Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
**********
Ánh sáng giữa mây mù (2)
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người phụ nữ rời đi mà không nói thêm gì, trước khi đi họ cũng mang cái bàn theo. Max vẫn ngồi đó, chờ đến khi họ rời đi rồi mới đứng dậy, đóng cửa lại. Sau đó nàng bắt đầu thấm khăn vào nước ấm và lau lên toàn thân, vốn đã phải làm việc miệt mài vào đêm qua.
Không hẳn là thoải mái khi chiếc khăn ướt thấm ướt lên làn da nàng còn nhớt mồ hôi. Nàng xóa sạch những dấu vết của đêm qua. Bao nhiêu vết đỏ trên vai, cẳng tay, đùi, chân và ngực.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Làm gì bây giờ? Kí ức đêm qua lại hiện về, khiến má nàng hồng lên. Dù không xóa đi được những vết đỏ ấy, nhưng nàng vẫn thấm khăn và chà mạnh lên đó.
Cả đêm qua ở cùng chàng khiến nàng thấy ngượng ngùng, nhưng không đến nỗi đau đớn như đêm đầu. Không phải, mà nàng còn thấy vui khi được chàng ôm hôn dịu dàng, và mỉm cười trìu mến trong suốt quá trình. Chưa có ai làm vậy với nàng bao giờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng chồng nàng, người mà nàng cho là không thích nàng – thực ra không chỉ coi nàng như vợ mình, mà có thể chàng còn trân trọng nàng theo cách khác nữa. Nàng nhớ chàng đã nói rằng mình không muốn rời đi vào đêm hôm ấy.
“Ba năm trước, ta đã thích ở bên nàng, chẳng muốn rời đi. Nàng không biết ta đã khó khăn thế nào để rời khỏi chiếc giường đó đâu.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng ngâm mặt xuống chậu nước để dịu đi cái nóng đang tăng vọt. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Max tỉ mỉ xát xà phòng lên mái tóc rối như tơ vò của mình và vắt hết nước lên. Sau đó, khi đang thoa đều nước hoa lên và chải tóc cẩn thận, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Phu nhân, chồng của người có mang đến ít quần áo để thay ạ.”
Lúc này, Max mới mở của ra nhận y phục. Đó là một chiếc váy màu hồng có thêu hoa văn vàng. Khi nàng mở ra, bên trong có thắt lưng*, dây đeo ngực, và một thứ mỏng manh nhìn kĩ là quần lót rơi xuống sàn. Mặt Max đỏ ửng lên khi nhìn cái quần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nó không khác lắm với cái của nhũ mẫu. Khiến mặt Max nóng như sắp sôi trào bất cứ lúc nào vậy. Nàng tự hỏi sao chàng có thể mua được thứ này ở một thị trấn đơn sơ như vậy. Chàng đâu rành chuyện này… hay là?
Nàng không chịu nổi phải che mặt đi vì xấu hổ, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa. Lần này là Riftan.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Maxi, nàng nhận được quần áo chứ? Nàng mặc xong chưa?”
“Ôi, chưa xong mà….”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhanh lên nhé, chúng ta phải rời đi ngay.”
“Chờ, chờ chút ạ..”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói thúc giục của chàng khiến nàng mặc vội quần lót trông không khác biệt kia vào. Nàng khẩn trương mặc chiếc quần âu màu trắng rồi kéo bộ váy lộng lẫy qua đầu. Thật chẳng dễ dàng bởi trước đây nàng chưa bao giờ tự mặc trang phục cả. Nàng kéo chiếc váy cao lên và phủ nó xuống mắt cá chân, rồi mới buộc chặt thắt lưng. Nhưng phần dây lưng thật khó khăn khiến nàng đánh lộn với nó rất lâu như muốn tê cả hai vai luôn. Đúng luc này Riftan đập cửa lần nữa.
“Chưa xong à?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ, ở đây…”
“GÌ vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có ai không, ai đó có thể gọi giúp… một người, chỉ một người, đi gọi người hầu đến với ạ..”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ôi, lưng, phía sau quần áo tôi…”
“Mở cửa đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ?”
“Mở cửa ra đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chàng thúc giục. Max một tay mở cửa một tay giữ váy không bị tụt. Riftan, bước qua, đóng cửa lại sau lưng và cẩn thận nhìn nàng. Max đuối lý, vội vàng xin lỗi.
“Em xin lỗi do ra trễ, em thực sự xin lỗi – ừm, tại cái váy nó…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ta không giận, nên không cần phải xin lỗi đâu. Ta không biết nhiều về váy áo, nên không nghĩ là nó lại khó mặc thế.”
Chàng nói, khi nhìn xuống váy và phần tay áo dài. Tay nàng siêt lại im lặng khó xử. Nàng mặc cái váy lộng lẫy như thế này có hợp không? Chắc trông lố bịch lắm. Trong khi nàng còn do dự, chàng xoay vai nàng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Để ta giúp nàng.”
“Ừm, dạ, cáy này…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Rồi chàng bắt đầu cẩn thận buộc từng sợi một. Tiếng sột soạt khiến Max ngượng nghịu. Chàng dò dẫm một lúc rồi mới xoa người nàng lại.
“Xong rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được rồi ạ. Cảm ơn hàng..”
“Ta mua nó từ một thương buôn gần đây, nên ta lo nó không hợp với vẻ đẹp của nàng. nhưng giờ, nàng phải mặc nó thôi. Ta sẽ mua cho nàng những bộ váy đẹp tốt hơn khi nào đến được điền trang.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng chớp mắt. Nàng nghĩ bộ trang phục này đã quá xa xỉ rồi, vậy mà chàng lại không nghĩ thế ư?
Buồn quá. Max không sống trong cuộc sống nhung lụa như chàng tưởng. Tất cả tài sản của Công tước Croix đều được đưa cho Rosetta hết. Toàn bộ quần áo của Max đều là của người hầu hoặc được may từ vải thừa thôi. Nàng chưa bao giờ được mặc chiếc váy có họa tiết tuyệt đẹp nào. Tuy nhiên, có vẻ Riftan cho là nàng chưa hài lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có thể chàng nghĩ nàng quen với những trang phục còn đẹp hơn thế. Nàng nuốt nước bọt, thây cổ họng khô khốc. Nàng thấy may vì đã không mang theo bộ y phục lý của mình nên sẽ tránh bị chê cười nếu để lộ ra tủ đồ nghoèo nàn của mình. Nàng giả vờ vuốt thẳng y phục, u sầu nói.
“Cái… cái váy này em thấy cũng không tệ đâu ạ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng nhìn vào mắt chàng, như thể mình kiêu kỳ lắm, nhưng chàng không thấy khó chịu chút nào chỉ choàng áo khoác lên vai nàng. nàng nhìn vào chiếc áo choàng màu be.
Thật lạ khi một hiệp sĩ như chàng lại đối xử dịu dàng như thế với nàng.
Ánh sáng giữa mây mù (2)
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người phụ nữ rời đi mà không nói thêm gì, trước khi đi họ cũng mang cái bàn theo. Max vẫn ngồi đó, chờ đến khi họ rời đi rồi mới đứng dậy, đóng cửa lại. Sau đó nàng bắt đầu thấm khăn vào nước ấm và lau lên toàn thân, vốn đã phải làm việc miệt mài vào đêm qua.
Không hẳn là thoải mái khi chiếc khăn ướt thấm ướt lên làn da nàng còn nhớt mồ hôi. Nàng xóa sạch những dấu vết của đêm qua. Bao nhiêu vết đỏ trên vai, cẳng tay, đùi, chân và ngực.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Làm gì bây giờ? Kí ức đêm qua lại hiện về, khiến má nàng hồng lên. Dù không xóa đi được những vết đỏ ấy, nhưng nàng vẫn thấm khăn và chà mạnh lên đó.
Cả đêm qua ở cùng chàng khiến nàng thấy ngượng ngùng, nhưng không đến nỗi đau đớn như đêm đầu. Không phải, mà nàng còn thấy vui khi được chàng ôm hôn dịu dàng, và mỉm cười trìu mến trong suốt quá trình. Chưa có ai làm vậy với nàng bao giờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng chồng nàng, người mà nàng cho là không thích nàng – thực ra không chỉ coi nàng như vợ mình, mà có thể chàng còn trân trọng nàng theo cách khác nữa. Nàng nhớ chàng đã nói rằng mình không muốn rời đi vào đêm hôm ấy.
“Ba năm trước, ta đã thích ở bên nàng, chẳng muốn rời đi. Nàng không biết ta đã khó khăn thế nào để rời khỏi chiếc giường đó đâu.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng ngâm mặt xuống chậu nước để dịu đi cái nóng đang tăng vọt. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Max tỉ mỉ xát xà phòng lên mái tóc rối như tơ vò của mình và vắt hết nước lên. Sau đó, khi đang thoa đều nước hoa lên và chải tóc cẩn thận, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Phu nhân, chồng của người có mang đến ít quần áo để thay ạ.”
Lúc này, Max mới mở của ra nhận y phục. Đó là một chiếc váy màu hồng có thêu hoa văn vàng. Khi nàng mở ra, bên trong có thắt lưng*, dây đeo ngực, và một thứ mỏng manh nhìn kĩ là quần lót rơi xuống sàn. Mặt Max đỏ ửng lên khi nhìn cái quần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nó không khác lắm với cái của nhũ mẫu. Khiến mặt Max nóng như sắp sôi trào bất cứ lúc nào vậy. Nàng tự hỏi sao chàng có thể mua được thứ này ở một thị trấn đơn sơ như vậy. Chàng đâu rành chuyện này… hay là?
Nàng không chịu nổi phải che mặt đi vì xấu hổ, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa. Lần này là Riftan.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Maxi, nàng nhận được quần áo chứ? Nàng mặc xong chưa?”
“Ôi, chưa xong mà….”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhanh lên nhé, chúng ta phải rời đi ngay.”
“Chờ, chờ chút ạ..”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói thúc giục của chàng khiến nàng mặc vội quần lót trông không khác biệt kia vào. Nàng khẩn trương mặc chiếc quần âu màu trắng rồi kéo bộ váy lộng lẫy qua đầu. Thật chẳng dễ dàng bởi trước đây nàng chưa bao giờ tự mặc trang phục cả. Nàng kéo chiếc váy cao lên và phủ nó xuống mắt cá chân, rồi mới buộc chặt thắt lưng. Nhưng phần dây lưng thật khó khăn khiến nàng đánh lộn với nó rất lâu như muốn tê cả hai vai luôn. Đúng luc này Riftan đập cửa lần nữa.
“Chưa xong à?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ, ở đây…”
“GÌ vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có ai không, ai đó có thể gọi giúp… một người, chỉ một người, đi gọi người hầu đến với ạ..”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ôi, lưng, phía sau quần áo tôi…”
“Mở cửa đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ?”
“Mở cửa ra đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chàng thúc giục. Max một tay mở cửa một tay giữ váy không bị tụt. Riftan, bước qua, đóng cửa lại sau lưng và cẩn thận nhìn nàng. Max đuối lý, vội vàng xin lỗi.
“Em xin lỗi do ra trễ, em thực sự xin lỗi – ừm, tại cái váy nó…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ta không giận, nên không cần phải xin lỗi đâu. Ta không biết nhiều về váy áo, nên không nghĩ là nó lại khó mặc thế.”
Chàng nói, khi nhìn xuống váy và phần tay áo dài. Tay nàng siêt lại im lặng khó xử. Nàng mặc cái váy lộng lẫy như thế này có hợp không? Chắc trông lố bịch lắm. Trong khi nàng còn do dự, chàng xoay vai nàng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Để ta giúp nàng.”
“Ừm, dạ, cáy này…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Rồi chàng bắt đầu cẩn thận buộc từng sợi một. Tiếng sột soạt khiến Max ngượng nghịu. Chàng dò dẫm một lúc rồi mới xoa người nàng lại.
“Xong rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được rồi ạ. Cảm ơn hàng..”
“Ta mua nó từ một thương buôn gần đây, nên ta lo nó không hợp với vẻ đẹp của nàng. nhưng giờ, nàng phải mặc nó thôi. Ta sẽ mua cho nàng những bộ váy đẹp tốt hơn khi nào đến được điền trang.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng chớp mắt. Nàng nghĩ bộ trang phục này đã quá xa xỉ rồi, vậy mà chàng lại không nghĩ thế ư?
Buồn quá. Max không sống trong cuộc sống nhung lụa như chàng tưởng. Tất cả tài sản của Công tước Croix đều được đưa cho Rosetta hết. Toàn bộ quần áo của Max đều là của người hầu hoặc được may từ vải thừa thôi. Nàng chưa bao giờ được mặc chiếc váy có họa tiết tuyệt đẹp nào. Tuy nhiên, có vẻ Riftan cho là nàng chưa hài lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có thể chàng nghĩ nàng quen với những trang phục còn đẹp hơn thế. Nàng nuốt nước bọt, thây cổ họng khô khốc. Nàng thấy may vì đã không mang theo bộ y phục lý của mình nên sẽ tránh bị chê cười nếu để lộ ra tủ đồ nghoèo nàn của mình. Nàng giả vờ vuốt thẳng y phục, u sầu nói.
“Cái… cái váy này em thấy cũng không tệ đâu ạ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nàng nhìn vào mắt chàng, như thể mình kiêu kỳ lắm, nhưng chàng không thấy khó chịu chút nào chỉ choàng áo khoác lên vai nàng. nàng nhìn vào chiếc áo choàng màu be.
Thật lạ khi một hiệp sĩ như chàng lại đối xử dịu dàng như thế với nàng.