-
CHƯƠNG 46 ĐẠI KẾT CỤC
Trình Tuấn bị giam trong mật thất căn biệt thự. Lúc giam giữ Đàm Mạt, không gian rất tối nên chưa nhìn rõ mấy bình thủy tinh; hiện tại ánh sáng chiếu vào, những chiếc bình không hề che đậy hiện ra trước mắt anh.
Là … Những phần cơ thể người bị tách rời.
Steve cũng là lần đầu tiên trông thấy thứ mà Katy gọi là ‘vật phẩm’. Trong bình có bàn tay trắng nõn thon dài, có cánh tay, nhìn gương mặt quen thuộc kia dạ dày Steve cuộn lên …. Đó chính là đầu của … Hoàng San San …
Trình Tuấn không nói gì, những vật phẩm trước mắt không khiến anh ta sợ hãi. Anh ta quắc mắt nhìn về hướng Katy, ả nở nụ cười vô hồn: “Sao … Thấy tôi phẫu thuật lại giống như đúc cô ta không?” Nói xong, ả đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình, “Trước đây tôi cho rằng Hoàng San San chính là vật phẩm tốt nhất của tôi; nhưng mà, nếu tôi có được Đàm Mạt … Vậy danh hiệu cao quý này sẽ nhường lại cho cô ta!” Ả ngồi xuống đối diện Trình Tuấn: “Jason, nếu anh cưới tôi sớm hơn một chút chắc chắn sẽ không đến nông nỗi này.”
“Steve! Nơi này tạm thời giao cho anh! Mấy chiếc bình tôi đặt ắt hẳn cũng sắp đến rồi!”
Dứt lời, ả đánh mông rời khỏi mật thất.
Trình Tuấn bị trói chặt, đặt nằm trên giường, khuôn mặt anh ta không chút cảm xúc.
Steve vẫn cầm súng chĩa vào Trình Tuấn: “Cậu chủ …”
“Đừng gọi tôi là cậu chủ nữa …” Thanh âm Trình Tuấn vang lên ngắt lời của hắn.
Steve im lặng, không nói tiếp…
Đêm nay rất dài.
Lạc Hàm giao Đàm Mạt lại cho Tiêu Vũ, nhìn gò má cô đỏ ửng vì sốt cao, giọng anh mang theo vài phần đau xót: “Tiêu Vũ, đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“Giáo sư Lạc! Còn anh thì sao?”
Lạc Hàm im lặng nhìn Đàm Mạt, tâm tình hỗn loạn, một lúc lâu sau mới đáp lời: “Tôi muốn hoàn thành lời dặn dò của cô ấy!”
Đội hình sự đã đến biệt thự, bọn họ đang phong tỏa bên ngoài, sắp xếp đội súng bắn tỉa vào vị trí. Trông thấy Lạc Hàm đến, Đội trưởng Trương vẫy vẫy tay: “Giáo sư Lạc! Ở bên này!”
“Tình huống hiện tại thế nào?”
Mùa đông giá rét, mọi vật phủ tuyết trắng xóa, khung cảnh se lạnh và yên tĩnh.
“Chưa nắm rõ tình hình bên trong, thế nhưng theo như điều tra, bọn chúng có đặt mấy chiếc bình, tôi đã sắp xếp cho người bên phía chúng ta giả làm nhân viên giao hàng, trà trộn vào đó.”
“Có người RT đến chi viện chưa?” Lạc Hàm nhìn vào căn biệt thự, nhỏ giọng hỏi.
“Trước mắt chưa nhận được tin!”
Lạc Hàm chậm rãi lên tiếng: “Lát nữa nhân viên đến giao bình, tôi sẽ đi cùng!”
Anh cải trang, mặc áo chống đạn, đeo khẩu trang và đội mũ, cúi thấp đầu, đi cùng hai cảnh viên khác tiến vào biệt thự.
Đón tiếp bọn họ chính là _ Hoàng San San!
Ả nhìn thùng hàng khó kiềm chế được tâm trạng hưng phấn: “Giúp tôi chuyển lên trên lầu! Cám ơn!”
Dịu dàng lễ độ, khác hẳn với người tàn nhẫn và tuyệt tình khi nãy.
Thùng hàng không được mở ra, được đặt trước cửa phòng ngủ của ả tại lầu một.
“Ừm! Được rồi!”
Lạc Hàm liếc mắt quan sát, nói vậy chỗ này có thể chính là nơi giam giữ Trình Tuấn?
Ả muốn những chiếc bình này để làm gì? Đột nhiên, tất cả mọi manh mối được sáng tỏ ….
Là để bộ phận người sao?
Trong thùng là hai chiếc bình cực lớn có thể đặt vừa một người trưởng thành … Ắt hẳn là chuẩn bị cho Đàm Mạt và Trình Tuấn.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn vẻ mặt phấn chấn của Hoàng San San … Khả năng, cô ả này không phải là Hoàng San San thật.
Ngay tại thời điểm Katy đang tiễn khách, cả căn biệt thự đột nhiên rung chuyển… Là bom?
Từng cơn chấn động truyền đến, Katy chợt nghĩ ra điều gì đó, ả chạy nhanh về phòng, mở mật thất: Không thấy Jason và Steve!
Quay đầu, ba nhân viên giao hàng cũng chẳng còn bóng dáng! Katy nheo mắt, tròng mắt đỏ au như máu, ả rút súng ở bên hông, cười cười: “Jason, anh trốn không thoát đâu!”
Tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên, chấn động càng lúc càng mạnh, Đội trưởng Trương nghe động tĩnh bên trong bất giác siết chặt khẩu súng.
“Đội trưởng Trương, làm gì bây giờ? Chúng ta có cần xông vào không?” Một cảnh viên lên tiếng hỏi.
“Không được! Quá nguy hiểm!”
“Nhưng mà người chúng ta vẫn còn trong đó!”
“Tôi nói không được là không được!”
Trong đêm tối, trước mắt chỉ một mảng lửa đỏ rực, càng lúc càng hung mãnh.
“Gọi xe cứu hỏa!”
“Hai người chạy trước đi … nơi này …” Lạc Hàm bị ngạt khói, ho khan một trận: “Nhanh lên … không kịp đâu!”
Hai cảnh viên gật đầu: “Giáo sư Lạc, còn anh?”
“Các anh cứ đi trước!”
Ngọn lửa che khuất tầm mắt Lạc Hàm.
--- Trình Tuấn! Anh … Không được chết!
Ngọn lửa bùng cháy, cắn nuốt toàn bộ thang lầu, trong màn khói dày đặc, Lạc Hàm đến được nhà bếp. Anh thấm ướt khẩu trang, che lên miệng và mũi … Trình Tuấn muốn chạy trốn, tại sao lại còn muốn hủy cả nơi này.
Lửa rất lớn, thooáng chốc Lạc Hàm hiểu ra tất cả…
Tên Trình Tuấn ngốc nghếch kia …. Quá ngốc …
Vì Đàm Mạt phải làm ra đến mức này sao?
Góc Tây Nam của căn biệt thự, Trình Tuấn sắp xếp quả bom cuối cùng, gương mặt tuấn tú trắng nõn giờ đây phủ đầy tro bụi.
Đột nhiên … nòng súng lạnh như băng chĩa vào lưng anh ta, ngữ điệu quỷ mị của Katy cất lên: “Jason, anh muốn trốn đi đâu?”
“Steve giúp anh?” Trong tình huống đó, Jason không thể tự thoát thân … Cái tên què chết tiệt! Trung thành với Jason đến mức này???? Gã không biết hành động như vậy được coi là phản đồ ư!
Âm điệu vang lên chói tai: “Anh muốn phá hủy tất cả vật phẩm của tôi sao?”
“Chính xác!” Trình Tuấn nhìn ngọn lửa đang bùng cháy, giọng nói vẫn trầm ổn như trước.
“Là anh ép tôi! Tạm biệt Jason!” Katy đè cò súng.
Pằng!
Một khắc đó, thời gian như dừng lại!
Người phụ nữ không thể tin được, trợn trắng mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, gã thở gấp, sóng mũi có dấu vết bị phỏng … Là Steve?
Vết thương ở chân tái phát làm gã ra tay có chút khó khăn: “Phát súng này là vì Kelly!”
Trong ánh lửa, ánh mắt của gã tràn đầy thù hận: “Nếu như không phải do chính miệng mày thừa nhận, tao còn không tin Kelly lại do bị chính đứa em song sinh của mình giết chết!”
Trên đời này gã chỉ yêu nhất một người phụ nữ, bỗng nhiên cô ấy biến mất khỏi thế gian, không một chút tin tức.
Katy ngửa đầu nhìn trời, tim co rút đau đớn … Tại sao bọn nó đều có người yêu … chỉ riêng ả là không có một ai!
Steve nở nụ cười tà mị: “Bye, Katy!”
Dứt lời viên đạn xuyên qua đầu người …
Katy ngã xuống đất, Steve hướng súng về phía Jason, ngữ khí không buông tha: “Cậu chủ ….”
Trình Tuấn xoay người, đối diện với gã.
“Cậu chủ, người phản bội RT chỉ có một kết cục duy nhất … Đây chính là lời anh từng dạy cho tôi!”
Trình Tuấn thản nhiên như không nhìn Steve, không lên tiếng.
“Cậu chủ, tôi giúp anh vì tôi muốn giết Katy báo thù cho Kelly; tuy nhiên ….” Tay cầm súng của hắn không chút nào run rẩy: “Tôi đã tính toán ngay từ đâu … Giết ả xong, sẽ đến lượt anh. Phản đồ … RT tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Nghe gã nói, Trình Tuấn bỗng nở nụ cười, nụ cười thản nhiên và đầy ấm áp.
“Ừm!”
Steve giơ súng, vững vàng nhắm … bắn …
Rầm!
Cột nhà bỗng nhiên rớt xuống ngăn cách Trình Tuấn và Steve.
Trình Tuấn xoay người, nhặt khẩu súng của Katy nhắm về hướng Steve.
Trong ngọn lửa bùng cháy dữ dội, hai người đàn ông giằng co, không ai nhường ai…
Trình Tuấn nhếch môi nở nụ cười, ngay sau đó Steve không kịp phản ứng, đến khi đầu của hắn tê buốt vì trúng đạn thì mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra …
Lạc Hàm cầm súng, ở phía sau hắn, cướp cò.
Trình Tuấn mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó với Lạc Hàm, rồi xoay người bỏ chạy … Lạc Hàm nắm chặt cây súng trong tay, không đuổi theo, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng Trình Tuấn khuất dần, thinh lặng một chút rồi tìm đường thoát ra ngoài.
Lửa càng ngày càng lớn, ánh lửa chiếu sáng rực cả một vùng trời.
Trông thấy hai cảnh viên đi ra, Đội trưởng Trương la lớn: “Giáo sư Lạc đâu?”
Hai người nhìn nhau lắc đầu.
Rầm một tiếng thật lớn …
Một góc biệt thự sập xuống, âm thanh rung trời như một nhát búa tạ giáng thẳng vào lòng Đội trưởng Trương.
Trong lúc ánh mắt đầy đau xót nhìn về phía trước, đột nhiên một cảnh viên gào lên: “Giáo sư Lạc!”
Người đàn ông cao gầy đang đi hướng về phía bọn họ … Là Lạc Hàm!
*
Khi Đàm Mạt tỉnh lại, Lạc Hàm đang ghé lên thành giường ngủ thiếp đi, hàng mi dài đã che khuất ánh mắt sắc bén của anh. Đàm Mạt khe khẽ thở dài đưa tay xoa xoa khuôn mặt anh.
Vốn ngủ không sâu, Lạc Hàm bị động tác này của cô đánh thức, bắt lấy tay cô, giở giọng lưu manh: “Còn động tay động chân.”
Đàm Mạt khẽ mỉm cười: “Đừng ngủ kiểu này, không tốt cho cơ thể!”
Bàn tay cô bị anh nắm chặt, nhiệt độ ấm áp từ anh truyền vào thân thể cô.
Sáng sớm, ánh ban mai xuyên thấu qua rèm cửa sổ, Lạc Hàm nghiêm túc trả lời: “Đúng là không tốt cho sức khỏe!”
Dứt lời, anh kéo cánh tay Đàm Mạt sang, rướn người một cái, nhanh chóng nằm cùng cô trên giường.
Đàm Mạt sửng sốt, vùi mặt vào ngực anh, không dám lộn xộn … Đây là giường đơn mà!
Mái tóc đen dài vây lấy thân ảnh gầy yếu của Đàm Mạt, Lạc Hàm vuốt vuốt mái tóc cô: “Anh tưởng chừng như đã mất em!”
Đêm qua tuy ý thức chỉ còn mơ mơ hồ hồ nhưng Đàm Mạt vẫn cảm nhận được cuộc chiến khốc liệt đã diễn ra.
“Cũng may, em không sao!” Anh khẽ cúi đầu, hít một hơi hương thơm trên mái tóc cô: “Khi ấy em có nói với anh một câu gì đó …. Anh nghe không rõ!”
Đàm Mạt núp trong lòng Lạc Hàm, mùi hương thoang thoảng thuộc về riêng anh lẩn khuất quanh đầu mũi: Không nghe rõ …. Làm gì có chuyện đó!
“Nói lại lần nữa cho anh nghe!”
“…” Im lặng là vàng!
Thấy cô không lên tiếng, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt cô, thanh âm dạt dào tình cảm: “Không sao! Sau này anh thay em chủ động nói ra là được!”
Đàm Mạt nhớ ra, cô lắc lắc cánh tay Lạc Hàm: “Trình Tuấn đâu?”
Nhớ lại hình ảnh bóng dáng anh ta biến mất trong ánh lửa, Lạc Hàm chớp mắt, ôm chầm lấy bả vai Đàm Mạt, lạnh lùng lên tiếng: “Anh chỉ có thể nói cho em biết, anh ta không chết!”
Anh ấy vẫn chưa chết!
Cô không cần điều gì khác, chỉ cần bốn chữ này là đủ!
Cô cọ cọ trước ngực Lạc Hàm, cố ngăn cho nước mắt không tuôn rơi. Lạc Hàm bất lực: Người con gái của anh lại vì người đàn ông khác rơi lệ, thật đau đầu!
*
Trở về thành phố B, việc cần làm đầu tiên là đến thỉnh tội với Mộ Hà.
Đầu dây bên Đàm Mạt đầy gấp gáp: “Mộ Mộ, vì tớ có việc nên mới không thể tham dự tiệc mừng thọ của ông … không thể làm một cặp bài trùng với cậu tớ rất áy náy … Này, bà mẹ kế và đứa em kia có làm khó cậu không?”
Phía bên Mộ Hà lại lạnh lùng, từ tốn chuyển chủ đề: “Mạt Nhi, chừng nào cậu kết hôn?”
Đàm Mạt há miệng, câu hỏi này trả lời thế nào? …
Thanh âm Mộ Hà tiếp tục vang lên: “Chẳng lẽ Giáo sư Lạc không định chịu trách nhiệm với cậu à?”
“….” Cái gì thế này!!! Anh ấy … Còn chưa cầu hôn nữa kìa!!!
Mộ Hà buông ống nghiệm trên tay, đi về phía cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn đổ tuyết không ngừng, khắp nơi trắng xóa một mảnh, tâm tình phiền muộn đua nhau đến.
“Mạt Nhi, tớ mong cậu mãi mãi được hạnh phúc!”
Khi nói những lời này, Mộ Hà vẫn chưa nhận ra được hạnh phúc của cô ta đang lặng yên tới gần.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt mùa hè đến. Mấy tháng vừa qua, Lạc Hàm và Đàm Mạt vô cùng vui vẻ … Chủ yếu là Lạc Boss thấy vui. Ngày Đàm Mạt gặp được mẹ Lạc Hàm, quả thực có thể dùng cụm từ ‘Hồn phi phách tán’ để hình dung.
“… Con chào bác!” Cô mặc áo ngủ Lạc Hàm, đi dép Lạc Hàm, cầm ly nước của Lạc Hàm, đầu tóc rối bù diện kiến mẹ chồng tương lai.
Còn chủ nhân căn biệt thự ung dung đứng phía sau mẹ Lạc, trong tay còn đang cầm điểm tâm, nháy mắt với Đàm Mạt một cái, cười cười.
Mẹ Lạc là người từng trải, nhìn bộ dạng Đàm Mạt thế này bà cũng đoán ra … bà nở nụ cười hòa nhã: “Đàm Mạt đúng không?”
Đàm Mạt máy móc gật đầu: “Vâng!”
Dáng vẻ khá lạnh lùng khó gần, nhưng khi lên tiếng nói chuyện thì quả thật đáng yêu … Mẹ Lạc lẩm bẩm tính toán: Cũng sắp được ôm cháu nội rồi!
“Khi nào có thời gian cháu đến nhà dùng bữa cơm? Hay là … hai gia đình chúng ta hẹn một ngày gặp mặt… Cháu thấy thế nào?”
Đàm Mạt đưa mắt nhìn Lạc Hàm cầu cứu, Lạc Boss làm như không thấy.
Và đêm đó, Đàm Mạt nằm trên giường Lạc Hàm xuất hiện mẩu đối thoại sau:
Mạt Nhi: Giáo sư Lạc ….
Boss: Chuyện gì?
Mạt Nhi: Hai gia đình gặp nhau … có phải là cách ngày kết hôn không xa?
Boss: Anh không phản đối cách giải thích này của em.
Mạt Nhi: …
Nhưng em đã đồng ý gả cho anh đâu!!!
Thấy Đàm Mạt không nói tiếp, Lạc Hàm nheo mắt.
Boss: Sao … em còn vấn đề khác à?
Mạt Nhi: … Không có … Ngủ thôi ….
Boss nở nụ cười tà mị: Ừm! Nhưng trước khi đi ngủ không thể thiếu việc vận động.
Mạt Nhi: Anh làm gì! Như vậy là phi pháp!
Boss: Vậy sao? Vậy ngày mai chúng ta biến nó thành hợp pháp.
Mạt Nhi ứa nước mắt … Cô còn chưa được phát biểu ý kiến!!!
Gặp gỡ cha mẹ đôi bên mới biết, thì ra bọn họ đã biết nhau từ trước.
Ba của Lạc Hàm có thể từng thấy qua trên tivi, còn ông nội Đàm Mạt hình như là chiến hữu cũ của ông Lạc Hàm.
Thế giới này thật nhỏ!
Ngày thứ bảy, Đàm Mạt được nghỉ. Sáng sớm, Lạc Hàm lái xe qua đại viện đón cô. Mấy anh lính gác cổng đã quá quen nên cho anh chạy xe thẳng vào trong, dừng xe trước cửa nhà Đàm Mạt.
Đàm Mạt đeo balo mini, đi đôi giày bata, buộc tóc đuôi ngựa, trông không khác cô bạn nhỏ. Lạc Hàm sáng mắt nhìn ngắm, nhưng ngay lập tức trở về vẻ mặt lạnh nhạt như nước.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Chờ một chút em sẽ biết!”
Chiếc du thuyền màu trắng đậu sẵn ở cảng.
Rời khỏi cảng một quãng khá xa, hai người đứng trên boong thuyền hóng gió biển, Lạc Hàm bỗng cất giọng: “Em có thể nói không thích anh!”
Đàm Mạt: “!”
… Làm gì có chuyện đó!
Lạc Hàm: “Nếu như em vĩnh viễn không muốn quay trở về!”
Đàm Mạt: “!”
Uy hiếp! Uy hiếp một cách trắng trợn…
Và ngày hôm đó, Mạt Nhi ‘bị’ cầu hôn trong tình huống này …
Mấy ngày sau, Đàm Mạt nhận được một email, chỉ có sáu chữ nhưng lại khiến cô ngậm ngùi, bàn tay chặn ngực, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
--- Mạt Nhi! Là anh trai đây!
---HOÀN CHÍNH VĂN---