Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
**********
Xé rách (2)
“Hả?”
“Ta lột nó và và xé rách luôn rồi.”
“Ôi… trời ơi, sao lại? Chàng, đã, xé rách nó á?” Max không thể không hỏi ngược lại.
Câu hỏi khiến chàng bối rối. Chàng quay người lại, nhìn nàng đang ôm chặt tấm chăn đề phòng, thì thốt lên.
“Chứ ta biết làm gì lúc đó? Nàng không thở được, người tái mét đi do cái đai quần ấy. Ta cố nới ra mà mà nó chật quá! Có cố thế nào cũng không được nên ta xé luôn! M*n*, ta còn không biết nó có thể kéo được xuống!”
Maximilian đỏ mặt đến bốc hơi. Nghĩ đến cảnh chàng nhìn thấy cái quần lót ấy, và cả phần da thịt bên dưới nữa, làm nàng xấu hổ muốn chết.
Nhũ mẫu đã ép nàng mặc cái quần lót trật ních ấy khi chồng đi vắng. Nàng biết đó là để bảo vệ tiết hạnh của nàng.
Max bị bắt mặc cái thứ kinh khủng ấy, nhưng nàng chưa bao giờ muốn ai nhìn thấy nó cả. Nàng ôm chặt mặt mình muốn nhảy cửa sổ luôn cho rồi, Riftan khẽ thở dài nói.
“Mai ta sẽ mua đồ lót mới cho nàng, không cần phải làm mặt thế. Hoặc để ta cho nàng mượn cái của ta nhé?”
“Không, không! Không cần đâu ạ…”
Max lắc đầu kịch liệt. Nàng không có ý định mặc đồ lót của người khác, nhất lại là của đàn ông. Mà, nàng cũng thấy không thoải mái khi chỉ mặc độc chiếc áo trong rộng rãi của chàng. Riftan liếc lại và thấy nàng cứ khuấy bát súp lên.
“Nàng định khuấy đến bao giờ? Mau ăn đi. Còn chưa động đến bánh mì kìa.”
Nàng ăn thêm vài thìa. Nhưng, cái miệng nhỏ nhắn cùng phần bụng đang căng lên khiến nàng không muốn ăn nữa. Nàng cũng không định ăn bánh mì khô khốc, chỉ nuốt tí súp, rồi đặt thìa xuống.
“Sao thế? Nàng còn chưa ăn hết phần nửa.” Riftan lên tiếng.
“Em không thèm ăn lắm, nên…”
“Đừng làm khó ta. Không có những món xa xỉ cho đến khi chúng ta về được đến nhà đâu. Kể cả không hợp khẩu vị, cũng ăn chút đi không cơ thể nàng không chịu được đâu.”
Max xấu hổ nghe chàng nói như đang dỗ dành một một đứa trẻ.
“Hay nàng định đỏng đảnh và khó chịu như vậy suốt chuyến đi?” Chàng cáu kỉnh nói thêm.
“Em….em sẽ ăn mà…”
Nàng ăn thêm vài ngụm nhưng đã mệt rồi nên không ăn nổi nữa. Chàng ngập ngừng khi nàng đặt thìa xuống. May thay, chàng không bắt nàng ăn nữa, chàng thở dài và đặt khay thức ăn xuống.
“Nàng sẽ yếu mất nếu cứ đỏng đảnh thế này.”
Chàng tặc lưỡi và quay đi. Max nhún vai, không thể hiểu nổi tâm trạng thay đổi thất thường như thời tiết của chàng. Chàng vừa ân cần dỗ nàng ăn, nhưng lại trở nên tức giận ngay sau đó.
“Em đã nói và làm gì sai ạ?” Nàng thầm nghĩ, chàng chắc hối hận lắm khi đưa nàng theo. “Sao chàng lại….”
Đầu nàng tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực và hèn nhát. Max, nhìn chàng, không chịu nổi nữa mà mạo muội hỏi.
“Vậy, sao, ừm, sao chàng lại đưa em theo?”
“Gì cơ?”
Người đàn ông đang định mang bát đi, thì dừng lại nhìn nàng.
“Ý nàng là gì?”
“Dạ, em, thì, với em, kết hôn, ừm, ừm, chàng làm thế vì chàng muốn. À, mà chàng đâu muốn… Sao chàng lại mang em theo chứ? Em-em không hiểu…”
Mặt chàng hóa đá. Nàng khó khăn nuốt nước bọt. Thật khó mà nói do chứng nói lắp hay chính câu hỏi của nàng đã làm chàng thấy bực mình. Dù còn băn khoăn, nàng vẫn nói tiếp,
“Ngay từ đầu…chúng ta đã là, ừm, không là chàng và em đều như các cặp vợ chồng giàu có khác, chàng quá tốt…nhưng chúng ta không hiểu nhiều về nhau…mà…chàng lại bảo đưa em đi…nhưng đến đâu chàng thích…”
“Thôi trò vớ vẩn ấy đi.”
Riftan bất chợt gầm lên, giận dữ nhìn thẳng vào nàng. Chàng đặt khay xuống và lao thẳng đến giường.
“Thú thật đi! Em không muốn đi với ta chứ gì?”
“Không, không phải thế, là….”
“Không phải ư! Dù lâu đài của ta không hoành tráng như của cha nàng, nhưng nó cũng đủ to để một quý cô nhỏ bé như nàng vào sống! Chết tiệt, ta kiếm đủ tiền mà. Nếu nàng nghĩ ta không thể cho nàng cuộc sống sung túc như nàng từng có, thì quên đi!”
Cô co ro như một đứa trẻ bị mắng. Sao chàng lại nghĩ nàng lo lắng sẽ không được sống như hoàng gia trong khi nàng từng vô cùng thiếu thốn suốt thời gian ở với cha? Nàng lúng túng trả lời và tuyệt vọng xua đôi tay, như thể hành động đơn thuần này co thể xóa đi lời nói trước đó.
“Không ạ, em đâu lo lắng chuyện đó. Chỉ là …sao, sao, sao chàng lại đưa em theo? Em chỉ tò mò thôi mà…”
“Đương nhiên, vì nàng là vợ ta! Cuộc hôn nhân của chúng ta là thật, được nhà thờ chứng giám! Đưa nàng về đến nhà ta là theo lẽ thường còn gì! Nàng mới sai khi đã kết hôn rồi mà vẫn còn ở nhà cha mình.”
“Ơ, nhưng …em tưởng chàng muốn ly hôn…”
“…Cái gì?”
Chàng ôm chặt lấy vai nàng. Max sợ xanh người như con chuột đang đứng trước một con mãng xà. Sự giận dữ trên mặt chàng làm nàng ngộp thở. Có lẽ đây là khởi nguồn của bạo lực – một người thiếu kiên nhẫn tìm hiểu một người bị nói lắp. Nàng sợ hãi nhắm mắt lại, giống như khi Công tước xứ Cross đánh nàng.
Nhưng chờ mãi, vẫn chưa có trận đánh nào. Nàng mở mắt, trước mặt nàng là đôi mắt đen đang tóe lửa nhìn nàng. Đôi tay chàng ôm lấy hai vai run rẩy yếu ớt của nàng, cố kiềm chế cơn giận dữ tích tụ trong mình.
“Ly hôn? Nàng muốn ly hôn với ta ngay bây giờ à?”
Xé rách (2)
“Hả?”
“Ta lột nó và và xé rách luôn rồi.”
“Ôi… trời ơi, sao lại? Chàng, đã, xé rách nó á?” Max không thể không hỏi ngược lại.
Câu hỏi khiến chàng bối rối. Chàng quay người lại, nhìn nàng đang ôm chặt tấm chăn đề phòng, thì thốt lên.
“Chứ ta biết làm gì lúc đó? Nàng không thở được, người tái mét đi do cái đai quần ấy. Ta cố nới ra mà mà nó chật quá! Có cố thế nào cũng không được nên ta xé luôn! M*n*, ta còn không biết nó có thể kéo được xuống!”
Maximilian đỏ mặt đến bốc hơi. Nghĩ đến cảnh chàng nhìn thấy cái quần lót ấy, và cả phần da thịt bên dưới nữa, làm nàng xấu hổ muốn chết.
Nhũ mẫu đã ép nàng mặc cái quần lót trật ních ấy khi chồng đi vắng. Nàng biết đó là để bảo vệ tiết hạnh của nàng.
Max bị bắt mặc cái thứ kinh khủng ấy, nhưng nàng chưa bao giờ muốn ai nhìn thấy nó cả. Nàng ôm chặt mặt mình muốn nhảy cửa sổ luôn cho rồi, Riftan khẽ thở dài nói.
“Mai ta sẽ mua đồ lót mới cho nàng, không cần phải làm mặt thế. Hoặc để ta cho nàng mượn cái của ta nhé?”
“Không, không! Không cần đâu ạ…”
Max lắc đầu kịch liệt. Nàng không có ý định mặc đồ lót của người khác, nhất lại là của đàn ông. Mà, nàng cũng thấy không thoải mái khi chỉ mặc độc chiếc áo trong rộng rãi của chàng. Riftan liếc lại và thấy nàng cứ khuấy bát súp lên.
“Nàng định khuấy đến bao giờ? Mau ăn đi. Còn chưa động đến bánh mì kìa.”
Nàng ăn thêm vài thìa. Nhưng, cái miệng nhỏ nhắn cùng phần bụng đang căng lên khiến nàng không muốn ăn nữa. Nàng cũng không định ăn bánh mì khô khốc, chỉ nuốt tí súp, rồi đặt thìa xuống.
“Sao thế? Nàng còn chưa ăn hết phần nửa.” Riftan lên tiếng.
“Em không thèm ăn lắm, nên…”
“Đừng làm khó ta. Không có những món xa xỉ cho đến khi chúng ta về được đến nhà đâu. Kể cả không hợp khẩu vị, cũng ăn chút đi không cơ thể nàng không chịu được đâu.”
Max xấu hổ nghe chàng nói như đang dỗ dành một một đứa trẻ.
“Hay nàng định đỏng đảnh và khó chịu như vậy suốt chuyến đi?” Chàng cáu kỉnh nói thêm.
“Em….em sẽ ăn mà…”
Nàng ăn thêm vài ngụm nhưng đã mệt rồi nên không ăn nổi nữa. Chàng ngập ngừng khi nàng đặt thìa xuống. May thay, chàng không bắt nàng ăn nữa, chàng thở dài và đặt khay thức ăn xuống.
“Nàng sẽ yếu mất nếu cứ đỏng đảnh thế này.”
Chàng tặc lưỡi và quay đi. Max nhún vai, không thể hiểu nổi tâm trạng thay đổi thất thường như thời tiết của chàng. Chàng vừa ân cần dỗ nàng ăn, nhưng lại trở nên tức giận ngay sau đó.
“Em đã nói và làm gì sai ạ?” Nàng thầm nghĩ, chàng chắc hối hận lắm khi đưa nàng theo. “Sao chàng lại….”
Đầu nàng tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực và hèn nhát. Max, nhìn chàng, không chịu nổi nữa mà mạo muội hỏi.
“Vậy, sao, ừm, sao chàng lại đưa em theo?”
“Gì cơ?”
Người đàn ông đang định mang bát đi, thì dừng lại nhìn nàng.
“Ý nàng là gì?”
“Dạ, em, thì, với em, kết hôn, ừm, ừm, chàng làm thế vì chàng muốn. À, mà chàng đâu muốn… Sao chàng lại mang em theo chứ? Em-em không hiểu…”
Mặt chàng hóa đá. Nàng khó khăn nuốt nước bọt. Thật khó mà nói do chứng nói lắp hay chính câu hỏi của nàng đã làm chàng thấy bực mình. Dù còn băn khoăn, nàng vẫn nói tiếp,
“Ngay từ đầu…chúng ta đã là, ừm, không là chàng và em đều như các cặp vợ chồng giàu có khác, chàng quá tốt…nhưng chúng ta không hiểu nhiều về nhau…mà…chàng lại bảo đưa em đi…nhưng đến đâu chàng thích…”
“Thôi trò vớ vẩn ấy đi.”
Riftan bất chợt gầm lên, giận dữ nhìn thẳng vào nàng. Chàng đặt khay xuống và lao thẳng đến giường.
“Thú thật đi! Em không muốn đi với ta chứ gì?”
“Không, không phải thế, là….”
“Không phải ư! Dù lâu đài của ta không hoành tráng như của cha nàng, nhưng nó cũng đủ to để một quý cô nhỏ bé như nàng vào sống! Chết tiệt, ta kiếm đủ tiền mà. Nếu nàng nghĩ ta không thể cho nàng cuộc sống sung túc như nàng từng có, thì quên đi!”
Cô co ro như một đứa trẻ bị mắng. Sao chàng lại nghĩ nàng lo lắng sẽ không được sống như hoàng gia trong khi nàng từng vô cùng thiếu thốn suốt thời gian ở với cha? Nàng lúng túng trả lời và tuyệt vọng xua đôi tay, như thể hành động đơn thuần này co thể xóa đi lời nói trước đó.
“Không ạ, em đâu lo lắng chuyện đó. Chỉ là …sao, sao, sao chàng lại đưa em theo? Em chỉ tò mò thôi mà…”
“Đương nhiên, vì nàng là vợ ta! Cuộc hôn nhân của chúng ta là thật, được nhà thờ chứng giám! Đưa nàng về đến nhà ta là theo lẽ thường còn gì! Nàng mới sai khi đã kết hôn rồi mà vẫn còn ở nhà cha mình.”
“Ơ, nhưng …em tưởng chàng muốn ly hôn…”
“…Cái gì?”
Chàng ôm chặt lấy vai nàng. Max sợ xanh người như con chuột đang đứng trước một con mãng xà. Sự giận dữ trên mặt chàng làm nàng ngộp thở. Có lẽ đây là khởi nguồn của bạo lực – một người thiếu kiên nhẫn tìm hiểu một người bị nói lắp. Nàng sợ hãi nhắm mắt lại, giống như khi Công tước xứ Cross đánh nàng.
Nhưng chờ mãi, vẫn chưa có trận đánh nào. Nàng mở mắt, trước mặt nàng là đôi mắt đen đang tóe lửa nhìn nàng. Đôi tay chàng ôm lấy hai vai run rẩy yếu ớt của nàng, cố kiềm chế cơn giận dữ tích tụ trong mình.
“Ly hôn? Nàng muốn ly hôn với ta ngay bây giờ à?”