Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Tình cảnh hỗn loạn
Nếu có người đứng ở cửa nhà họ Tô, tất nhiên sẽ phát hiện lúc này cửa ra vào nhà của nhà họ Tô lạnh hơn nơi khác rất nhiều, gió lạnh từng cơn, thổi vào mặt người không lạnh cắt da thịt, mà là khiến mặt người ta phát run.
Một đám nhà họ Tô ăn rồi chờ chết trong nhà không hẹn mà cùng run rẩy. Nhưng bọn họ chỉ nghĩ là gió tuyết bên ngoài quá lớn, chứ không nghĩ theo hướng khác, bà cụ Tô chui đầu vào trong chăn, chép miệng tiếp tục ngủ.
Một lát sau, bà cụ Tô lại bị từng đợt gió lạnh kia đánh thức, bà ta trừng đôi mắt tam giác kiểm tra trong chăn mấy lần, thấy thật sự không có chỗ hở thì cảm thấy rất buồn bực: “Chẳng lẽ bếp lò trong phòng tắt?”
Bà cụ Tô bọc chăn ghé vào cửa sổ mắng: “Vợ thằng Hai đâu, mau mau qua thêm chút củi cho phòng tôi! Trời sáng rồi mà còn chưa dậy, sao thằng Hai nhà tôi lại lấy một con vợ lười như cô chứ?”
Lúc này, vợ Tô Chí Quốc là Lý Cúc Hoa đang cuộn người trong chăn nói chuyện với chồng mình, bỗng nhiên nghe được tiếng mắng của bà cụ Tô, oán hận đạp Tô Chí Quốc, thiếu chút nữa đạp ông ta xuống giường. Bà ta trừng mắt mắng: “Bà mẹ nhiều chuyện này của ông nói tôi là con vợ lười? Không phải bà ta cũng thế sao? Mẹ ông không nỡ để ông cưới tôi, không biết bà nội ông có đau lòng thay bố ông không nhỉ?”
Tô Chí Quốc bị gió lạnh thổi, cảm thấy dường như gió lạnh thổi tận vào trong xương, lạnh buốt tủy xương. Ông ta bị lạnh đến nỗi hắt xì liên tục mấy cái, giật lấy chăn từ tay Lý Cúc Hoa, run rẩy quấn chăn, không ngừng trừng Lý Cúc Hoa: “Chẳng phải bảo bà thêm lửa thôi sao? Ít lầm bầm thôi, bà tiện thể lấy cho tôi một cốc nước ấm, cái lạnh hôm nay hơi kỳ lạ, cứ chốc chốc lại lạnh.”
“Chỉ mình ông biết lạnh còn tôi thì da dày thịt béo à?”
Lý Cúc Hoa hậm hực đạp Tô Chí Quốc, cắn răng mặc quần áo, lòng tràn đầy oán hận. Nhưng bản thân bụng bà ta không biết phấn đấu không sinh được con trai thì dù trong lòng có bực tức nhiều hơn nữa cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào.
Thêm củi, nhóm lửa, lại thêm củi, lại nhóm lửa... Làm đi làm mấy lần, Lý Cúc Hoa phát hiện ra chỗ không bình thường!
Rõ ràng miệng bếp khô, củi cũng khô, diêm cũng châm được, nhưng mà làm thế nào cũng không thể cháy được, khó khăn lắm mới có chút lửa, kết quả không biết gió kỳ lạ xuất hiện từ đâu thổi tới, lửa không cháy lại còn khiến nhà bếp trong chớp mắt đầy khói, Lý Cúc Hoa bị sặc đến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
“Gặp quỷ rồi sao? Không châm được lửa thì còn ăn cơm cái rắm gì?”
Lý Cúc Hoa bị sặc đến không chịu được, vội vàng mở cửa chính và cửa sổ nhà bếp để khói tản ra ngoài. Đặt củi bên cạnh bếp, Lý Cúc Hoa căm giận đạp một cú, ai ngờ có thanh củi bị bật lên, đập thẳng vào gáy bà ta, khiến chỗ đó sưng một cục to.
Bà ta càng nhìn càng cảm thấy phòng bếp này kỳ lạ, chỗ nào cũng có hơi thở quỷ dị. Bà ta sợ đến run rẩy, kêu gào chạy về phòng: “Chí Quốc, hôm nay lạ lắm, tôi châm lửa mấy lần mà không cháy, ông...”
Giọng Lý Cúc Hoa ngừng hẳn, bà ta thấy Tô Chí Quốc nằm thẳng cẳng trên mặt đất thì hoàn toàn luống cuống: “Chí Quốc, ông làm sao thế? Ông trả lời tôi một câu đi chứ! Nếu ông bỏ lại một mình tôi, ông bảo tôi phải sống thế nào đây?” Bà ta còn chưa nói một câu: “Chắc chắn mẹ ông sẽ hành chết tôi!”
Tô Chí Quốc gian nan chớp mắt, yết hầu khẽ động, rặn ra mấy chữ không rõ: “Đỡ... tôi lên... giường, lạnh...”
Lý Cúc Hoa không hiểu, vừa gào, vừa dùng sức cầm tay Tô Chí Quốc lay qua lay lại, suýt chút nữa làm Tô Chí Quốc ngất đi. Tô Chí Quốc muốn mắng mấy câu, lại phát hiện đầu lưỡi ông ta đã cứng đờ rồi, nên đành phải cam chịu nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Ông ta đã tạo nghiệp gì chứ? Sao lại cưới một bà vợ ngu xuẩn như vậy?
Âm thanh này nối tiếp âm thanh kia, tiếng kêu khóc của Lý Cúc Hoa còn chưa dứt, vợ Tô Vệ Quốc - Trương Thúy Bình cũng gào lên: “Vệ Quốc, ông nhìn xem con chúng ta sao thế này? Tôi thấy sao sắc mặt con chúng ta lại đen thế này, có phải là lại phát bệnh rồi không?”
Trương Thúy Bình kêu một lúc lâu cũng không thấy Tô Vệ Quốc đáp lại, bà ta chỉ cho rằng Tô Vệ Quốc mê ngủ cố ý không trả lời bà ta, vươn tay xốc chăn lên, kết quả lại thấy được Tô Vệ Quốc mặt mày xám ngoét, mắt trừng như cá chết.
Trương Thúy Bình sợ đến sắc mặt xám như tro, nhảy xuống quẹt dép lê, tóc tai bù xù chạy về phía phòng của bà cụ Tô: “Mẹ! Mẹ! Mẹ! Vệ Quốc và Đại Bảo đều không ổn rồi, mẹ mau tới đây nhìn đi!”
Sao bà cụ Tô có thể nghe lọt tai tiếng kêu khóc của Trương Thúy Bình và Lý Cúc Hoa chứ. Bà ta bị dáng vẻ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi nhân gian của ông cụ Tô dọa chết khiếp. Lúc này, bà ta đang không ngừng run rẩy trong chăn, nghe tiếng hô của Trương Thúy Bình liền vơ lấy chổi bên cạnh đập về phía Trương Thúy Bình: “Mau đi mời bác sĩ tới đây, cô ở đây khóc thì có tác dụng gì!”
Trương Thúy Bình bị chổi đập vào mặt in thành một vệt đỏ, bà ta vươn tay khóc lóc cầu xin: “Mẹ, khám bệnh cần tiền đấy! Tất cả tiền nhà chúng ta đều ở trong tay mẹ, mẹ không đưa tiền cho con thì con tới phòng khám tìm bác sĩ kiểu gì?”
Bà cụ Tô hoảng sợ, lấy túi vải dưới đệm ra, nhét phần lớn tiền vào lại dưới chăn rồi ném túi vải cho Trương Thúy Bình: “Cái đồ sao đổi nhà cô, mau cầm tiền đi mời bác sĩ đi!”
Trương Thúy Bình thút tha thút thít rời đi, trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò bà cụ Tô vài câu: “Mẹ, mẹ bảo Thu Cúc để ý Vệ Quốc và Đại Bảo giúp con với, con không an tâm!”
Bà cụ Tô không kiên nhẫn trả lời: “Tôi còn cần cô dạy à? Mau lăn đi mời bác sĩ ngay!”
Trương Thúy Bình hoang mang đi ngoài, ai ngờ còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Tô Thu Cúc: “Mẹ, có cái gì đấy đè trên người con. Ngoại trừ miệng và cánh tay ra, bộ phận khác con không cử động được!” Chăn của Tô Thu Cúc bị vỗ kêu “bịch bịch”.
Trương Thúy Bình cũng không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sao mới sáng sớm đã hỗn loạn, không được yên bình như vậy.