Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Vấn đề này đã chấm dứt, Hứa Uy Cường cũng nhận được trừng phạt thích đáng, theo pháp luật, vì tình tiết vi phạm mức độ nhẹ, là học sinh, mà có thái độ nhận sai, chỉ cần tạm giữ mấy ngày và phạt tiền. Nhưng chuyện lần này xem như doạ cậu ta một trận, làm cho cậu ta nên biết điều, không còn dám đi gây rối với Cố Dương.
Cố Dương có bạn học giúp đỡ, Lục Ngôn tín nhiệm, việc này cũng không khiến cậu đau lòng quá lâu, một người không quan trọng, không đáng để tâm, lãng phí thời gian, không bằng làm nhiều bài tập một chút.
Cố Dương trước sau như một, đặt hết tâm tư vào học tập, không bị người khác làm ảnh hưởng, tập trung làm việc mình, nỗ lực không để cho mình làm sai bất cứ đề khó đến thế nào.
Bởi vì chuyện đánh nhau, thầy chủ nhiệm còn gọi các giáo viên khác đến họp, dặn các giáo viên bộ môn quản lý học sinh chặt hơn, bây giờ thời gian quan trọng nhất của học sinh cấp ba, không thể để cho bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến học tập.
Đối với học sinh có thành tích ưu tú, độ quan tâm càng cao hơn, đặc biệt như Cố Dương, xếp hạng hàng đầu lớp, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ đậu Top đại học trong nước, làm vẻ vang trường học. Nhà trường đương nhiên không hy vọng học sinh bị ảnh hưởng.
Những giáo viên khác còn lo lắng cho tình trạng của Cố Dương, dù sao người giám hộ khí độ bất phàm kia, quá mức sủng nịch đứa nhỏ. Giáo viên chủ nhiệm nghĩ thầm, cũng may nhờ Cố Dương đã thành niên, hiểu chuyện thành thục, không đến nỗi bị hắn yêu chiều rồi coi trời bằng vung.
Tuy nhiên, bây giờ Cố Dương có thể đánh người đánh như vậy, so với trước kia cũng đã rất khác rồi.
Giáo viên chủ nhiệm bí mật quan sát, lại bất ngờ phát hiện, Cố Dương vẫn nghiêm túc học tập, thành tích vững bước tăng lên, căn bản không có chút nào cần người lo lắng, cho thấy mình luôn là một học sinh đáng được tin tưởng.
Xem ra, là ông nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù vị kia rất sủng nịch dung túng Cố Dương, nhưng cũng không phải vô độ. Hắn giúp Cố Dương loại bỏ tâm lý tự ti, lại vẫn giữ lại tính nết như cũ, khá có chừng mực, phân rõ bên nặng bên nhẹ.
Giáo viên chủ nhiệm nói tan học, đứng trên bục giảng, nhìn Cố Dương yên tĩnh ngồi đó, khí chất ôn hòa sạch sẽ, thật sự rất khó khiến người khác không có ấn tượng tốt.
Ông không khỏi nghĩ, cũng là, tùy theo từng người, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Đối với những đứa trẻ quá kiêu ngạo, cần phải tăng cường kỷ cương, đốc thúc giám sát, để đứa nhỏ học được cách kiềm chế bản thân, tĩnh tâm học tập; mà như Cố Dương lại quá mức hiểu chuyện ngoan ngoãn, không hề phô trương bản thân, còn hơi tự ti, cần khích lệ nhiều hơn, thả lỏng bản thân, vì bản thân cậu đã tự bó mình quá chặt, trái lại cần nhiều yêu thương hơn.
Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên hiểu ra thái độ Lục Ngôn đối xử với Cố Dương, quả nhiên suy nghĩ của người giám hộ này vô cùng chu đáo, nhìn cách Cố Dương thay đổi đã biết.
Trong lúc vô tình, giáo viên chủ nhiệm bổ não Lục Ngôn thành một phụ huynh dạy con em rất giỏi. Nhưng ông không biết, Lục Ngôn cưng chiều Dương Dương đến vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn, không có bất kỳ lý do nào khác.
Cố Dương học tập, cũng không biết, chuyện cậu đánh nhau, cha mẹ Cố biết. Bọn họ nghe hàng xóm nói, đối phương có một đứa con học chung trường với Cố Dương, chỉ là khác lớp.
Bố mẹ nuôi nghe xong rất kinh ngạc, sao Dương Dương lại đánh nhau, cậu luôn luôn hiểu chuyện. Đánh nhau phải bị ghi lại hạnh kiểm khá, cậu còn phải đậu Top đại học trong nước.
Vì vậy, cha Cố tìm một ngày đến trường học, lúc gần tan học, định cùng Cố Dương ra ngoài ăn cơm, nói chuyện với cậu, khuyên cậu không nên gây chuyện, gặp chuyện thì bình tĩnh chút, phải để tâm đến tương lai sau này.
Chỉ là, còn chưa đợi được Cố Dương, trái lại gặp được Lục Ngôn trước.
Lục Ngôn ngồi trong xe, thấy cha Cố, không khỏi nhíu nhíu mày, có loại dự cảm xấu. Nói thật, hắn vẫn chả có cảm tình gì với cha mẹ nuôi của Cố Dương, Cố Dương ở cái nhà đó phải chịu oan ức là một phần, một phần hắn cũng rất ghét có người khác đứng giữa hắn và Cố Dương, hiện tại chỉ có hai người bọn họ cũng rất tốt. Hắn và Cố Dương chính là người nhà của nhau.
Lục Ngôn đi tới, lễ phép mỉm cười, thái độ ôn hòa hỏi ông tới đây tìm Dương Dương sao, có chuyện gì.
Cha Cố kinh ngạc, tựa như không ngờ tới hắn sẽ đến đây.
Lục Ngôn mỉm cười nói: "Mỗi ngày tôi đều đến đón Dương Dương tan học."
Cha Cố mờ mịt, còn có chút không đồng ý, "Mỗi ngày đều phải đưa đón?"
Hiển nhiên cảm thấy đã là học sinh cấp ba, đưa đón quá khoa trương, không cần thiết. Trước đây Cố Dương cũng đã nói việc này, cảm thấy mình có thể tự về được, lại bị Lục Ngôn từ chối, nói hắn biết Dương Dương có tính tự lập, nhưng hắn thích đưa đón Dương Dương, hơn nữa xung quanh trường học khá hẻo lánh, trị an không được tốt lắm.
Cha Cố vốn muốn tìm Cố Dương nói chuyện, nhưng vừa hàn huyên với Lục Ngôn hai câu, không biết sao tự nhiên nói lý do mình đến đây.
Ý cười trên môi Lục Ngôn phai nhạt dần, nói: "Dương Dương phải lên lớp thể dục, không bằng tôi với ngài nói chuyện một chút? Việc này lúc trước là tôi đến trường xử lý, tôi rất rõ ràng."
Cha Cố giật mình.
Lục Ngôn còn nói: "Xin hỏi ngài có phiền để tôi ngồi xe đến tiệm cà phê gần đây không? Xe của tôi ở lại, để tài xế đón Dương Dương."
Cha Cố nhìn hắn, lại có chút hoang mang, không có cách nào nói lời từ chối, theo bản năng đồng ý, thậm chí khi đối phương lên xe, có loại cực cảm giác không được tự nhiên. Rõ ràng là xe của mình, nhưng khí chất Lục Ngôn ung dung tự tại, mình lại biến thành tài xế của hắn.
Địa điểm là Lục Ngôn chọn, tiệm cà phê không lớn, nhưng trang hoàng tỉ mỉ, yên tĩnh, thích hợp nói chuyện.
Hai người ngồi xuống mặt đối mặt, Lục Ngôn nói sơ qua chuyện lần trước một lần.
Cha Cố cau mày, cũng cảm thấy cái cậu học sinh Hứa Uy Cường kia đúng là quá phận, nhưng không có nghĩa, ông tán thành Cố Dương dùng bạo lực giải quyết.
"Lục tiên sinh, tôi thấy cậu rất tốt với Tiểu Dương, nhưng cậu còn trẻ không có con, trên một ít phương diện, chắc là không biết nên xử lý ra sao. Tiểu Dương đến trường học vì học tập, không cần mấy đồ hàng hiệu đắt tiền, sẽ làm học sinh bàn tán phân bì, hơn nữa coi như đối phương không đúng, Tiểu Dương cũng không nên đánh người, cậu càng không thể giúp nó dùng cách này giải quyết vấn đề, việc này ảnh hưởng tương lai đứa nhỏ. Tiểu Dương trước đây sẽ không như vậy."
Câu nói sau cùng, hiển nhiên là đang trách cứ Lục Ngôn chăm sóc Cố Dương. Một năm qua đã dạy hư cậu.
Ánh mắt Lục Ngôn lạnh lẽo, biểu tình xa cách khách khí, nói thẳng: "Ngài cảm thấy tôi sai?"
Giữa người lớn với nhau, nói chuyện luôn phải uyển chuyển câu nệ, cha Cố cũng không ngờ người nhã nhặn như Lục tiên sinh lại nói ra câu này.
Cha Cố sửng sốt, nói: "Tôi không ý này, tôi chỉ nói.."
Trên thực tế, ý của ông đã trên mặt chữ.
Lục Ngôn mỉm cười, đáy mắt lại không hề có ý cười, "Bây giờ Dương Dương do tôi chăm sóc, hi vọng ngài đừng áp đặt khái niệm giáo dục của mình trút thêm vào đầu Dương Dương. Cố tiên sinh, ngài nghĩ ngài là dạy được Dương Dương?"
Sắc mặt cha Cố dần khó coi, "Lời này của cậu là có ý gì?"
Lục Ngôn nhẹ nhàng kéo khóe miệng, "Dương Dương rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng ngài thấy nghe lời là tốt? Ngài nghĩ chẳng qua là muốn một đứa trẻ hoàn mỹ, làm nở mày nở mặt. Dương Dương rất nghe lời, rất khiến người bớt lo, nhưng ngài có từng nghĩ xem, một đứa trẻ không làm nũng ỷ lại với cha mẹ mình, không có bất kỳ yêu cầu gì, vậy là bình thường sao? Cậu nhóc cố gắng để được các người thương, không dám làm càn, cũng vì không có cảm giác an toàn, sợ bị các người vứt bỏ."
"Ngài nói đánh nhau không đúng, phải, không đúng, nhưng ngài thấy cậu nhóc bị khi dễ, cũng phải nhường nhịn, nuốt ngược vào bụng, ủy khuất chính mình? Xảy ra chuyện gì, rõ ràng đối phương vô lý trêu chọc trước, ngài lại cho là Dương Dương không nên dùng AJ, vì điều này mới dẫn đến phát mâu thuẫn? Những lúc thế này chẳng phải cha mẹ nên che chở bênh vực cho con mình, để nó không phải tủi thân đúng chứ? Ngài thấy tôi sai, làm tôi rất tò mò, tại sao ngài có thể tự tin như vậy, không thấy khái niệm giáo dục của bản thân có vấn đề ư?."
Sắc mặt cha Cố thay đổi mấy lần, đôi môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì, lại không biết nên nói gì cho phải, thần sắc hết sức phức tạp.
Đây là lần đầu tiên, có người nói thẳng vào mặt ông thất bại.
Lục Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, sau đó bình thản nhìn ly cà phê trước mặt, kiềm chế tức giận, cầm lên nhấp một hớp.
Quả thật, cha mẹ Cố yêu thương Cố Dương, chỉ là tình yêu thương đó luôn đi kèm điều kiện. Cố Dương nhất định phải hiểu chuyện ngoan ngoãn, hết sức nghe lời, không gây thêm phiền phức. Tâm tư Cố Dương mẫn cảm, trước đây cũng cảm giác được, cho nên cậu cố gắng học tập, giúp làm việc nhà, tôn kính người lớn, nhường nhịn người nhỏ, làm một đứa trẻ tốt.
Cha mẹ Cố nói Cố Dương đừng chỉ lo học tập, phải ra ngoài chơi nhiều hơn, nhưng nói những lời này, cũng vì biết Cố Dương cũng sẽ không ra ngoài chơi. Nếu như Cố Dương thật sự cuối tuần đi chơi cùng bạn học, bọn họ sẽ đổ lỗi cho Cố Dương phân tâm, thành tích giảm xuống cũng là vì ham đi chơi.
Lúc trước Cố Dương đánh Cố Hưng Huy, cha mẹ Cố đâu chỉ thất vọng về Cố Hưng Huy, mà cũng có thành kiến với Cố Dương.
Trong lòng bọn họ hối hận rồi, nếu như lúc trước không nhận nuôi Cố Dương, cũng không đến nỗi ầm ĩ với bác và Cố Hưng Huy đến mức này, mâu thuẫn nhiều đến mức làm bọn họ mất hứng buồn bực.
Sau đó, Cố Dương tìm được cha mẹ ruột, chuyển tới bên Lục Ngôn, cuộc sống của bọn họ cũng bởi vậy mà buông lỏng rất nhiều, chuyên tâm quản lý chuyện trong xưởng, phát triển tốt hơn. Một tháng gặp mặt Cố Dương được hai lần, còn có ngày nghỉ lễ, trái lại chung đụng càng thoải mái hơn.
Có vài người trẻ tuổi kết hôn nhưng không sinh con từng than ngắn thở dài, chính vì thực sự không tự tin chăm sóc con ngoan, không dám sinh. Nhìn thấy con cái nhà người ta đáng yêu, chơi đùa rất vui, nhưng thật sự muốn dạy một đứa trẻ nên người, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó. Mình đủ khả năng gánh vác được cuộc sống của một đứa trẻ thậm chí là vài đứa hay không?
Sau khi Cố Dương rời khỏi trong nhà, cha Cố không nghĩ quá nhiều, vào lúc này bị Lục Ngôn thẳng thắn chỉ trích không chút khách khí, đột nhiên nghĩ đến những thứ này.
Phương thức giáo dục của ông thật sự có vấn đề?
Nói là vì muốn tốt cho Tiểu Dương, nhưng cùng lúc, đã làm tổn thương đến cậu?
Ông thật sự đã dạy được gì cho Tiểu Dương?
...
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn dần tĩnh lặng. Cha Cố rơi vào trầm tư, Lục Ngôn cũng không nói gì.
Cuộc nói chuyện này, kết thúc trong yên lặng.
Lục Ngôn không biết trong lòng cha Cố nghĩ thế nào.
Lục Ngôn cũng không thèm để ý. Hắn để ý chính là, không thể để cho cha mẹ Cố xúc phạm Cố Dương, cho nên trước khi cha Cố nói chuyện với Cố Dương, cản cha Cố lại, nói điều mình nghĩ.
Nếu như sau đó, bọn họ không lấy phương thức giáo dục của mình tới yêu cầu Dương Dương nghe theo, oan ức cho Dương Dương. Vậy tất cả như cũ.
Còn nếu như, bọn họ vẫn lấy thân phận cha mẹ, đi trách cứ Cố Dương không hiểu chuyện không nghe lời, gây chuyện, đương nhiên phải khiến Dương Dương ít gặp bọn họ lại.
May mà, kết quả vẫn tốt.
Cha mẹ Cố là người biết tình biết lý, để bọn họ thừa nhận mình sai, có lẽ hơi khó khăn, nhưng khi bọn họ biết mình có vấn đề, nguyện ý thay đổi.
Cố Dương đối với chuyện này, không hề biết chuyện, chỉ là mơ hồ cảm giác được, thái độ cha mẹ nuôi nhu hoà hơn trước, làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp, ở chung rất vui vẻ, cũng không còn áp lực như trước đây
Cuộc sống cuối cấp của cậu rất thuận lợi, những khúc ngoặt nhỏ không hề ảnh hưởng gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chuẩn bị nghỉ đông.
Đã gần tới năm mới.
____________
Tác giả có lời muốn nói: tiếp đó, là kỳ nghỉ đông ngọt ngào, Dương Dương và Lục tiên sinh ra ngoài chơi nha ~
Cố Dương có bạn học giúp đỡ, Lục Ngôn tín nhiệm, việc này cũng không khiến cậu đau lòng quá lâu, một người không quan trọng, không đáng để tâm, lãng phí thời gian, không bằng làm nhiều bài tập một chút.
Cố Dương trước sau như một, đặt hết tâm tư vào học tập, không bị người khác làm ảnh hưởng, tập trung làm việc mình, nỗ lực không để cho mình làm sai bất cứ đề khó đến thế nào.
Bởi vì chuyện đánh nhau, thầy chủ nhiệm còn gọi các giáo viên khác đến họp, dặn các giáo viên bộ môn quản lý học sinh chặt hơn, bây giờ thời gian quan trọng nhất của học sinh cấp ba, không thể để cho bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến học tập.
Đối với học sinh có thành tích ưu tú, độ quan tâm càng cao hơn, đặc biệt như Cố Dương, xếp hạng hàng đầu lớp, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ đậu Top đại học trong nước, làm vẻ vang trường học. Nhà trường đương nhiên không hy vọng học sinh bị ảnh hưởng.
Những giáo viên khác còn lo lắng cho tình trạng của Cố Dương, dù sao người giám hộ khí độ bất phàm kia, quá mức sủng nịch đứa nhỏ. Giáo viên chủ nhiệm nghĩ thầm, cũng may nhờ Cố Dương đã thành niên, hiểu chuyện thành thục, không đến nỗi bị hắn yêu chiều rồi coi trời bằng vung.
Tuy nhiên, bây giờ Cố Dương có thể đánh người đánh như vậy, so với trước kia cũng đã rất khác rồi.
Giáo viên chủ nhiệm bí mật quan sát, lại bất ngờ phát hiện, Cố Dương vẫn nghiêm túc học tập, thành tích vững bước tăng lên, căn bản không có chút nào cần người lo lắng, cho thấy mình luôn là một học sinh đáng được tin tưởng.
Xem ra, là ông nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù vị kia rất sủng nịch dung túng Cố Dương, nhưng cũng không phải vô độ. Hắn giúp Cố Dương loại bỏ tâm lý tự ti, lại vẫn giữ lại tính nết như cũ, khá có chừng mực, phân rõ bên nặng bên nhẹ.
Giáo viên chủ nhiệm nói tan học, đứng trên bục giảng, nhìn Cố Dương yên tĩnh ngồi đó, khí chất ôn hòa sạch sẽ, thật sự rất khó khiến người khác không có ấn tượng tốt.
Ông không khỏi nghĩ, cũng là, tùy theo từng người, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Đối với những đứa trẻ quá kiêu ngạo, cần phải tăng cường kỷ cương, đốc thúc giám sát, để đứa nhỏ học được cách kiềm chế bản thân, tĩnh tâm học tập; mà như Cố Dương lại quá mức hiểu chuyện ngoan ngoãn, không hề phô trương bản thân, còn hơi tự ti, cần khích lệ nhiều hơn, thả lỏng bản thân, vì bản thân cậu đã tự bó mình quá chặt, trái lại cần nhiều yêu thương hơn.
Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên hiểu ra thái độ Lục Ngôn đối xử với Cố Dương, quả nhiên suy nghĩ của người giám hộ này vô cùng chu đáo, nhìn cách Cố Dương thay đổi đã biết.
Trong lúc vô tình, giáo viên chủ nhiệm bổ não Lục Ngôn thành một phụ huynh dạy con em rất giỏi. Nhưng ông không biết, Lục Ngôn cưng chiều Dương Dương đến vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn, không có bất kỳ lý do nào khác.
Cố Dương học tập, cũng không biết, chuyện cậu đánh nhau, cha mẹ Cố biết. Bọn họ nghe hàng xóm nói, đối phương có một đứa con học chung trường với Cố Dương, chỉ là khác lớp.
Bố mẹ nuôi nghe xong rất kinh ngạc, sao Dương Dương lại đánh nhau, cậu luôn luôn hiểu chuyện. Đánh nhau phải bị ghi lại hạnh kiểm khá, cậu còn phải đậu Top đại học trong nước.
Vì vậy, cha Cố tìm một ngày đến trường học, lúc gần tan học, định cùng Cố Dương ra ngoài ăn cơm, nói chuyện với cậu, khuyên cậu không nên gây chuyện, gặp chuyện thì bình tĩnh chút, phải để tâm đến tương lai sau này.
Chỉ là, còn chưa đợi được Cố Dương, trái lại gặp được Lục Ngôn trước.
Lục Ngôn ngồi trong xe, thấy cha Cố, không khỏi nhíu nhíu mày, có loại dự cảm xấu. Nói thật, hắn vẫn chả có cảm tình gì với cha mẹ nuôi của Cố Dương, Cố Dương ở cái nhà đó phải chịu oan ức là một phần, một phần hắn cũng rất ghét có người khác đứng giữa hắn và Cố Dương, hiện tại chỉ có hai người bọn họ cũng rất tốt. Hắn và Cố Dương chính là người nhà của nhau.
Lục Ngôn đi tới, lễ phép mỉm cười, thái độ ôn hòa hỏi ông tới đây tìm Dương Dương sao, có chuyện gì.
Cha Cố kinh ngạc, tựa như không ngờ tới hắn sẽ đến đây.
Lục Ngôn mỉm cười nói: "Mỗi ngày tôi đều đến đón Dương Dương tan học."
Cha Cố mờ mịt, còn có chút không đồng ý, "Mỗi ngày đều phải đưa đón?"
Hiển nhiên cảm thấy đã là học sinh cấp ba, đưa đón quá khoa trương, không cần thiết. Trước đây Cố Dương cũng đã nói việc này, cảm thấy mình có thể tự về được, lại bị Lục Ngôn từ chối, nói hắn biết Dương Dương có tính tự lập, nhưng hắn thích đưa đón Dương Dương, hơn nữa xung quanh trường học khá hẻo lánh, trị an không được tốt lắm.
Cha Cố vốn muốn tìm Cố Dương nói chuyện, nhưng vừa hàn huyên với Lục Ngôn hai câu, không biết sao tự nhiên nói lý do mình đến đây.
Ý cười trên môi Lục Ngôn phai nhạt dần, nói: "Dương Dương phải lên lớp thể dục, không bằng tôi với ngài nói chuyện một chút? Việc này lúc trước là tôi đến trường xử lý, tôi rất rõ ràng."
Cha Cố giật mình.
Lục Ngôn còn nói: "Xin hỏi ngài có phiền để tôi ngồi xe đến tiệm cà phê gần đây không? Xe của tôi ở lại, để tài xế đón Dương Dương."
Cha Cố nhìn hắn, lại có chút hoang mang, không có cách nào nói lời từ chối, theo bản năng đồng ý, thậm chí khi đối phương lên xe, có loại cực cảm giác không được tự nhiên. Rõ ràng là xe của mình, nhưng khí chất Lục Ngôn ung dung tự tại, mình lại biến thành tài xế của hắn.
Địa điểm là Lục Ngôn chọn, tiệm cà phê không lớn, nhưng trang hoàng tỉ mỉ, yên tĩnh, thích hợp nói chuyện.
Hai người ngồi xuống mặt đối mặt, Lục Ngôn nói sơ qua chuyện lần trước một lần.
Cha Cố cau mày, cũng cảm thấy cái cậu học sinh Hứa Uy Cường kia đúng là quá phận, nhưng không có nghĩa, ông tán thành Cố Dương dùng bạo lực giải quyết.
"Lục tiên sinh, tôi thấy cậu rất tốt với Tiểu Dương, nhưng cậu còn trẻ không có con, trên một ít phương diện, chắc là không biết nên xử lý ra sao. Tiểu Dương đến trường học vì học tập, không cần mấy đồ hàng hiệu đắt tiền, sẽ làm học sinh bàn tán phân bì, hơn nữa coi như đối phương không đúng, Tiểu Dương cũng không nên đánh người, cậu càng không thể giúp nó dùng cách này giải quyết vấn đề, việc này ảnh hưởng tương lai đứa nhỏ. Tiểu Dương trước đây sẽ không như vậy."
Câu nói sau cùng, hiển nhiên là đang trách cứ Lục Ngôn chăm sóc Cố Dương. Một năm qua đã dạy hư cậu.
Ánh mắt Lục Ngôn lạnh lẽo, biểu tình xa cách khách khí, nói thẳng: "Ngài cảm thấy tôi sai?"
Giữa người lớn với nhau, nói chuyện luôn phải uyển chuyển câu nệ, cha Cố cũng không ngờ người nhã nhặn như Lục tiên sinh lại nói ra câu này.
Cha Cố sửng sốt, nói: "Tôi không ý này, tôi chỉ nói.."
Trên thực tế, ý của ông đã trên mặt chữ.
Lục Ngôn mỉm cười, đáy mắt lại không hề có ý cười, "Bây giờ Dương Dương do tôi chăm sóc, hi vọng ngài đừng áp đặt khái niệm giáo dục của mình trút thêm vào đầu Dương Dương. Cố tiên sinh, ngài nghĩ ngài là dạy được Dương Dương?"
Sắc mặt cha Cố dần khó coi, "Lời này của cậu là có ý gì?"
Lục Ngôn nhẹ nhàng kéo khóe miệng, "Dương Dương rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng ngài thấy nghe lời là tốt? Ngài nghĩ chẳng qua là muốn một đứa trẻ hoàn mỹ, làm nở mày nở mặt. Dương Dương rất nghe lời, rất khiến người bớt lo, nhưng ngài có từng nghĩ xem, một đứa trẻ không làm nũng ỷ lại với cha mẹ mình, không có bất kỳ yêu cầu gì, vậy là bình thường sao? Cậu nhóc cố gắng để được các người thương, không dám làm càn, cũng vì không có cảm giác an toàn, sợ bị các người vứt bỏ."
"Ngài nói đánh nhau không đúng, phải, không đúng, nhưng ngài thấy cậu nhóc bị khi dễ, cũng phải nhường nhịn, nuốt ngược vào bụng, ủy khuất chính mình? Xảy ra chuyện gì, rõ ràng đối phương vô lý trêu chọc trước, ngài lại cho là Dương Dương không nên dùng AJ, vì điều này mới dẫn đến phát mâu thuẫn? Những lúc thế này chẳng phải cha mẹ nên che chở bênh vực cho con mình, để nó không phải tủi thân đúng chứ? Ngài thấy tôi sai, làm tôi rất tò mò, tại sao ngài có thể tự tin như vậy, không thấy khái niệm giáo dục của bản thân có vấn đề ư?."
Sắc mặt cha Cố thay đổi mấy lần, đôi môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì, lại không biết nên nói gì cho phải, thần sắc hết sức phức tạp.
Đây là lần đầu tiên, có người nói thẳng vào mặt ông thất bại.
Lục Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, sau đó bình thản nhìn ly cà phê trước mặt, kiềm chế tức giận, cầm lên nhấp một hớp.
Quả thật, cha mẹ Cố yêu thương Cố Dương, chỉ là tình yêu thương đó luôn đi kèm điều kiện. Cố Dương nhất định phải hiểu chuyện ngoan ngoãn, hết sức nghe lời, không gây thêm phiền phức. Tâm tư Cố Dương mẫn cảm, trước đây cũng cảm giác được, cho nên cậu cố gắng học tập, giúp làm việc nhà, tôn kính người lớn, nhường nhịn người nhỏ, làm một đứa trẻ tốt.
Cha mẹ Cố nói Cố Dương đừng chỉ lo học tập, phải ra ngoài chơi nhiều hơn, nhưng nói những lời này, cũng vì biết Cố Dương cũng sẽ không ra ngoài chơi. Nếu như Cố Dương thật sự cuối tuần đi chơi cùng bạn học, bọn họ sẽ đổ lỗi cho Cố Dương phân tâm, thành tích giảm xuống cũng là vì ham đi chơi.
Lúc trước Cố Dương đánh Cố Hưng Huy, cha mẹ Cố đâu chỉ thất vọng về Cố Hưng Huy, mà cũng có thành kiến với Cố Dương.
Trong lòng bọn họ hối hận rồi, nếu như lúc trước không nhận nuôi Cố Dương, cũng không đến nỗi ầm ĩ với bác và Cố Hưng Huy đến mức này, mâu thuẫn nhiều đến mức làm bọn họ mất hứng buồn bực.
Sau đó, Cố Dương tìm được cha mẹ ruột, chuyển tới bên Lục Ngôn, cuộc sống của bọn họ cũng bởi vậy mà buông lỏng rất nhiều, chuyên tâm quản lý chuyện trong xưởng, phát triển tốt hơn. Một tháng gặp mặt Cố Dương được hai lần, còn có ngày nghỉ lễ, trái lại chung đụng càng thoải mái hơn.
Có vài người trẻ tuổi kết hôn nhưng không sinh con từng than ngắn thở dài, chính vì thực sự không tự tin chăm sóc con ngoan, không dám sinh. Nhìn thấy con cái nhà người ta đáng yêu, chơi đùa rất vui, nhưng thật sự muốn dạy một đứa trẻ nên người, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó. Mình đủ khả năng gánh vác được cuộc sống của một đứa trẻ thậm chí là vài đứa hay không?
Sau khi Cố Dương rời khỏi trong nhà, cha Cố không nghĩ quá nhiều, vào lúc này bị Lục Ngôn thẳng thắn chỉ trích không chút khách khí, đột nhiên nghĩ đến những thứ này.
Phương thức giáo dục của ông thật sự có vấn đề?
Nói là vì muốn tốt cho Tiểu Dương, nhưng cùng lúc, đã làm tổn thương đến cậu?
Ông thật sự đã dạy được gì cho Tiểu Dương?
...
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn dần tĩnh lặng. Cha Cố rơi vào trầm tư, Lục Ngôn cũng không nói gì.
Cuộc nói chuyện này, kết thúc trong yên lặng.
Lục Ngôn không biết trong lòng cha Cố nghĩ thế nào.
Lục Ngôn cũng không thèm để ý. Hắn để ý chính là, không thể để cho cha mẹ Cố xúc phạm Cố Dương, cho nên trước khi cha Cố nói chuyện với Cố Dương, cản cha Cố lại, nói điều mình nghĩ.
Nếu như sau đó, bọn họ không lấy phương thức giáo dục của mình tới yêu cầu Dương Dương nghe theo, oan ức cho Dương Dương. Vậy tất cả như cũ.
Còn nếu như, bọn họ vẫn lấy thân phận cha mẹ, đi trách cứ Cố Dương không hiểu chuyện không nghe lời, gây chuyện, đương nhiên phải khiến Dương Dương ít gặp bọn họ lại.
May mà, kết quả vẫn tốt.
Cha mẹ Cố là người biết tình biết lý, để bọn họ thừa nhận mình sai, có lẽ hơi khó khăn, nhưng khi bọn họ biết mình có vấn đề, nguyện ý thay đổi.
Cố Dương đối với chuyện này, không hề biết chuyện, chỉ là mơ hồ cảm giác được, thái độ cha mẹ nuôi nhu hoà hơn trước, làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp, ở chung rất vui vẻ, cũng không còn áp lực như trước đây
Cuộc sống cuối cấp của cậu rất thuận lợi, những khúc ngoặt nhỏ không hề ảnh hưởng gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chuẩn bị nghỉ đông.
Đã gần tới năm mới.
____________
Tác giả có lời muốn nói: tiếp đó, là kỳ nghỉ đông ngọt ngào, Dương Dương và Lục tiên sinh ra ngoài chơi nha ~