Năm Tuyên Đức thứ 23, Tống Anh quay về Nghi Dương.
Đêm đã khuya, nàng một người một ngựa phi nước đại trên con đường lát đá xanh, trên đường không một bóng người, chỉ có tiếng vó ngựa và gió lạnh rít gào bên tai. Quý phủ so với khi nàng rời đi vào một năm trước vẫn vậy, gạch xanh ngói xám, ngay cả hai chiếc đèn lồng trắng treo dưới mái hiên trước cửa vào phủ cũng hệt như một năm trước. Ánh sáng yếu ớt từ hai chùm đèn ấy tựa như muốn xuyên thủng lớp giấy dán màu trắng bọc bên ngoài, loé sáng giữa đêm tối mờ mịt, tờ phướn gọi hồn treo trước cửa bị gió thổi bay phần phật...
Lão nô của Quý phủ đang đứng đợi ngoài cửa, Tống Anh dừng lại bên ngoài phủ, tầm mắt giống như ánh đèn yếu ớt kia, ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc. Một lúc lâu sau, lão nô nghe thấy giọng nàng lãnh đạm hỏi: "Việc xảy ra khi nào?"
"Bảy ngày trước." Lão nô dừng lại một lát, "Công tử tính toán thời gian rất chuẩn, người vừa từ Giang Nam trở về, vừa hay chính là thất đầu của ngài ấy..."
(Trong phong tục tang lễ của người xưa, “thất đầu” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.)
Nàng khẽ nhếch khoé miệng trắng bệch, lạnh lùng lách qua người lão nô đi vào bên trong. Toàn bộ Quý phủ đèn đuốc sáng rực, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sắc trắng của phướn gọi hồn hệt như những con rắn uốn lượn trong mây mù, vùn vụt đến, vùn vụt đi.
Tống Anh nhắm mắt lại, một năm trước khi nàng rời khỏi Quý phủ cũng là quang cảnh này, lúc đó thê tử của Quý Tần, Văn Lạc công chúa nửa đêm nhảy xuống hồ Yên Thanh trong Quý phủ, vừa mới qua đời, Quý phủ cũng giống như bây giờ, khắp trời đất đều trải đầy sắc trắng. Sau khi lo xong tang sự cho phu nhân, Quý Tần lập tức sai người đưa nàng rời khỏi Quý phủ, đến Giang Nam. Vậy mà chỉ sau một năm xa cách, cố nhân trở về đã thành âm dương cách biệt.
Quan tài của Quý Tần được đặt ở chính giữa đại sảnh, ngay cả một người ngồi trông coi cũng không có, những ngọn nến xếp thành hàng khẽ đung đưa trong đêm tối tĩnh mịch tựa như đang khóc thương. Lão nô biết điều lùi lại, Tống Anh từng bước từng bước tiến về phía trước, như một cô hồn vô chủ lang thang trong đêm tối. Nàng dừng lại bên cửa, ánh nến phản chiếu lên đôi gò má tái nhợt, lờ mờ hiện ra dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm của trước kia.
"Một năm trước lúc chàng đuổi ta đi, chàng đã từng nói với ta đời này kiếp này, nếu như chàng còn sống thì sẽ không để ta bước chân vào Quý phủ dù chỉ nửa bước." Nàng vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Nàng đã quen với việc lúc nào cũng có Quý Tần bên cạnh, nhưng lúc đó hắn lại nói với nàng:
"Tống Anh, nàng đi đi."
Đó là lúc nỗi tuyệt vọng tích tụ bấy lâu bỗng trào dâng, nàng đứng chết trân trước cửa Quý phủ, dùng thái độ và ngôn từ độc ác nhất từ trước đến giờ, như một nhát dao cứa thẳng vào tim của cả hai.
Nàng nói: "Quý Tần, ngươi vẫn chưa chết, ta vẫn chưa nhìn thấy ngươi chết, ta làm sao có thể đi được?"
Sau khi Văn Lạc công chúa qua đời, sức khoẻ Quý Tần càng lúc càng kém, đang nói giữa chừng đã xoay người, đưa tay lên che miệng, ho đến tê tâm liệt phế, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhàn nhạt trả lời: "Lần sau gặp lại, chính là lúc nàng đạt được ý nguyện."
Khi đó vừa qua lập xuân, sắc trời rực rỡ, những nhánh thu hải đường xếp tầng len lỏi dưới mái hiên chen vào bên trong. Tống Anh nhìn Quý Tần, hắn lại giống như không để ý, quay đầu đi, nhìn những nhánh hoa hải đường, giọng điệu mệt mỏi nói tiếp: "Có điều lúc ta còn sống, Quý phủ này, nàng đời đời kiếp kiếp cũng đừng hòng bước chân vào dù chỉ nửa bước."
Tống Anh dừng lại bên cửa, ánh nến lấp lánh, phản chiếu ánh mắt ngân ngấn nước của nàng. Lúc nàng ở Giang Nam, mỗi ngày đều nghĩ đến việc quay về, nhưng sau khi quay về rồi nàng mới biết hoá ra bản thân đã sai rồi. Nàng thà rằng đời này kiếp này không bao giờ đặt chân vào Quý phủ nữa, còn hơn cách biệt chốn hoàng tuyền không thể gặp lại nhau.
"Được như ước nguyện." Nàng lẩm nhẩm 4 chữ này, sau đó nhìn quan tài bật ra tiếng cười đầy chế nhạo: "Quý Tần, chàng sai rồi.."
02.
Trước năm Tuyên Đức thứ 15, Tống Anh vẫn luôn cho rằng, trên đời này không có ai đối tốt với nàng hơn Quý Tần.
Năm đó Quý lão tướng quân thống lĩnh đội quân Bình Bắc và Khuyển Nhung đại thắng trận đầu, được thánh thượng ân điểm.
(Khuyển Nhung là một bộ lạc dân tộc thiểu số nằm ở phía tây bắc Trung Quốc cổ đại hoạt động vào thời nhà Chu và các triều đại sau này.)
Cha mẹ của Tống Anh đều là võ tướng, sau đó là tiên phong dưới trướng của Quý lão tướng quân, Tống Anh vừa biết đi đã được đưa tới Quý phủ, do nhũ mẫu của Quý phủ một tay nuôi lớn. Lần đầu tiên Quý Tần gặp Tống Anh nàng vẫn là một cô nhóc còn đang đến tuổi thay răng. Khi đó hắn vô ý cầm quyển sách chạy khắp nơi không hiểu sao lại vô tình chạy đến hậu viện. Khắp viện nở rộ những tán thu hải đường màu đỏ nhạt, gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng dạy dỗ nghiêm khắc.
Quý Tần lách mình qua đám cây cỏ, đi theo hướng phát ra âm thanh, đằng xa có một cánh cửa sổ đang hé mở, một vị ma ma xoay người hướng vào trong phòng, tiếng dạy dỗ cũng dần trở nên rõ ràng hơn: "...Phụ nữ có 4 hạnh, một là phụ đức, hai là phụ ngôn, ba là phụ dung, bốn là phụ công..."
Sau lưng ma ma là một cô nhóc đang ngồi rất ngay ngắn trên ghế, cả người vận một chiếc váy đỏ rực. Cô nhóc có vẻ khá mệt mỏi, ngồi đung đưa trên chiếc ghế trông còn cao hơn nàng, đôi mắt đen láy nhìn chầm chầm dĩa bánh ngọt trước mặt, sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn ma ma. Trong mắt Quý Tần như có ý cười, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
".....Phụ công, phải là một người khéo léo, cư xử dịu dàng, giữ gìn trinh tiết, ăn mặc chỉnh tề, nói năng nhỏ nhẹ, hành động chuẩn mực..." Nói xong, ma ma quay người đi. Ngay lập tức, Quý Tần nhìn thấy một viên nhỏ màu đỏ rực ánh mắt sáng trưng, nhanh như chớp đưa tay chộp lấy dĩa bánh ngọt. "Này..." Vị ma ma giống như có thêm một đôi mắt phía sau lưng, cây thước trong tay đã vụt một cái rõ đau lên tay viên nhỏ, chớp mắt hiện ra một vệt đỏ dài. Viên nhỏ đột ngột rút tay về, đôi mắt to tròn rưng rưng, tròng mắt đảo qua đảo lại.
Ma ma cũng không nổi giận, bà nâng mí mắt lên, lặp lại những lời vừa nói: "Vừa nãy ta đã nói gì? Cư xử dịu dàng, giữ gìn trinh tiết, ăn mặc chỉnh tề, nói năng nhỏ nhẹ, hành động chuẩn mực, tiểu thư không nghe hay sao?"
Viên nhỏ khẽ nức nở nói: "...dịu dàng, cư xử dịu dàng, giữ gìn trinh tiết, ăn mặc chỉnh tề..., con đã nhớ rồi."
Ma ma gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Quý Tần lại không nén được cơn giận.
Hắn biết rằng phu phụ nhà họ Tống mang con gái của mình giao phó cho Quý phủ nuôi nấng. Quý tướng quân ở bên ngoài hành quân đánh trận, người nắm quyền trên dưới Quý phủ hiện giờ là hắn. Một vị gia chủ chưa đến 15 tuổi, làm sao có thể suy xét thấu đáo tất cả mọi chuyện được. Tống Anh được mang đến Quý phủ, hắn chỉ có thể để gia nô mang cô bé đến chỗ ma ma nuôi dưỡng, nếu như hôm đó không phải vì vô tình, hắn cũng không phát hiện ra được nô bộc trong Quý phủ ở dưới tầm mắt của mình có thể làm ra chuyện to gan lớn mật lấn át gia chủ đến vậy.
Hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi, đợi đến khi cô gái nhỏ Tống Anh kìm nén được cơn nức nở nghẹn ngào ngó ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ còn nhìn thấy những nhành hoa run rẩy tán loạn, ào ào rơi xuống, khiến cho cả người bị ám một mùi hương thoang thoảng.
Ma ma giáo dưỡng Lương Anh ngay hôm sau đã bị đuổi đi, sự việc đó trong trí nhớ của nàng cũng nhẹ nhàng tan biến như một cơn gió thoáng qua. Nàng chỉ nhớ hôm đó ở bên ngoài Lạc viện xuất hiện một bóng người, Quý Tần một thân bạch y, đứng chắp tay dưới tán cây hải đường nặng trĩu, gương mặt ôn tồn lễ độ nở nụ cười hỏi ma ma đó: "Bà biết sai chưa?"
Ma ma cố gắng trấn tĩnh nói: "Nô tì không biết đã sai ở đâu! Nữ tử sinh ra trên thế gian, nữ giới giáo chi, tam cương phụ chi, ngũ thường cảnh chi, tuân theo phép tắc, giúp chồng dạy con, đến khi con trẻ trăm tuổi thọ, trước nay vẫn vậy, nô tì làm theo lễ giáo, tận tâm tận sức, vậy thì sai chỗ nào?"
Quý Tần thở dài một hơi, nói với vị ma ma không biết mình sai ở đâu: "Phụ mẫu của Tống Anh vì bảo vệ nước nhà mà không tiếc cả máu và tính mạng, nàng ấy là viên ngọc quý được nuôi dưỡng trong Quý phủ, không cần phải học những thứ như tam tòng tứ đức để lấy lòng nhà chồng, bà không nên dạy nàng ấy phải để bản thân chịu uất ức, học cách nhún nhường trước người khác."
Tống Anh từ cửa sổ nhoài người nhìn ra, bóng hoa hải đường phủ lên mặt, lên thân của người đó. Hắn xoay người lại cười với nàng, vẫy tay chào, nàng ngập ngừng từ trong phòng bước ra, đứng ở trước cửa không dám tiến tới. Quý Tần mỉm cười phất nhẹ vạt áo giẫm lên một cánh hoa bước về phía nàng, nhẹ nhàng cúi xuống nhìn nàng, xoa đầu nói với nàng: "Ta là Quý Tần, sau này nàng sẽ ở bên cạnh ta, nửa đời sau này ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Tống Anh nhìn hắn, chợt nhớ tới buổi chiều hôm đó sau khi bị ma ma quở trách, lúc nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có cánh hoa lay động, hương thơm phảng phất, bóng của những nhành hoa nặng trĩu phản chiếu xuống mặt đất hình dáng cao lớn của một người. Bóng dáng này được phát hoạ bằng màu sắc của cánh hoa, nhưng hôm nay dung mạo người này lại hiển hiện rõ ràng trước mặt nàng. Nàng ngẩng mặt nhìn Quý Tần, đặt tay mình vào trong tay hắn, sau đó để mặc hắn dắt đi, cả hai giẫm lên bóng của những cành hoa xum xuê, từng bước rời khỏi hậu viện.
Bình luận facebook