Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Thành phố t
Trên suốt con đường, cô hỏi anh về việc đó nhưng câu trả lời của anh vẫn vậy khiến cô có điều rất khó hiểu. Vậy nên cô nghĩ mình cũng chẳng cần nhớ đến hình bóng năm ấy làm gì, quan trọng là người cô thích hiện tại là hắn, cô không cần cứ phải nghĩ về quá khứ đặc biệt là quá khứ của người không nhớ đến cô.
Sáng hôm nay vẫn như thường lệ 8 giờ có mặt và 5 rưỡi về nhưng điều khác thường là mấy hôm nay hắn hoàn toàn không xuất hiện. Cô thấy hắn cũng không có lịch trình công tác, hỏi Như Mộng thì cũng như không. Làm trong lòng cô cứ cảm thấy trống vắng, hằng ngày nghe hắn quát tháo đã quen nay thì chẳng có gì.
Hôm nay là cuối tháng, làm việc cũng quá nhiều nên được nghỉ phép ba ngày. Nên cô quyết định sẽ đi đâu đó cho khuây khoả. Cô chọn điểm đến là thành phố T. Cô chuẩn bị thật gọn gàng rồi nhanh chóng lên chuyến xe đến thành phố T
Sau khoảng bốn giờ ngồi trên xe, mông cô cứ ê ẩm, nhói nhói. Xuống xe cô gọi ngay cho bạn thân cô là Ngôn Di. Ngôn Di là một cô gái nhỏ nhắn, mũm mỉm rất ưa nhìn, mặc dù bề ngoài hơi khó ưa nhưng cô và Ngôn Di quen nhau từ bé nên cả hai rất hiểu nhau. Lần này nhân đợt nghỉ phép cô chọn về thành phố T thăm Ngôn Di.
Cô chưa kịp gọi thì đằng sau đã có người lớn tiếng kêu cô:" Tiểu Anh, tớ ở đây" cô quay đầu lại nhìn rồi nhíu mày xem ra Ngôn Di của ta giảm cân rồi
Cô và Ngôn Di ngồi xe buýt tới nhà của Ngôn Di. Nhà Ngôn Di rất bình dị vì chỉ có hai mẹ con sống với nhau. Mẹ của Ngôn Di ly hôn từ sớm một mình nuôi Ngôn Di cho tới bây giờ. Vừa bước xuống xe buýt cô và Ngôn Di đi bộ thêm mấy bước tới con hẽm là nhà của Ngôn Di.
Từ xa bước vào hẽm đã thấy bóng người phụ nữa trung niên đã qua 40 tuổi nhưng bà đã già dặn đi nhiều so với lần cuối cô gặp. Thấy Minh Nguyệt-mẹ Ngôn Di vẩy tay cô liền chạy nhanh vài bước đến sà vào lòng bà rồi nói:" Chào cô" cô vừa nói vừa cười như đứa trẻ gặp mẹ. Khi cô đi đại học vì muốn tự lập nên cô sống một mình với bà ngoại nhưng tuổi bà cao nên qua đời vào năm cô học năm hai, từ đó cô sống cùng với mẹ con Ngôn Di nên cô coi Minh Nguyệt như mẹ mình
" Vừa mới đến chắc mệt lắm hai đứa vào thay đồ rồi ăn cơm, cô có chuẩn bị món cháu thích ăn nhất" bà vừa nói vừa mỉm cười nét mặt hiền hậu. Minh Nguyệt chỉ có đứa con gái là Ngôn Di nhưng từ khi ly hôn, mấy đứa nhỏ cùng tuổi hay chọc Ngôn Di nhưng chỉ có Ngọc Anh lại bảo vệ nên Minh Nguyệt rất ưng ý với cô, coi cô như con gái.
Ngôn Di nhìn mẹ cô và bạn thân đang diễn show ân ái, Ngôn Di giận lẫy, hai tay chống nạnh rồi nói:" Xem kìa hình như con không phải là con mẹ đúng không?" không đợi ai trả lời, Ngôn Di đi thẳng vào nhà
Minh Nguyệt thấy thế nói:" Trời ạ, thôi con vào đi không kẻo đồ ăn nguội mất" bà nói rồi giúp cô mang đồ vào nhà
Suốt bữa ăn không khí rất nhộn nhịp ba người hết ăn cơm rồi nói chuyện, tán gẫu. Hôm nay nhờ cô xuất hiện mà không khí mới trở nên vui vr hơn chứ thường ngày chỉ có hai mẹ con Ngôn Di. Ngôn Di thì đi làm, mẹ cô thì ở nhà một mình cũng chẳng ai nói chuyện cùng khiến bà cũng buồn
Ăn xong, cô rửa bát còn Ngôn Di dọn dẹp bàn ăn, Minh Nguyệt cũng mệt nên đi nghỉ, bà nghe tin hôm nay Tiểu Anh về lập tức sáng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn rồi chỉ đợi Ngôn Di đón cô. Dọn dẹp xong, cô và Ngôn Di vừa ăn trái cây vừa nói chuyện
Cô kể chuyện về hắn cho Ngôn Di nghe vì Ngôn Di học đại học cùng cô nên chắc chẳng thể dấu nên cô chọn cách nói ra luôn. Ngôn Di nghe câu chuyện của bạn thân mình mà đầu óc cũng hơi choáng bao nhiêu tình tiết khó hiểu chỉ tưởng có trong phim nhưng giờ lại có ngoài đời. Ngôn Di im lặng một lát rồi sau đó nói:" Nếu như anh ta không còn nhớ nữa thì cậu cũng nên cho đi dù sao thì tớ tin cậu sẽ tìm được người tốt hơn nhưng không lahir giờ cậu đang thích boss nhà cậu không phải sao?"
Cô nghe Ngôn Di nói sau đó đáp:" Tớ cũng quyết định vậy rồi chỉ qua là nói cho cậu biết thế thôi" cô biết tính Ngôn Di nên không cần Ngôn Di nói cô cũng biết Ngôn Di sẽ giống cô
Nói chuyện với Ngôn Di xong cũng đã bốn giờ chiều cũng đã đến giờ Ngôn Di đi làm thêm, Minh Nguyệt thì đi chơi với mấy người bạn trong xóm. Thế nên cô cũng định đi dạo một lát, cô định đến biển vì nghe nói biển ở đây khá đẹp lại còn trong xanh. Vì vậy nên đây cũng chính là những lí do cô chọn đến Thành phố T
Vì nhà Ngôn Di dối diện bờ biển, cách cũng không xa mấy nên cô chỉ đi vài bước là tới. Đứng trước mặt nước xanh trong như hòn ngọt xanh hoà với không khí ấm ấm với không khí yên tĩnh làm cô cảm thấy nhẹ lòng, bình yên hơn sau mọi thứ xảy ra đặc biệt là về chuyện đó. Cô đi dọc trên nhưng bờ cát trắng tinh khiết hoà mình cùng với thiên nhiên, cô cởi dpes cầm trên tay rồi tung tăng trên cát.
Cô đi được một lát thì bỗng sững người lại, đứng hình ngay tức khắc. Cô thấy bóng hình xa xa đang hướng mắt về cô, dáng người rất đỗi quen thuộc rồi cô nhận ra chính là hắn, hắn đang nhìn cô. Cô nghĩ mấy ngày nay chắc hắn nghỉ phép đến đây chơi đây mà nên công ty mới được nghỉ rồi cô hừ lạnh một tiếng.
Trừ lúc gặp nhau ở công ty thì đây là lần đầu cô và hắn gặp nhau ở ngoài còn đặc biệt hơn là cả hai đang đứng ở đây trong tình cảnh và bầu không khí khá hấp dẫn.
Cô đứng nhìn hắn một lát lâu, cô chợt nhận ra chắc hẳn cô và người ấy không có duyên nhưng cô và hắn chắc chắn sẽ có. Từ lúc gặp hắn cô cũng chẳng ưa gì nhưng mưa dầm thấm lâu, cô cũng chẳng biết mình thích hắn từ lúc nào nhưng cô tự nghĩ rằng không biết đây có phải là tình đơn phương như mấy năm về trước hay không.
Sáng hôm nay vẫn như thường lệ 8 giờ có mặt và 5 rưỡi về nhưng điều khác thường là mấy hôm nay hắn hoàn toàn không xuất hiện. Cô thấy hắn cũng không có lịch trình công tác, hỏi Như Mộng thì cũng như không. Làm trong lòng cô cứ cảm thấy trống vắng, hằng ngày nghe hắn quát tháo đã quen nay thì chẳng có gì.
Hôm nay là cuối tháng, làm việc cũng quá nhiều nên được nghỉ phép ba ngày. Nên cô quyết định sẽ đi đâu đó cho khuây khoả. Cô chọn điểm đến là thành phố T. Cô chuẩn bị thật gọn gàng rồi nhanh chóng lên chuyến xe đến thành phố T
Sau khoảng bốn giờ ngồi trên xe, mông cô cứ ê ẩm, nhói nhói. Xuống xe cô gọi ngay cho bạn thân cô là Ngôn Di. Ngôn Di là một cô gái nhỏ nhắn, mũm mỉm rất ưa nhìn, mặc dù bề ngoài hơi khó ưa nhưng cô và Ngôn Di quen nhau từ bé nên cả hai rất hiểu nhau. Lần này nhân đợt nghỉ phép cô chọn về thành phố T thăm Ngôn Di.
Cô chưa kịp gọi thì đằng sau đã có người lớn tiếng kêu cô:" Tiểu Anh, tớ ở đây" cô quay đầu lại nhìn rồi nhíu mày xem ra Ngôn Di của ta giảm cân rồi
Cô và Ngôn Di ngồi xe buýt tới nhà của Ngôn Di. Nhà Ngôn Di rất bình dị vì chỉ có hai mẹ con sống với nhau. Mẹ của Ngôn Di ly hôn từ sớm một mình nuôi Ngôn Di cho tới bây giờ. Vừa bước xuống xe buýt cô và Ngôn Di đi bộ thêm mấy bước tới con hẽm là nhà của Ngôn Di.
Từ xa bước vào hẽm đã thấy bóng người phụ nữa trung niên đã qua 40 tuổi nhưng bà đã già dặn đi nhiều so với lần cuối cô gặp. Thấy Minh Nguyệt-mẹ Ngôn Di vẩy tay cô liền chạy nhanh vài bước đến sà vào lòng bà rồi nói:" Chào cô" cô vừa nói vừa cười như đứa trẻ gặp mẹ. Khi cô đi đại học vì muốn tự lập nên cô sống một mình với bà ngoại nhưng tuổi bà cao nên qua đời vào năm cô học năm hai, từ đó cô sống cùng với mẹ con Ngôn Di nên cô coi Minh Nguyệt như mẹ mình
" Vừa mới đến chắc mệt lắm hai đứa vào thay đồ rồi ăn cơm, cô có chuẩn bị món cháu thích ăn nhất" bà vừa nói vừa mỉm cười nét mặt hiền hậu. Minh Nguyệt chỉ có đứa con gái là Ngôn Di nhưng từ khi ly hôn, mấy đứa nhỏ cùng tuổi hay chọc Ngôn Di nhưng chỉ có Ngọc Anh lại bảo vệ nên Minh Nguyệt rất ưng ý với cô, coi cô như con gái.
Ngôn Di nhìn mẹ cô và bạn thân đang diễn show ân ái, Ngôn Di giận lẫy, hai tay chống nạnh rồi nói:" Xem kìa hình như con không phải là con mẹ đúng không?" không đợi ai trả lời, Ngôn Di đi thẳng vào nhà
Minh Nguyệt thấy thế nói:" Trời ạ, thôi con vào đi không kẻo đồ ăn nguội mất" bà nói rồi giúp cô mang đồ vào nhà
Suốt bữa ăn không khí rất nhộn nhịp ba người hết ăn cơm rồi nói chuyện, tán gẫu. Hôm nay nhờ cô xuất hiện mà không khí mới trở nên vui vr hơn chứ thường ngày chỉ có hai mẹ con Ngôn Di. Ngôn Di thì đi làm, mẹ cô thì ở nhà một mình cũng chẳng ai nói chuyện cùng khiến bà cũng buồn
Ăn xong, cô rửa bát còn Ngôn Di dọn dẹp bàn ăn, Minh Nguyệt cũng mệt nên đi nghỉ, bà nghe tin hôm nay Tiểu Anh về lập tức sáng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn rồi chỉ đợi Ngôn Di đón cô. Dọn dẹp xong, cô và Ngôn Di vừa ăn trái cây vừa nói chuyện
Cô kể chuyện về hắn cho Ngôn Di nghe vì Ngôn Di học đại học cùng cô nên chắc chẳng thể dấu nên cô chọn cách nói ra luôn. Ngôn Di nghe câu chuyện của bạn thân mình mà đầu óc cũng hơi choáng bao nhiêu tình tiết khó hiểu chỉ tưởng có trong phim nhưng giờ lại có ngoài đời. Ngôn Di im lặng một lát rồi sau đó nói:" Nếu như anh ta không còn nhớ nữa thì cậu cũng nên cho đi dù sao thì tớ tin cậu sẽ tìm được người tốt hơn nhưng không lahir giờ cậu đang thích boss nhà cậu không phải sao?"
Cô nghe Ngôn Di nói sau đó đáp:" Tớ cũng quyết định vậy rồi chỉ qua là nói cho cậu biết thế thôi" cô biết tính Ngôn Di nên không cần Ngôn Di nói cô cũng biết Ngôn Di sẽ giống cô
Nói chuyện với Ngôn Di xong cũng đã bốn giờ chiều cũng đã đến giờ Ngôn Di đi làm thêm, Minh Nguyệt thì đi chơi với mấy người bạn trong xóm. Thế nên cô cũng định đi dạo một lát, cô định đến biển vì nghe nói biển ở đây khá đẹp lại còn trong xanh. Vì vậy nên đây cũng chính là những lí do cô chọn đến Thành phố T
Vì nhà Ngôn Di dối diện bờ biển, cách cũng không xa mấy nên cô chỉ đi vài bước là tới. Đứng trước mặt nước xanh trong như hòn ngọt xanh hoà với không khí ấm ấm với không khí yên tĩnh làm cô cảm thấy nhẹ lòng, bình yên hơn sau mọi thứ xảy ra đặc biệt là về chuyện đó. Cô đi dọc trên nhưng bờ cát trắng tinh khiết hoà mình cùng với thiên nhiên, cô cởi dpes cầm trên tay rồi tung tăng trên cát.
Cô đi được một lát thì bỗng sững người lại, đứng hình ngay tức khắc. Cô thấy bóng hình xa xa đang hướng mắt về cô, dáng người rất đỗi quen thuộc rồi cô nhận ra chính là hắn, hắn đang nhìn cô. Cô nghĩ mấy ngày nay chắc hắn nghỉ phép đến đây chơi đây mà nên công ty mới được nghỉ rồi cô hừ lạnh một tiếng.
Trừ lúc gặp nhau ở công ty thì đây là lần đầu cô và hắn gặp nhau ở ngoài còn đặc biệt hơn là cả hai đang đứng ở đây trong tình cảnh và bầu không khí khá hấp dẫn.
Cô đứng nhìn hắn một lát lâu, cô chợt nhận ra chắc hẳn cô và người ấy không có duyên nhưng cô và hắn chắc chắn sẽ có. Từ lúc gặp hắn cô cũng chẳng ưa gì nhưng mưa dầm thấm lâu, cô cũng chẳng biết mình thích hắn từ lúc nào nhưng cô tự nghĩ rằng không biết đây có phải là tình đơn phương như mấy năm về trước hay không.