Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
'Đã ngủ chưa?'
Thấy số hơi lạ, Lưu Diễm Tú dè dập không muốn trả lời. Rồi lại thêm một tin nhắn đến.
'Là chồng tương lai nhắn tới lại không thèm reply? Quá đáng lắm nha'
Lưu Diễm Tú chợt bật cười. " Quá đáng lắm nha " cô đọc lên dòng chữ đó với ngữ điệu cực nũng nịu rồi lại bật cười khanh khách.
'Có chuyện gì?' Tay nhanh chóng soạn tin gửi đi.
'Thì hỏi đã ngủ chưa.'
'Rồi. Tôi đang trả lời tin nhắn của anh trong mơ này. Đồ ngốc. Liu liu'
'Được. Cãi rất hay.'
'Là do anh ngốc.'
'Chỉ có em mới khiến tôi trở nên ngốc nghếch như vậy.'
Môi cô lại hé nụ cười. 'Giả tạo'
'Nói thật đấy. Trời cao chứng giám.'
'Thôi đừng nhảm nữa. Có gì nói nhanh, buồn ngủ rồi.'
'Nửa tháng nữa là ngày đại hỉ.'
'Hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với cha mẹ. Ngủ đây.'
'Hiểu nhanh nhỉ. Thông minh.'
...
Ngủ ngay thế à? Vô tâm. Dương Thắng hắn ta chưa hề mất đi nụ cười trên mặt từ khi nhắn tin với Lưu Diễm Tú. Thấy cô vừa bảo ngủ là ngủ ngay có chút thất vọng. Nhưng vẫn cố gửi thêm một tin.
'Ngủ ngon.'
Nửa tháng, nếu đối với việc chuẩn bị một cái tiệc cưới có vẻ thời gian hơi gấp. Nhưng đối với đám cưới Dương - Lưu, chỉ là chặn đường cuối cùng. Vì đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng cô dâu luôn có ý đào tẩu.
Dương Thắng đến nhà rước Lưu Diễm Tú đi thử áo cưới. Khoác lên người chiếc áo độc nhất được Dương Thắng đặt nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tạo ra, không thể chê vào đâu được. Nó vừa vặn với thân người của Lưu Diễm Tú một cách hoàn hảo, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô một cách triệt để.
Bộ vest của Dương Thắng cũng là độc nhất, mang một vẻ đẹp thanh tịch lại vô cùng khí chất kết hợp với chất của hắn.
Hai người nhìn nhau trìu mến, không khí cứ ngọt ngào đến mức làm người khác sâu răng. Nhân viên thầm nghĩ nên đổi việc, cứ chứng kiến những cảnh máu chó thế này thật sự không sống nỗi.
Cách ngày cưới bảy ngày, Lưu Diễm Tú mời Di Uyển về nhà, bất tri bất giác Di Uyển gọi thêm cả Giang Thanh, vì vẫn còn coi nhau là bạn tốt. Lưu Diễm Tú cũng không nói gì, mời hai người kia về phòng.
"Không ngờ bảy ngày nữa là cục nợ của tui đã được giải quyết rồi. Thật vui." Tuy miệng nói vui nhưng thái độ lại ngược lại, Di Uyển mặt như sắp khóc đến nơi. Lưu Diễm Tú dỗ dành.
"Cái đồ não heo này. Tao chỉ cưới chồng thôi. Chúng mày vẫn gặp tao everyday, everytime được. Yên tâm. Tao sẽ không bỏ mặc chúng mày."
Giang Thanh im lặng. Di Uyển nhìn Lưu Diễm Tú mắt long lanh "Thật chứ? Mất đi cái mồm chó của mày tao sẽ rất buồn."
"Này. Ăn nói giữ nết đi."
"Rồi rồi. Giang Thanh mày không muốn nói gì với Tú sao?"
Bị nhắc tên Giang Thanh kẽ giật mình, nhìn vào Lưu Diễm Tú "Mày không hối hận chứ?"
"Hối hận? Chẳng có gì đáng để hối hận cả. Mà giờ có hối hận cũng muộn rồi. Chuyện làm tao hối hận nhất chính là quá tin người."
Nghe câu nói đó Giang Thanh bị chột dạ, đang uống nước bỗng dưng sặc. Không phải là đang nói mình chứ?
'V.. vậy à..'
Lưu Diễm Tú nằm ình lên giường "Tao thấy tao bây giờ cũng tốt. Dương Thắng hắn đối với tao cũng không tệ. Cha mẹ thấy tao yên ổn tâm tình cũng vui vẻ hơn. Cả mày nữa, Giang Thanh. Con mày không thể nào không có cha. Tao chờ làm bà mẹ đở đầu đó nha."
Thấy Lưu Diễm Tú nói một tèo nhưng không có ẩn ý, ác ý nào, trong lòng Giang Thanh gió yên sóng lặn. Giang Thanh mỉm cười nhẹ.
"À mà tao muốn hỏi mày! Giang Thanh mà có từng hối hận không?"
"Không làm gì trái với lương tâm. Tao cần gì phải hối hận?"
"Vậy à?" Lòng Lưu Diễm Tú dậy sóng cuồn cuộn. Không trái với lương tâm. Vậy có con với bồ bạn thì sao?
Bỗng dưng một ác tâm làm chủ, lấn áp đi sự tha thứ đã định sẵn trong lòng Lưu Diễm Tú. Cô nhìn cô bạn thân của mình, rồi nhìn xuống bụng đó, nó đang mang cốt nhục của người mà cô yêu sâu đậm. Sự đời này đúng là khó lường.
Nén đau buồn, bực tức vào lòng, Lưu Diễm Tú cười mỉm. "Đám cưới tao cần chúng mày làm dâu phụ đấy nha."
"Được được." Di Uyển thấy không khí khá căng thẳng, tự nhiên đang vui vẻ lại trở nên như thế cũng không tốt, Di Uyển choàng cổ hai người bạn lại. Tiếng cười khúc khích khắp phòng.
Reng reng.. tiếng chuông điện thoại reo lên, người đàn ông cầm máy lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn khá lớn. Vừa bắt máy, bên kia liền phát ra giọng nói nghe rất vui nhưng vài phần châm chọc. "Sắp rồi sao?"
"Đúng" ông ta lạnh lùng đáp.
"Tôi vẫn đang chờ ngày vui đấy."
"Nhanh thôi."
"Vậy đến khi nào thì kế hoạch đó bắt đầu? Tôi thấy hắn được liên hôn với anh tâm trạng rất phè phỡn. Tôi thật sự ghen tỵ đấy."
"Không vội. Không lẽ anh lại.."
"Nào dám. Trên đời này tôi tin tưởng nhất là anh Dương đây."
"Quá khen." Rồi ông ta liền cúp máy. Châm một điếu thuốc, rít một hơi, khói phà ra bay mù mịt trước mắt.
Thế gian này càng lúc càng xám xịt màu giả dối. Không thể nào phân biệt trắng đen
Thấy số hơi lạ, Lưu Diễm Tú dè dập không muốn trả lời. Rồi lại thêm một tin nhắn đến.
'Là chồng tương lai nhắn tới lại không thèm reply? Quá đáng lắm nha'
Lưu Diễm Tú chợt bật cười. " Quá đáng lắm nha " cô đọc lên dòng chữ đó với ngữ điệu cực nũng nịu rồi lại bật cười khanh khách.
'Có chuyện gì?' Tay nhanh chóng soạn tin gửi đi.
'Thì hỏi đã ngủ chưa.'
'Rồi. Tôi đang trả lời tin nhắn của anh trong mơ này. Đồ ngốc. Liu liu'
'Được. Cãi rất hay.'
'Là do anh ngốc.'
'Chỉ có em mới khiến tôi trở nên ngốc nghếch như vậy.'
Môi cô lại hé nụ cười. 'Giả tạo'
'Nói thật đấy. Trời cao chứng giám.'
'Thôi đừng nhảm nữa. Có gì nói nhanh, buồn ngủ rồi.'
'Nửa tháng nữa là ngày đại hỉ.'
'Hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với cha mẹ. Ngủ đây.'
'Hiểu nhanh nhỉ. Thông minh.'
...
Ngủ ngay thế à? Vô tâm. Dương Thắng hắn ta chưa hề mất đi nụ cười trên mặt từ khi nhắn tin với Lưu Diễm Tú. Thấy cô vừa bảo ngủ là ngủ ngay có chút thất vọng. Nhưng vẫn cố gửi thêm một tin.
'Ngủ ngon.'
Nửa tháng, nếu đối với việc chuẩn bị một cái tiệc cưới có vẻ thời gian hơi gấp. Nhưng đối với đám cưới Dương - Lưu, chỉ là chặn đường cuối cùng. Vì đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng cô dâu luôn có ý đào tẩu.
Dương Thắng đến nhà rước Lưu Diễm Tú đi thử áo cưới. Khoác lên người chiếc áo độc nhất được Dương Thắng đặt nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tạo ra, không thể chê vào đâu được. Nó vừa vặn với thân người của Lưu Diễm Tú một cách hoàn hảo, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô một cách triệt để.
Bộ vest của Dương Thắng cũng là độc nhất, mang một vẻ đẹp thanh tịch lại vô cùng khí chất kết hợp với chất của hắn.
Hai người nhìn nhau trìu mến, không khí cứ ngọt ngào đến mức làm người khác sâu răng. Nhân viên thầm nghĩ nên đổi việc, cứ chứng kiến những cảnh máu chó thế này thật sự không sống nỗi.
Cách ngày cưới bảy ngày, Lưu Diễm Tú mời Di Uyển về nhà, bất tri bất giác Di Uyển gọi thêm cả Giang Thanh, vì vẫn còn coi nhau là bạn tốt. Lưu Diễm Tú cũng không nói gì, mời hai người kia về phòng.
"Không ngờ bảy ngày nữa là cục nợ của tui đã được giải quyết rồi. Thật vui." Tuy miệng nói vui nhưng thái độ lại ngược lại, Di Uyển mặt như sắp khóc đến nơi. Lưu Diễm Tú dỗ dành.
"Cái đồ não heo này. Tao chỉ cưới chồng thôi. Chúng mày vẫn gặp tao everyday, everytime được. Yên tâm. Tao sẽ không bỏ mặc chúng mày."
Giang Thanh im lặng. Di Uyển nhìn Lưu Diễm Tú mắt long lanh "Thật chứ? Mất đi cái mồm chó của mày tao sẽ rất buồn."
"Này. Ăn nói giữ nết đi."
"Rồi rồi. Giang Thanh mày không muốn nói gì với Tú sao?"
Bị nhắc tên Giang Thanh kẽ giật mình, nhìn vào Lưu Diễm Tú "Mày không hối hận chứ?"
"Hối hận? Chẳng có gì đáng để hối hận cả. Mà giờ có hối hận cũng muộn rồi. Chuyện làm tao hối hận nhất chính là quá tin người."
Nghe câu nói đó Giang Thanh bị chột dạ, đang uống nước bỗng dưng sặc. Không phải là đang nói mình chứ?
'V.. vậy à..'
Lưu Diễm Tú nằm ình lên giường "Tao thấy tao bây giờ cũng tốt. Dương Thắng hắn đối với tao cũng không tệ. Cha mẹ thấy tao yên ổn tâm tình cũng vui vẻ hơn. Cả mày nữa, Giang Thanh. Con mày không thể nào không có cha. Tao chờ làm bà mẹ đở đầu đó nha."
Thấy Lưu Diễm Tú nói một tèo nhưng không có ẩn ý, ác ý nào, trong lòng Giang Thanh gió yên sóng lặn. Giang Thanh mỉm cười nhẹ.
"À mà tao muốn hỏi mày! Giang Thanh mà có từng hối hận không?"
"Không làm gì trái với lương tâm. Tao cần gì phải hối hận?"
"Vậy à?" Lòng Lưu Diễm Tú dậy sóng cuồn cuộn. Không trái với lương tâm. Vậy có con với bồ bạn thì sao?
Bỗng dưng một ác tâm làm chủ, lấn áp đi sự tha thứ đã định sẵn trong lòng Lưu Diễm Tú. Cô nhìn cô bạn thân của mình, rồi nhìn xuống bụng đó, nó đang mang cốt nhục của người mà cô yêu sâu đậm. Sự đời này đúng là khó lường.
Nén đau buồn, bực tức vào lòng, Lưu Diễm Tú cười mỉm. "Đám cưới tao cần chúng mày làm dâu phụ đấy nha."
"Được được." Di Uyển thấy không khí khá căng thẳng, tự nhiên đang vui vẻ lại trở nên như thế cũng không tốt, Di Uyển choàng cổ hai người bạn lại. Tiếng cười khúc khích khắp phòng.
Reng reng.. tiếng chuông điện thoại reo lên, người đàn ông cầm máy lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn khá lớn. Vừa bắt máy, bên kia liền phát ra giọng nói nghe rất vui nhưng vài phần châm chọc. "Sắp rồi sao?"
"Đúng" ông ta lạnh lùng đáp.
"Tôi vẫn đang chờ ngày vui đấy."
"Nhanh thôi."
"Vậy đến khi nào thì kế hoạch đó bắt đầu? Tôi thấy hắn được liên hôn với anh tâm trạng rất phè phỡn. Tôi thật sự ghen tỵ đấy."
"Không vội. Không lẽ anh lại.."
"Nào dám. Trên đời này tôi tin tưởng nhất là anh Dương đây."
"Quá khen." Rồi ông ta liền cúp máy. Châm một điếu thuốc, rít một hơi, khói phà ra bay mù mịt trước mắt.
Thế gian này càng lúc càng xám xịt màu giả dối. Không thể nào phân biệt trắng đen