-
CHƯƠNG 40:
Đàm Mạt bị Trình Tuấn kéo vào một gian ghế lô, ngay sau đó cô nhận được điện thoại của Tiêu Vũ, "Tiểu sư tỷ, chị chạy đi đâu vậy?"
Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh ta đứng cách cô không xa, lẳng lặng đứng ở đó, trong thoáng chốc, giống như một pho tượng tuấn mỹ. Anh ta đứng ngược chiều ánh sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta lúc này, chắc chắn đang nhìn xem cô sẽ ‘Nói dối’ thế nào.
"Tiêu Vũ, chỗ tôi có chút việc nên đi trước." Lúc nói chuyện cô nghiêng đầu nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, anh ta ôm hai tay, khóe miệng thoáng nhếch lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú, "Anh chơi trước đi, đêm nay có thể tôi sẽ về hơi muộn."
"Vậy thôi, tôi cũng trở về." Tiếp đó Tiêu Vũ cúp điện thoại.
Đàm Mạt cất điện thoại, ngẩng đầu, Trình Tuấn đang đi về phía cô: "Cô Đàm! Có muốn uống gì không?"
Đàm Mạt bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia khó hiểu.
Ở nhà cũ nhà họ Hoàng, anh ta giúp cô tránh thủ hạ của Hoàng Tông Tường nên không gọi cô là ‘Mạt Nhi’, vụ án ở sân trượt tuyết, anh ta cầm súng chỉ vào người khác, còn có thể hiền hoà trêu ghẹo cô, ‘Mạt Nhi, em muốn dùng cách xử phạt thể xác với anh sao?’
Cô phát hiện, chỉ cần là lúc hai người bọn họ một ở riêng, anh ta sẽ gọi cô ‘Mạt Nhi’ giống như thời niên thiếu vậy; thế nhưng, hiện giờ cũng chỉ có hai người bọn họ, tại sao anh ta phải nghiêm túc gọi cô là ‘Cô Đàm’ như vậy?
"Cái gì cũng được." Đàm Mạt nhìn bóng lưng Trình Tuấn xoay người rung chuông, lòng nhói đau.
Anh ta biết rất rõ nhà họ Hoàng buôn ma túy, nhưng vẫn kiên trì cùng Hoàng San San ở chung một chỗ. Anh ta thật sự yêu Hoàng San San sao? Cô gái dịu dàng uyển chuyển kia? Vậy... anh trai Đàm Hi của cô thì sao? Anh ta không còn yêu anh ấy nữa phải không...
Trong chốc lát, phục vụ liền đưa tới hai ly sữa nóng.
Đàm Mạt nhìn chất lỏng màu trắng sữa, cầm trong tay cái ly thủy tinh tinh xảo tỉ mỉ, bóng loáng.
"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ gọi rượu, rồi sau đó cùng tôi ‘Không say không về’ nữa chứ. Thế nào, sợ tôi uống say?" Đàm Mạt nhấp một ngụm sữa, cảm giác ấm áp trong nháy mắt lấp đầy toàn bộ cơ thể.
"Tôi sợ tôi uống say." Đôi mắt đen như mực của anh ta phát sáng, lời vừa thốt ra khỏi miệng khiến Đàm Mạt hoảng hốt.
Cảm xúc trong câu nói kia, rõ ràng rất mơ hồ, nhưng lại rõ ràng như vậy. Cô lúng túng quay đầu sang chỗ khác.
Bỗng nhiên, một bóng dáng chắn trước mặt cô, dáng người cao ngất của anh ta dưới ánh sáng nhàn nhạt tựa như ảo mộng. Trình Tuấn cười dịu dàng, anh ta chậm rãi cúi đầu, cuối cùng dừng ở phía trên đỉnh đầu cô, giống như muốn ngửi hương thơm trên tóc cô. Đàm Mạt cứng người không dám cử động.
"Nếu..." Tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Nếu, khi đó Đàm Hi không chết, có phải bây giờ tất cả sẽ khác đi không?
Nếu, anh vẫn giữ em lại ở bên cạnh, có phải Lạc Hàm cũng sẽ không thể cướp em khỏi anh hay không?
Nếu, anh đừng tự tin và kiên quyết như vậy, có phải...
"Anh Trình ..."
Giọng nói trong vắt của cô gợi lên suy tư trong lòng anh ta, tình cảm ẩn nhẫn nhiều năm giống như muốn bùng nổ.
"Trình Tuấn?" Cô đang gọi tên anh ta.
Bỗng nhiên Trình Tuấn lui về phía sau một bước. Anh ta rút một điếu thuốc, bật lửa.
Đàm Mạt nhíu mày, cô rất ghét khói thuốc.
"Chỉ một điếu." Cả người hắn vùi vào trong ghế sofa, giữa ngón tay trắng nõn lượn lờ sương khói.
"Khi đó vì sao không từ mà biệt?"
Đàm Mạt hỏi một câu. Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trong nháy mắt biến mất không thấy, ánh mắt của anh ta trở nên sắc bén, sau đó ngay lập tức khôi phục vẻ dịu dàng.
Nếu Đàm Mạt không có kiến thức tâm lý chuyên nghiệp, cô sẽ không hiểu được sự biến hóa của nụ cười kia đang cất giấu bí mật gì.
--- Anh ta... đang... trách cô sao... ?
Trình Tuấn không trả lời, mãi đến khi điếu thuốc trong tay cháy gần hết, anh ta mới hướng về phía Đàm Mạt làm một động tác chớ có lên tiếng.
Ngay khi Đàm Mạt muốn mở miệng nói gì đó, Trình Tuấn đột nhiên nhào tới, một tay anh ta ôm lấy bả vai Đàm Mạt, một tay rút khẩu súng bên hông ra, cả hai bổ nhào về phía sau ghế sô pha.
Bằng! Bằng! Bằng! Tiếng đạn bắn thủng cửa, bên ngoài là tiếng bước chân hỗn loạn.
Tay anh ta lành lạnh che kín miệng cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào bên tai cô: "Mạt Nhi, đừng lên tiếng."
Ai... muốn giết anh ta sao?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tay Đàm Mạt bất giác run rẩy, cô cầm cổ tay anh ta. Bàn tay anh ta có …. Một vết sẹo hẹp dài? Cô còn chưa kịp hỏi vì sao, Trình Tuấn đã đặt một nụ hôn nhẹ đến mức khó phát hiện lên đỉnh đầu cô: "Tin anh!" Giọng nói trầm thấp mang đến cảm giác an toàn khó có thể giải thích.
Anh ta dùng sức ôm chặt lấy bả vai cô, giống như muốn khảm cô vào sâu thân thể mình.
Trong giây lát, cửa bị đạp ra!
Bọn họ trốn ở phía sau sô pha, người tiến vào không trông thấy cô và Trình Tuấn.
Cô chỉ thấy anh ta thoáng giơ tay lên, đèn trong phòng nháy mắt tắt ngúm.
Bỗng chốc, tất cả giống như chìm vào bóng tối.
Người xông vào cũng vì đó mà khựng lại, dáo dác nhìn bốn phía. Đáng sợ là, bọn chúng bắt đầu tiến hành bắn phá.
Trình Tuấn vẫn giữ vững tư thế. Đột nhiên anh ta buông tay, ánh mắt sâu thẳm tối đen như mực trong bóng đêm có sự kiên định và bình tĩnh.
Ngay cả thở Đàm Mạt cũng không dám thở mạnh, cô chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ thế này. Trái lại, Trình Tuấn trầm mặc, dường như đã trải qua sa trường trăm ngàn lần. Cô cảm thấy khóe mắt cay cay. Anh ta biến mất mấy năm nay cuối cùng là đã đi đâu?
Một khắc khi bọn người kia dừng bắn phá, Trình Tuấn chợt ngồi thẳng lên, một tay cầm súng, trên súng có gắn ống giảm thanh, không tiếng động bắn một viên đạn đoạt mệnh vào giữa trán của người xâm nhập. Kỹ năng bắn của anh ta chính xác đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Đàm Mạt bịt miệng. Trong hoàn cảnh đẫm máu này, bóng dáng của anh ta giống như Atula vậy, ánh sáng yếu ớt phản chiếu ngoài cửa, gương mặt anh ta lạnh lùng như đao khắc, viên đạn âm lãnh không chút tình cảm đã kết liễu kẻ xông vào.
"Theo anh!" Trình Tuấn kéo Đàm Mạt lên. Có lẽ do tình thế cấp bách mà hơi dùng sức, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn bình tĩnh, tựa như vừa rồi giết người không phải anh ta.
Ngay lúc hai người đạp cửa xông ra, lại một nhóm người vọt tới, dao nhỏ sáng chói lóe lến, Đàm Mạt không cắn chặt môi.
"Em sẽ không sao." Giọng anh ta thâm trầm.
Cảm giác tận mắt chứng kiến viên đạn xuyên qua đầu rất đáng sợ, Đàm Mạt chỉ còn cách trốn sau lưng Trình Tuấn.
Cuối hành lang phòng VIP đầy thi thể nằm đủ các loại tư thế. Anh ta như vị vua, mang theo cô đi qua chiến trường đẫm máu ấy.
Di động rung lên, Trình Tuấn buông tay đang nắm Đàm Mạt ra, nhận điện thoại: "Cậu chủ, có ám sát. Cậu chủ ổn không?" Là giọng nói của Steve.
Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn Đàm Mạt, chắc cô không biết là tiếng của Steve, anh ta bình đạm đáp lời: "Không việc gì."
"Tôi đi qua tìm cậu chủ! Người tôi dặn dò đã tới đó."
Vừa rồi lúc Steve đang vui vẻ cùng đám gái, bọn ám sát đã phá cửa vào quấy rầy. Cô gái vô tội kia chỉ có thể trở thành oan hồn dưới tiếng súng.
"Không cần!"
"Cậu chủ … nhưng an nguy của cậu ..."
"Không chết được." Giọng nói của Trình Tuấn lạnh đến mức khiến Đàm Mạt cảm thấy đứng bên cạnh cô lúc này là một người hoàn toàn khác.
Đám người ám sát này chắc là do Triệu Húc Quang an bài. Nhưng không sao, mặc kệ là Triệu Húc Quang an bài hay không, cũng đã giúp anh ta tránh khỏi liên quan là tốt rồi. Đáy mắt Trình Tuần phản chiếu bóng hình Đàm Mạt, cho dù cô không nói lời nào, anh ta cũng có thể cảm giác được cô đang sợ. Anh ta không thể để cho Steve xuất hiện ở đây.
Khóe miệng hơi nhếch: "Chỗ tôi đã an toàn, cậu không cần tới đây, lập tức báo cảnh sát."
Steve đã hiểu, Triệu Húc Quang hẳn phải chết.
Xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện, cũng may các phòng VIP ở đây tương đối đều nằm ở chỗ cuối hành lang, người chạy vào chạy ra cũng không có chú ý tới một mảnh đẫm máu ấy.
Trước khi đi, Trình Tuấn bỏ ít đồ lên một vài thi thể, sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý, dẫn Đàm Mạt tránh xa chỗ đó.
Cô ngồi trên xe anh ta, gương mặt vốn rất quen thuộc lại trở nên đặc biệt xa cách.
Bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu dầy đặc mây đen, không còn ánh trăng, bóng đêm âm u vô biên bất tận ùa tới.
"Anh... Mấy năm nay... Đi đâu?" Giọng cô nghe qua ngập tràn sợ hãi.
Thân thủ của anh ta, đầu óc tỉnh táo, cùng sức phán đoán quả quyết.
Trình Tuấn nhếch miệng cười: “Sợ anh sao?”
Bàn tay Đàm Mạt trắng bệch.
Anh ta không lập tức trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn hỏi ngược lại cô.
Cô ngồi thẳng dậy, muốn bình ổn tâm tình của mình, cô gằn giọng hỏi lại: "Anh đã đi đâu?"
Cuối cùng, dưới sự bướng bỉnh của cô, anh ta buộc phải trả lời: "Đi biến mình thành người bây giờ em thấy."
Khi anh ta nói không trông thấy ánh mắt Đàm Mạt lấp lánh ánh lệ.
Cô đã hiểu vì sao mỗi lần Trình Tuấn ở riêng với cô mới gọi cô là ‘Mạt Nhi’. Đó là anh ta muốn nói cho cô biết, khi đó anh ta chính là Trình Tuấn của trước kia. Còn khi anh ta gọi cô là ‘Cô Đàm’ hoặc là ‘Đàm Mạt’, đó là anh ta muốn thông báo với cô, anh ta không còn là Trình Tuấn ngày xưa.
Tim cô từ từ co rút đau đớn, nhiều năm như vậy, cô cho rằng chỉ có cô thay đổi, giờ mới phát hiện, căn bản là cô không có tư cách nói những lời này.
Trình Tuấn... Anh Trình Tuấn...