào, cười đến trái tim hắn cũng hoá thành mật ngọt dưới ánh mặt trời cháy rực.
Ngày tháng dần trôi, Tống Anh cứ thế dưới sự nuông chiều của Quý Tần, từng chút từng chút thăm dò xem liệu lòng bao dung của hắn đối với nàng có giới hạn đến đâu, dần dần ở trong sự nuông chiều đó mà trở nên vô pháp vô thiên.
Quý Tần vẫn không mong Tống Anh sẽ giống như các cô nương khuê các nhà khác ngày ngày ở nhà thêu hoa xót ngọc, thế nhưng đợi đến khi nàng không còn là một tiểu cô nương đang tuổi thay răng nữa, gây chuyện đánh nhau, uống rượu, dạo chơi kỹ viện như cơm bữa, hắn muốn để nàng thêu hoa xót ngọc, sửa đổi tính khí, thì đã quá muộn rồi.
Cũng không phải là hắn chưa từng phạt nàng. Có lần Tống Anh nhân lúc hắn không chú ý lẻn đi đến tửu lâu trên đầu phố uống rượu, khi nàng lén lúc trèo lên cành cây phía sau tường trở về, say xỉn thế nào lại ngã thẳng lên chạng cây. Đêm đó Quý Tần đợi đến trời tối mịch cũng không thấy nàng quay về, bèn mang theo hết gia binh trong Quý phủ đi lục soát khắp nơi trong thành Nghi Dương. Cuối cùng, khi bình mình ló dạng, ánh ban mai nhuộm đỏ rực cả bầu trời, hắn mệt mỏi trở về, từ hậu viện bước vào phủ, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy nàng đang nằm trên cây ngủ ngon lành.
Ánh nắng sớm mai thưa thớt xuyên qua tầng tầng lớp lớp những chạc cây chiếu lên thân người nàng, những cánh hoa ướt đẫm sương dính lên mặt, lên tóc nàng.
Quý Tần tìm nàng suốt cả một đêm, lòng hắn vốn nóng như lửa đốt, vừa lo nàng xảy ra chuyện, vừa muốn bắt quả tang tại trận để trừng phạt nàng một trận. Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng xuất hiện trước mặt mình, cơn phẫn nộ vì lo lắng bỗng chốc tan biến, hắn lặng lẽ nhìn nàng đang khép chặt hàng mi còn đọng hơi sương, thở dài một hơi.
Đây chính là tiểu cô nương mà một tay hắn chăm sóc, tính khí của nàng cũng bởi vì được hắn nuông chiều mà ra, hắn không nỡ phạt nàng, nhưng rốt cuộc vẫn dùng cách không đoái hoài đến nàng nửa tháng. Tống Anh rất thông minh, nàng biết rằng bản thân đã chạm đến điểm giới hạn của Quý Tần, nửa tháng đó nàng bắt đầu ngoan ngoãn hệt như quay trở về lúc còn nhỏ vậy. Cuối cùng, nàng ngồi trước bậc cửa ở phòng Quý Tần, đợi đến khi hắn trở về, nàng ngước đôi mắt trong suốt ngấn nước lên nhìn hắn, dáng vẻ có chút đáng thương, hỏi: "Huynh từng nói, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ta nữa, ta muốn làm gì thì làm đó, câu này có còn tính không?"
Đó là lần thứ hai nàng hỏi hắn câu đó. Quý Tần nghiêng người nhìn nàng, nghĩ đến một tiểu cô nương thích ăn kẹo nhiều năm về trước. Hắn thở dài một hơi, đưa tay ra trước mặt nàng, kéo nàng lên, dáng vẻ có chút bất lực, nuông chiều nói: "Dưới đất lạnh, mau đứng dậy đi."
04.
Sau khi qua thất đầu, quan tài của Quý Tần được hạ táng.
Hôm nhập thổ, Tống Anh không đi, nàng chỉ ngồi ở trước cửa Lạc viện trước kia của mình. Nàng cho rằng sau khi Quý Tần đuổi nàng đi, khoảng sân nhỏ này chắc là sẽ hoang tàn lắm, vậy nhưng mỗi một nắm đất, một ngọn cỏ đều giống hệt một năm trước khi nàng rời đi.
Thu hải đường đã nở hoa, nàng chống tay lên cằm, không biết có thể nhớ được cái gì, hoặc là cái gì cũng không thể nhớ. Nàng cảm thấy mình giống như một phiến lá đơn độc, trôi nổi trên mặt biển dày đặc sương mù, từng cơn sóng lớn ập đến, dồn dập đến không thở nỗi.
Đợi đến lúc trời chạng vạng tối, mọi người ở Quý phủ đã hạ táng xong trở về, nàng vẫn ngồi đờ đẫn ở đó như cũ.
Đến khi trời sụp tối, lão nô trong phủ mang đến cho nàng một chiếc đèn lồng.
Ông ấy chùi mắt, giọng điệu già nua, nhàn nhạt thở dài một hơi: "Tiểu thư, người vẫn không buông bỏ được ư? Quý gia làm chuyện có lỗi với người, thế nhưng công tử đã tính toán thời gian ổn thoả rồi, dặn dò đám nô tài bọn ta phải qua thất đầu của ngài mới được hạ táng, chính là để cho người nhìn xem, nhìn Quý gia năm đó có lỗi với người, đã đoạn tuyệt huyết mạch rồi. Đến bây giờ, người còn có gì mà không thể buông bỏ nữa chứ?"
Tống Anh gắng sức nuốt tiếng khóc vào sâu trong cổ họng, nàng cảm thấy có một con sóng rất to ập đến, trước những lời nói của lão nô nàng giống như đang bị đánh tan thành từng mảnh, sống không bằng chết, cả người đau nhói như bị ai đó moi tim mổ ruột. Nàng chỉ có thể rời khỏi Quý phủ, rời khỏi nơi khiến nàng đau khổ tột cùng này.
Đêm ở Nghi Dương chính là lúc náo nhiệt nhất, khắp nơi giăng đèn kết hoa sáng rực, người đến người đi đều mang theo vẻ mặt rất vui vẻ. Tống Anh lặng lẽ ngắm nhìn, xuôi theo dòng người tấp nập bước vào trong một quán trà.
Người kể chuyện trong quán đã sắp kể đến phần cuối: "....Có thể nói Quý tướng quân đó một đời kim đao thiết mã, tận tâm tận lực, trung thành báo quốc, là một đại anh hùng ghi danh sử sách, thế nhưng lại thất bại bởi một chữ tình. Trong trận chiến ở Thanh Nhai lĩnh ngài ấy rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, thê tử kết tóc với ngài là Văn Lạc công chúa đã không ngại đường xa vạn dặm đến bên phu quân, cũng vì vậy mà bị sảy thai. Sau đó Văn Lạc công chúa vì đau buồn u uất mà qua đời, Quý tướng quân cũng vì thương nhớ thê tử quá độ, trong một năm ngắn ngủi cũng anh linh tan biến, đáng thương, đáng buồn biết mấy---"
Mọi người xung quanh nghe xong đều thổn thức không nói nên lời, đúng lúc đó ca kỹ trong quán trà đàn lên một khúc tì bà, giai điệu thê lương đau xót, hát lên một tiểu khúc: "....mấy mùa hoa về ngồi thổi khúc sáo, tường đỏ sông ngân ngắm lầu xa...tâm tư triền miên vắt kiệt kén, lòng buồn rười rượi tiều tuỵ thêm..."
Tống Anh mặt không biểu cảm ngồi im lặng lắng nghe, bỗng vị công tử áo xanh trước mặt nàng bật cười chế nhạo, sau đó đột nhiên xoay người bưng cốc trà lên nhìn nàng, khoé môi nở một nụ cười tao nhã: "Tam nhân thành hổ, tích huỷ tiêu cốt, chân tướng chuyện xưa khó tìm, nhưng lại khiến người đã chết gánh thêm một tiếng tình sâu nghĩa nặng, cô nương nói có đúng không?"
(Tam nhân thành hổ, tích huỷ tiêu cốt: khi một lời nói dối được nhiều người nói thì sẽ dễ khiến mọi người tin là thật, ba người nói có hổ, mọi người đều tin là có hổ thật.)
Tống Anh nhìn hắn, hắn bật cười nói: "Thứ lỗi, tại hạ là Tống Tử Hoành của Đại lý tự." Hắn bổ sung thêm một câu: "Vụ án Văn Lạc công chúa nhảy hồ, do ta điều tra, vừa khéo biết được một số chuyện cũ, không biết Lương cô nương có muốn nghe thử không?"
Tống Anh biết hắn, Văn Lạc công chúa vốn dĩ không phải bởi vì trầm uất lâu ngày qua đời, mà là nửa đêm chết đuối trong hồ Yên Thanh ở Quý phủ, năm đó người đàn ông ở trước mặt nàng phụng lệnh thánh thượng đến Quý phủ điều tra xem Văn Lạc công chúa có phải đã bị sát hại hay không, có điều cuối cùng cũng không tra ra được gì.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ một: "Ta họ Tống."
Tống Tử Hoành không để ý đến điều này, nhàn nhạt cười một tiếng, thần sắc khoan khoái: "Tống cũng được, Lương cũng được, sự việc này, cô nương không biết, Quý Tần không biết, nghĩ đến cũng cảm thấy vô cùng thú vị."
Tống Anh nhìn phía sau lưng hắn, khách nghe kể chuyện cũng đã tốp năm tốp ba kéo nhau đi khỏi, người ca kỹ vẫn ngồi đó cất tiếng hát ai oán: "....cho dù cử án tề mi, cũng khó tránh khỏi tâm ý khó dò...."
(Cử án tề mi ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, đối đãi như khách quý.)
Nàng cũng đang lúc rỗi rãi, khẽ nâng khoé miệng, hờ hững đưa mắt ra ngoài cửa sổ nói: "Nguyện nghe tỏ tường."
Bình luận facebook