Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Ngoại truyện : Chap 47 : Phiền chết được
Thế là dòng người đổ về, từ phi trường đầy người, giờ chỉ còn lại không khí.
Cả hai rốt cuộc cũng về khách sạn, Ngôn Di thì lập tức lăn lên chiếc giường, miệng thì ca ngợi lên:
- Đúng là phòng tổng thống có khác, chẳng gì là nhà, giường lại còn êm, nếu biết khách sạn đã vậy, em đã không ở nhà của anh suốt mấy năm trời, anh hoàn toàn có thể có đủ tiền để em sống ở khách sạn từ đây đến già mà phải không?
Thần Phong chau mi tâm lại, hắn nhăn mặt nhìn Ngôn Di đang uể oải trên giường rồi thì cuối cùng hắn cũng ngồi xuống giường. Hắn lắc đầu khó chịu, rồi nhìn cô nói:
- Giường không êm chút nào, vẫn là giường ở Mạc gia êm nhất.
Ngôn Di nghe vậy, liền nhanh nhảu đáp:
- Anh thì biết gì, anh cũng đâu có quan tâm gì về giường, suốt ngày chỉ biết vận động thân thể thì nói gì.
Thần Phong ngay lập tức đen mặt, hắn cúi sầm mặt lại. Ngay lúc này Ngôn Di cũng cảm thấy mình nói cái gì đó sai sai, leo nhanh xuống giường nhưng quá tiếc, hắn nhanh hơn cô, túm cô lại rồi cả hai ngã xuống giường.
Thần Phong ôm chặt Ngôn Di trong lòng, không để cho cô có chút khe hở nào để chốt thoát. Ngôn Di thì bị hắn ôm đến mức chủ biết nằm yên, không dám nhìn lên mặt hắn.
- Em có biết là em vừa khơi dậy dục vọng trong anh không?
Ngôn Di liền đỏ mặt, cô không dám nhìn hắn nhưng lòng vẫn không kiềm được nói:
- Anh xấu xa, suốt ngày chỉ biết cái đó thôi. Em không phải nói rất đúng hay sao?
Thần Phong bóp má phính của cô, tạo khuôn mặt hài hước, giờ thì ngay cả nói, Ngôn Di cũng chẳng làm được.
- Anh nói em rồi, anh có thể tha cho em một lần nhưng lần hai thì không.
Vừa dứt lời, hắn lao vào hôn ngay môi cô, hôn ngấu nghiến môi cô. Từ lúc sinh con xong, thân hình Ngôn Di không gầy mà cũng không béo, phải nói là rất đầy đặn, làm hắn không thể kiềm chế được, nhiều lần chỉ muốn vứt hai đứa con kia cho ông bà nội để hắn và cô có thể riêng tư một chút nhưng lại không được. Hằng đêm Ngôn Di phải qua phòng ru hai đứa nhỏ ngủ, đến lúc cô quay lại thì lại kêu mệt, hắn cũng đành chiều theo.
Thế là dù Ngôn Di có ngăn chặn hành động của Thần Phong nhiều cách mấy thì hắn cũng không tha cho cô, tiếp tục đè cô nằm dưới thân mình trên chiếc giường êm ái, sau đó là một trận hoan ái diễn ra trong nhiều tiếng đồng hồ.
Vài tiếng sau, Ngôn Di đang lăn lốc trên giường thì Thần Phong đã vào tắm rửa được một lát, Ngôn Di thở dài, tự hỏi:
- Mình nên làm gì nhỉ, mệt chết được.
Đang mải mê đáng chìm trong suy nghĩ nên làm gì vào tối nay thì Thần Phong lúc này cũng đi ra, hắn nhìn dáng vẻ nửa người quấn chăn của cô, để lộ đôi chân dàu thon thả, cùng với xương đòn quyến rũ khiến cho hắn không khỏi cảm thán, dù là sinh hai con nhưng vẻ đẹp của Ngôn Di không những xấu đi mà còn đẹp hơn, làm hắn suốt ngày chỉ biết say mê hương vị của cô.
Thần Phong nhớ lại lần đầu tiên khi hắn phá thân cô, hắn không ngờ cô lại còn là xử nữ, đối với hắn như một cảm giác mới mẻ vô cùng, tạo nên sự hưng phấn khó tả, mà hắn không tìm được ở bất kì cô gái nào, trừ cô gái tên Bạch Ngôn Di.
Vậy nên từ sau khi đụng vào cô, cảm giác khi làm tình với một người phụ nữ khác không phải là cô thì hắn mau chán, hay phải nói là cự kì chán, trong đầu chi nhớ đến hình bóng người con gái ra sức cựa quậy trên giường, vẻ giận dỗi của cô, luôn khiến hắn không bao giờ quên được.
Cho đến bây giờ cũng vậy, hắn vẫn yêu thương cô, vẫn mê mẩn thân thể cô như ngày đầu vì thực ra dù là sau sinh, thân thể Ngôn Du còn khít chặt còn hơn ban đầu, độ co bóp dần mạnh mẽ hơn, phối hợp cực kì ăn ý với hắn, giúp hắn nhiều lần không kiểm soát được sức mạnh của mình.
- Chiều này anh có việc phải xử lí đến tối, ở khách sạn đợi anh về.
- Nếu có đói thì xuống nhà ăn của khách sạn, rồi cầm theo thẻ của phòng mình xuống, sẽ được ăn miễn phí.
Ngôn Di lười nhát bật dậy, tay cố níu giữ chiếc chăn để khỏi tuột ra khỏi người, tránh cho ai đó lại lên cơn động dục.
- Em muốn đi chơi, lâu rồi em chưa về Bắc Kinh, mà em cũng phải đi tìm Ngọc Anh nữa.
Thần Phong cũng không cấm, hắn cũng không ép cô nên nhẹ nhàng đáp
- Vậy được, em đã có thẻ rồi, nhớ bật máy lên để anh còn tìm được em, nếu có chuyện gì phải gọi ngay cho Thiên Kình đấy.
- Hay là nếu không an tâm, anh sẽ cho hai vệ sĩ đi theo em, dù sao để em tự lái xe anh cũng rất lo.
Ngôn Di ngay lập túc phản bác lại ngay, cô đâu còn là con nít để cần có người bảo vệ, xe cô biết đi rồi không cần người trở nên đáp:
- Không cần, em tự đi, dẹp ngay cái trò vệ sĩ của anh đi, phiền chết được.
Thần Phong thấy Ngôn Di nói vậy cũng đúng, từ sau khi có sự xuất hiện của Hàn Phi Vũ, hắn đã cho cô tự tập luyện thể chất nên cơ thể cũng rất khoẻ mạnh, không cần hắn lo nhiều.
Cũng có nhiều đêm, hắn chỉ nhẹ nhàng lên giường nằm sau khi đi làm về muộn, nào ngờ ngay lập tực ăn ngay đòn của cô vào bụng hắn, vì cô tưởng là kẻ trộm, rất may là lúc đó đang mơ màng nên Ngôn Di chủ đánh nhẹ, chứ không hắn còn tưởng mình sẽ phải nhập viện ngay đêm đó.
- Vậy được, nhớ đừng đi quá khuya, nên về sớm, anh sẽ theo dõi em đấy nhé.
Ngôn Di cũng uể oải đáp:
- Em biết rồi.
Xong rồi cô tắt máy luôn, tắt cả định vị, không để cho Thần Phong biết cô dang ở đâu. Vậy là hôm nay cô có cả ngày để vui chơi.
Cả hai rốt cuộc cũng về khách sạn, Ngôn Di thì lập tức lăn lên chiếc giường, miệng thì ca ngợi lên:
- Đúng là phòng tổng thống có khác, chẳng gì là nhà, giường lại còn êm, nếu biết khách sạn đã vậy, em đã không ở nhà của anh suốt mấy năm trời, anh hoàn toàn có thể có đủ tiền để em sống ở khách sạn từ đây đến già mà phải không?
Thần Phong chau mi tâm lại, hắn nhăn mặt nhìn Ngôn Di đang uể oải trên giường rồi thì cuối cùng hắn cũng ngồi xuống giường. Hắn lắc đầu khó chịu, rồi nhìn cô nói:
- Giường không êm chút nào, vẫn là giường ở Mạc gia êm nhất.
Ngôn Di nghe vậy, liền nhanh nhảu đáp:
- Anh thì biết gì, anh cũng đâu có quan tâm gì về giường, suốt ngày chỉ biết vận động thân thể thì nói gì.
Thần Phong ngay lập tức đen mặt, hắn cúi sầm mặt lại. Ngay lúc này Ngôn Di cũng cảm thấy mình nói cái gì đó sai sai, leo nhanh xuống giường nhưng quá tiếc, hắn nhanh hơn cô, túm cô lại rồi cả hai ngã xuống giường.
Thần Phong ôm chặt Ngôn Di trong lòng, không để cho cô có chút khe hở nào để chốt thoát. Ngôn Di thì bị hắn ôm đến mức chủ biết nằm yên, không dám nhìn lên mặt hắn.
- Em có biết là em vừa khơi dậy dục vọng trong anh không?
Ngôn Di liền đỏ mặt, cô không dám nhìn hắn nhưng lòng vẫn không kiềm được nói:
- Anh xấu xa, suốt ngày chỉ biết cái đó thôi. Em không phải nói rất đúng hay sao?
Thần Phong bóp má phính của cô, tạo khuôn mặt hài hước, giờ thì ngay cả nói, Ngôn Di cũng chẳng làm được.
- Anh nói em rồi, anh có thể tha cho em một lần nhưng lần hai thì không.
Vừa dứt lời, hắn lao vào hôn ngay môi cô, hôn ngấu nghiến môi cô. Từ lúc sinh con xong, thân hình Ngôn Di không gầy mà cũng không béo, phải nói là rất đầy đặn, làm hắn không thể kiềm chế được, nhiều lần chỉ muốn vứt hai đứa con kia cho ông bà nội để hắn và cô có thể riêng tư một chút nhưng lại không được. Hằng đêm Ngôn Di phải qua phòng ru hai đứa nhỏ ngủ, đến lúc cô quay lại thì lại kêu mệt, hắn cũng đành chiều theo.
Thế là dù Ngôn Di có ngăn chặn hành động của Thần Phong nhiều cách mấy thì hắn cũng không tha cho cô, tiếp tục đè cô nằm dưới thân mình trên chiếc giường êm ái, sau đó là một trận hoan ái diễn ra trong nhiều tiếng đồng hồ.
Vài tiếng sau, Ngôn Di đang lăn lốc trên giường thì Thần Phong đã vào tắm rửa được một lát, Ngôn Di thở dài, tự hỏi:
- Mình nên làm gì nhỉ, mệt chết được.
Đang mải mê đáng chìm trong suy nghĩ nên làm gì vào tối nay thì Thần Phong lúc này cũng đi ra, hắn nhìn dáng vẻ nửa người quấn chăn của cô, để lộ đôi chân dàu thon thả, cùng với xương đòn quyến rũ khiến cho hắn không khỏi cảm thán, dù là sinh hai con nhưng vẻ đẹp của Ngôn Di không những xấu đi mà còn đẹp hơn, làm hắn suốt ngày chỉ biết say mê hương vị của cô.
Thần Phong nhớ lại lần đầu tiên khi hắn phá thân cô, hắn không ngờ cô lại còn là xử nữ, đối với hắn như một cảm giác mới mẻ vô cùng, tạo nên sự hưng phấn khó tả, mà hắn không tìm được ở bất kì cô gái nào, trừ cô gái tên Bạch Ngôn Di.
Vậy nên từ sau khi đụng vào cô, cảm giác khi làm tình với một người phụ nữ khác không phải là cô thì hắn mau chán, hay phải nói là cự kì chán, trong đầu chi nhớ đến hình bóng người con gái ra sức cựa quậy trên giường, vẻ giận dỗi của cô, luôn khiến hắn không bao giờ quên được.
Cho đến bây giờ cũng vậy, hắn vẫn yêu thương cô, vẫn mê mẩn thân thể cô như ngày đầu vì thực ra dù là sau sinh, thân thể Ngôn Du còn khít chặt còn hơn ban đầu, độ co bóp dần mạnh mẽ hơn, phối hợp cực kì ăn ý với hắn, giúp hắn nhiều lần không kiểm soát được sức mạnh của mình.
- Chiều này anh có việc phải xử lí đến tối, ở khách sạn đợi anh về.
- Nếu có đói thì xuống nhà ăn của khách sạn, rồi cầm theo thẻ của phòng mình xuống, sẽ được ăn miễn phí.
Ngôn Di lười nhát bật dậy, tay cố níu giữ chiếc chăn để khỏi tuột ra khỏi người, tránh cho ai đó lại lên cơn động dục.
- Em muốn đi chơi, lâu rồi em chưa về Bắc Kinh, mà em cũng phải đi tìm Ngọc Anh nữa.
Thần Phong cũng không cấm, hắn cũng không ép cô nên nhẹ nhàng đáp
- Vậy được, em đã có thẻ rồi, nhớ bật máy lên để anh còn tìm được em, nếu có chuyện gì phải gọi ngay cho Thiên Kình đấy.
- Hay là nếu không an tâm, anh sẽ cho hai vệ sĩ đi theo em, dù sao để em tự lái xe anh cũng rất lo.
Ngôn Di ngay lập túc phản bác lại ngay, cô đâu còn là con nít để cần có người bảo vệ, xe cô biết đi rồi không cần người trở nên đáp:
- Không cần, em tự đi, dẹp ngay cái trò vệ sĩ của anh đi, phiền chết được.
Thần Phong thấy Ngôn Di nói vậy cũng đúng, từ sau khi có sự xuất hiện của Hàn Phi Vũ, hắn đã cho cô tự tập luyện thể chất nên cơ thể cũng rất khoẻ mạnh, không cần hắn lo nhiều.
Cũng có nhiều đêm, hắn chỉ nhẹ nhàng lên giường nằm sau khi đi làm về muộn, nào ngờ ngay lập tực ăn ngay đòn của cô vào bụng hắn, vì cô tưởng là kẻ trộm, rất may là lúc đó đang mơ màng nên Ngôn Di chủ đánh nhẹ, chứ không hắn còn tưởng mình sẽ phải nhập viện ngay đêm đó.
- Vậy được, nhớ đừng đi quá khuya, nên về sớm, anh sẽ theo dõi em đấy nhé.
Ngôn Di cũng uể oải đáp:
- Em biết rồi.
Xong rồi cô tắt máy luôn, tắt cả định vị, không để cho Thần Phong biết cô dang ở đâu. Vậy là hôm nay cô có cả ngày để vui chơi.