-
CHƯƠNG 39
Đàm Mạt đi theo phía sau Lưu Tĩnh, vào phòng theo dõi, bên kia là phòng thẩm vấn số một. Một thanh niên thoạt nhìn còn rất trẻ ngồi ở đó, hình như là con lai, sóng mũi rất cao, làn da trắng đến mức cảm giác gã có bệnh, phối hợp với áo khoác đen trên tạo thành hai mảng đối lập. Ánh mắt không e dè nhìn người cảnh sát ngồi đối diện, gương mặt không chút cảm xúc nhưng lại mang đến một áp lực vô hình.
Người nhà họ Hoàng tới không phải anh ta...
Đàm Mạt không rời mắt khỏi màn hình, không biết cô có nên thấy may mắn vì đối phương không phải là Trình Tuấn hay không.
Tiêu Vũ đưa tư liệu cho Đàm Mạt và Lưu Tĩnh, "Hắn là người phụ trách đối ngoại đương nhiệm của công ty con dưới trướng tập đoàn Hoàng thị, Steve Black, người Mỹ."
"Đương nhiệm?" Đàm Mạt hỏi.
"Ừm, đúng vậy! Sau khi Hoàng Tông Tường ngồi tù, tập đoàn Hoàng thị tiến hành thay máu hàng loạt. Tuy rằng trước đó vụ án của Hoàng Tông Tường ảnh hưởng không tốt đến giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng thị, nhưng chuyện thần kỳ là khi Hoàng San San tiếp nhận vị trí chủ tịch, cổ phiếu của các công ty con không những không giảm xuống ngược lại còn tăng rất mạnh!"
Hoàng San San? Đàm Mạt cho rằng có thể làm được đến trình độ này hẳn là người đàn ông sau lưng cô ta.
Người thẩm vấn Steve tên Lâm Huy, là một cảnh sát rất có kinh nghiệm tra án ma túy.
"Ông Steve, trong các bức tranh mà công ty anh vận chuyển đến Russia, có ba bức tranh, bên trong phát hiện ba mươi tám tép heroin nguyên chất. Người phụ trách Triệu Húc Quang của bên anh trả lời không biết gì cả. Anh có biết chỉ với ba mươi tám tép heroin nguyên chất này cũng đủ để anh gỡ lịch từ bảy tới mười lăm năm hay không."
Steve ngả lưng tựa vào thành ghế, bình tĩnh trả lời: "Quả thật chúng tôi không biết chuyện này. Số tranh đó đều là bút tích thực của các danh họa nổi tiếng. Chúng tôi đã trả giá rất cao để mua về, tiến hành vận chuyển đến Nga, chuẩn bị bán đấu giá. Nếu các anh không tin, có thể liên lạc với phòng đấu giá bên phía Nga để kiểm tra, chuyện này chúng tôi đã bàn bạc xong từ sớm. Anh cho rằng tập đoàn Hoàng thị chúng tôi sẽ vì số ma túy cỏn con này mà chôn vùi danh dự chúng tôi đã khổ công gầy dựng bao năm nay sao? Còn nữa, vừa rồi anh nhắc tới ba bức tranh chứa heroin kia, tất cả đều là tác phẩm tiêu biểu của các họa sĩ nổi tiếng đứng đầu Trung Quốc. Chẳng phải các anh cũng nên dùng thái độ công bằng để nghi ngờ các họa sĩ vẫn rất nổi tiếng đấy sao?"
Bàn tay ghi lời khai của Lâm Huy run run, thái độ của gã người Mỹ trước mặt làm anh ta rất khó chịu.
Giọng Steve chợt chậm lại, "Chuyện này nếu quả thật muốn truy cứu tới cùng, tập đoàn Hoàng thị chúng tôi ngược lại hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía cảnh sát các anh. Hiển nhiên có người muốn lợi dụng sự kiện lần này hãm hại chúng tôi. Tuy rằng, chủ tịch tiền nhiệm trước đó của chúng tôi quả thật có vi phạm về mặt này, đó là chuyện không thể nào xóa được, nhưng ngài ấy cũng đã phải trả giá rất lớn cho sai lầm của mình rồi. Huống hồ, trên dưới Hoàng thị chúng tôi đã tiến hành thanh lọc toàn bộ nhân viên, những người từng có liên quan đến vi phạm trước đó chúng tôi đều sa thải hết. Hành động này chính là hi vọng, người ngoài đừng dùng ánh mắt soi mói để nhìn chúng tôi."
Lời Steve nói xuyên qua máy phóng đại âm thanh truyền rõ ràng đến tai từng người.
Lưu Tĩnh huých Đàm Mạt một cái: "Tiến sĩ Tiểu Đàm, sau khi quan sát tên cáo già người Mĩ kia, có kết luận gì không?"
Đàm Mạt lắc đầu: "Anh ta duy trì nét mặt rất giỏi, nhìn không ra vấn đề.”
Quyết đoán, thái độ kiên quyết, rất phù hợp với miêu tả trong tài liệu mà Tiêu Vũ đã đưa cho cô. Gã đàn ông tên Steve này tiếp quản việc buôn bán của công ty con dưới trướng tập đoàn Hoàng thị. Tuy rằng hắn chỉ có bằng trung học, nhưng thành tích về các phương diện cổ phiếu... đều rất nổi bật.
Thẩm vấn không có kết quả gì, Triệu Húc Quang không được nộp tiền bảo lãnh, trước khi Steve rời đi đưa ra yêu cầu hi vọng có thể đến thăm nhân viên cấp dưới của hắn.
Gã đàn ông cao to và khôi ngô đứng đối diện với người đàn ông tinh thần đã có phần uể oải. Steve nhìn Triệu Húc Quang chăm chăm, giọng lạnh tanh: “Không cần phải sợ." Sau đó, khóe miệng nhếch lên, nụ cười khiến Triệu Húc Quang sửng sốt. Ngay sau đó, Steve đi thẳng khỏi phòng hình sự.
Triệu Húc Quang nắm chặt cổ tay mình, bốn chữ đơn giản đó đã tuyên án hắn.
Trong phòng Tổng thống tại một khách sạn, một người đàn ông nằm nghiêng trên ghế sofa, mái tóc đen phủ lòa xòa trước trán, bàn tay trắng nõn nâng ly rượu vang đỏ, trông có vẻ lười nhác, buồn chán đếm mấy viên kim cương nạm trên đồng hồ đeo tay. Một cô gái xinh đẹp sắc xảo cũng cầm một ly vang đỏ, ngồi bên cạnh hắn, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Khi Steve tiến vào chứng kiến cảnh tượng nhàn nhã của Katy và thiếu gia như vậy.
"Ấy, nhanh trở về vậy sao. Người ta còn tưởng rằng có thể ở riêng với thiếu gia thêm một lát đấy.” Katy chu môi huýt sáo, nhìn Steve chào hỏi.
Steve lạnh lùng liếc ả, gương mặt dịu dàng kia quả thật không thích hợp với cô ả này!
"Cậu chủ!" Gã đứng ở trước mặt người đàn ông, "Số heroin giấu trong ba bức tranh kia là Triệu Húc Quang tự mình muốn mang ra khỏi biên giới. Trước mắt số heroin khác của chúng ta vẫn chưa bị phát hiện. Thế nhưng toàn bộ tranh đã bị cảnh sát tịch thu. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa lấy Triệu Húc Quang làm tốt thí."
Người đàn ông được mệnh danh là cậu chủ không hề nhìn gã, mắt vẫn dán vào chiếc đồng hồ nơi cổ tay: "Ừ, người đáng chết chúng ta sẽ không bỏ qua. Lần này cũng không ngoại lệ."
Steve nghe được câu này, nghĩ đến đầu tiên là Hoàng Tông Tường. Bình thường mà nói, lão ta tự ý nuốt riêng nhiều ma túy như vậy sẽ trực tiếp bị tổ chức giải quyết, nhưng cậu chủ lại giao hắn vào tay bọn cảnh sát … Cách làm này có chút khác thường.
"Kêu đám đàn em thời gian này kín tiếng một chút." Cậu chủ đứng dậy, rót rượu vào ly rượu của Katy.
Thấy Steve có vẻ khó hiểu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn vang lên: "Không hiểu? Cậu đi theo tôi." Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác ra ngoài, Steve nhanh chóng đi theo, Katy thấy thế cũng muốn theo sau, lại bị cậu chủ cản ở ngay cửa: "San San, những nơi như vậy phụ nữ không nên tới thì tốt hơn."
Nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của hắn khiến Katy cho dù bị gọi một cái tên khác cũng nguyện ý, chỉ mong nụ cười của hắn mãi dành cho ả như vậy.
Steve dựa theo chỉ thị của thiếu gia, lái nhanh đến Quán bar Phượng Hoàng. Tuy quán bar này không ở trong thành phố, nhưng vì ông chủ của nó được hai giới hắc bạch lưỡng đạo che chở, nên nơi này vẫn rất nhộn nhịp, ‘Chuyện làm ăn’ tự dưng cũng rất thuận lợi.
Dáng người cao gầy xen lẫn trong ánh đèn, chiếu trên nnền tuyết. Mặc dù khoác một chiếc áo rất dày vẫn không lấp được khí chất nổi bật của hắn.
Cậu chủ đứng ở cửa vào VIP, quơ quơ thẻ trước mặt nhân viên bảo vệ, rồi lách người đi vào.
Giọng nói hắn trầm trầm vang lên: "Vì sao Triệu Húc Quang lại gạt cậu, gian lận ba bức tranh đó, bây giờ cậu đã hiểu chưa?"
Tiếng nhạc đinh tai cùng bóng người qua qua lại lại trước mắt gã. Hành lang mờ tở không rõ, có một bóng người cầm vật gì đó đi nhanh vào gian ghế lô.
Ánh mắt sâu sắc như Steve đương nhiên hiểu được tại sao người kia lại có vẻ mặt như thế.
"Cám ơn cậu chủ chỉ điểm."
Hắn chợt dừng bước: "Mấy ngày nay vất vả cho cậu. Tối hôm nay cứ ở lại đây chơi thỏa thích đi, đây là ghế lô VIP chuyên dụng của tôi." Nói xong đưa tấm thẻ trong tay cho gã: "Tôi sẽ sắp xếp người qua."
Steve nhận lấy tấm thẻ, lập tức hiểu ý của cậu chủ.
Lúc trước, Katy trêu chọc gã, nói cậu chủ không còn tin tưởng gã nữa. Steve hoảng loạn một khoảng thời gian, nhưng bây giờ cậu chủ làm như vậy khiến Steve cảm thấy … thì ra gã vẫn có một vị trí nhất định trong lòng cậu chủ.
*
Đêm khuya, Tiêu Vũ kéo Đàm Mạt khỏi ký túc xá.
Cô kéo kéo khăn quàng cổ, thời tiết Đông Bắc giá rét, cô vẫn chưa kịp thích ứng: "Anh muốn đi đâu vậy?"
"Tiểu sư tỷ, tôi dẫn chị đi mở mang kiến thức một chút nhé?" Ngữ điệu của Tiểu Vũ không che giấu sự hưng phấn.
Chẳng lẽ thành phố B còn chưa đủ cấp bậc sao...
Đàm Mạt khẽ nhíu mày: "Mở mang kiến thức gì?"
"Cái gì gọi là trắng đen ăn hết."
"..."
"Chỉ có nơi trời cao hoàng đế xa, chị mới có thể thấy được thôi nhen!"
Lại còn ‘thôi nhen’ …. cô không phát hiện được Tiêu Vũ còn mặt đáng yêu thế nào đấy!
Đàm Mạt cứ thế bị Tiêu Vũ lôi ra ngoài tăng hiểu biết.
Lúc trông thấy hai chữ ‘Phượng Hoàng’ to đùng, Đàm Mạt thở không nổi. Chuyện cùng Tiêu Vũ đến quán bar, trăm ngàn lần không thể để cho giáo sư Lạc biết.
Lần trước, cũng là ở quán bar, cô bị Lạc Hàm lôi kéo. Nhớ lại chuyện lần đó, Đàm Mạt cảm thấy nhớ anh … Hai ngày nay cô chưa gặp anh.
Trong sàn nhảy trai gái thi nhau uốn éo, điên cuồng, Đàm Mạt vòng qua bọn họ đi về chỗ ghế lô bên kia, cũng may khu vực này coi như ít ồn hơn một chút. Bỗng nhiên, khi đi ngang qua một gian ghế lô, xuyên qua khe cửa hẹp kia, cô trông thấy có mấy thanh niên đang cúi đầu hút gì đó.
Ma túy? Hút một cách trắng trợn như vậy?
Theo ánh mắt của cô, Tiêu Vũ nhìn sang, thản nhiên nói: "Tiểu sư tỷ, hiểu biết thêm rồi phải không."
"Này... Không có người quản sao?"
Tiêu Vũ tiếp tục: "Đương nhiên là có, nhưng ông chủ ở đây rất lợi hại, lần nào kiểm tra cũng dễ dàng vượt qua. Có điều ở chỗ này bọn họ bán số lượng không nhiều lắm, hình như chỉ có một số thanh niên chơi, mới có thể tụ tập ở đây. Cho nên, qua nhiều năm như vậy, bên phía cảnh sát cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Đàm Mạt nghiêm túc hỏi lại: "Làm sao anh biết?"
Thái độ của cô khiến Tiêu Vũ sửng sốt: "Tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, nhưng gia đình tôi vốn không phải ở đây, mà là ở dưới thị trấn. Sau khi kết thúc nhiệm vụ tôi tính toán về nhà tìm đối tượng kết hôn đây."
“Tôi... Cảm thấy... Như vậy không tốt." Giọng nói Đàm Mạt nặng nề.
Tiêu Vũ khó hiểu: "Tôi sẽ xin nghỉ."
"Không phải chuyện đó, mà là." Cô chỉ chỉ ghế lô, "Thật không tốt."
Tiêu Vũ lắc đầu, không thể trả lời là có hay không, hiển nhiên này vị đại tiểu thư ở thành phố B này không hiểu được loại cuộc sống chân thật như vậy, "Tiểu sư tỷ, chắc chị cảm thấy hoàn cảnh ở đây thật loạn đúng không. Chúng ta tìm một phòng riêng đi, chỗ này có mấy món ăn và đồ uống rất ngon, chị ở đây chờ tôi một chút."
Tiêu Vũ lập tức biến mất tăm, Đàm Mạt suy nghĩ một lát, cảm thấy hai người nên về sớm thì tốt hơn, cô cúi đầu định gọi điện thoại cho Tiêu Vũ.
Chợt, tại khúc quanh hành lang, cô đụng phải một người.
Di động cầm trong tay hơi mất thăng bằng, rơi trên mặt đất. Không đợi Đàm Mạt kịp nhặt, một bàn tay trắng nõn đã đưa tới. Ngón tay thon dài cầm điện thoại đưa cho cô.
"Thật xin lỗi, cám ơn anh." Đàm Mạt nhận lấy di động, ngước mắt.
Hai người đều sững sờ ngay tại chỗ, nhưng mà, chỉ giây lát sắc mặt của đối phương lập tức như thường, mặc dù anh ta có hơi kinh ngạc, nhưng giọng nói vững vàng, vẫn khiến người nghe không phát hiện tình cảm anh ta dao động, từ mừng rỡ như điên rồi đến hoài nghi lo lắng, cuối cùng đôi mắt đen sâu thẳm kia tràn ngập ôn hòa: "Thật trùng hợp, cô Đàm."
Tim Đàm Mạt bỗng dưng run lên, cô rất hi vọng không phải gặp anh ta ở chỗ này, cảm giác bất an mãnh liệt kia lại dâng tràn, cô cứng ngắc trả lời: "Trình... Anh Trình, anh cũng ở đây?"
Gương mặt Trình Tuấn ấm áp, từ tốn trả lời: "Ừ."
Biểu hiện của anh ta vô cùng bình tĩnh, trong lòng cô lại càng cuồn cuộn sóng.
Trình Tuấn, anh trăm ngàn lần đừng liên quan đến vụ án lần này.
Đột nhiên Trình Tuấn kéo tay cô, nụ cười biếng nhác: "Nếu đã khéo như vậy, chúng ta cùng uống một ly nhé."