Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Giang Thanh chút bất ngờ, đôi môi lại mỉm cười nhẹ. "Sao lại không?"
Tú thở dài, đưa mắt nhìn xa xăm. Người đó... không thể nào hiểu được. Tú trầm lặng một lúc.
Từ lúc học chung đến nay, người đó thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như một cơn gió. Cho đến một lúc nào đó lại hiện lên rồi ngỏ lời ân ái, rồi lại lạnh nhạt như một tảng băng. Không hiểu... Đúng là không thể nào hiểu được. Bản thân cố gắng mong đợi, mong đợi được hạnh phúc càng nhiều thì nhận lại những đau đớn càng lớn. Dần dần chẳng biết bản thân đang vì cái gì mà cố gắng như vậy... Tình yêu ư?
Không khí bỗng trở nên tĩnh mịch không tưởng. Bỗng chuông điện thoại reo lên, xé đi cái không gian yên ắng đó. Là điện thoại của Giang Thanh, mẹ cô. Giang Thanh nhấc máy, dạ dạ vài câu rồi cúp. "Ai thế?" Di Uyển hỏi. "Mẹ tao." Giang Thanh đáp. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc lại kéo không khí lắng xuống.
"Rốt cuộc mày kéo tụi tao ra đây là muốn làm gì?" Giang Thanh chán nản hỏi.
Câu nói đó khiến Tú như chợt nhận ra, mình đã không còn thời gian nữa rồi. "Tao có việc nhờ chúng mày."...
Chiếc xe đen bóng loáng đang đậu trước cổng trường, trong xe tài xế im lặng nghe tiếng kim đồng hồ tíc tắc tíc tắc, ảm đạm đến nghẹt thở, người ngồi phía sau ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra cánh cổng kia, chờ đợi một thứ gì đó đến gần như mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không tỏ ra bên ngoài. Đã hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa một câu lệnh, khiến tâm trạng của tài xế cũng bất an. Bỗng tiếng mở cửa xe khiến tài xế giật mình, cánh cửa sau đã mở ra, người đó cũng thoắt một cái biến mất, tài xế bỗng cảm thấy lo sợ hơn, nhìn ra phía cánh cửa kia. Thì ra, là cô gái đó. Quen lắm, có lẽ từng gặp...
Tú chầm chậm từ bên trong trường bước ra, liền thấy một bóng dáng đứng ngay trước mặt, chưa nhìn rỏ mặt nhưng trong lòng lại gieo một hy vọng rồi lại thất vọng khi nghe giọng nói người đó phát ra "Em có sao không? Sao lại ra trễ như vậy?"
Tú ngước lên nhìn, đưa ánh mắt vô vọng. Là hắn, người mà chỉ còn vài ngày nữa đã thành vị hôn phu của cô. Cuộc sống này có thể đừng chán ngắt như vậy nữa được không. Tú lại cúi xuống, không mở miệng đáp lời Dương Thắng.
Dương Thắng hiểu, Tú chẳng thiết tha gì hắn, cũng chẳng hứng thú với cái chuyện kết hôn đường đột thế này. Cô còn căm ghét, thù hận hắn hơn nữa. Nhưng đối với hắn, cuộc hôn nhân này là một niềm hạnh phúc lớn, và còn có lợi cho cả hai bên. Hắn đành chịu sự băng giá của Tú, chịu đựng cả đời này cũng được nhưng nhất định hắn sẽ không khiến cho Tú phải chịu đau đớn. Hắn sẽ bảo vệ cô, cho dù cô có ghét hắn đến nhường nào đi nữa.
Dương Thắng mỉm cười, nắm lấy tay Tú "Giờ mình đi thôi."
Tú giằng lại, ngước lên nhìn Thắng, cô có chút khó chịu "Đi đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu nữa?"
Thắng vẫn giữ gương mặt giả tạo đó "Tôi nghĩ là Lưu phu nhân cũng nói cho em rồi? Hôm nay chúng ta đi thử áo cưới."
Tú cười vô hồn "Thử áo cưới? Anh thật sự mong chờ điều đó đến như vậy sao? Điều gì là anh cảm thấy vui đến như vậy?"
Mong chờ sao? Mong chờ điều gì chứ? Thắng bật cười "Em sắp thành cô dâu của anh, nói không vui là dối trá rồi".
"À vậy là anh vẫn mong chờ điều đó." Tú nói xong rồi đi thẳng đến chiếc xe của Dương Thắng, ngồi vào trong. Dương Thắng hơi bất ngờ rồi lại chuyển sang bất an, có lẽ đây là lần đầu tiên Tú thuận theo một cách vô điều kiện, nhưng điều đó lại quá kì lạ.
Dương Thắng đắn đo một lúc rồi tiến lại, ngồi vào xe "Đi đi." Tài xế lái xe đi.
Di Uyển và Giang Thanh đứng gần cổng nãy giờ, nhìn chiếc xe chạy đi, Di Uyển lo lắng "Làm như vậy có được không? Nguy hiểm quá." Đáp lại Di Uyển là một sự im lặng đến đáng sợ.
Thành phố dần chìm vào màn đêm vô tận, cũng như số phận của Diễm Tú kể từ khi cô quyết định làm theo cái kế hoạch điên rồ đó. Tú nghĩ đến nó lại vô cùng lo sợ, toàn thân cô bắt đầu run lên, cô sợ cái chết, cô không dám liều mình. Nhưng nếu được chọn giữa cái chết và khoảng thời gian còn lại phải sống với một người cô không hề yêu, cô thà chọn tự kết liễu mình thì hơn...
"Anh thật sự mong đợi điều đó sao?"
Nghe Tú cất tiếng nói chuyện, Dương Thắng cảm thấy hơi lạ, cũng như cảm thấy bất an, câu hỏi đó Tú đã hỏi lần hai rồi, hắn đắn đo có nên trả lời nữa hay không. Hắn sợ sâu trong câu hỏi đó lại còn có ẩn ý, sợ hắn cứ vui vẻ lại làm cho cô cảm thấy bực tức.
"Anh thích tôi chỗ nào?"
Dương Thắng chưa nghĩ ra câu trả lời thích đáng cho câu hỏi kia, một câu hỏi khác lại đến. Dương Thắng lại đắn đo.
"Anh đã từng nghĩ đến khoảng thời gian dài về sau chưa? Khi anh sống với một người luôn ôm một mối hận với anh?"
Những câu hỏi tưởng chừng bình thường lắm nhưng lại ẩn chứa rất nhiều thứ trong đó, khiến Thắng càng lúc càng bối rối đằng sau cái dáng vẻ bình tĩnh đó.
Chiếc xe đang đi vào khi vực đường hầm...
"Nếu có ai đó hủy hoại người con gái anh yêu, anh sẽ làm gì?"
Câu nói khiến Thắng không thể nào giấu đi vẻ lo lắng nữa...
Tú thở dài, đưa mắt nhìn xa xăm. Người đó... không thể nào hiểu được. Tú trầm lặng một lúc.
Từ lúc học chung đến nay, người đó thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như một cơn gió. Cho đến một lúc nào đó lại hiện lên rồi ngỏ lời ân ái, rồi lại lạnh nhạt như một tảng băng. Không hiểu... Đúng là không thể nào hiểu được. Bản thân cố gắng mong đợi, mong đợi được hạnh phúc càng nhiều thì nhận lại những đau đớn càng lớn. Dần dần chẳng biết bản thân đang vì cái gì mà cố gắng như vậy... Tình yêu ư?
Không khí bỗng trở nên tĩnh mịch không tưởng. Bỗng chuông điện thoại reo lên, xé đi cái không gian yên ắng đó. Là điện thoại của Giang Thanh, mẹ cô. Giang Thanh nhấc máy, dạ dạ vài câu rồi cúp. "Ai thế?" Di Uyển hỏi. "Mẹ tao." Giang Thanh đáp. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc lại kéo không khí lắng xuống.
"Rốt cuộc mày kéo tụi tao ra đây là muốn làm gì?" Giang Thanh chán nản hỏi.
Câu nói đó khiến Tú như chợt nhận ra, mình đã không còn thời gian nữa rồi. "Tao có việc nhờ chúng mày."...
Chiếc xe đen bóng loáng đang đậu trước cổng trường, trong xe tài xế im lặng nghe tiếng kim đồng hồ tíc tắc tíc tắc, ảm đạm đến nghẹt thở, người ngồi phía sau ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra cánh cổng kia, chờ đợi một thứ gì đó đến gần như mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không tỏ ra bên ngoài. Đã hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa một câu lệnh, khiến tâm trạng của tài xế cũng bất an. Bỗng tiếng mở cửa xe khiến tài xế giật mình, cánh cửa sau đã mở ra, người đó cũng thoắt một cái biến mất, tài xế bỗng cảm thấy lo sợ hơn, nhìn ra phía cánh cửa kia. Thì ra, là cô gái đó. Quen lắm, có lẽ từng gặp...
Tú chầm chậm từ bên trong trường bước ra, liền thấy một bóng dáng đứng ngay trước mặt, chưa nhìn rỏ mặt nhưng trong lòng lại gieo một hy vọng rồi lại thất vọng khi nghe giọng nói người đó phát ra "Em có sao không? Sao lại ra trễ như vậy?"
Tú ngước lên nhìn, đưa ánh mắt vô vọng. Là hắn, người mà chỉ còn vài ngày nữa đã thành vị hôn phu của cô. Cuộc sống này có thể đừng chán ngắt như vậy nữa được không. Tú lại cúi xuống, không mở miệng đáp lời Dương Thắng.
Dương Thắng hiểu, Tú chẳng thiết tha gì hắn, cũng chẳng hứng thú với cái chuyện kết hôn đường đột thế này. Cô còn căm ghét, thù hận hắn hơn nữa. Nhưng đối với hắn, cuộc hôn nhân này là một niềm hạnh phúc lớn, và còn có lợi cho cả hai bên. Hắn đành chịu sự băng giá của Tú, chịu đựng cả đời này cũng được nhưng nhất định hắn sẽ không khiến cho Tú phải chịu đau đớn. Hắn sẽ bảo vệ cô, cho dù cô có ghét hắn đến nhường nào đi nữa.
Dương Thắng mỉm cười, nắm lấy tay Tú "Giờ mình đi thôi."
Tú giằng lại, ngước lên nhìn Thắng, cô có chút khó chịu "Đi đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu nữa?"
Thắng vẫn giữ gương mặt giả tạo đó "Tôi nghĩ là Lưu phu nhân cũng nói cho em rồi? Hôm nay chúng ta đi thử áo cưới."
Tú cười vô hồn "Thử áo cưới? Anh thật sự mong chờ điều đó đến như vậy sao? Điều gì là anh cảm thấy vui đến như vậy?"
Mong chờ sao? Mong chờ điều gì chứ? Thắng bật cười "Em sắp thành cô dâu của anh, nói không vui là dối trá rồi".
"À vậy là anh vẫn mong chờ điều đó." Tú nói xong rồi đi thẳng đến chiếc xe của Dương Thắng, ngồi vào trong. Dương Thắng hơi bất ngờ rồi lại chuyển sang bất an, có lẽ đây là lần đầu tiên Tú thuận theo một cách vô điều kiện, nhưng điều đó lại quá kì lạ.
Dương Thắng đắn đo một lúc rồi tiến lại, ngồi vào xe "Đi đi." Tài xế lái xe đi.
Di Uyển và Giang Thanh đứng gần cổng nãy giờ, nhìn chiếc xe chạy đi, Di Uyển lo lắng "Làm như vậy có được không? Nguy hiểm quá." Đáp lại Di Uyển là một sự im lặng đến đáng sợ.
Thành phố dần chìm vào màn đêm vô tận, cũng như số phận của Diễm Tú kể từ khi cô quyết định làm theo cái kế hoạch điên rồ đó. Tú nghĩ đến nó lại vô cùng lo sợ, toàn thân cô bắt đầu run lên, cô sợ cái chết, cô không dám liều mình. Nhưng nếu được chọn giữa cái chết và khoảng thời gian còn lại phải sống với một người cô không hề yêu, cô thà chọn tự kết liễu mình thì hơn...
"Anh thật sự mong đợi điều đó sao?"
Nghe Tú cất tiếng nói chuyện, Dương Thắng cảm thấy hơi lạ, cũng như cảm thấy bất an, câu hỏi đó Tú đã hỏi lần hai rồi, hắn đắn đo có nên trả lời nữa hay không. Hắn sợ sâu trong câu hỏi đó lại còn có ẩn ý, sợ hắn cứ vui vẻ lại làm cho cô cảm thấy bực tức.
"Anh thích tôi chỗ nào?"
Dương Thắng chưa nghĩ ra câu trả lời thích đáng cho câu hỏi kia, một câu hỏi khác lại đến. Dương Thắng lại đắn đo.
"Anh đã từng nghĩ đến khoảng thời gian dài về sau chưa? Khi anh sống với một người luôn ôm một mối hận với anh?"
Những câu hỏi tưởng chừng bình thường lắm nhưng lại ẩn chứa rất nhiều thứ trong đó, khiến Thắng càng lúc càng bối rối đằng sau cái dáng vẻ bình tĩnh đó.
Chiếc xe đang đi vào khi vực đường hầm...
"Nếu có ai đó hủy hoại người con gái anh yêu, anh sẽ làm gì?"
Câu nói khiến Thắng không thể nào giấu đi vẻ lo lắng nữa...