Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Xao xuyến...
Nếu nói, Lưu Diễm Tú ghét Dương Thắng, đó không chính xác. Thật ra trong thâm tâm Tú, Dương Thắng cũng rất tốt. Hắn có hơi thô bạo, tính chiếm hữu khá cao, rắc rối... nhưng thật ra cũng rất ấm áp. Rất đáng tiếc! Tim Tú bị đánh cắp mất rồi.
Tú nhìn Thắng, môi khẽ cong lên. "Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi."
Gương mặt trước mắt Tú biến sắc một cách nhanh chóng. Đôi môi hắn giật nhẹ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, mặt hắn tối sầm lại. Nếu nhớ không lầm, thái độ này Tú đã chứng kiến một lần, cách đây không quá lâu. Là khi hắn ghen đã muốn ăn tươi nuốt sống Tú!
Tú nhận ra liền cảm thấy sợ hãi, mảng ký ức hãi hùng đó nó hiện về rõ mồng một trong đầu cô. Cô biết câu nói vừa nãy đã khiến hắn không thể nào bình tĩnh nữa, người cô cũng không còn đủ dũng khí để đối mặt với cơn giận dữ của hắn lúc này. Tú cố gắng bình tĩnh nói "Tôi đã nói hết những điều tôi cần nói. Tôi mong anh hiểu cho. Tôi đi đây." Tú lướt nhanh qua Dương Thắng, cả thân thể run rẫy, đi như chạy biến mất.
Người Dương Thắng nóng lên, ngay lúc này hắn chỉ muốn đánh chết người đó, người mà đã cướp đi Diễm Tú của hắn. Em không là của tôi, thì đừng nghĩ em sẽ là của người khác. Dương Thắng tôi trước giờ chỉ có thể vứt bỏ chứ không bao giờ là thứ bị vứt bỏ được.
Đi khá xa chỗ vừa nói chuyện với Thắng, tim Tú vẫn đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô. Cô thật sự đang rất sợ hãi. Sợ không chỉ chứng kiến sự phẫn nộ bá đạo của Thắng lần nữa, mà có lẽ việc cố chấp đòi hủy hôn của cô sẽ nhận thêm sự tàn ác của cha mình. Sợ cả tương lai đầy mù mịt thật không thể biết đường sống có còn ở phía trước không.
Tuy thật sự rất sợ hãi, nhưng đã đến nước này Tú cũng không còn đường lui nữa. Tú không thể cưới cho một người Tú không yêu được. Xin lỗi ba mẹ, con gái bất hiếu rồi.
Ở nhà, Tú vẫn cương quyết tuyệt thực. Bà Lưu vẫn ba bữa đem thức ăn lên đầy đủ nhưng những khay thức ăn đó vẫn nguyên vẹn mà bị vứt bỏ đi. Ba Lưu xót thương con gái nhưng cả chồng và con tính cách như được copy qua nguyên vẹn, không ai nhường ai. Thật sự đứng ở giữa không thể làm gì được.
Chuyện làm ăn đã nói một là một, không thể thay đổi được. Lưu Trịnh Sản dù rất khó chịu khi người vợ của mình cứ bên tai than vãn, song vẫn không muốn nhường bước gì cả.
Người đàn ông trung niên vô cùng điềm đạm, dáng người cao lớn, tiến vào một nhà hàng sang trọng cùng với hai người vệ sĩ và trợ lý. Nhân viên phục vụ lễ phép nghênh đón, và dẫn họ đến căn phòng vip của nhà hàng. Khí thế của người đàn ông đó làm cho người phục vụ nhỏ bé đôi phần sợ hãi, dù đã cố ra vẻ tự nhiên nhất. Đi đến cửa căn phòng, phục vụ chưa kịp mở cửa thì trợ lý của người đó nhìn cô khẽ gật đầu ra hiệu, người phục vụ hiểu ý liền nắm thời cơ chuồng khỏi đó ngay. Người trợ lý liền nhanh tay mở cửa, người đàn ông đó bước vào hiên ngang, trợ lý theo sau, hai vệ sĩ đứng ở ngoài. Người đàn ông đó bước đến rồi một mạch ngồi xuống ghế, có thể thấy ở đây ông ta có quyền lực hơi bất cứ ai. Trợ lý đóng cửa xong tiến đến đứng nghiêm chỉnh kế bên ghế người đàn ông đó.
Trong phòng có một người đàn ông khác, khí thế cũng không thua kém gì người kia, nhưng xung quanh ông ta không vệ sĩ, không trợ lý, chỉ có một người trẻ tuổi, mặt mày sáng lạng ngồi kế bên, gương mặt khá giống nhau, dường như là cha con.
Người đàn ông vừa bước vào ngồi vắt chéo chân, gương mặt không thể hiện một cảm xúc gì, khuỷu tay phải đặt lên thành ghế, các ngón tay đang xoay nhẹ chiếc nhẫn đeo bên tay trái, một chiếc nhẫn có một hạt đá màu đen trong rất sang trọng, mạnh mẽ. Không gian một lúc tĩnh mịch.
"Còn không mau đứng dậy chào Dương lão gia." Người đàn ông nói với người thanh niên đó. Người thanh niên bình tĩnh đứng dậy, cung kính cúi chào "Dương lão gia." Có vẻ như hai người đó đều có sự cung kính nhất định dành cho đối phương, còn đối phương đã ngồi cao không cần có một sự tôn trọng nào. Đi đến điểm hẹn này có lẽ cũng là tôn trọng tối thiểu lắm rồi. Người đàn ông họ Dương đó khẽ gật đầu, người bên kia liền ra hiệu cho người thanh niên ngồi xuống.
Người đàn ông họ Dương mắt không rời khỏi người thanh niên bên kia, môi khẽ cong lên nói "Lão Tạ, đã lâu không gặp. Nay ông có một người tài kế bên thật khiến lão phu ngưỡng mộ."
Người đàn ông họ Tạ cười "Anh Dương nói quá lời rồi. Thằng này vẫn chưa bằng một phần cậu Dương nhà anh. Thằng con của tôi cần sang chỗ anh Dương đây rèn luyện nhiều hơn. Nó thật sự vẫn non nớt lắm."
Người đàn ông họ Dương cười tươi hơn, rồi thu lại vẻ điềm đạm của mình. Không khí lại trở nên ảm đạm.
"Anh đã đến nhà Lưu Trịnh Sản, đúng không?"
Dương Phi gật đầu, tay vẫn xoay xoay chiếc nhẫn đá.
Nếu nói, Lưu Diễm Tú ghét Dương Thắng, đó không chính xác. Thật ra trong thâm tâm Tú, Dương Thắng cũng rất tốt. Hắn có hơi thô bạo, tính chiếm hữu khá cao, rắc rối... nhưng thật ra cũng rất ấm áp. Rất đáng tiếc! Tim Tú bị đánh cắp mất rồi.
Tú nhìn Thắng, môi khẽ cong lên. "Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi."
Gương mặt trước mắt Tú biến sắc một cách nhanh chóng. Đôi môi hắn giật nhẹ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, mặt hắn tối sầm lại. Nếu nhớ không lầm, thái độ này Tú đã chứng kiến một lần, cách đây không quá lâu. Là khi hắn ghen đã muốn ăn tươi nuốt sống Tú!
Tú nhận ra liền cảm thấy sợ hãi, mảng ký ức hãi hùng đó nó hiện về rõ mồng một trong đầu cô. Cô biết câu nói vừa nãy đã khiến hắn không thể nào bình tĩnh nữa, người cô cũng không còn đủ dũng khí để đối mặt với cơn giận dữ của hắn lúc này. Tú cố gắng bình tĩnh nói "Tôi đã nói hết những điều tôi cần nói. Tôi mong anh hiểu cho. Tôi đi đây." Tú lướt nhanh qua Dương Thắng, cả thân thể run rẫy, đi như chạy biến mất.
Người Dương Thắng nóng lên, ngay lúc này hắn chỉ muốn đánh chết người đó, người mà đã cướp đi Diễm Tú của hắn. Em không là của tôi, thì đừng nghĩ em sẽ là của người khác. Dương Thắng tôi trước giờ chỉ có thể vứt bỏ chứ không bao giờ là thứ bị vứt bỏ được.
Đi khá xa chỗ vừa nói chuyện với Thắng, tim Tú vẫn đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô. Cô thật sự đang rất sợ hãi. Sợ không chỉ chứng kiến sự phẫn nộ bá đạo của Thắng lần nữa, mà có lẽ việc cố chấp đòi hủy hôn của cô sẽ nhận thêm sự tàn ác của cha mình. Sợ cả tương lai đầy mù mịt thật không thể biết đường sống có còn ở phía trước không.
Tuy thật sự rất sợ hãi, nhưng đã đến nước này Tú cũng không còn đường lui nữa. Tú không thể cưới cho một người Tú không yêu được. Xin lỗi ba mẹ, con gái bất hiếu rồi.
Ở nhà, Tú vẫn cương quyết tuyệt thực. Bà Lưu vẫn ba bữa đem thức ăn lên đầy đủ nhưng những khay thức ăn đó vẫn nguyên vẹn mà bị vứt bỏ đi. Ba Lưu xót thương con gái nhưng cả chồng và con tính cách như được copy qua nguyên vẹn, không ai nhường ai. Thật sự đứng ở giữa không thể làm gì được.
Chuyện làm ăn đã nói một là một, không thể thay đổi được. Lưu Trịnh Sản dù rất khó chịu khi người vợ của mình cứ bên tai than vãn, song vẫn không muốn nhường bước gì cả.
Người đàn ông trung niên vô cùng điềm đạm, dáng người cao lớn, tiến vào một nhà hàng sang trọng cùng với hai người vệ sĩ và trợ lý. Nhân viên phục vụ lễ phép nghênh đón, và dẫn họ đến căn phòng vip của nhà hàng. Khí thế của người đàn ông đó làm cho người phục vụ nhỏ bé đôi phần sợ hãi, dù đã cố ra vẻ tự nhiên nhất. Đi đến cửa căn phòng, phục vụ chưa kịp mở cửa thì trợ lý của người đó nhìn cô khẽ gật đầu ra hiệu, người phục vụ hiểu ý liền nắm thời cơ chuồng khỏi đó ngay. Người trợ lý liền nhanh tay mở cửa, người đàn ông đó bước vào hiên ngang, trợ lý theo sau, hai vệ sĩ đứng ở ngoài. Người đàn ông đó bước đến rồi một mạch ngồi xuống ghế, có thể thấy ở đây ông ta có quyền lực hơi bất cứ ai. Trợ lý đóng cửa xong tiến đến đứng nghiêm chỉnh kế bên ghế người đàn ông đó.
Trong phòng có một người đàn ông khác, khí thế cũng không thua kém gì người kia, nhưng xung quanh ông ta không vệ sĩ, không trợ lý, chỉ có một người trẻ tuổi, mặt mày sáng lạng ngồi kế bên, gương mặt khá giống nhau, dường như là cha con.
Người đàn ông vừa bước vào ngồi vắt chéo chân, gương mặt không thể hiện một cảm xúc gì, khuỷu tay phải đặt lên thành ghế, các ngón tay đang xoay nhẹ chiếc nhẫn đeo bên tay trái, một chiếc nhẫn có một hạt đá màu đen trong rất sang trọng, mạnh mẽ. Không gian một lúc tĩnh mịch.
"Còn không mau đứng dậy chào Dương lão gia." Người đàn ông nói với người thanh niên đó. Người thanh niên bình tĩnh đứng dậy, cung kính cúi chào "Dương lão gia." Có vẻ như hai người đó đều có sự cung kính nhất định dành cho đối phương, còn đối phương đã ngồi cao không cần có một sự tôn trọng nào. Đi đến điểm hẹn này có lẽ cũng là tôn trọng tối thiểu lắm rồi. Người đàn ông họ Dương đó khẽ gật đầu, người bên kia liền ra hiệu cho người thanh niên ngồi xuống.
Người đàn ông họ Dương mắt không rời khỏi người thanh niên bên kia, môi khẽ cong lên nói "Lão Tạ, đã lâu không gặp. Nay ông có một người tài kế bên thật khiến lão phu ngưỡng mộ."
Người đàn ông họ Tạ cười "Anh Dương nói quá lời rồi. Thằng này vẫn chưa bằng một phần cậu Dương nhà anh. Thằng con của tôi cần sang chỗ anh Dương đây rèn luyện nhiều hơn. Nó thật sự vẫn non nớt lắm."
Người đàn ông họ Dương cười tươi hơn, rồi thu lại vẻ điềm đạm của mình. Không khí lại trở nên ảm đạm.
"Anh đã đến nhà Lưu Trịnh Sản, đúng không?"
Dương Phi gật đầu, tay vẫn xoay xoay chiếc nhẫn đá.