Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Thắng nhìn Tú, thầm vui mừng.
Cuối cùng cũng có lúc em phải nghe tôi!
Thắng nghĩ ngợi rồi chuyền cặp và áo khoác cho Tú.
- Giúp anh!
Tú liền ôm lấy. Cặp mình mang trên vai đã nặng, nay còn ôm thêm cái cặp của hắn - Thắng, nặng thêm gấp hai lần ban đầu, không những thế vai vắt thêm cái áo to đùng của hắn, cũng sợ rơi nên cố gắng dùng đầu kẹp lại.
Người đã nhỏ bé, bây giờ còn ôm như thế nhìn từ xa chỉ thấy đồ, lại nghĩ là yêu quái.
Tú than thầm.
Thời tự do nay còn đâu?
Tú thở dài, sau đó liền nghe Thắng réo.
- Tú đi nhanh.
Tú ngạc nhiên, bừng tỉnh, Tú quay sang thấy Thắng đã rời đi một đoạn xa, luống cuống chỉnh đốn lại ngay ngắn mới chạy theo.
- Chờ tôi.
Hàng chục con mắt nãy giờ vẫn đang theo dõi. Mai lại có chuyện vui để đồn rồi. Bão lên!!!
Tú chạy theo đến trước cửa xe Thắng, Thắng đã ngồi trong đó, cửa vẫn mở, Tú lại chần chừ không muốn ngồi vào. Suy nghĩ một chút, Tú cười nói.
- Anh đi trước đi, tôi sẽ cố gắng bắt taxi theo sau ngay. Chứ tôi ngồi lên xe anh thế này hơi không quen.
Thắng lạnh nhạt nhả một câu.
- Lên xe.
Tú chần chừ không muốn vào, lại nói.
- Anh đi đi. Tiền taxi tôi trả, không cần anh lo về tiền xe đâu.
Thắng vẫn không đóng cửa xe, nhìn Tú.
- Tôi mà chấp tiền xe cỏn con ấy sao? Tôi muốn em đi xe chung với tôi kìa. Nhanh lên.
Tú thấy không thể thuyết phục được rồi, suy nghĩ khác một chút.
- Anh mà ra lệnh cho tôi là hủy hợp đồng đấy.
Sau đó, Tú chui vào xe, đặt cặp và áo khoác của Thắng ngay ngắn, định chui ra lại thì bị một lực kéo cực mạnh, kéo ngã nhào vào xe, va đập mạnh, ngất đi.
Bánh xe bắt đầu chuyển động.
Đầu óc choáng váng, thân người ê ấm, cảm thấy chật chội và khó chịu, cứ như mình bị ép bởi hai con voi vậy, Tú chợt bừng tỉnh. Tỉnh dậy thì thấy, có ghế không ngồi ghế lại nằm dưới chân Thắng, nằm ngay khoảng trống giữa hai hàng ghế. Chỉ là chăn sóc thôi chứ có phải nô lệ đâu mà trông lại thấp hèn thế này? Thật xấu hổ quá!
Tú lom khom bò dậy, thấy Thắng đang ngủ không nên làm kinh động. Bỗng lại có một lực tác dụng cực lớn nâng cả người Tú ngồi yên ắng trên xe.
Tú muốn bùng cháy nhưng lại khôkéo thể làm gì được. Chưa kịp chỉnh chu đầu tóc, an thần thì lại bất ngờ bị kéo dựa vào lòng ngực người con trai lực lưỡng kia.
Không biết đang là dáng ngồi gì đây nữa? Nhưng nhìn tổng thể là xấu cực, còn không được tự nhiên nữa. Tú tức điên, muốn thoát ra lại không thoát ra được. Tú chợt nhớ đến điều trong hợp đồng, nghiến răng nói.
- Không động chạm thân thể. Không thì....
Vừa nói đến đó, thì tự động được thả ra. Tú ngồi lại ngay ngắn, sát cánh cửa phía bên kia của chiếc xe. Nhìn đường phố xe chạy đông đúc, trong xe lại yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng muỗi.
Chiếc xe dừng lại ở sân một căn biệt thự nhỏ, mặt hướng ra biển.
Cảm thấy thân thể nặng nề, ánh nhìn có chút chói chang, dần dần mở mắt. Ngồi trong xe nhìn ra khung cửa kính phía trước xe, ánh nắng hoàng hôn đỏ đỏ vàng vàng chiếu rọi trên mặt biển, lung linh huyền ảo. Ngồi trong xe nhìn ra cứ như đang ngồi trong rạp chiếu phim hàng giờ để chỉ xem cái yên tĩnh này.
Chuyện gì vậy không biết?
Tự nhiên lại nhớ về ngày đầu cùng Phúc đi trên biển cùng ngắm hoàng hôn. Nhớ đến lại tò mò vài chuyện. Hôm nay hình như chưa gặp!
Tú bất giác thì thầm.
- Gì vậy chứ? Tỉnh táo nào!
Cảm giác nặng nề tràn về lại. Tú cúi xuống nhìn, Thắng đang nhắm mắt ngủ khì trên vai Tú. Nhìn gương mặt hắn ngủ say cũng không đến nỗi nào. Gương mặt thanh tao, mi dài, cả gương mặt toát lên khí chất khá mệt mõi.
END CHAP
Tuần này au chỉ up một chương thôi nha. Bận với công việc ở trường. Khoảng một thời gian nữa ổn định một chút thì au sẽ cố gắng up chương nhiều. Lại để mọi người chờ. Xin lỗi
Cuối cùng cũng có lúc em phải nghe tôi!
Thắng nghĩ ngợi rồi chuyền cặp và áo khoác cho Tú.
- Giúp anh!
Tú liền ôm lấy. Cặp mình mang trên vai đã nặng, nay còn ôm thêm cái cặp của hắn - Thắng, nặng thêm gấp hai lần ban đầu, không những thế vai vắt thêm cái áo to đùng của hắn, cũng sợ rơi nên cố gắng dùng đầu kẹp lại.
Người đã nhỏ bé, bây giờ còn ôm như thế nhìn từ xa chỉ thấy đồ, lại nghĩ là yêu quái.
Tú than thầm.
Thời tự do nay còn đâu?
Tú thở dài, sau đó liền nghe Thắng réo.
- Tú đi nhanh.
Tú ngạc nhiên, bừng tỉnh, Tú quay sang thấy Thắng đã rời đi một đoạn xa, luống cuống chỉnh đốn lại ngay ngắn mới chạy theo.
- Chờ tôi.
Hàng chục con mắt nãy giờ vẫn đang theo dõi. Mai lại có chuyện vui để đồn rồi. Bão lên!!!
Tú chạy theo đến trước cửa xe Thắng, Thắng đã ngồi trong đó, cửa vẫn mở, Tú lại chần chừ không muốn ngồi vào. Suy nghĩ một chút, Tú cười nói.
- Anh đi trước đi, tôi sẽ cố gắng bắt taxi theo sau ngay. Chứ tôi ngồi lên xe anh thế này hơi không quen.
Thắng lạnh nhạt nhả một câu.
- Lên xe.
Tú chần chừ không muốn vào, lại nói.
- Anh đi đi. Tiền taxi tôi trả, không cần anh lo về tiền xe đâu.
Thắng vẫn không đóng cửa xe, nhìn Tú.
- Tôi mà chấp tiền xe cỏn con ấy sao? Tôi muốn em đi xe chung với tôi kìa. Nhanh lên.
Tú thấy không thể thuyết phục được rồi, suy nghĩ khác một chút.
- Anh mà ra lệnh cho tôi là hủy hợp đồng đấy.
Sau đó, Tú chui vào xe, đặt cặp và áo khoác của Thắng ngay ngắn, định chui ra lại thì bị một lực kéo cực mạnh, kéo ngã nhào vào xe, va đập mạnh, ngất đi.
Bánh xe bắt đầu chuyển động.
Đầu óc choáng váng, thân người ê ấm, cảm thấy chật chội và khó chịu, cứ như mình bị ép bởi hai con voi vậy, Tú chợt bừng tỉnh. Tỉnh dậy thì thấy, có ghế không ngồi ghế lại nằm dưới chân Thắng, nằm ngay khoảng trống giữa hai hàng ghế. Chỉ là chăn sóc thôi chứ có phải nô lệ đâu mà trông lại thấp hèn thế này? Thật xấu hổ quá!
Tú lom khom bò dậy, thấy Thắng đang ngủ không nên làm kinh động. Bỗng lại có một lực tác dụng cực lớn nâng cả người Tú ngồi yên ắng trên xe.
Tú muốn bùng cháy nhưng lại khôkéo thể làm gì được. Chưa kịp chỉnh chu đầu tóc, an thần thì lại bất ngờ bị kéo dựa vào lòng ngực người con trai lực lưỡng kia.
Không biết đang là dáng ngồi gì đây nữa? Nhưng nhìn tổng thể là xấu cực, còn không được tự nhiên nữa. Tú tức điên, muốn thoát ra lại không thoát ra được. Tú chợt nhớ đến điều trong hợp đồng, nghiến răng nói.
- Không động chạm thân thể. Không thì....
Vừa nói đến đó, thì tự động được thả ra. Tú ngồi lại ngay ngắn, sát cánh cửa phía bên kia của chiếc xe. Nhìn đường phố xe chạy đông đúc, trong xe lại yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng muỗi.
Chiếc xe dừng lại ở sân một căn biệt thự nhỏ, mặt hướng ra biển.
Cảm thấy thân thể nặng nề, ánh nhìn có chút chói chang, dần dần mở mắt. Ngồi trong xe nhìn ra khung cửa kính phía trước xe, ánh nắng hoàng hôn đỏ đỏ vàng vàng chiếu rọi trên mặt biển, lung linh huyền ảo. Ngồi trong xe nhìn ra cứ như đang ngồi trong rạp chiếu phim hàng giờ để chỉ xem cái yên tĩnh này.
Chuyện gì vậy không biết?
Tự nhiên lại nhớ về ngày đầu cùng Phúc đi trên biển cùng ngắm hoàng hôn. Nhớ đến lại tò mò vài chuyện. Hôm nay hình như chưa gặp!
Tú bất giác thì thầm.
- Gì vậy chứ? Tỉnh táo nào!
Cảm giác nặng nề tràn về lại. Tú cúi xuống nhìn, Thắng đang nhắm mắt ngủ khì trên vai Tú. Nhìn gương mặt hắn ngủ say cũng không đến nỗi nào. Gương mặt thanh tao, mi dài, cả gương mặt toát lên khí chất khá mệt mõi.
END CHAP
Tuần này au chỉ up một chương thôi nha. Bận với công việc ở trường. Khoảng một thời gian nữa ổn định một chút thì au sẽ cố gắng up chương nhiều. Lại để mọi người chờ. Xin lỗi