Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Mấy hôm sau, Jenny và Kelvin cùng chụp ảnh cưới. Theo ý Jenny, hai người sẽ chụp ảnh cưới ở quán cafe, ngoài đường phố, trường Start, công viênvà nhà riêng. Nhiều địa điểm nhưng mỗi nơi hai người chỉ chụp vài tấm thôi như chỉ để mọi người biết biết nơi đó đã có dấu chân của họ. Những địa điểm này là nơi có nhiều kỉ niệm đối với Jenny và Kelvin, hơn nữa lại rất gần gũi với hai người. Theo Jenny, ảnh cưới đẹp nhất phải được chụp ở những nơi có ý nghĩ với mình chứ không phải là cứ lên máy bay tới chỗ này chỗ kia nổi tiếng thế giới thì sẽ ra được album ảnh cưới đẹp. Thế nên Jenny đã chọn hết. Người đẹp, cảnh đẹp hai yếu tố này kết hợp với nhau tạo ra bộ ảnh cưới thật lung linh. Ở công viên, ngoài đường phố, trường Start và quá cafe, Jenny chọn cho mình những bộ váy cưới ngắn tới đầu gối để dễ đi lại, Kelvin mặc những bộ comple có cùng tông màu với Jenny để kết hợp. Và bức ảnh cưới chính được chụp ở nhà riêng. Cùng là ngôi nhà đó, nhưng địa điểm Jenny chọn để chụp ảnh cưới khác Jun. Trước Jun chọn phòng ngủ, phòng khác và sân sau. Bây giờ Jenny lại khác. Những không gian trong nhà có nhiều kỉ niệm Jenny mới chọn. Chỉ có phòng bếp và sân thượng. Lần này, Jenny mặc bộ váy cưới tự tay mẹ Emily thiết kế. Đó là một bộ váy cúp ngực màu trắng, phần trên ôm sát, đính pha lê cùng màu, phần dưới xoè rộng theo kiểu váy cưới công chúa, nổi bật trên chân váy nền màu trắng là hình hoa hồng 3d màu đỏ được trải đều, rồi kết hợp thêm chiếc áo khoác lông mềm hình nơ màu đỏ và một khăn trùm đầu màu trắng viền hoa hồng đỏ. Chiếc vấy với hai tông màu trắng-đỏ đơn giản nhưng đủ làm Jenny xinh đẹp như một nữ hoàng bước ra từ truyện cổ tích. Còn hoa cưới của Jenny sẽ không tươi tắn, lộng lẫy như thường, Jenny chọn cho mình bó hoa cưới hình trái tim được xếp lại từ những cành hoa oải hương màu tím, bao bọc xung quanh là những cành hoa tuyết màu trắng kem, tất cả đều là hoa khô. (Hoa oải hương tượng trưng cho sự nghi ngờ, sự chờ đợi và sự thủy chung trong tình yêu. Theo Jenny, đã yêu cần phải có đủ 3 yếu tố đó thì mới có một tình yêu vĩnh cửu được. Và chọn hoa khô vì Jenny muốn sau đám cưới vẫn giữ lại bó hoa này. Bởi lẽ oải hương khô sẽ đem lại may mắn cho những cặp vợ chồng. Vừa ý nghĩa, vừa mang tính kỉ niệm, Jenny chọn oải hương làm hoa cưới là vậy.) Để kết hợp hài hoà với Jenny, Kelvin chọn cho mình một bộ comple màu đỏ, nền bên trong là sơ mình trắng, trên cổ có một chiếc nơ màu đỏ luôn. Và tất nhiên đây cũng sẽ là đồ Jenny và Kelvin mặc trong ngày cưới.
Thời gian qua đi thật nhanh. Nó vô tình lắm, chẳng chờ đợi ai cả. Thoáng chốc đã đến ngày cưới của Jenny và Kelvin rồi. Của hồi môn, Jenny dặn ba mẹ không cần chuẩn bị nhiều, vì ba mẹ đã cho Jenny một trái tim biết yêu thương, đối với Jenny đó là của hồi môn lớn nhất và có giá trị nhất rồi. Thế nên trong ngày cưới, Jenny khiến cho những vị khách đến dự thắc mắc rằng: "một tiểu thư nhà quý tộc sao lại đeo trang sức ít thế?" Mặc kệ những lời bàn tán, Jenny chẳng quan tâm. Còn nhẫn cưới, Jenny và Kelvin quyết định lấy đôi nhẫn có chữ QN về làm nhẫn cưới luôn. Vì đây là nhân chứng tình yêu của hai người mà. Lễ cưới diễn ra như một lễ cưới bình thường, không phô trương và được tổ chức ngay tại nhà của Kelvin. Tất cả là do Jenny-một con người luôn sống theo chủ nghĩa giản dị. Chả bù cho Jun. À nhắc đến Jun mới nhớ, đến hôm nay mọi người vẫn chưa tìm thấy Jun. Chắc Jun giỏi chơi trò trốn tìm lắm. Hay là xấu hổ quá đào hố chui xuống rồi cũng nên. Mà Jun có ở đâu cũng không ảnh hưởng đến đám cưới của Jenny được đâu. Bởi ta nói đã có nhân ắc sẽ có quả. Làm ác chi cho lắm rồi giờ thì xong rồi, bước chân đến cửa nhà họ Trần rồi mà lại không vào được. Đó là cái giá những người như Jun phải nhận. Mà thôi, quay lại đám cưới của Jenny với Kelvin nào. Nãy Sandy có tới nhưng đột nhiên nói có việc gấp nên đi luôn rồi. Kelvin cùng Jenny cười cười đáp đáp mấy câu chào hỏi, mấy lời chúc của các đối tác làm ăn xong tiến thẳng về phía những người bạn tri kỉ.
- Jenny hôm nay đẹp số 1 luôn._Ken
- Em gái tui mà lị._Henry vênh mặt lên kiêu hãnh
- Thôi đi ông nội. Mà công nhận Jenny sướng nha, chưa gì đã được mẹ chồng cưng rồi. Chả bù cho mình, con ruột mà còn chưa được như vậy._Emily bĩu môi, mặt phụng phịu ghen tuông như trẻ con ý. Thua bà này rồi, sinh con còn muộn mà lúc nào cũng như trẻ con ý.
- Ghen hả cô._Kelvin tiến lại cốc một cái vào trán Emily.
- Ui da...sao anh lại cốc trán em hả? Em mách mẹ bây giờ._Đó cứ trẻ con thế có chết không chứ. Emily thật là...
- Tại cái tội xưng hô không đúng. Em phải gọi Jenny là chị dâu mới đúng chứ._Kelvin bắt đầu lên lớp giáo huấn em gái
- Tại em chưa quen nên lỡ miệng thôi nhơ. Bày đặt...._Emily chu môi lên cãi lại.
- Bày đặt gì? Nói tiếp xem. Cốc thêm cái nữa bây giờ._Kelvin dơ tay lên doạ Emily.
- Cơ mà Jenny là em chồng của em đấy. Hứ...._Emily vẫn cố chu mỏ lên mà cãi cho bằng được
Những người còn lại trong nhóm Kelvin được một tràng cười hả hê. Rồi sau đó Jenny nhanh chóng giải vây cho Emily.
- Không sao đâu. Gọi sao mà chẳng được, tôn trọng nhau là chính mà._Đó Jenny chỉ có nói đúng thôi chứ chẳng sai bao giờ đâu. Chỉ khi nào nói chuyện riêng tư với Kelvin mới vụng về và vài lần bị quê thôi.hihi
- À mà hai người lên thăm bác gái chưa?(mẹ Kelvin được đưa về Việt Nam, dù bà không thể xuống dự đám cưới, nhưng có bà Kelvin sẽ ấm lòng hơn)._Mary chợt nhớ ra liền hỏi luôn.
- Bận quá nên chưa kịp lên._Mary không nhắc Kelvin suýt quên. Từ sáng tới giờ cứ việc nọ rồi tới việc kia làm Kelvin chẳng còn thời gian nhớ nữa.
À bé Su cũng đi theo Mary và Ken nhé. Giờ bé đang yên vị trên tay của Mary và đừa tay ra nghịch khăn trùm đầu của Jenny. Jenny hiền hậu nhìn bé cười rồi nghĩ thầm "biết tới bao giờ mình mớ có một đứa con đáng yêu thế này nhỉ???". Nghĩ rồi Jenny quay sang nhìn Kelvin tưởng tượng ra con mình mà giống Kelvin sẽ thế nào. Xong rồi Jenny tự bật cười tủm tỉm.hihi
- Này, em bị sao mà tự cười một mình thế?_Kelvin đột ngột quay sang hỏi Jenny làm Jenny thoáng chút giật mình.
- Ơ...à...không có gì. Chúng ta lên thăm mẹ nha._Jenny ấp úng đáp lại.
Kelvin nhìn Jenny bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi lại thôi, bỏ qua rồi cùng Jenny lên thăm mẹ. Lúc đi gần tới cầu thang thì...."á"....Jenny kêu lên một tiếng rõ to thu hút sự chú ý của mọi người. Là thế này, hồi nãy có một bé làm rơi ly nước trái cây, đã có nhân viên tới dọn dẹp rồi nhưng sàn còn hơi trơn thế nên Jenny bị trượt ngã. Tưởng rằng đã về với đất mẹ à không sàn mẹ yêu quý, nhưng một cánh tay săn chắc đã kịp thời đưa ra đỡ và ôm Jenny vào lòng. Hoàn cảnh hiện giờ của Jenny và Kelvin là tự nhiên mà cứ như cảnh phim trong phim tình cảm Hàn Quốc ý. Trong lúc Jenny còn chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Kelvin ở khoảng cách cực gần thì không gian xung quanh bị bao bọc bởi hai tiếng "hôn đi" được lặp đi lặp lại nhiều lần. Hai tiếng này được tấc cả khách tới đây không hẹn mà cùng đồng thanh. Jenny ngượng đỏ mặt còn Kelvin thì lại rất thản nhiên như không có gì. Và rồi mọi người cũng ngừng đồng thanh với cảnh tượng trước mặt. Kelvin đã theo lời thúc dục của mọi người mà cúi xuốn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Jenny. Nhẹ nhàng thôi nhưng trong đó là cả một tình yêu mãnh liệt. Nụ hôn này chắc sẽ không dứt nếu như Jenny không véo nhẹ vào ngực Kelvin. Kelvin nuối tiếc rời môi Jenny. Lúc này mặt Jenny đã đỏ hơn cả cà chua chín rồi. Chẳng biết phải nói gì, Jenny cúi mặt đi nhanh lên cầu thang. Mọi người chứng kiến lại cùng nhau vỗ tay cười cho sự đáng yêu của đôi vợ chồng trẻ này. Kelvin cũng cười rồi bước theo sau Jenny luôn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mẹ Emily đi ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay vào bà gặp một cậu thanh niên cao, mặc bộ vest màu đen đang đi vào cổng. Dáng người này sao mà quen quá. Chẳng phải đây là.....
- Thiên Bằng._Mẹ Emily cất tiếng gọi
Người đó quay qua nhìn mẹ Emily.
- Con đến đây làm gì?_Mẹ Emily bước gần hỏi
- Tôi đến đây làm gì thì liên quan tới bà à?_Thiên Bằng cười nhếch môi đáp lại.
- Con đừng làm mấy chuyện đó nữa. Đừng tiếp tục sai lầm nữa con à. Nghe mẹ đi, một lần thôi cũng được._Mẹ Emily. Bà biết chắc Thiên Bằng tới đây chẳng có mục đích gì tốt đẹp hết, nói thẳng ra là tới phá đám cưới của Jenny và Kelvin.
- Ai mẹ con với bà hả? Loại đàn bà lăng loàn như bà mà đáng làm mẹ tôi à? Nếu bà là mẹ tôi thì ngày xưa đã không bỏ tôi đi rồi. Vậy nên tôi chẳng có gì để phải nghe lời bà hết._Thiên Bằng. Từ ngày mẹ đi, cậu đã sống một cuộc sống thiếu thốn tình thương của người mẹ rồi. Cậu đã coi mẹ không còn tồn tại từ ngày đó rồi.
- Anh nói lại xem. Hồi đó anh còn nhỏ nhưng cũng đâu có ngu ngơ không hiểu chuyện. Rõ ràng ngày đó ba đuổi hai mẹ con em ra khỏi nhà, anh cũng được chứng kiến vậy mà hôm nay anh nói như thế nghe được không. Lăng loàn là từ anh để nói người đã mang nặng 9 tháng 10 ngày để sinh ra anh hả? Đạo đức và nhân cách của anh tồi đến mức độ vậy sao?_Emily đi ra ngoài vừa kịp nghe Thiên Bằng xúc phạm mẹ.
- Vậy tại sao bà không về thăm tôi? Một lần cũng không. Tại sao hả? Tôi tồi đấy, nếu ngày đó bà không bỏ tôi, ở lại hay mang tôi đi theo dạy bảo thì tôi đã không tồi thế này rồi._Thiên Bằng hận mẹ lắm, hận luôn cả Emily. Thiên Bằng luôn cho rằng nếu không có Emily thì gia đình cậu đã và đang sống hạnh phúc rồi. Và cậu cũng không bị bạn bè gọi là thằng không mẹ.
- Anh thì biết cái gì mà nói. Mẹ đã bao lần về thăm anh nhưng ba có cho đâu. Ông ta luôn tìm đủ cách để chia rẽ mẹ và anh, thế mà anh lại khù khờ luôn nghe theo những lời tanh bẩn nhất về mẹ từ miệng ông ta thốt ra. Sau khi mẹ đi, ôn ta chỉ biết kiếm tiền, gái gú, chia rẽ mẹ với anh, rồi biến anh thành một con người xấu như ngày hôm nay. Người đã làm bẩn cả tuổi thơ của anh thì anh gọi là ba. Còn người luôn hy sinh cho anh thì anh gọi là người đàn bà lăng loàn. Anh thật sự không phải Thiên Bằng mà tôi biết 18 năm trước rồi._Emily nói thay mẹ. Cổ họng mẹ Emily đã cứng nghẹn, nước mắt bà đã rơi vì những hiểu lầm, những lời xúc phạm bà được thốt ra từ chính cậu con trai bà yêu thương.
- Bà ta thì hy sinh cái gì cho tôi chứ? Bà ta còn thương thằng Kelvin-người không máu mủ gì với bà ta hơn tôi kìa. Cô sống trong nhung lụa, trong đầy ắp tình thương thì hiểu gì về tôi chứ._Thiên Bằng vẫn không thôi. Cậu biết những gì Emily nói về ba cậu là không sai, nhưng trong mắt cậu thì ít ra ba cũng không bỏ cậu như người đàn bà kia.
- Anh đúng là đồ bất hiếu. Khổ thân mẹ có một người con trai thế này. Anh còn nhớ năm anh 10 tuổi phải thay thận không? Người anh tôn xưng là ba đó đã làm gì được cho anh. Tiền của ông ta có thể đè chết người đấy mà có tìm được người hiến thận cho anh đâu. Tiền của ông ta nhiều mà suýt anh đã đi gặp tổ tiên nếu không có mẹ rồi. Phải, là mẹ đấy, là mẹ đã không ngại hiến một quản thận của mình cho anh đấy. Vì mẹ yêu anh, thương anh, vì anh là con trai của mẹ nên mẹ mới làm vậy. Nếu ngày đó không có mẹ, anh đã không thể ở đây xúc phạm mẹ như thế rồi. Giờ thì cút đi, đừng đứng đây làm mẹ đau nữa._Emily nói xong dìu mẹ vào trong. Còn Thiên Bằng đứng sững người ở đó vài giây sau mới bỏ đi.
Emily cùng mẹ ngồi tại một chiếc bàn ở góc khuất, ít người để ý. Ngồi xuống Emily lấy giấy cho mẹ.
- Mẹ đừng khóc nữa, hôm nay ngày vui của anh Kelvin và Jenny mà, thấy mẹ như vậy hai người sẽ buồn lắm đấy._Emily an ủi mẹ. Rồi Emily lại thở dài. Nhìm mẹ vậy Emily thấy não lòng quá. Nhưng trong cái rủi có cái may. May mà Thiên Bằng đã đi, không vào phá Kelvin với Jenny. Tiệc cưới sẽ được gọi là hoàn hảo nếu chuyện này không sảy ra. Cũng may không ai nhìn thấy. Như vậy cũng tốt rồi.
Dù hôm nay mẹ Emily bị tổn thương nhưng trong tim bà vẫn còn một góc hạnh phúc. Vì hạnh phúc không chỉ là những gì ta đang có mà hạnh phúc còn là hy sinh bản thân để người mình thương yêu được hạnh phúc. Chẳng phải Thiên Bằng đã không vào phá rồi sao? Nếu bà không gặp Thiên Bằng ngoài cổng thì đám cưới của Jenny và Kelvin sẽ không biết thế nào rồi. Dẫu cho Kelvin là con chồng nhưng bà vẫn yêu thương như con ruột suốt bao năm qua, bà đã thay đổi định kiến mẹ kế con chồng trong Kelvin, bà làm tất cả vì bà biết trách nghiệm của bà là vậy. Đám cưới thành công. suôn sẻ thì chịu tổn thương một chút bà cũng cam lòng.
Thời gian qua đi thật nhanh. Nó vô tình lắm, chẳng chờ đợi ai cả. Thoáng chốc đã đến ngày cưới của Jenny và Kelvin rồi. Của hồi môn, Jenny dặn ba mẹ không cần chuẩn bị nhiều, vì ba mẹ đã cho Jenny một trái tim biết yêu thương, đối với Jenny đó là của hồi môn lớn nhất và có giá trị nhất rồi. Thế nên trong ngày cưới, Jenny khiến cho những vị khách đến dự thắc mắc rằng: "một tiểu thư nhà quý tộc sao lại đeo trang sức ít thế?" Mặc kệ những lời bàn tán, Jenny chẳng quan tâm. Còn nhẫn cưới, Jenny và Kelvin quyết định lấy đôi nhẫn có chữ QN về làm nhẫn cưới luôn. Vì đây là nhân chứng tình yêu của hai người mà. Lễ cưới diễn ra như một lễ cưới bình thường, không phô trương và được tổ chức ngay tại nhà của Kelvin. Tất cả là do Jenny-một con người luôn sống theo chủ nghĩa giản dị. Chả bù cho Jun. À nhắc đến Jun mới nhớ, đến hôm nay mọi người vẫn chưa tìm thấy Jun. Chắc Jun giỏi chơi trò trốn tìm lắm. Hay là xấu hổ quá đào hố chui xuống rồi cũng nên. Mà Jun có ở đâu cũng không ảnh hưởng đến đám cưới của Jenny được đâu. Bởi ta nói đã có nhân ắc sẽ có quả. Làm ác chi cho lắm rồi giờ thì xong rồi, bước chân đến cửa nhà họ Trần rồi mà lại không vào được. Đó là cái giá những người như Jun phải nhận. Mà thôi, quay lại đám cưới của Jenny với Kelvin nào. Nãy Sandy có tới nhưng đột nhiên nói có việc gấp nên đi luôn rồi. Kelvin cùng Jenny cười cười đáp đáp mấy câu chào hỏi, mấy lời chúc của các đối tác làm ăn xong tiến thẳng về phía những người bạn tri kỉ.
- Jenny hôm nay đẹp số 1 luôn._Ken
- Em gái tui mà lị._Henry vênh mặt lên kiêu hãnh
- Thôi đi ông nội. Mà công nhận Jenny sướng nha, chưa gì đã được mẹ chồng cưng rồi. Chả bù cho mình, con ruột mà còn chưa được như vậy._Emily bĩu môi, mặt phụng phịu ghen tuông như trẻ con ý. Thua bà này rồi, sinh con còn muộn mà lúc nào cũng như trẻ con ý.
- Ghen hả cô._Kelvin tiến lại cốc một cái vào trán Emily.
- Ui da...sao anh lại cốc trán em hả? Em mách mẹ bây giờ._Đó cứ trẻ con thế có chết không chứ. Emily thật là...
- Tại cái tội xưng hô không đúng. Em phải gọi Jenny là chị dâu mới đúng chứ._Kelvin bắt đầu lên lớp giáo huấn em gái
- Tại em chưa quen nên lỡ miệng thôi nhơ. Bày đặt...._Emily chu môi lên cãi lại.
- Bày đặt gì? Nói tiếp xem. Cốc thêm cái nữa bây giờ._Kelvin dơ tay lên doạ Emily.
- Cơ mà Jenny là em chồng của em đấy. Hứ...._Emily vẫn cố chu mỏ lên mà cãi cho bằng được
Những người còn lại trong nhóm Kelvin được một tràng cười hả hê. Rồi sau đó Jenny nhanh chóng giải vây cho Emily.
- Không sao đâu. Gọi sao mà chẳng được, tôn trọng nhau là chính mà._Đó Jenny chỉ có nói đúng thôi chứ chẳng sai bao giờ đâu. Chỉ khi nào nói chuyện riêng tư với Kelvin mới vụng về và vài lần bị quê thôi.hihi
- À mà hai người lên thăm bác gái chưa?(mẹ Kelvin được đưa về Việt Nam, dù bà không thể xuống dự đám cưới, nhưng có bà Kelvin sẽ ấm lòng hơn)._Mary chợt nhớ ra liền hỏi luôn.
- Bận quá nên chưa kịp lên._Mary không nhắc Kelvin suýt quên. Từ sáng tới giờ cứ việc nọ rồi tới việc kia làm Kelvin chẳng còn thời gian nhớ nữa.
À bé Su cũng đi theo Mary và Ken nhé. Giờ bé đang yên vị trên tay của Mary và đừa tay ra nghịch khăn trùm đầu của Jenny. Jenny hiền hậu nhìn bé cười rồi nghĩ thầm "biết tới bao giờ mình mớ có một đứa con đáng yêu thế này nhỉ???". Nghĩ rồi Jenny quay sang nhìn Kelvin tưởng tượng ra con mình mà giống Kelvin sẽ thế nào. Xong rồi Jenny tự bật cười tủm tỉm.hihi
- Này, em bị sao mà tự cười một mình thế?_Kelvin đột ngột quay sang hỏi Jenny làm Jenny thoáng chút giật mình.
- Ơ...à...không có gì. Chúng ta lên thăm mẹ nha._Jenny ấp úng đáp lại.
Kelvin nhìn Jenny bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi lại thôi, bỏ qua rồi cùng Jenny lên thăm mẹ. Lúc đi gần tới cầu thang thì...."á"....Jenny kêu lên một tiếng rõ to thu hút sự chú ý của mọi người. Là thế này, hồi nãy có một bé làm rơi ly nước trái cây, đã có nhân viên tới dọn dẹp rồi nhưng sàn còn hơi trơn thế nên Jenny bị trượt ngã. Tưởng rằng đã về với đất mẹ à không sàn mẹ yêu quý, nhưng một cánh tay săn chắc đã kịp thời đưa ra đỡ và ôm Jenny vào lòng. Hoàn cảnh hiện giờ của Jenny và Kelvin là tự nhiên mà cứ như cảnh phim trong phim tình cảm Hàn Quốc ý. Trong lúc Jenny còn chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Kelvin ở khoảng cách cực gần thì không gian xung quanh bị bao bọc bởi hai tiếng "hôn đi" được lặp đi lặp lại nhiều lần. Hai tiếng này được tấc cả khách tới đây không hẹn mà cùng đồng thanh. Jenny ngượng đỏ mặt còn Kelvin thì lại rất thản nhiên như không có gì. Và rồi mọi người cũng ngừng đồng thanh với cảnh tượng trước mặt. Kelvin đã theo lời thúc dục của mọi người mà cúi xuốn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Jenny. Nhẹ nhàng thôi nhưng trong đó là cả một tình yêu mãnh liệt. Nụ hôn này chắc sẽ không dứt nếu như Jenny không véo nhẹ vào ngực Kelvin. Kelvin nuối tiếc rời môi Jenny. Lúc này mặt Jenny đã đỏ hơn cả cà chua chín rồi. Chẳng biết phải nói gì, Jenny cúi mặt đi nhanh lên cầu thang. Mọi người chứng kiến lại cùng nhau vỗ tay cười cho sự đáng yêu của đôi vợ chồng trẻ này. Kelvin cũng cười rồi bước theo sau Jenny luôn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mẹ Emily đi ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay vào bà gặp một cậu thanh niên cao, mặc bộ vest màu đen đang đi vào cổng. Dáng người này sao mà quen quá. Chẳng phải đây là.....
- Thiên Bằng._Mẹ Emily cất tiếng gọi
Người đó quay qua nhìn mẹ Emily.
- Con đến đây làm gì?_Mẹ Emily bước gần hỏi
- Tôi đến đây làm gì thì liên quan tới bà à?_Thiên Bằng cười nhếch môi đáp lại.
- Con đừng làm mấy chuyện đó nữa. Đừng tiếp tục sai lầm nữa con à. Nghe mẹ đi, một lần thôi cũng được._Mẹ Emily. Bà biết chắc Thiên Bằng tới đây chẳng có mục đích gì tốt đẹp hết, nói thẳng ra là tới phá đám cưới của Jenny và Kelvin.
- Ai mẹ con với bà hả? Loại đàn bà lăng loàn như bà mà đáng làm mẹ tôi à? Nếu bà là mẹ tôi thì ngày xưa đã không bỏ tôi đi rồi. Vậy nên tôi chẳng có gì để phải nghe lời bà hết._Thiên Bằng. Từ ngày mẹ đi, cậu đã sống một cuộc sống thiếu thốn tình thương của người mẹ rồi. Cậu đã coi mẹ không còn tồn tại từ ngày đó rồi.
- Anh nói lại xem. Hồi đó anh còn nhỏ nhưng cũng đâu có ngu ngơ không hiểu chuyện. Rõ ràng ngày đó ba đuổi hai mẹ con em ra khỏi nhà, anh cũng được chứng kiến vậy mà hôm nay anh nói như thế nghe được không. Lăng loàn là từ anh để nói người đã mang nặng 9 tháng 10 ngày để sinh ra anh hả? Đạo đức và nhân cách của anh tồi đến mức độ vậy sao?_Emily đi ra ngoài vừa kịp nghe Thiên Bằng xúc phạm mẹ.
- Vậy tại sao bà không về thăm tôi? Một lần cũng không. Tại sao hả? Tôi tồi đấy, nếu ngày đó bà không bỏ tôi, ở lại hay mang tôi đi theo dạy bảo thì tôi đã không tồi thế này rồi._Thiên Bằng hận mẹ lắm, hận luôn cả Emily. Thiên Bằng luôn cho rằng nếu không có Emily thì gia đình cậu đã và đang sống hạnh phúc rồi. Và cậu cũng không bị bạn bè gọi là thằng không mẹ.
- Anh thì biết cái gì mà nói. Mẹ đã bao lần về thăm anh nhưng ba có cho đâu. Ông ta luôn tìm đủ cách để chia rẽ mẹ và anh, thế mà anh lại khù khờ luôn nghe theo những lời tanh bẩn nhất về mẹ từ miệng ông ta thốt ra. Sau khi mẹ đi, ôn ta chỉ biết kiếm tiền, gái gú, chia rẽ mẹ với anh, rồi biến anh thành một con người xấu như ngày hôm nay. Người đã làm bẩn cả tuổi thơ của anh thì anh gọi là ba. Còn người luôn hy sinh cho anh thì anh gọi là người đàn bà lăng loàn. Anh thật sự không phải Thiên Bằng mà tôi biết 18 năm trước rồi._Emily nói thay mẹ. Cổ họng mẹ Emily đã cứng nghẹn, nước mắt bà đã rơi vì những hiểu lầm, những lời xúc phạm bà được thốt ra từ chính cậu con trai bà yêu thương.
- Bà ta thì hy sinh cái gì cho tôi chứ? Bà ta còn thương thằng Kelvin-người không máu mủ gì với bà ta hơn tôi kìa. Cô sống trong nhung lụa, trong đầy ắp tình thương thì hiểu gì về tôi chứ._Thiên Bằng vẫn không thôi. Cậu biết những gì Emily nói về ba cậu là không sai, nhưng trong mắt cậu thì ít ra ba cũng không bỏ cậu như người đàn bà kia.
- Anh đúng là đồ bất hiếu. Khổ thân mẹ có một người con trai thế này. Anh còn nhớ năm anh 10 tuổi phải thay thận không? Người anh tôn xưng là ba đó đã làm gì được cho anh. Tiền của ông ta có thể đè chết người đấy mà có tìm được người hiến thận cho anh đâu. Tiền của ông ta nhiều mà suýt anh đã đi gặp tổ tiên nếu không có mẹ rồi. Phải, là mẹ đấy, là mẹ đã không ngại hiến một quản thận của mình cho anh đấy. Vì mẹ yêu anh, thương anh, vì anh là con trai của mẹ nên mẹ mới làm vậy. Nếu ngày đó không có mẹ, anh đã không thể ở đây xúc phạm mẹ như thế rồi. Giờ thì cút đi, đừng đứng đây làm mẹ đau nữa._Emily nói xong dìu mẹ vào trong. Còn Thiên Bằng đứng sững người ở đó vài giây sau mới bỏ đi.
Emily cùng mẹ ngồi tại một chiếc bàn ở góc khuất, ít người để ý. Ngồi xuống Emily lấy giấy cho mẹ.
- Mẹ đừng khóc nữa, hôm nay ngày vui của anh Kelvin và Jenny mà, thấy mẹ như vậy hai người sẽ buồn lắm đấy._Emily an ủi mẹ. Rồi Emily lại thở dài. Nhìm mẹ vậy Emily thấy não lòng quá. Nhưng trong cái rủi có cái may. May mà Thiên Bằng đã đi, không vào phá Kelvin với Jenny. Tiệc cưới sẽ được gọi là hoàn hảo nếu chuyện này không sảy ra. Cũng may không ai nhìn thấy. Như vậy cũng tốt rồi.
Dù hôm nay mẹ Emily bị tổn thương nhưng trong tim bà vẫn còn một góc hạnh phúc. Vì hạnh phúc không chỉ là những gì ta đang có mà hạnh phúc còn là hy sinh bản thân để người mình thương yêu được hạnh phúc. Chẳng phải Thiên Bằng đã không vào phá rồi sao? Nếu bà không gặp Thiên Bằng ngoài cổng thì đám cưới của Jenny và Kelvin sẽ không biết thế nào rồi. Dẫu cho Kelvin là con chồng nhưng bà vẫn yêu thương như con ruột suốt bao năm qua, bà đã thay đổi định kiến mẹ kế con chồng trong Kelvin, bà làm tất cả vì bà biết trách nghiệm của bà là vậy. Đám cưới thành công. suôn sẻ thì chịu tổn thương một chút bà cũng cam lòng.