Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cố trường tranh hấp dẫn góa phụ
Có góa phụ trẻ dốc sức tuyên truyền, dù trời đông giá rét, nhưng trong vòng một ngày, tin sinh viên Tô Hòa lén lút rời khỏi thôn núi, nay mang theo người yêu trở về nhà họ Tô đã truyền khắp toàn bộ thôn Tô Gia.
Khi tin đồn liên quan đến Tô Hòa ồn ào truyền khắp thôn Tô Gia thì cô nhận được câu hỏi từ Lý Thục Phân.
Lý Thục Phân lôi tay Tô Hòa, cuống cuồng hỏi: “Con gái, hồi sớm con đi đến nhà nội con có thấy chuyện gì lạ không? Mẹ vừa nghe người ta nói, nhà nội con xảy ra chuyện lớn. Ông nội con, chú Hai, chú Ba của con và cả cháu trai cục cưng của nhà nội con, tất cả đều bị bệnh. Nghe bảo mời bác sĩ từ trung tâm y tế xã đến nhưng đều không chữa được. Lúc nãy, thím Ba của con còn nhờ mẹ trông con hộ đấy!”
Tô Hòa hơi mím môi, chắc là thứ cô sắp đặt đã có hiệu quả. Nhưng sao cô có thể thừa nhận chuyện này, cô nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Con đâu thấy chuyện lạ gì đâu? Con chỉ đi xem để biết nhà chút thôi. Lúc con đến người ta còn chưa dậy ấy, đến cửa nhà con còn không vào được.”
Lý Thục Phân thở phào một cái, cảm thấy vô cùng may mắn. Bà vừa cán vỏ sủi cảo vừa nói: “Vậy thì tốt, con mau vào để đồ xuống rồi tới làm sủi cảo cùng mẹ. Trưa nay chúng ta ăn sủi cảo.”
Lúc Tô Hòa về phòng cất đồ thì nghe Tô Kiến Quốc gọi cô. Vì trong lòng tức giận nên cô không thèm trả lời. Cô bảo Cố Trường Tranh nghỉ ngơi trong phòng mình, còn cô thì rửa tay rồi vào phòng bếp nhỏ nấu cơm.
“Mẹ, sao mùa đông năm nay phòng bếp nhà mình không ấm nhỉ?” Tô Hòa thuận miệng hỏi một câu.
Trong nháy mắt, mặt Lý Thục Phân sa sầm: “Những năm trước nhà mình còn kiếm được một ít than đá xung quanh. Năm nay chân bố con bị thương, không đi kiếm than đá được. Những thứ dùng để đốt trong nhà đều là củi khô mà mẹ nhặt chỗ Quỷ Kiến Sầu từ mùa thu. Mà củi khô thì làm sao ấm bằng than đá được chứ?”
Tô Hòa im lặng. Cô nghĩ tới trong túi không còn nhiều tiền. Một lần nữa cô càng hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Nếu cô có bản lĩnh, trong túi có tiền, thì cô có thể lấy được phiếu chất đốt. Như vậy cô sẽ mua được than tổ ong từ sớm, sao đến mức phải đốt củi sưởi ấm?
“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi. Trong nhà còn bao nhiêu tiền?” Tô Hòa hỏi.
Lý Thục Phân cắn chặt môi, vì không tập trung cán vỏ sủi cảo nên một cái vỏ sủi cảo liền bị hỏng. Thật lâu sau, bà lúng túng nói: “Trong nhà đâu có tiền? Vì mua thuốc cho bố con, mẹ đã phải mượn riêng từ cậu con hơn tám mươi tệ. Đó là chưa tính tiền bà ngoại con lén đưa cho mẹ. Hiện tại, tính cả ba mươi tệ con đưa cho mẹ, cả thảy nhà ta có ba mươi bảy tệ hai hào tám.”
Tô Hòa: “...” Nếu cô không đưa ba mươi tệ thì cái nhà này ăn Tết kiểu gì đây?
Nghĩ một lúc, Tô Hòa quyết định nói: “Mẹ, ở đại học con học y. Lát nữa con sẽ thử lên núi kiếm đồ, xem thử có đào được thứ gì bán cho công ty dược không.”
Sắc mặt Lý Thục Phân thay đổi, giọng nói vô cùng kiên quyết: “Không được đi!”
Bên cạnh thôn Tô Gia là một ngọn núi, chính là nơi Lý Thục Phân nhặt củi - Quỷ Kiến Sầu. Tục truyền, trong núi có tà ma, không ít người từng muốn vào trong núi đi săn, nhưng còn chưa đi vào đã bị choáng mà ngất. Vào giữa trưa, đi loanh quanh ngoài rừng, có người nói trong rừng có quỷ, có người nghe trong rừng có tiếng sói tru. Dù sao cũng không ai có gan đi vào.
Tô Hòa không nói nữa. Hai mẹ con một người cán vỏ sủi cảo, một người gói sủi cảo, chốc lát sau đã đem sủi cảo gói kỹ để vào nồi.
Giờ cơm trưa, vợ Thiết Trụ mới đến hồi sáng lại bưng bát tới, nhìn những chiếc sủi cảo béo trắng trong đĩa sứ, trong mắt đầy vẻ thèm muốn: “Chị dâu Kiến Quốc, bây giờ cuộc sống nhà chị tốt thật đó. Sáng sớm vừa ăn bánh nướng, giữa trưa lại ăn sủi cảo. Đúng là có sinh viên trợ cấp cho cả nhà nó khác hẳn. Tôi nhìn sủi cảo nhà chị mà thèm quá. Chị có thể cho tôi nếm thử hai cái không?”
Lý Thục Phân liếc mắt, lấy cái bát nhỏ từ trong tủ bát đũa ra. Bà gắp hai cái sủi cảo trong đĩa để trước mặt vợ Thiết Trụ: “Ăn đi!”
Vợ Thiết Trụ nhìn chằm chằm hai viên sủi cảo, trong lòng thầm tính toán. Một lúc sau, bà ta quệt miệng: “Chị Kiến Quốc, sao chị keo kiệt thế! Nói hai cái là chỉ cho đúng hai cái. Nhà chị có sinh viên đại học, chẳng lẽ hai ba cái sủi cảo cũng không cho được à?”
Lý Thục Phân đưa tay muốn lấy lại bát sủi cảo trước mặt vợ Thiết Trụ: “Sao? Cho cô ăn cô còn chê ít? Lúc nhà cô nấu cháo hoa cũng có cho tôi hớp cháo nào đâu!”
Vợ Thiết Trụ vội lấy tay che ngay bát sủi cảo. Bà ta bị nói đến xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Không phải do mấy thằng nhóc nhà tôi ăn tốt quá sao? Nếu nhà tôi chỉ có một cô con gái như nhà chị, tôi chắc chắn sẽ để lại cho chị một phần.”
Lời hay ai chẳng nói được? Nhưng có thể nói hay đến mức người ta không thể tin nổi, phỏng chừng vợ Thiết Trụ là số một thôn Tô Gia.
Thấy Lý Thục Phân và Tô Hòa không để ý đến mình, vợ Thiết Trụ mặt dày gắp sủi cảo vào bát của mình, dùng đũa gạt gạt mì, vùi sủi cảo xuống đáy bát, cố nói nhỏ: “Chị Kiến Quốc, chị biết không? Nhà cũ của nhà chị rất quỷ quái. Tôi nghe nói bên đó bị bệnh nhiều lắm. Bố chồng chị với hai cậu em chồng sắp bị giày vò mà chết rồi. Nhưng mẹ chồng chị và hai chị em dâu vẫn tốt. Vợ Vệ Quốc mời bác sĩ ở trung tâm y tế đến, kết quả bác sĩ Từ cũng bị bệnh. Mọi người nói trong nhà đó có ác quỷ, chuyên chọn người nào đầy dương khí mà ra tay. Khi tôi đến nhà chị, tôi nhìn thấy hai chị em dâu Lý Cúc Hoa dẫn người mù họ Hồ thôn bên cạnh qua đó, chắc là muốn bắt quỷ đây.”
Tô Hòa bê một bát sủi cao đến cho Cố Trường Tranh, vừa vào phòng bếp đã được nghe chuyện khiến lòng người hưng phấn như thế!
Thực ra, cây táo bị sét đánh tụ âm sát nhưng không phải vật cực xấu. Đó chỉ là vật phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng người. Trong lòng càng toan tính và nhiều chuyện xấu thì người càng dễ bị âm sát ảnh hưởng. Nếu trong lòng ngay thẳng thì người cũng chỉ thấy lạnh, bị hắt hơi, uống chút nước gừng bồi bổ dương khí, phơi nắng nhiều hơn là sẽ ổn.
Nhà bên kia, người bị bệnh đều là đàn ông. Tô Hòa cảm thấy rất thú vị, nụ cười bên khóe miệng càng rõ hơn.
Đúng là làm cô nhìn với cặp mắt khác. Ban đầu cô tưởng bà nội, các thím và cô út chẳng phải là hạng người tốt lành gì. Thật không nghĩ tới, âm sát đã giúp cô bóc trần lớp da đám người giả nhân giả nghĩa này.
Đàn ông nhà họ Tô thật có bản lĩnh!
Ở phòng bếp, Lý Thục Phân và Tô Hòa nghe vợ Thiết Trụ miêu tả tin đồn trong thôn sinh động như thật, bỗng nghe bên ngoài có người kêu “Au” một tiếng, hai người vén rèm lên xem thử. Người mù họ Hồ chạy nhanh như có gấu đuổi đằng sau, không cẩn thận trượt ngã trên tuyết. Dù cả người đau nhức nhưng ông ta không kêu lên, tuyết trên người cũng không phủi, đứng dậy chạy như bay.
Vợ Thiết Trụ trố mắt đứng nhìn. Một lúc sau bà ta mới hồi phục tinh thần, cảm thán nói: “Ôi trời, tên mù họ Hồ chạy nhanh thật đấy. Tôi thấy hạng nhất trong đại hội thể dục thể thao dành cho thợ mỏ trên trấn cũng không nhanh như ông ta!”
Nếu người mù họ Hồ nghe được vợ Thiết Trụ nói vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự chửi ầm lên: “Nếu cô nhìn thấy một đám quỷ đuổi theo cô, chắc chắn cô còn chạy nhanh hơn!”