Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Ý chí sớm đã sắt đá
Dựa vào việc Lý Thục Phân khóc lúc vào cửa và ánh mắt trốn tránh lúc nói chuyện của Tô Kiến Quốc, Tô Hòa phát hiện có gì đó không ổn. Cô tới bên cạnh giường ngồi xuống, vươn tay đặt lên chân Tô Kiến Quốc, sắc mặt càng xấu hơn.
“Chân trái có ba chỗ bị gãy xương, chân trái cũng có hai nơi, đầu gối chân phải cũng bị thương. Bố mẹ đừng lừa con, bị thương gân cốt cũng phải một trăm ngày, trên chân có một chỗ bị thương đã khỏi rồi, không tới ba tháng thì không thể như vậy. Rốt cuộc sau khi con đi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Kiến Quốc cúi đầu không nói, Lý Thục Phân lặng lẽ khóc.
Tô Hòa lại nói: “Chân bố bị thương, vì sao không tìm bác sĩ nối xương?”
Thấy Tô Hòa tức giận, Tô Kiến Quốc vội vàng an ủi: “Đã tìm bác sĩ nối rồi, nếu không sao có thể lành được? Con đừng lo, chân bố, bố biết mà!”
Tô Hòa tức quá hóa cười: “Tìm bác sĩ nối rồi? Tìm bác sĩ thú y à? Lang băm ở đâu hại người như vậy? Chân bố thật sự có chỗ lành rồi, nhưng cũng lại không lành đúng vị trí. Nếu muốn chữa lành chân bị thương, biện pháp duy nhất chính là nối tốt vị trí bị gãy, nắn xương lại lần nữa xong mới có khả năng phục hồi như cũ. Nếu không, sau này đi đường cũng là hi vọng xa vời. Mẹ, tại sao mẹ không đưa bố tới bệnh viện Nhân dân khám?”
Lý Thục Phân khóc như mưa: “Chúng ta làm gì có tiền. Tiền mua thuốc của bố con đều do mẹ tới nhà bà ngoại mượn đấy. Nếu không phải bà ngoại và cậu con vẫn luôn giúp đỡ thì chúng ta đã sớm không vượt qua được quãng thời gian này.”
Tô Hòa không dám tin mà nhìn Tô Kiến Quốc: “Bố, tiền của chúng ta đâu? Nửa năm trước lúc con rời đi, mẹ nói bố cầm hết tiền, mẹ tích góp nhiều năm mới góp được năm tệ. Tất cả đã đưa hết cho con, vậy tiền của bố đâu?”
Hốc mắt Tô Kiến Quốc ửng hoe, nhưng may mà đèn trong phòng u ám, người bên ngoài nhìn không rõ. Ông buồn bực nói: “Con đừng quan tâm chuyện trong nhà, yên tâm học là được.”
“Đừng quan tâm chuyện trong nhà? Sao bố không nói là con đừng về nữa? Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho con, hai người cảm thấy có thể giấu được sao? Hôm nay bố không nói cho con, ngày mai con không ra đường hỏi được sao? Bố còn bảo con yên tâm học! Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, bố dạy con xem, con phải làm thế nào mới có thể yên tâm được?”
Thấy Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc như vậy, Tô Hòa đã sớm đoán được đáp án.
“Là bà nội cầm tiền đi rồi đúng không? Con vừa vào cửa đã thắc mắc rồi, sao phòng chính bà nội chiếm hơn nửa đời người cùng không nỡ chuyển lại trống không thế kia? Sao nhà chú Hai, chú Ba, còn có cô út cũng trống nữa? Sao, con không về nửa năm, tất cả đã dọn đi hết hay là đều chết cả rồi?”
Tàn ác trong lòng Tô Hòa chưa từng nặng nề như thế. Nếu tu vi và đạo hạnh của cô vẫn còn, cô thật sự muốn một quyền đánh đổ ngọn núi phía sau thôn Ngũ Lý kia.
“Tô Hòa, cẩn thận lời nói của con! Dù bọn họ có không đúng thế nào, có làm con uất ức nhiều hơn nữa, thì đó cũng là người nhà của con! Bố và mẹ con cũng không nói gì, con ồn ào cái gì!” Tô Kiến Quốc lớn tiếng trách mắng.
Bị mắng như vậy, Tô Hòa dần bình tĩnh lại, giọng cô hời hợt, nhẹ tựa lông hồng, không chút sức nặng, giống mưa phùn yếu ớt ngày xuân, nhưng lại lạnh lẽo, chỉ cần không chú ý sẽ len lỏi vào lòng người.
“Bố, con hỏi lần cuối cùng, tiền trong nhà đâu rồi? Ngay cả mẹ con, bố cũng không tin, nhiều năm tự quản tiền kiếm được trong tay, bố muốn làm quản lý việc nhà, muốn làm chủ, mẹ con không có ý kiến, con càng không. Nhưng tiền tiết kiệm của bố ở đâu? Bố dùng tiền vào chỗ nào? Nếu chân mình gãy mà cũng không bỏ tiền ra được, còn phải để mẹ con mượn tiền bà ngoại và cậu? Con thật sự muốn biết, rốt cuộc tiền bố kiếm được đã đâu rồi?”
Tô Kiến Quốc không nói lời nào, chỉ đánh mạnh vào chân mình.
Tô Hòa cười lạnh, quỳ mạnh xuống đất, làm Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc giật nảy mình, giọng Tô Hòa kiên quyết: “Một khi có ngăn cách, tình cảm sẽ kết thúc. Hôm nay bố không coi con là người một nhà, vậy ngày mai Tô Hòa con sẽ không có bố.”
Cô lấy ra ba tờ đại đoàn kết* mà bà cụ Trương cho từ trong túi nhỏ ra nhét vào tay Lý Thục Phân, đứng dậy kéo Cố Trường Tranh đi về phía cửa.
*Đại đoàn kết: Tiền giấy có mệnh giá 10 tệ, được phát hành vào ngày 10 tháng 1 năm 1966, ngừng phát hành từ ngày mùng 1 tháng 7 năm 2000.
Dù thân thể của cô đã về tới cái thời không này, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, thật sự còn có thể trở về như chưa từng có gì xảy ra sao?
Ý chí của người tu tiên vô cùng sắt đá, máu lạnh không tình cảm.
Tô Hòa cho rằng mình vẫn luôn nhớ nhà, cô không phải không tim không phổi như những người khác ở núi Dược Vương, nhưng lúc gặp phải âm mưu quấy rối, cô vẫn sẽ giơ đao cắt đứt tình cảm như rất nhiều tu sĩ ở núi Dược Vương.
“Mọi tâm thức đều biến hóa khôn lường, mọi phẩm hạnh trên đời đều như ảo mộng.” (Trích Kinh Hoa Nghiêm).
Tuyết rơi bay tán loạn đầy trời, trăng sáng cao lơ lửng giữa không trung, Tô Hòa không ngừng lặp lại câu nói kia. Đây là câu nói đầu tiên Dược Vương nói với cô lúc cô bái nhập môn hạ Dược Vương với thân phận đệ tử sai vặt.
Tô Hòa sẽ mãi không bao giờ quên, trong đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không gợn sóng của Dược Vương đã không có tình yêu dục vọng, cũng không có thiên hạ muôn dân trăm họ.
Theo lời Dược Vương, y dược là chí hướng của ông ta, cho nên ông ta cứu người không phải là khoan dung, đau buồn, tàn nhẫn mà là điều nên làm.
Tô Hòa thành Dược Hoàng, cảnh giới còn cao hơn Dược Vương, nhưng cô lại không phá được cảnh giới nhân đạo hợp nhất mà Dược Vương nhắc tới kia, nhưng hôm nay lại có thể đột phá.
Chấp niệm trong lòng bị phá, đột phá tâm cảnh chỉ là nước chảy thành sông.
Cố Trường Tranh cảm thấy lòng bàn tay Tô Hòa càng lúc càng lạnh, dùng sức xoa nắn cũng không thể khiến tay cô ấm lên. Nên anh liền ngậm lấy tay cô, dùng độ ấm của lưỡi làm ấm tay cô.
Độ ấm từ đầu ngón tay làm tâm tình Tô Hòa hơi dao động, cô nghĩ đến cảnh ngộ vừa rồi liền thấy không rét mà run.
Nếu thật sự đạt được cảnh giới nhân đạo hợp nhất thì lần trở về này của cô còn có ý nghĩa gì?
Lý Thục Phân khóc đuổi theo, muốn đuổi kịp Tô Hòa và Cố Trường Tranh, nhưng không ngờ trời tối, vấp phải cỏ khô dưới chân, hét một tiếng ngã xuống đất.
Tô Hòa bước nhanh, đá tung nền đất đầy tuyết, khó khăn lắm mới đuổi kịp đỡ lấy Tô Thục Phân trước lúc bà ngã xuống đất, nặng nề nói: “Mẹ, mẹ về đi. Bà nội không nhận con, bố con cũng coi thường con. Nhà này không có chỗ để con dừng chân, con phải đi thôi. Đợi sau khi con tìm được nơi ổn định, con sẽ viết thư cho mẹ. Con ở bên ngoài rất tốt, vừa học vừa kiếm tiền, còn thoải mái hơn bị nhà chúng ta coi là nô tài mà khinh bỉ rất nhiều.”
Lý Thục Phân giữ chặt tay Tô Hòa, sống chết không buông, lặp đi lặp lại: “Chỉ cần có mẹ ở đây, đây sẽ là nhà con. Sắp sang năm mới con không ở nhà, ra ngoài làm gì? Đừng tức giận bố con làm gì, về nhà với mẹ. Mấy hôm trước, cậu con đưa tới cho chúng ta một ít ngô mới tách. Mẹ nấu cháo ngô cho con.”
Tô Hòa lạnh lùng, đẩy tay Lý Thục Phân, rút tay mình ra, nhìn ngôi nhà nhỏ đã hơi tan hoang, nở nụ cười mang nước mắt: “Mẹ, ngôi nhà nhỏ này họ Tô. Là Tô của Tô Kiến Quốc, không phải Tô của Tô Hòa con. Đây sớm đã không còn là chỗ dựa của con nữa rồi. Mẹ sớm quay về ngủ đi. Nếu có chuyện, mẹ gửi thư về Đại học Long Thành trong Long Thành. Nếu không có việc đừng phí tiền gửi thư.”
Tô Hòa biết rõ, ngày nào chân Tô Kiến Quốc chưa chữa khỏi thì gánh nặng trong nhà vẫn sẽ đặt trên vai Lý Thục Phân ngày đó. Cô thương người mẹ ruột này, nhưng cũng hận bà không tranh không giành.
Tô Hòa hít sâu một hơi, nói với Cố Trường Tranh: “Tuyết Lai, chúng ta đi thôi.”
Cố Trường Tranh hỏi: “Chúng ta đi đâu?” Trời tối đen như mực rồi.
Tô Hòa cười: “Trời đất rộng lớn, nơi nào không phải là nhà chứ?”
Kiếp này Tô Hòa đã may mắn hơn “trăng sáng gió mát, ai ngồi cùng tôi” trên núi Dược Vương nhiều rồi. Ít nhất cô còn nhặt được một người mất trí nhớ, có thể làm bạn trong trời đầy gió tuyết này, cũng không đến mức quá thê lương cô đơn.
Tô Hòa biết rõ, một ngày nào đó “máu tụ” trong đầu Cố Trường Tranh sẽ tan. Sớm hay muộn cuối cùng cũng sẽ có một ngày Cố Trường Tranh rời đi, kết quả không xa cách cũng giải tán. Có thể gặp được một người trong biển trời mênh mông cũng đã rất tốt rồi, chứ nói gì đến còn có thể sóng vai bước tiếp trong cuộc sống quá nhiều gió tuyết, nhiều xa cách ở trời đất này.
Lúc này, trong đầu Tô Hòa hiện ra một cảnh tượng.
Trong làn khói trên sông nước mênh mông, có một ông già ra sức chèo thuyền, miệng ngâm nga khẽ hát: “Đường núi đường sông. Anh cùng tôi một đoạn đường, tôi chở anh một đoạn đường, chở đến phía đầu cầu, đời này đừng quay đầu lại.”
Người xuống thuyền vội vàng rời đi, hiếm có người quay đầu lại nhìn ông già chèo thuyền trên sông. Nhưng cả đời ông già chèo thuyền kia đều không quay đầu lại sao?”
“Tuyết Lai, anh đi cùng tôi một đoạn đường, tôi sẽ là bạn với anh một đoạn đường. Đợi sau khi anh nhớ lại quá khứ, chúng ta sẽ gặp gỡ trong mừng vui, chia tay trong vui vẻ. Anh đi hướng đông, tôi đi hướng tây, ai cũng không được quay đầu, anh có chịu không?” Mắt Tô Hòa tràn đầy mệt mỏi và chán nản, cô hỏi Cố Trường Tranh.
Cố Trường Tranh ngẩn người, cầm tay Tô Hòa đặt lên tim mình, như muốn ghi hết tình cảm thật lòng lên mặt, khắc vào giữa lông mày: “Con người anh rất tham lam, anh theo em cả đời, em cũng theo anh cả đời, được không? Nếu nhớ lại quá khứ mà phải mất em, vậy anh thà mãi không nhớ lại.”
Tim bà Cố đang ở thủ đô xa xôi thêu túi tiền cầu phúc cho con trai nhỏ đột nhiên đập mạnh, kim đâm vào tay, giọt máu tươi đỏ thẫm rỉ ra từ đầu ngón tay, rơi thẳng xuống túi tiền cầu phúc, nhuộm nhỏ hai chữ “bình an” vừa thêu xong, sắc mặc bà Cố thay đổi.