Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Tần miêu nhận được phong bì
Chẳng lẽ là quân cứu viện mà Trương Xuân Hoa đưa đến?
Lòng Tô Hòa nặng nề, dẫn Cố Trường Tranh đi về phía phòng thi. Thời đại này rất ít phòng học, sinh viên càng chăm chỉ học tập nên hoàn toàn không có phòng học trống để Cố Trường Tranh vào đó ngồi đợi. Tô Hòa đành phải tìm một góc cầu thang, lấy bút bên trong túi vải ra, đưa túi cho Cố Trường Tranh.
“Nếu anh mệt thì trải túi xuống đất ngồi một lát. Nếu lạnh thì hoạt động một chút, đừng chạy lung tung, nghe chưa?”
Tô Hòa vô thức xem Cố Trường Tranh mất trí nhớ thành trẻ con.
Cố Trường Tranh nhận túi vải, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Tận mắt thấy Tô Hòa vào phòng thi, Cố Trường Tranh lập tức ra khỏi góc cầu thang, đứng bên cạnh cửa sau phòng học lén nhìn Tô Hòa, sợ cô bỏ anh lại chạy mất.
Mấy nữ sinh viên cùng đi tới, thấy bóng lưng cao ráo của Cố Trường Tranh, muốn lén nhìn anh, nhưng lại thấy áo sơ mi thấm máu thành màu đỏ thẫm kia của anh liền bị sợ hãi kêu lên ngay tại trận.
Giám thị coi thi ngó từ phòng học ra nhìn, cũng thấy Cố Trường Tranh, thấy anh không giống sinh viên khóa của bọn họ, lên tiếng hỏi: “Cậu kia, ở đây đang thi cử, phiền cậu đi chỗ khác.”
Cố Trường Tranh nói: “Người yêu của tôi đang thi bên trong. Tôi đợi cô ấy thi xong sẽ đi ngay. Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng giờ thi.”
Mấy nữ sinh viên mở to mắt, mọi người trong phòng thi đều cùng một khoa, chỉ có mấy lớp như vậy, có ai mà không quen đâu? Đây là lần đầu bọn họ nghe nói có người yêu đương đấy!
Không phải, là lần thứ hai.
Lần đầu là Tô Hòa khoa Y và Chu Khánh Hoa khoa Kinh tế yêu nhau. Nghe nói hai người họ đều từ xóm nghèo vùng sâu vùng xa thi đỗ vào đại học ở Long Thành. Tô Hòa là đồ nhà quê ở xóm nghèo vùng sâu vùng xa, mà Chu Khánh Hoa là thanh niên trí thức bị điều xuống xóm nghèo vùng sâu vùng xa kia mấy năm trước.
Vẻ ngoài Chu Khánh Hoa khá ổn. Chuyên ngành của anh ta còn là khoa Kinh tế có điểm đầu vào cao nhất Đại học Long Thành. Mà Tô Hòa cũng không kém, học chuyên ngành Y - ngành có tỉ lệ có việc làm cao nhất, vẻ ngoài lại đẹp hơn người. Hơn nữa, hai người cùng xuất thân từ xóm nghèo vùng sâu vùng xa. Lại đắp thêm một chút lãng mạn vào mối tình này, nên trong khoa không có cô gái nào là không hâm mộ Tô Hòa.
Nhưng hôm trước bọn họ mới nghe được, Chu Khánh Hoa mới bám lấy một đàn chị khóa trên, đá Tô Hòa!
Một cặp vừa mới chia tay, sao lại xuất hiện một cặp nữa rồi?
Mấy sinh viên nữ đều thầm thấy tò mò, còn hơi hâm mộ, nếu bọn họ cũng có thể tìm được người yêu đẹp trai như vậy thì tốt biết mấy.
Có cô gái nhìn Cố Trường Tranh vài lần, trong lòng thấp thỏm, cuối cùng mới lấy hết dũng khí, cố gắng làm giọng mình dịu dàng hơn, hỏi anh: “Người yêu của bạn là ai?”
Cố Trường Tranh ngừng lại, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng lọc ra từ khóa trong đoạn đối thoại giữa Tô Hòa và ông cụ giữ cổng. Anh nhớ Tô Hòa nói với ông cụ giữ cổng cô là Tô Hòa năm nhất khoa Y.
Cố Trường Tranh nói thẳng không chút do dự: “Người yêu của tôi là Tô Hòa, năm nhất khoa Y.”
Mấy cô gái lập tức choáng váng, tại sao lại lại lại lại lại lại là Tô Hòa?
Tô Hòa bị đồn là mới bị Chu Khánh Hoa đá, sao bọn họ lại có cảm giác Tô Hòa đá Chu Khánh Hoa thế nhỉ? Dù vẻ ngoài Chu Khánh Hoa cũng ổn, nhưng so sánh với người yêu mới của Tô Hòa thì anh ta chỉ có thể coi là dưa vẹo táo nứt!
Cô gái động lòng với Cố Trường Tranh không cam lòng hỏi: “Sao người bạn lại bị thương vậy? Bạn không biết trước đó không lâu Tô Hòa còn yêu Chu Khánh Hoa sao?”
Cố Trường Tranh híp mắt, ý cười trên mặt vẫn không giảm đi: “Vết thương là do người yêu tôi đánh. Cô ấy không vui, tôi liền tùy cô ấy. Còn về Chu Khánh Hoa mà bạn nói, anh ta là cọng hành lệch cổ nào? Tôi chỉ biết Tô Hòa là người yêu tôi thôi.”
Anh mất trí nhớ chứ không phải bị ngu.
Cô gái kia bị chặn họng, còn muốn xúi giục vài câu nhưng đã bị giám thị coi thi ở cửa giục: “Mấy cô học khoa Y hay là khoa Truyền thông. Có thể thi được điểm tối đa rồi sao? Sang năm có thể nhận được học bổng của khoa rồi hả? Ăn no rửng mỡ, quan tâm chuyện người khác làm gì?
Răn dạy xong, giám thị coi thi làm như vô tình nhìn Tô Hòa vài lần, thấy Tô Hòa múa bút thành văn, không chịu chút ảnh hưởng nào từ bên ngoài, nên đành phải nuốt lời nhắc nhở vào trong bụng.
Giám thị coi thi thật sự muốn nhắc nhở Tô Hòa, cô kia, cô nên chú ý tác phong cuộc sống của mình một chút! Sao có thể chăm chỉ thay người yêu nhanh hơn thay quần áo thế?
Tô Hòa toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành hết bài thi sớm một chút còn mau chóng đưa Cố Trường Tranh tới đồn công an nên cô hoàn toàn không chú ý tới xì xào bàn tán, ánh mắt hình viên đạn của các bạn khác và sự muốn nói lại thôi của giám thị coi thi. Mỗi lần, cô chỉ cần đọc đề bài hai lần thì đã biết nên viết như thế nào, cho nên nhanh chóng viết bài, người khác còn chưa kịp đọc hết đề cô đã lật mặt sau của tờ giấy thi. Đợi cô làm xong toàn bộ bài thi thì mới qua hơn bốn mươi phút một chút.
Tô Hòa nộp bài thi trong sự trợn mắt há hốc miệng của nhóm thí sinh khác, nhanh chóng dắt Cố Trường Tranh đi về phía đồn công an, vừa vặn tránh được giáo viên hướng dẫn đang ém chiêu hiểm đến phòng thi tìm cô. Giám thị coi thi là Phó Giáo sư khoa Y, dù không giảng dạy “Vật lý y khoa”, nhưng bà cũng hiểu một chút, cũng biết Tô Hòa nổi tiếng là sinh viên giỏi của khoa Y, vừa nhìn thoáng qua đã sợ ngây người!
Tỉ lệ trả lời chính xác của bài thi này hơi bị cao quá rồi!
Câu hỏi bà có thể nghĩ ra đáp án thì Tô Hòa đều làm đúng hết, câu hỏi bà chưa nghĩ ra, Tô Hòa cũng trả lời có lý lẽ có dẫn chứng, hình ảnh cũng vẽ rất đẹp, khuyết điểm duy nhất là chữ hơi xấu, nhưng lại được nét nào ra nét đấy, không ảnh hưởng đến việc nhận mặt chữ.
Giáo viên coi thi thu bài thi của Tô Hòa vào túi niêm phong, trong lòng muốn hỏi Tô Hòa một chút xem có suy nghĩ muốn vào nhóm nghiên cứu của bà không. Bà phải sớm mua chuộc lòng người, không thể bỏ qua hạt giống tốt này.
Giám thị coi thi đã suy nghĩ xong vào học kỳ sau nên nói thế nào với Tô Hòa, không ngờ giáo viên hướng dẫn năm nhất khoa Y đen mặt đi tới, sau khi nhìn xung quanh phòng thi, nhỏ giọng hỏi bà: “Bạn Tô Hòa không tới thi à?”
Thời buổi này ít giáo viên, giáo viên hướng dẫn khoa Y vừa hay lại là Phó Giáo sư Mạnh Vĩ Dân kiêm nhiệm giảng dạy “Vật lý y khoa”.
“Có thi, nhưng vừa mới nộp bài rồi.” Giám thị coi thi trả lời Mạnh Vĩ Dân một câu, lại lấy bài thi của Tô Hòa từ túi niêm phong ra, nói: “Anh dạy môn này nhỉ, anh nhìn xem con bé trả lời thế nào? Tôi vừa nhìn một chút, không tìm ra chỗ sai.”
Lông mày Mạnh Vĩ Dân cau thành chữ “xuyên” (川), ông biết rõ thành tích học tập của Tô Hòa rất tốt. Nhưng ông cảm thấy nộp bài sớm như vậy có thể đạt được điểm cao mới là lạ! Nhớ lại những lời giáo viên Chủ nhiệm khoa dặn dò, ấn tượng của Mạnh Vĩ Dân với Tô Hòa càng tệ hơn.
Với cái nhìn chủ quan như vậy, Mạnh Vĩ Dân bắt đầu xem bài thi của Tô Hòa, càng xem càng kinh hãi, thành kiến của ông với Tô Hòa dần dao động. Sinh viên có thể trả lời bài thi kín kẽ đầy đủ như vậy, thật sự là người ngang ngược xảo trá trong miệng Chủ nhiệm khoa sao? Không thể nào.
Ngay lập tức, vòng sáng sinh viên tốt đã được Mạnh Vĩ Dân đặt lên đầu Tô Hòa, ông đi tới vị trí Tần Miêu làm bài, dùng ngón tay gõ lên bàn Tần Miêu, nhỏ giọng nói: “Lát thi xong, em dẫn bạn cùng phòng của em tới phòng làm việc của thầy một chuyến, thầy có việc muốn hỏi các em.”
Tần Miêu căng mặt gật đầu, răng cắn chặt môi, cô có thể đoán được giáo viên hướng dẫn muốn hỏi gì.
Sau khi Mạnh Vĩ Dân ra khỏi phòng thi, Tần Miêu cho tay vào túi áo, bóp cái phong bì dày kia, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.