Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Hỏi gì cũng không biết
Đồng chí cảnh sát kia lật bệnh án Tô Hòa mang tới, lại hỏi: “Vậy cậu còn nhớ gì?”
Trong nháy mắt, mắt Cố Trường Tranh trở nên sáng ngời, anh khoác tay Tô Hòa, giọng điệu chắc nịch: “Cô ấy là người yêu cháu!”
Như sợ viên cảnh sát không tin, cánh tay kéo Tô Hòa của Cố Trường Tranh hơi dùng sức một chút, nói thêm: “Chuyện này cháu nhớ rất rõ.”
Tô Hòa: “...” Thằng nhóc này không chỉ mất trí nhớ, mà còn ngu nữa!
Vị cảnh sát nhân dân thấy Tô Hòa muốn giãy khỏi cánh tay của Cố Trường Tranh mấy lần nhưng không được, hơi đau đầu châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhả từng vòng từng vòng khỏi, anh ta nói với Tô Hòa: “Cô gái, hay là hai cháu để lại địa chỉ liên hệ trước đã. Chú sẽ để ý giúp cháu, nếu ở đâu có người đăng tin tìm người, chú sẽ nói cho cháu biết ngay.”
Tô Hòa cau mày, nhân lúc Cố Trường Tranh không chú ý, rút mạnh tay từ khuỷu tay anh ra, hỏi cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, vậy nên xử lý người này như thế nào? Cháu chỉ là sinh viên Đại học Long Thành, sắp nghỉ đông rồi. Cháu không thân cũng chẳng quen anh ta, không thể đưa anh ta về nhà cháu được! Hay là các chú nghĩ cách, cháu để người này ở đồn công an nhé?”
Vị cảnh sát kia lập tức khó xử.
“Làm vậy không ổn lắm, đồn công an không bếp không nồi, ở lại trực ban còn tạm được, chứ người thì tuyệt đối không thể ở đây được. Cháu à, cháu phải nghĩ cách khác rồi.”
Vị cảnh sát kia nhìn đồng hồ treo tường rồi thầm “ô” một tiếng, ấn đầu thuốc vào gạt tàn, đưa sổ đăng ký cho Tô Hòa, giục: “Cháu mau để lại thông tin địa chỉ. Nếu có tin chú sẽ thông báo cho cháu. Lát nữa ở đây còn có việc nữa, cuối năm luôn có nhiều việc. Cháu là sinh viên, nên thông cảm nhiều hơn.”
Tô Hòa: “...”
Lúc từ đồn công an đi ra, đầu óc Tô Hòa rất hỗn loạn. Cô nhìn Cố Trường Tranh bị lạnh đến đỏ bừng mặt, nhớ đến chuyện rối ren trong nhà mình, đường đường là Dược Hoàng mà lúc này cũng hơi luống cuống tay chân.
Chắc chắn là cô phải về nhà xem một chuyến. Đây là tâm nguyện, nhưng cô không rõ tình hình trong nhà như thế nào, nói không chừng quay về sẽ xảy ra tai vạ gì thì sao, vậy đâu thể dẫn cả Cố Trường Tranh về được?
Nhưng nếu không dẫn Cố Trường Tranh về quê, chẳng lẽ để Cố Trường Tranh ở lại phòng khám Khánh Dân? Sao có thể để hai cụ già hầu hạ ông tổ này được!
Đang lúc mặt ủ mày cau, Tô Hòa cảm thấy trên vai trở nên ấm áp, quay đầu nhìn lại liền thấy Cố Trường Tranh đã cởi áo khoác của mình ra từ lúc nào rồi choàng lên vai cô, cười ngây ngô với cô: “Trời lạnh quá. Em mặc áo của anh vào, đừng để cảm lạnh.”
Tình cảm ấm áp dần xuất hiện trong lòng Tô Hòa. Cô tức giận trợn mắt, nhét trả áo khoác lại cho anh, khẽ quát: “Anh mặc đi. Mới xuất viện, có phải anh lại muốn ngủ trên giường bệnh ở bệnh viện đợi người hầu hạ không? Viện phí của anh là bác sĩ Trương ở phòng khám ứng trước đấy. Tôi làm gì có tiền đưa anh đi khám lần nữa.”
Không ngờ chút tiền nhỏ nhoi mà cũng làm khó được Dược Hoàng một đời anh minh lẫy lừng.
Cố Trường Tranh chỉ mất trí nhớ chứ không ngu. Anh có thể hiểu được ý tốt trong lời nói của Tô Hòa, cười hì hì mặc lại áo khoác, đi đến trước mặt Tô Hòa giúp cô chắn tuyết, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sao Tô Hòa không nhìn ra được mục đích của Cố Trường Tranh, hốc mắt chua xót, bỗng nhiên hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo khuôn mặt. Cô bị chiếc chìa khóa kia lôi đi kéo về sống lại không biết bao nhiêu kiếp, mỗi kiếp có không ít người quan tâm cô. Nhưng chỉ có một mình Cố Trường Tranh quan tâm cô không phải vì năng lực, bản lĩnh hay địa vị của cô.
Dường như cô rất khó bỏ lại người này.
“Thôi, quay về thế nào cũng phải cãi nhau, cãi thêm mấy lần cũng không sao.” Tô Hòa quyết định, đá cục tuyết trên mặt đường, kéo cánh tay Cố Trường Tranh lại, cắn răng dặn dò: “Nếu đã không có chỗ đuổi anh đi, thì anh theo tôi, đừng gây chuyện cho tôi là được!”
Cố Trường Tranh cũng không phản bác, nhìn cô gái thấp hơn mình một đầu, dùng tay phủi nhẹ tuyết trên đỉnh đầu Tô Hòa, liên tục đồng ý: “Anh nghe em.”
Quay lại phòng khám Khánh Dân, Trương Khánh Dân thấy Tô Hòa lại đón người về, kinh ngạc hỏi: “Không phải cháu đưa người tới đồn công an sao? Tại sao lại đưa về rồi? Lẽ nào con nhóc nhà cháu nhìn thấy người ta đẹp trai nên không nỡ đưa đi?”
Tô Hòa bĩu môi, kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện trong đồn công an cho hai vợ chồng Trương Khánh Dân nghe, đồng thời chào từ biệt họ.
Người ta hay nói gừng càng già càng cay, Trương Khánh Dân nhìn vẻ không được tự nhiên trên mặt Tô Hòa, lại nhìn Cố Trường Tranh thỉnh thoáng cúi đầu nhìn cô liền hiểu ngay. Ông nói với lên tầng: “Bà ơi, không phải bà nói muốn cảm ơn con bé Tô sao? Người ta chuẩn bị về quê đón Tết rồi, bà đừng lề mề nữa!”
Bà cụ Trương trên lầu đáp lại, ôm một cái túi nhỏ căng phồng đi xuống, không nói năng gì kín đáo đưa túi nhỏ cho Tô Hòa. Thấy Tô Hòa không hiểu, bà giải thích: “Ở đây có bảy mươi tệ. Bà và ông già kia bàn bạc xong rồi. Dù cháu chỉ làm việc vặt ở phòng khám, nhưng lại làm không ít việc. Nếu không có cháu hỗ trợ, chỉ có hai người chúng ta sợ là sẽ mệt chết mất. Bên trong còn có bốn mươi tệ là tiền công tăng thêm cho cháu.”
“Còn có ba mươi tệ là cảm ơn cháu hầm mấy bình rượu thuốc kia cho bác. Hôm qua bác bôi ba lần, hôm nay đi lại cũng nhẹ nhàng hơn. Cháu đừng cho rằng ba mươi tệ là nhiều. Vì khám bệnh cũ ở chân, mấy năm nay ít nhất cũng phải tiêu hai đến ba trăm tệ, nhưng lại chỉ uống thuốc. Bác cũng khám ở bệnh viện lớn mấy lần, tất cả cũng không hiệu quả bằng rượu thuốc cháu đưa bác. Nếu không phải rượu thuốc này của cháu giúp bác, ông già kia còn nói năm sau muốn dẫn bác đi tìm con bé Tố, khám xem bệnh viện nhà nước tư bản chủ nghĩa có cách nào chữa được không đây này!”
Tô Hòa thoải mái nhận tiền, đúng lúc cô cần số tiền này nên không hề làm kiêu. Nếu không có bảy mươi tệ này, ngay cả xe buýt cô cũng không ngồi được, càng đừng nói đến dẫn theo Cố Trường Tranh có vết thương trên người về nhà. Từ Long Thành về quê khoảng hơn 200km, cũng không thể về bằng hai cái đùi được.
“Cháu cảm ơn. Đợi lát nữa cháu chuẩn bị thêm chút rượu thuốc cho bác. Lúc khó chịu thì bôi thêm mấy lần. Lúc không khó chịu thì bôi ít đi, nói không chừng có thể trị tận gốc.”
Đây chính là cách duy nhất cô trả ơn hai vợ ông bác sĩ già.
Nhớ tới tiền thuốc và tiền nằm viện của Cố Trường Tranh là do hai vợ chồng nhà này hỗ trợ thanh toán, Tô Hòa vội vàng mở túi ra, hỏi Trương Khánh Dân: “Bác Khánh Dân, tiền khám bệnh của anh ta bác trả hết bao nhiêu, cháu trả trước cho anh ta.”
Trương Khánh Dân xua tay: “Không có chuyện để cháu trả. Đợi tới lúc thằng nhóc này tỉnh táo lại, bảo nó mang thuốc lá xịn, rượu ngon tới đây trả! Hoặc là tới lúc hai đứa ở bên nhau, đăng ký kết hôn thì cả hai đứa cùng mang thuốc lá xịn và rượu ngon tới chúc Tết bác. Ông đây mời các cháu tới quán cơm quốc doanh ăn món ngon! Cho cháu thêm hai bao lì xì dày!”
Tô Hòa cúi đầu không nói, cô làm gì còn lòng dạ suy nghĩ chuyện kia. Chuyện quan trọng trước mắt là quay lại ký túc xá chuẩn bị đồ mang theo. Sau đó, dốc toàn bộ tinh thần để chuẩn bị xử lý chuyện rối ren trong nhà.
Bỏ đi nửa năm, không có chút tin tức, ai biết trong nhà có xảy ra chuyện gì không.