-
Chương 20: Chương 20
Đến nghỉ hè, các học sinh lại chuẩn bị bắt đầu học bù, căn bản không có nhiều ngày nghỉ, kỳ thi cuối kì chấm dứt trường học cho học sinh nghỉ một tuần, rồi sắp lịch học bù.
Sở Dao cũng không mong đi chơi, liền cự tuyệt lời mời của Lý Hiểu Hiểu, cô đến cửa hàng của Châm Chức hỗ trợ, đây là người quen của Vương Ngọc Châu nên khi cô đến là được nhận luôn.
Thời tiết ngày càng nóng, lượng người thường tập chung đi vào buổi sáng hoặc là chạm vạng tối thẳng đến nửa đêm, vào kỳ nghỉ đơn đặt hàng cũng tăng nhiều lên.
Vương Ngọc Châu khéo tay, không làm quần áo, chỉ làm một ít chi tiết nhỏ, chủ yếu là để thích ứng dần dần về sau sẽ chuyển thành thợ chính, ngẫu nhiên cũng có khách muốn đặt may theo mẫu, lúc này cứ căn cứ vào tình huống mà thiết kế theo ý thích của khách.
Cửa hàng khai trương được mấy tháng, lượng khách ra vào cũng tương đối, gần đây cửa hàng mới lắp thêm điều hòa, mấy hôm nay thợ đang lắp ráp.
Vương Ngọc Châu bị thương đến xương cốt tuy rằng cũng không phải nặng, nhưng để khôi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải nửa tháng.
Sở Dao uống nước nghĩ lại những đơn hàng gần một tháng vừa rồi, sau đó hỏi: “ Mẹ, mấy ngày nay cha có trở về không?”
Vương Ngọc Châu đi vào trong phòng đang lắp điều hòa, không quay đầu lại trả lời: “ Mẹ cũng không biết, mấy ngày nay đều ở trong tiệm, chưa có về nhà.”
“Vâng.” Sở Dao gật gật đầu, từ trên bàn lấy một viên kẹo ăn, hương vị ngọt ngào.
“Tiểu Dao, trên đường đi tớ nhìn thấy một quán mới, nhưng vẫn chưa thấy mở cửa.” Lý Hiểu Hiểu rất có hứng thú, “ hôm nào chúng mình vào xem đi.”
“Không được a, cửa hàng kia chắc vừa mới mở, còn phải tu sửa, trang trí, đợi đến khai trương ít nhất cũng phải nửa năm.” Sở Dao lật xem mẫu hàng mới.
“Chúng ta cũng không thể đợi đến khai trương, sắp thi cuối cấp, nghe nói nhà trường chỉ cho nghỉ hè một tuần, càng đừng nói là nghỉ tết.” Lý Hiểu Hiểu ảo não, ngó đầu lại xem cùng.
“Vậy đợi thi xong rồi chúng mình đi, cũng không vội.” Sở Dao nhìn chằm chằm vào một tờ hàng mẫu đến xuất thần.
Đây là một cái váy màu lam tuyết, cổ áo đính thêm một cái nơ hình con bướm màu hồng nhạt.
Hàng mẫu của người đến đặt thường là hàng chuẩn đem đến, được sự cho phép mới bắt đầu bỏ ra chụp ảnh trưng bày làm hàng mẫu.
“Cái này rất đáng yêu a.” Lý Hiểu Hiểu cũng để ý tới một bộ, “ nhưng như thế nào chỉ có một bộ quần áo?”
Sở Dao chỉ chỉ ngón tay lên mặt, “ Này cũng rất tốt, làm xong cũng không có khách nào giống nhau.”
“Phải không, hy vọng tớ có vận khí tốt hôm nay có thể nhìn thấy mèo nhỏ mặc nó.” Lý Hiểu Hiểu nói, “ dì thật là khéo tay, nếu có thời gian tớ cũng muốn học tập tay nghề của dì.”
“ Được a, khi nào cháu tới dì cũng đều hoang nghênh.” Vương Ngọc Châu cười cười đi tới, nhìn nhìn: “ Quần áo ở đây toàn được để mấy tháng mới có người đến lấy, khách hàng chủ yếu là học sinh đang bận học hành, nhưng đều đã trả tiền rồi.”
“Phải không…” Sở Dao sờ sờ lên khóe môi nói.
“Tiểu Dao, con đi mua một ít kem về, hôm nay thật nóng, thợ nắp điều hòa cũng rất vất vả.” Vương Ngọc Châu nói.
Sở Dao: “Vâng.”
Đi không xa là có nhà bán đồ ăn vặt, Sở Dao cũng rất quen thuộc, thường xuyên mua đồ ở đây, người bán hàng cũng đều biết cô.
“Dao Dao, mẹ cháu lại muốn mua đồ gì à?” Ông chủ chào hỏi.
“Chú, cháu tới mua một hộp kem.” Sở Dao cười nói, lấy túi sách ra trả tiền liền chuẩn bị trở về.
“Nghe nói các cháu thi xong, liền được nghỉ.” ông chủ nói.
Sở Dao nói: “Cháu sắp phải thi lên lớp 12 cũng không được nghỉ nhiều.” Người không biết thường cảm thấy nghỉ đông và nghỉ hè là học sinh đều giống nhau được đi chơi không nghĩ là sắp sửa thi lên đại học là thời gian khó nhất, phải ôn tập thường xuyên, không được nghỉ ngơi.
“ Cháu ngoại của chú cũng sắp thi vào lớp 12, nhưng mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi, cũng không quản được.” thở dài một hơi, một bộ dáng không lên thân.
“Cháu nào có?”
Thình lình xuất hiện một giọng nam, thanh âm trầm khàn.
Sở Dao nghe tiếng nhìn lại, phía sau quầy là một thiếu niên đang nằm chân gác lên ghế, nghiêng đầu, chiếc quạt thổi làm sợi tóc hắn hỗn độn, cả người đều trong trạng thái thoải mãi thích ý.
Thiếu niên mở mắt ra, nhìn Sở Dao mở miệng cười hỏi, “Chào nha.”
Chu Ngự lười biếng dựa lưng vào ghế, hai con ngươi sáng trong, mang theo bộ dáng giảo hoạt thích ý nhìn cô.
“Anh, cũng ở chỗ này a?” Sở Dao có chút ngoài ý muốn.
Người này kỳ quái, như thế nào đi đầu cũng gặp được.
Buổi tối hôm đó có lẽ cô thực sự say rồi mới có thể tùy ý Chu Ngự dẫn đi ăn cơm, ăn xong lại còn ngang ngược muốn hắn cùng mình đi tản bộ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cũng không biết chính mình đã nói ra những gì, cũng không rõ ràng lắm Chu Ngự nghe xong biết được bao nhiêu.
Hiện giờ cô chỉ thấy Chu Ngự quả thự giống bọn lưu manh ở trường.
“Nha, các cháu quen nhau sao? Cháu trai này của chú thật sự là quá kém, khi cùng mẹ cháu nói chuyện mẹ cháu thường xuyên khen ngợi cháu, đâu giống như Chu Ngự, suốt ngày cà lơ phất phơ không có bộ dáng đàng hoàng.” Ông chủ thấy hai người quen nhau, càng phàn nàn nhiều hơn.
Thường xuyên qua lại của hàng của Châm Chức, Sở Dao cư nhiên lại không biết tiệm tạp hóa này lại là chú của Chu Ngự.
“Bạn học mà thôi.” Sở Dao nhàn nhạt nói, “Thúc thúc, cháu đi về trước.”
“Từ từ.” Chu Ngự đứng dậy, đem trong tay để lên bàn, “ Anh đi cùng em.”
Kỳ thật cũng chỉ có vài bước, cũng không có thời gian nói chuyện, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy sau lưng đi theo một nguồn nhiệt, thậm chí còn nóng hơn với mặt trời bên trên.
Rõ ràng hắn luôn là đi đằng sau mình, mà lại thường xuyên có thể xuất hiện trong tầm mắt.
Đi đến trong tiệm, cô mới biết là mình hiểu sai ý của hắn.
Chu Ngự kéo áo bên trong thò ra đầu con mèo Ragdoll.
Người này…… Như thế nào luôn thích đem mèo con nhét vào trong áo khoác.
“Dì, xin lỗi a, cháu hiện giờ mới đến lấy quần áo được.” Chu Ngự ôm mèo, đem nó đặt trên bàn nói.
“Ở chỗ này đây, để lâu cũng không sao, chính là cháu một năm sau mới đến lấy cũng được không đúng người dì cũng không đưa.” Vương Ngọc Châu vừa nói vừa tiễn thợ lắp điều hòa, rồi mở cửa phòng bên cạnh ra tìm đồ, “ Muốn thử luôn ở đây không.”
“Vâng.” Chu Ngự cầm lấy quần áo xem, “Còn rất đáng yêu.”
Vừa rồi đi mua Lý Hiểu Hiểu không đi cùng, đây là lần đầu Lý Hiểu Hiểu đi đến đây, cũng phải đi dạo xung quanh một buổi.
“Này không phải giống với hàng mẫu vừa rồi hay sao?” Lý Hiểu Hiểu thấy ảnh chụp quần áo, liền gọi Sở Dao tới xem.
Sở Dao vốn dĩ ngồi ở ghế trên, đợi Chu Ngự cầm đồ rồi rời đi nhanh chút, không nghĩ tới Lý Hiểu Hiểu lại gọi cô, rơi vào đường cùng cô liền đi đến ra.
“Này …… Thật là đẹp a Dao Dao,” khóe miệng Lý Hiểu Hiểu không tự giác mà nở nụ cười, búp bê bằng vải cũng không hấp dẫn được, theo tay người đang cầm nhìn lên xem, Lý Hiểu Hiểu kinh hô ra tiếng, “ Chu Ngự.”
Sở Dao kịp thời đi tới kéo góc áo Lý Hiểu Hiểu, cô nàng lập tức hiểu ý.
“Con mèo này thật đáng yêu a, mèo này là chủng loại gì vậy?” Lý Hiểu HIểu nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“ Mèo này rất quý giá, nhất định bộ đồ này là làm riêng cho mèo.” Vương Ngọc Châu cười nói, đưa bộ quần áo qua.
“Con mèo này có đôi mắt màu lam, thật là xinh đẹp.” Lý HIểu Hiểu thật sự thích con mèo này, ánh mắt vẫn đảo quanh con mèo, “ Tớ cũng muốn nuôi một con mèo như vậy, cậu có thể nói cho tớ biết con mèo này bao nhiêu tiền không?”
Chu Ngự nói giá tiền.
“ A, con mèo này kỳ thật cũng rất khó nuôi đi.” Lý Hiểu Hiểu vì mình không có tiền mà tìm lý do.
Sở Dao đứng một bên nghe bọn họ đối thoại, quả thật đều là đại gia, quần áo vừa sửa xong, liền cầm theo hoá đơn đến nói: “ chỉ cần ký tên vào đây là có thể mang đồ đi.”
“Được, Không phải còn muốn chụp ảnh sao?” Lý Hiểu Hiểu không rõ nguyên do, hỏi.
Sở Dao giật nhẹ khóe miệng, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm lại căng lên.
Sớm biết như thế, cô tình nguyện hôm nay ở trường học cũng không vì trốn mà phải trả giá như thế này.
“Đúng vậy, vội quá thiếu chút nữa là quên mất, cái này….” Vương Ngọc Châu liền đem tình hình thực tế giải thích một lần.
“Được, cháu rất vui lòng.” Chu Ngự vui mừng đáp ứng.
Sở Dao từ trong tay hắn tiếp nhận con mèo, trong lúc lơ đãng đụng vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, cũng không giống cô lại cảm thấy cực kỳ nóng.
Con mèo khi ở trong lòng cô không nghe lời như được Chu Ngự ôm, vùng vẫy trong lòng cô khi thì cọ quậy, khi thì vươn mong vốt ra, rồi lại thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm.
Sở Dao sợ ngứa, rụt cổ lại cố gắng giơ khoé miệng, tay vỗ vỗ trấn an con mèo nhỏ.
Sau một hồi con mèo nhỏ mới bằng lòng an tĩnh lại, con mèo nhỏ nhìn chằm chằm chiếc máy ảnh phía trước, đôi đồng tử mày xanh tức khắc trở lên sáng ngời có thần.
Chu Ngự cuối cùng mới cầm lấy chiếc điện thoại, đi ra xa vài bước, ánh mắt vẫn còn dừng lại ở chỗ cũ.
—— “Ba mới vừa đi.”
“Đã biết, thực mau trở về.” Chu Ngự cầm chiếc điện thoại, nhìn cô gái đang chơi cùng với mèo nhỏ trên ghế.
Tiếng lục lạc vang thanh thúy, tiếng vang này thuận thế đi thẳng vào trái tim của hắn.
—— “Trước không nói, anh có mang điện thoại đến không?”
“Điện thoại sao……?” Chu Ngự nhìn Sở Dao cầm lấy di động đặt ở bên tai.
Cô nhìn người đối diện hồi lâu cũng không có tiếp mà có chút mất mát, đôi môi lại lộ ra vài tia chờ mong.
“Là Sở Dao sao?” Chu Ngự hỏi.
Bên kia sửng sốt vài giây, không có đáp lại liền lập tức cúp máy.
Cô gọi điện thoại chỉ để chia sẻ hình ảnh đáng yêu của con mèo, gặp được việc gì vui vẻ người cô muốn chia sẻ đầu tiên là Chu Vọng, mà không phải chính mình, tựa như đứng ngay trước mặt cô, cũng không được cô chào hỏi.
Chu Ngự cất di động đi vào.
“Anh đặt tên cho mèo nhỏ là gì vậy?” Sở Dao ngẩng đầu lên hỏi hắn, trong mắt đầy ánh cười, đây là bộ dáng hắn chưa bao giờ gặp qua.
“Không có tên.” Chu Ngự nói.
“A? Vậy mọi ngày anh gọi nó như thế nào?” Sở Dao hỏi.
Ánh mắt Chu Ngự tránh đi rất nhanh, ngồi xổm xuống, vẫy tay: “ Lại đây.”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn đi qua, bộ dáng vui sướng mà vung vẩy cái đuôi nhỏ.
Sở Dao bị bộ dáng ngày của mèo nhỏ mà kinh ngạc.
“ Anh tốt gì cũng phải đặt cho nó một cái tên chứ.” Sở Dao vì mèo nhỏ mà cảm thấy bất mãn.
“Không nghĩ ra được, em gợi ý một cái tên đi.” Chu Ngự nói.
“Không được, dù sao cũng không phải là mèo của tôi.” Sở Dao không có hứng thú.
“Hôm khác đi.” Chu Ngự thấy cô đã không còn hứng thú với mèo nhỏ nữa, cũng không lưu lại trong tiệp nữa trực tiếp ôm mèo nhỏ đi..
Sở Dao cũng không mong đi chơi, liền cự tuyệt lời mời của Lý Hiểu Hiểu, cô đến cửa hàng của Châm Chức hỗ trợ, đây là người quen của Vương Ngọc Châu nên khi cô đến là được nhận luôn.
Thời tiết ngày càng nóng, lượng người thường tập chung đi vào buổi sáng hoặc là chạm vạng tối thẳng đến nửa đêm, vào kỳ nghỉ đơn đặt hàng cũng tăng nhiều lên.
Vương Ngọc Châu khéo tay, không làm quần áo, chỉ làm một ít chi tiết nhỏ, chủ yếu là để thích ứng dần dần về sau sẽ chuyển thành thợ chính, ngẫu nhiên cũng có khách muốn đặt may theo mẫu, lúc này cứ căn cứ vào tình huống mà thiết kế theo ý thích của khách.
Cửa hàng khai trương được mấy tháng, lượng khách ra vào cũng tương đối, gần đây cửa hàng mới lắp thêm điều hòa, mấy hôm nay thợ đang lắp ráp.
Vương Ngọc Châu bị thương đến xương cốt tuy rằng cũng không phải nặng, nhưng để khôi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải nửa tháng.
Sở Dao uống nước nghĩ lại những đơn hàng gần một tháng vừa rồi, sau đó hỏi: “ Mẹ, mấy ngày nay cha có trở về không?”
Vương Ngọc Châu đi vào trong phòng đang lắp điều hòa, không quay đầu lại trả lời: “ Mẹ cũng không biết, mấy ngày nay đều ở trong tiệm, chưa có về nhà.”
“Vâng.” Sở Dao gật gật đầu, từ trên bàn lấy một viên kẹo ăn, hương vị ngọt ngào.
“Tiểu Dao, trên đường đi tớ nhìn thấy một quán mới, nhưng vẫn chưa thấy mở cửa.” Lý Hiểu Hiểu rất có hứng thú, “ hôm nào chúng mình vào xem đi.”
“Không được a, cửa hàng kia chắc vừa mới mở, còn phải tu sửa, trang trí, đợi đến khai trương ít nhất cũng phải nửa năm.” Sở Dao lật xem mẫu hàng mới.
“Chúng ta cũng không thể đợi đến khai trương, sắp thi cuối cấp, nghe nói nhà trường chỉ cho nghỉ hè một tuần, càng đừng nói là nghỉ tết.” Lý Hiểu Hiểu ảo não, ngó đầu lại xem cùng.
“Vậy đợi thi xong rồi chúng mình đi, cũng không vội.” Sở Dao nhìn chằm chằm vào một tờ hàng mẫu đến xuất thần.
Đây là một cái váy màu lam tuyết, cổ áo đính thêm một cái nơ hình con bướm màu hồng nhạt.
Hàng mẫu của người đến đặt thường là hàng chuẩn đem đến, được sự cho phép mới bắt đầu bỏ ra chụp ảnh trưng bày làm hàng mẫu.
“Cái này rất đáng yêu a.” Lý Hiểu Hiểu cũng để ý tới một bộ, “ nhưng như thế nào chỉ có một bộ quần áo?”
Sở Dao chỉ chỉ ngón tay lên mặt, “ Này cũng rất tốt, làm xong cũng không có khách nào giống nhau.”
“Phải không, hy vọng tớ có vận khí tốt hôm nay có thể nhìn thấy mèo nhỏ mặc nó.” Lý Hiểu Hiểu nói, “ dì thật là khéo tay, nếu có thời gian tớ cũng muốn học tập tay nghề của dì.”
“ Được a, khi nào cháu tới dì cũng đều hoang nghênh.” Vương Ngọc Châu cười cười đi tới, nhìn nhìn: “ Quần áo ở đây toàn được để mấy tháng mới có người đến lấy, khách hàng chủ yếu là học sinh đang bận học hành, nhưng đều đã trả tiền rồi.”
“Phải không…” Sở Dao sờ sờ lên khóe môi nói.
“Tiểu Dao, con đi mua một ít kem về, hôm nay thật nóng, thợ nắp điều hòa cũng rất vất vả.” Vương Ngọc Châu nói.
Sở Dao: “Vâng.”
Đi không xa là có nhà bán đồ ăn vặt, Sở Dao cũng rất quen thuộc, thường xuyên mua đồ ở đây, người bán hàng cũng đều biết cô.
“Dao Dao, mẹ cháu lại muốn mua đồ gì à?” Ông chủ chào hỏi.
“Chú, cháu tới mua một hộp kem.” Sở Dao cười nói, lấy túi sách ra trả tiền liền chuẩn bị trở về.
“Nghe nói các cháu thi xong, liền được nghỉ.” ông chủ nói.
Sở Dao nói: “Cháu sắp phải thi lên lớp 12 cũng không được nghỉ nhiều.” Người không biết thường cảm thấy nghỉ đông và nghỉ hè là học sinh đều giống nhau được đi chơi không nghĩ là sắp sửa thi lên đại học là thời gian khó nhất, phải ôn tập thường xuyên, không được nghỉ ngơi.
“ Cháu ngoại của chú cũng sắp thi vào lớp 12, nhưng mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi, cũng không quản được.” thở dài một hơi, một bộ dáng không lên thân.
“Cháu nào có?”
Thình lình xuất hiện một giọng nam, thanh âm trầm khàn.
Sở Dao nghe tiếng nhìn lại, phía sau quầy là một thiếu niên đang nằm chân gác lên ghế, nghiêng đầu, chiếc quạt thổi làm sợi tóc hắn hỗn độn, cả người đều trong trạng thái thoải mãi thích ý.
Thiếu niên mở mắt ra, nhìn Sở Dao mở miệng cười hỏi, “Chào nha.”
Chu Ngự lười biếng dựa lưng vào ghế, hai con ngươi sáng trong, mang theo bộ dáng giảo hoạt thích ý nhìn cô.
“Anh, cũng ở chỗ này a?” Sở Dao có chút ngoài ý muốn.
Người này kỳ quái, như thế nào đi đầu cũng gặp được.
Buổi tối hôm đó có lẽ cô thực sự say rồi mới có thể tùy ý Chu Ngự dẫn đi ăn cơm, ăn xong lại còn ngang ngược muốn hắn cùng mình đi tản bộ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cũng không biết chính mình đã nói ra những gì, cũng không rõ ràng lắm Chu Ngự nghe xong biết được bao nhiêu.
Hiện giờ cô chỉ thấy Chu Ngự quả thự giống bọn lưu manh ở trường.
“Nha, các cháu quen nhau sao? Cháu trai này của chú thật sự là quá kém, khi cùng mẹ cháu nói chuyện mẹ cháu thường xuyên khen ngợi cháu, đâu giống như Chu Ngự, suốt ngày cà lơ phất phơ không có bộ dáng đàng hoàng.” Ông chủ thấy hai người quen nhau, càng phàn nàn nhiều hơn.
Thường xuyên qua lại của hàng của Châm Chức, Sở Dao cư nhiên lại không biết tiệm tạp hóa này lại là chú của Chu Ngự.
“Bạn học mà thôi.” Sở Dao nhàn nhạt nói, “Thúc thúc, cháu đi về trước.”
“Từ từ.” Chu Ngự đứng dậy, đem trong tay để lên bàn, “ Anh đi cùng em.”
Kỳ thật cũng chỉ có vài bước, cũng không có thời gian nói chuyện, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy sau lưng đi theo một nguồn nhiệt, thậm chí còn nóng hơn với mặt trời bên trên.
Rõ ràng hắn luôn là đi đằng sau mình, mà lại thường xuyên có thể xuất hiện trong tầm mắt.
Đi đến trong tiệm, cô mới biết là mình hiểu sai ý của hắn.
Chu Ngự kéo áo bên trong thò ra đầu con mèo Ragdoll.
Người này…… Như thế nào luôn thích đem mèo con nhét vào trong áo khoác.
“Dì, xin lỗi a, cháu hiện giờ mới đến lấy quần áo được.” Chu Ngự ôm mèo, đem nó đặt trên bàn nói.
“Ở chỗ này đây, để lâu cũng không sao, chính là cháu một năm sau mới đến lấy cũng được không đúng người dì cũng không đưa.” Vương Ngọc Châu vừa nói vừa tiễn thợ lắp điều hòa, rồi mở cửa phòng bên cạnh ra tìm đồ, “ Muốn thử luôn ở đây không.”
“Vâng.” Chu Ngự cầm lấy quần áo xem, “Còn rất đáng yêu.”
Vừa rồi đi mua Lý Hiểu Hiểu không đi cùng, đây là lần đầu Lý Hiểu Hiểu đi đến đây, cũng phải đi dạo xung quanh một buổi.
“Này không phải giống với hàng mẫu vừa rồi hay sao?” Lý Hiểu Hiểu thấy ảnh chụp quần áo, liền gọi Sở Dao tới xem.
Sở Dao vốn dĩ ngồi ở ghế trên, đợi Chu Ngự cầm đồ rồi rời đi nhanh chút, không nghĩ tới Lý Hiểu Hiểu lại gọi cô, rơi vào đường cùng cô liền đi đến ra.
“Này …… Thật là đẹp a Dao Dao,” khóe miệng Lý Hiểu Hiểu không tự giác mà nở nụ cười, búp bê bằng vải cũng không hấp dẫn được, theo tay người đang cầm nhìn lên xem, Lý Hiểu Hiểu kinh hô ra tiếng, “ Chu Ngự.”
Sở Dao kịp thời đi tới kéo góc áo Lý Hiểu Hiểu, cô nàng lập tức hiểu ý.
“Con mèo này thật đáng yêu a, mèo này là chủng loại gì vậy?” Lý Hiểu HIểu nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“ Mèo này rất quý giá, nhất định bộ đồ này là làm riêng cho mèo.” Vương Ngọc Châu cười nói, đưa bộ quần áo qua.
“Con mèo này có đôi mắt màu lam, thật là xinh đẹp.” Lý HIểu Hiểu thật sự thích con mèo này, ánh mắt vẫn đảo quanh con mèo, “ Tớ cũng muốn nuôi một con mèo như vậy, cậu có thể nói cho tớ biết con mèo này bao nhiêu tiền không?”
Chu Ngự nói giá tiền.
“ A, con mèo này kỳ thật cũng rất khó nuôi đi.” Lý Hiểu Hiểu vì mình không có tiền mà tìm lý do.
Sở Dao đứng một bên nghe bọn họ đối thoại, quả thật đều là đại gia, quần áo vừa sửa xong, liền cầm theo hoá đơn đến nói: “ chỉ cần ký tên vào đây là có thể mang đồ đi.”
“Được, Không phải còn muốn chụp ảnh sao?” Lý Hiểu Hiểu không rõ nguyên do, hỏi.
Sở Dao giật nhẹ khóe miệng, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm lại căng lên.
Sớm biết như thế, cô tình nguyện hôm nay ở trường học cũng không vì trốn mà phải trả giá như thế này.
“Đúng vậy, vội quá thiếu chút nữa là quên mất, cái này….” Vương Ngọc Châu liền đem tình hình thực tế giải thích một lần.
“Được, cháu rất vui lòng.” Chu Ngự vui mừng đáp ứng.
Sở Dao từ trong tay hắn tiếp nhận con mèo, trong lúc lơ đãng đụng vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, cũng không giống cô lại cảm thấy cực kỳ nóng.
Con mèo khi ở trong lòng cô không nghe lời như được Chu Ngự ôm, vùng vẫy trong lòng cô khi thì cọ quậy, khi thì vươn mong vốt ra, rồi lại thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm.
Sở Dao sợ ngứa, rụt cổ lại cố gắng giơ khoé miệng, tay vỗ vỗ trấn an con mèo nhỏ.
Sau một hồi con mèo nhỏ mới bằng lòng an tĩnh lại, con mèo nhỏ nhìn chằm chằm chiếc máy ảnh phía trước, đôi đồng tử mày xanh tức khắc trở lên sáng ngời có thần.
Chu Ngự cuối cùng mới cầm lấy chiếc điện thoại, đi ra xa vài bước, ánh mắt vẫn còn dừng lại ở chỗ cũ.
—— “Ba mới vừa đi.”
“Đã biết, thực mau trở về.” Chu Ngự cầm chiếc điện thoại, nhìn cô gái đang chơi cùng với mèo nhỏ trên ghế.
Tiếng lục lạc vang thanh thúy, tiếng vang này thuận thế đi thẳng vào trái tim của hắn.
—— “Trước không nói, anh có mang điện thoại đến không?”
“Điện thoại sao……?” Chu Ngự nhìn Sở Dao cầm lấy di động đặt ở bên tai.
Cô nhìn người đối diện hồi lâu cũng không có tiếp mà có chút mất mát, đôi môi lại lộ ra vài tia chờ mong.
“Là Sở Dao sao?” Chu Ngự hỏi.
Bên kia sửng sốt vài giây, không có đáp lại liền lập tức cúp máy.
Cô gọi điện thoại chỉ để chia sẻ hình ảnh đáng yêu của con mèo, gặp được việc gì vui vẻ người cô muốn chia sẻ đầu tiên là Chu Vọng, mà không phải chính mình, tựa như đứng ngay trước mặt cô, cũng không được cô chào hỏi.
Chu Ngự cất di động đi vào.
“Anh đặt tên cho mèo nhỏ là gì vậy?” Sở Dao ngẩng đầu lên hỏi hắn, trong mắt đầy ánh cười, đây là bộ dáng hắn chưa bao giờ gặp qua.
“Không có tên.” Chu Ngự nói.
“A? Vậy mọi ngày anh gọi nó như thế nào?” Sở Dao hỏi.
Ánh mắt Chu Ngự tránh đi rất nhanh, ngồi xổm xuống, vẫy tay: “ Lại đây.”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn đi qua, bộ dáng vui sướng mà vung vẩy cái đuôi nhỏ.
Sở Dao bị bộ dáng ngày của mèo nhỏ mà kinh ngạc.
“ Anh tốt gì cũng phải đặt cho nó một cái tên chứ.” Sở Dao vì mèo nhỏ mà cảm thấy bất mãn.
“Không nghĩ ra được, em gợi ý một cái tên đi.” Chu Ngự nói.
“Không được, dù sao cũng không phải là mèo của tôi.” Sở Dao không có hứng thú.
“Hôm khác đi.” Chu Ngự thấy cô đã không còn hứng thú với mèo nhỏ nữa, cũng không lưu lại trong tiệp nữa trực tiếp ôm mèo nhỏ đi..