Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Khí hậu điển hình ở thành phố S là nhiệt đới gió mùa, mùa đông vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo. Trình Hồng đeo một cặp kính đen, trên người là một cái áo khoác lông dáng rộng, dáng người nàng cao tỉ lệ chuẩn, đôi giày da cao tới gối, lúc bước đi vô cùng tiêu sái, nhưng vừa ra sân bay liền bị gió mạnh đập vào mặt đến run run, trợ lý nhanh chóng bước tới khoác áo cho nàng.
Thầm mắng một câu khí hậu thành phố S thật là quỷ quái, còn chưa lên xe đã nhận được điện thoại của trợ lý Trương. Trương Thao một mặt chân chó an ủi thân thể chủ tịch Trình, một bên ám chỉ tác phong ngu ngốc của Hạ tổng chỉ mê mỹ nhân không cần giang sơn. Trình Hồng vuốt vuốt mái tóc ngắn mới cắt của mình, môi đỏ mọng cong lên: "Vậy sao, để tôi đi xem thử."
Nàng rất muốn biết là người đẹp cỡ nào đã mê hoặc đứa con trai tính tình lãnh đạm nhiều năm của nàng tới thần hồn điên đảo.
Sáng sớm trong phòng không có tiếng động, nàng vào cửa lại ngoài ý muốn phát hiện trong kệ để giày chỗ hàng lang không có một đôi giày nữ nào, mở tủ giày nhìn xem cũng không có, nàng đang thắc mắc bỗng nhiên cảm thấy giày của con trai có hơi nhiều, trên tầng cao nhất còn để hai đôi giày thể thao cùng kiểu dáng, miễn cưỡng có thể hiểu là mang một đôi cất một đôi, nhưng Hạ Kiêu lại không có thói quen này, huống hồ nhìn đế giày thì đã biết là hai đôi đã được mang qua rồi. Trình Hồng híp mắt, đem hai đôi để chung một chỗ so sánh, quả nhiên có vấn đề.
Nàng cũng không vội đánh thức bọn họ, thản nhiên đi thư phòng xem giấy tờ.
Hạ Kiêu là bị tiếng đóng cửa đánh thức, trừ Diệp Chân ra thì người giữ chìa khóa chỉ có trợ lý Trương và mẹ hắn, hắn cứ nghĩ là Trương Thao đến đưa tài liệu, Diệp Chân nằm trong ngực hắn cử động hai cái, có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tối hôm qua cậu bị hắn bắt nạt rất lâu, Hạ Kiêu muốn để cậu ngủ nhiều một chút, vỗ nhẹ vai cậu dỗ cậu ngủ yên ổn mới đứng dậy xuống lầu.
Tùy ý khoác lên chiếc áo ngủ, thắt lưng bên hông cũng không thắt chặt, rộng rãi thoải mái, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng với một dấu răng mang ý nghĩa sâu xa trên đầu vai, vừa nhìn là biết hắn hôm qua đã làm chuyện không đứng đắn.
Trình Hồng vắt chân trêu tức nhìn con trai đang mang vẻ mặt khiếp sợ từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười đến ý vị thâm trường, cúi đầu khép hồ sơ lại: "Vị trên lầu còn chưa tỉnh sao? Hừm, răng miệng cũng rất chắc nhỉ."
Hạ Kiêu lập tức khép áo ngủ lại che khuất dấu răng của Diệp Chân khi cao trào cắn lên, không khí nhất thời có chút xấu hồ. Trình Hồng cầm tập hồ sơ đập đập trên cổ tay, giống như là hoàng đế khi đi vi hành đã nắm được chứng cứ ăn hối lộ của quan viên địa phương. Hạ Kiêu "khụ" một cái, bình tĩnh nói: "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên quay về?"
"Ừm con bận rộn - - nhiều việc, mẹ không được quay về giúp con sao?"
Hạ Kiêu im lặng không nói gì, hắn vốn định chờ hai ngày nữa tâm trạng của Diệp Chân ổn định lại sẽ đến công ty. Trương Thao vẫn đều đặn đưa tài liệu đến nhà, nhưng mà thái độ của Trình Hồng trong công việc trước nay vẫn luôn luôn khắc nghiệt, việc này lại liên quan đến Diệp Chân, hắn không biết nên giải thích từ đâu.
Trình Hồng cũng không định trách hắn, dù sao Hạ Kiêu trước nay vẫn luôn biết đúng mực, lần này nàng trở về chủ yếu cũng không phải vì chuyện của công ty, vẫy tay ý bảo con trai lại gần đây, nàng cười đến hết sức hiền lành: "Lần trước con nói đứa nhỏ hàng xóm kia, gọi là Diệp Chân ấy tìm đến, bây giờ nó ở đâu? Đã nhiều năm rồi mẹ chưa gặp lại nó. Mẹ nhớ rất rõ trước đây bộ dáng nó rất ngoan ngoãn, sao lại bị người ta bắt cóc?"
Hạ Kiêu không dự đoán được nàng lại đột nhiên hỏi tới Diệp Chân, ánh mắt như bà thím đầu thôn nhìn hắn chằm chằm, trong lòng hắn lộp bộp một chút, nghĩ: Em ấy còn có thể ở đâu được? Ngủ trên giường con trai của mẹ chứ đâu. Hắn có chút do dự không biết mở miệng như thế nào. Trình Hồng ở trong lòng hắn là một mũi tên lửa, lỡ như nàng không thể tiếp thu đồng tính luyến ái...Hạ Kiêu bực bội gãi gãi tóc.
"Nói chuyện đi." Trình Hồng không vui nhíu mày: "Chắc không phải là con không biết nó ở đâu chứ, tốt xấu gì thì trước đây nhà hai đứa cũng ở đối diện nhau, mẹ còn nhớ nó thích ăn kẹo hạnh nhân, đã đặc biệt trở lại Mỹ mua mang về đây."
Hạ Kiêu như có chút đăm chiêu gật gật đầu, nói nhớ rõ, âm thầm may mắn nàng còn rất thích Diệp Chân, nếu nói dối thì sớm muộn gì cũng không thể gạt được, không bằng cứ đơn giản thẳng thắng nói ra, hắn thả nhẹ giọng, cố gắng làm cho giọng nói mình tự nhiên: "Mẹ, em ấy ngủ ở trên lầu."
Trình Hồng có hơi sửng sốt, còn chưa phản ứng lại được, xác nhận lại lần nữa: "Con nói ai?"
Mặt Hạ Kiêu không chút thay đổi, đè thấp giọng: "Diệp Chân..."
Trình Hồng đứng lên, đôi môi đỏ mọng khép mở, giống như là một miệng núi lửa phun trào: "Sao nó lại ở trên lầu? Ngủ phòng khách sao?"
Cơ bắp Hạ Kiêu căng thẳng: "Không, trong phòng con, trên giường con. Mẹ, con...đã thượng em ấy rồi."
Không khí cứng ngắc trong chớp mắt, sấp văn kiện ngay lập tức đập lên đầu hắn. Hạ Kiêu nhanh chóng đưa tay lên ngăn lại, hai ba cái bị mẹ hắn đuổi theo đánh, một bên đánh một bên mắng: "Con đúng là có năng lực mà, chuyện công ty thì không lo xử lý, còn học theo người khác thượng đàn ông, con nói đi! Con chơi ai không chơi, lại chọc tới nó? Có phải con thấy bộ dáng nó dễ bị bắt nạt không hả, con còn dám trốn, có phải con cưỡng ép nó không?..."
"Không phải, mẹ, nghe con giải thích đã, đừng đánh...Mẹ..."
Trình Hồng tuy là nữ, nhưng nói đến đánh nhau thì không thua bất cứ một nam nhân nào, Taekwondo của Hạ Kiêu chính là do nàng dạy, một đánh một trốn, Hạ Kiêu trừ việc sức lực mạnh hơn thì không thể chiếm được chút tiện nghi nào, bên trong thư phòng nhất thời gà bay chó sủa.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Hạ Kiêu lấy lại phản ứng trước, nhìn cánh cửa dừng lại động tác, cánh tay Trình Hồng nhất thời không thu lực kịp, tập văn kiện dày một cục đập trên đầu vai hắn, đau đến hắn chau mày há miệng hít khí, sau đó người đứng ở cửa kia liền vội vội vàng vàng chạy đến, hai chân chạy rất gấp nhưng mỗi bước chân lại không lớn.
Tiến lên dùng cánh tay che chở bả vai Hạ, Kiêu, Diệp Chân đứng chắn giữa hai người ngoan ngoãn cầu xin: "Dì à...Dì đừng đánh anh ấy, có chuyện gì cứ từ từ nói nha."
Tuy đã tám năm không gặp, nhưng mặt mũi cũng không thay đổi bao nhiêu, Trình Hồng bị tiếng "dì" mang theo cẩn thận của cậu gọi đến tim mềm ra, nào còn muốn đánh con trai nữa, khép tập văn kiện lại liền một phen ôm chặt đứa nhỏ đáng thương mà mình luôn nhớ mong. Mặt mũi Diệp Chân trời sinh có vẻ nhu thuận mềm mại, đã qua sinh nhật hai mươi ba tuổi nhưng vẫn còn mang nét trẻ con, khuôn mặt trắng nõn mềm mại chọc người xoa nắn, một đôi mắt to đen lúng liếng luôn mang theo một tầng hơi nước.
Từ lần đầu tiên gặp cậu, Trình Hồng đã ước gì cậu có thể là con trai ruột của mình, lôi kéo cậu ngồi trên ghế sô pha, thấy cậu có chút ngại ngùng, còn liên tục quay đầu lo lắng nhìn Hạ Kiêu, nàng liền hạ giọng ôn nhu nói chuyện với cậu: "Dì không đánh nó, chỉ là thấy nó gần đây có hơi lộn xộn nên mới dạy dỗ một chút. Đúng không, Hạ Kiêu ---?"
Hạ Kiêu: "Ha ha."
Xem ra hắn đã lo lắng vô ích rồi, vốn đang sợ nàng sẽ bởi vì phản đối đồng tính luyến ái mà không thích Diệp Chân, ai ngờ nàng trước tiên lại nghĩ là hắn cưỡng bức Diệp Chân, nhất thời trong lòng không biết là cái tư vị gì, cứ luôn có cảm giác, nếu lúc mẹ hắn mang thai có thể chọn con trai thì mẹ hắn chắc chắn sẽ chọn Diệp Chân, quăng con trai ruột là hắn sang một bên.
Đêm qua làm có hơi nặng, trên cổ trên xương quai xanh của Diệp Chân hiện đầy dấu hôn, cậu gấp gáp xuống lầu nên trên người chỉ có một bộ áo ngủ rộng rãi, phát hiện ánh mắt của Trình Hồng lưu luyến trên cổ mình, cậu xấu hổ hai má đỏ bừng, giống như đà điểu mà cúi đầu muốn dùng cằm che đi vài dấu vết tình dục kia.
Hạ Kiêu nhìn mà buồn cười, đè vai cậu nhắc nhở: "Mẹ anh đã biết chuyện của chúng ta."
Diệp Chân sửng sốt, mắt nhìn dì Trình, càng thêm xấu hổ.
"Chân Chân." Trình Hồng nhìn thằng con trai đứng phía sau sô pha đang xem kịch vui, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Diệp Chân, khôi phục tươi cười, ôn nhu nói: "Nói cho dì nghe, có phải là Hạ Kiêu cưỡng ép con ở bên nó hay không? Con đừng sợ, nó thật sự rất xấu xa, nếu con không muốn, dì nhất định sẽ làm chỗ dựa cho con."
Hạ Kiêu bất đắc dĩ, nhịn không được oán giận: "Mẹ..."
Trình Hồng:"Con im miệng."
Diệp Chân khẩn trương đến mức mồ hôi đầy tay, đối diện với đôi mắt rất giống Hạ Kiêu của nàng, lúc không cười chân mày có hơi nhướn lên, có vẻ sắc bén uy nghiêm, nhưng đôi mắt như vậy khi cười rộ lên lại tràn ngập bao dung và sủng nịch, phá lệ làm cho người khác an tâm, tựa như dưới cánh chim to lớn luôn có một lớp lông tơ mềm mại, lúc niên thiếu cũng chính là loại trái ngược này làm cho Diệp Chân chìm sâu vào trong đôi mắt của Hạ Kiêu, hung dữ nhưng ngập tràn nhiệt tình lại ấm áp.
"Không có người ép con." Diệp Chân lắc đầu, mặt đỏ lên, nhìn nhìn Hạ Kiêu lấy thêm can đảm: "Dì, con thích Hạ Kiêu...Con có thể ở bên anh ấy không?"
Bị đôi mắt giống như nai con của Diệp Chân nhìn chằm chằm, cho dù trong lòng Trình Hồng có muôn vàn không tha cũng chỉ có thể đồng ý.
Chỉ là đáng tiếc một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy lại tiện nghi cho tên nhóc Hạ Kiêu kia, nàng sợ Hạ Kiêu sẽ bắt nạt cậu, còn đang muốn lải nhải nhắc nhở vài câu, Hạ Kiêu đã đem dép lê tới tự mình nửa quỳ xuống mang vào cho Diệp Chân. Cậu luống cuống tay chân kéo hắn đứng lên, thẹn thùng đến nỗi cái trán đã nóng sắp bốc hơi.
Nàng tức giận đá đứa con trai đang làm vẻ mặt ta đây một cái: "Con cũng đừng có giả vờ làm người chồng ba tốt trước mặt mẹ, về sau nếu để mẹ nghe được Diệp Chân oán giận con một câu, con cứ chờ xem."
Xong việc, Trình Hồng xách con trai vào trong thư phòng dạy dỗ một lần nữa, Hạ Kiêu tất nhiên sẽ không có câu oán hận nào, có thể xuất quỹ thuận lợi như vậy đã là chuyện vui ngoài ý muốn. Chỉ là Trình Hồng vẫn luôn thở dài, đối với chuyện bảo bối ngoan ngoãn kia bị Hạ Kiêu dụ tới trong tay rất là bất mãn.
Hạ Kiêu an ủi nàng: "Mẹ, không phải Diệp Chân trở thành con dâu của mẹ tốt hơn nhiều lần so với thành con rể nhà người ta sao? Mẹ nghĩ mà xem, hiện tại em ấy chính là người nhà chúng ta, không phải đồng nghĩa là mẹ có thêm một người con trai sao?"
Trình Hồng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vui vẻ.
- --------------
Edior: Hạ tổng, đây người ta gọi là lươn lẹo đấy =)))
Thầm mắng một câu khí hậu thành phố S thật là quỷ quái, còn chưa lên xe đã nhận được điện thoại của trợ lý Trương. Trương Thao một mặt chân chó an ủi thân thể chủ tịch Trình, một bên ám chỉ tác phong ngu ngốc của Hạ tổng chỉ mê mỹ nhân không cần giang sơn. Trình Hồng vuốt vuốt mái tóc ngắn mới cắt của mình, môi đỏ mọng cong lên: "Vậy sao, để tôi đi xem thử."
Nàng rất muốn biết là người đẹp cỡ nào đã mê hoặc đứa con trai tính tình lãnh đạm nhiều năm của nàng tới thần hồn điên đảo.
Sáng sớm trong phòng không có tiếng động, nàng vào cửa lại ngoài ý muốn phát hiện trong kệ để giày chỗ hàng lang không có một đôi giày nữ nào, mở tủ giày nhìn xem cũng không có, nàng đang thắc mắc bỗng nhiên cảm thấy giày của con trai có hơi nhiều, trên tầng cao nhất còn để hai đôi giày thể thao cùng kiểu dáng, miễn cưỡng có thể hiểu là mang một đôi cất một đôi, nhưng Hạ Kiêu lại không có thói quen này, huống hồ nhìn đế giày thì đã biết là hai đôi đã được mang qua rồi. Trình Hồng híp mắt, đem hai đôi để chung một chỗ so sánh, quả nhiên có vấn đề.
Nàng cũng không vội đánh thức bọn họ, thản nhiên đi thư phòng xem giấy tờ.
Hạ Kiêu là bị tiếng đóng cửa đánh thức, trừ Diệp Chân ra thì người giữ chìa khóa chỉ có trợ lý Trương và mẹ hắn, hắn cứ nghĩ là Trương Thao đến đưa tài liệu, Diệp Chân nằm trong ngực hắn cử động hai cái, có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tối hôm qua cậu bị hắn bắt nạt rất lâu, Hạ Kiêu muốn để cậu ngủ nhiều một chút, vỗ nhẹ vai cậu dỗ cậu ngủ yên ổn mới đứng dậy xuống lầu.
Tùy ý khoác lên chiếc áo ngủ, thắt lưng bên hông cũng không thắt chặt, rộng rãi thoải mái, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng với một dấu răng mang ý nghĩa sâu xa trên đầu vai, vừa nhìn là biết hắn hôm qua đã làm chuyện không đứng đắn.
Trình Hồng vắt chân trêu tức nhìn con trai đang mang vẻ mặt khiếp sợ từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười đến ý vị thâm trường, cúi đầu khép hồ sơ lại: "Vị trên lầu còn chưa tỉnh sao? Hừm, răng miệng cũng rất chắc nhỉ."
Hạ Kiêu lập tức khép áo ngủ lại che khuất dấu răng của Diệp Chân khi cao trào cắn lên, không khí nhất thời có chút xấu hồ. Trình Hồng cầm tập hồ sơ đập đập trên cổ tay, giống như là hoàng đế khi đi vi hành đã nắm được chứng cứ ăn hối lộ của quan viên địa phương. Hạ Kiêu "khụ" một cái, bình tĩnh nói: "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên quay về?"
"Ừm con bận rộn - - nhiều việc, mẹ không được quay về giúp con sao?"
Hạ Kiêu im lặng không nói gì, hắn vốn định chờ hai ngày nữa tâm trạng của Diệp Chân ổn định lại sẽ đến công ty. Trương Thao vẫn đều đặn đưa tài liệu đến nhà, nhưng mà thái độ của Trình Hồng trong công việc trước nay vẫn luôn luôn khắc nghiệt, việc này lại liên quan đến Diệp Chân, hắn không biết nên giải thích từ đâu.
Trình Hồng cũng không định trách hắn, dù sao Hạ Kiêu trước nay vẫn luôn biết đúng mực, lần này nàng trở về chủ yếu cũng không phải vì chuyện của công ty, vẫy tay ý bảo con trai lại gần đây, nàng cười đến hết sức hiền lành: "Lần trước con nói đứa nhỏ hàng xóm kia, gọi là Diệp Chân ấy tìm đến, bây giờ nó ở đâu? Đã nhiều năm rồi mẹ chưa gặp lại nó. Mẹ nhớ rất rõ trước đây bộ dáng nó rất ngoan ngoãn, sao lại bị người ta bắt cóc?"
Hạ Kiêu không dự đoán được nàng lại đột nhiên hỏi tới Diệp Chân, ánh mắt như bà thím đầu thôn nhìn hắn chằm chằm, trong lòng hắn lộp bộp một chút, nghĩ: Em ấy còn có thể ở đâu được? Ngủ trên giường con trai của mẹ chứ đâu. Hắn có chút do dự không biết mở miệng như thế nào. Trình Hồng ở trong lòng hắn là một mũi tên lửa, lỡ như nàng không thể tiếp thu đồng tính luyến ái...Hạ Kiêu bực bội gãi gãi tóc.
"Nói chuyện đi." Trình Hồng không vui nhíu mày: "Chắc không phải là con không biết nó ở đâu chứ, tốt xấu gì thì trước đây nhà hai đứa cũng ở đối diện nhau, mẹ còn nhớ nó thích ăn kẹo hạnh nhân, đã đặc biệt trở lại Mỹ mua mang về đây."
Hạ Kiêu như có chút đăm chiêu gật gật đầu, nói nhớ rõ, âm thầm may mắn nàng còn rất thích Diệp Chân, nếu nói dối thì sớm muộn gì cũng không thể gạt được, không bằng cứ đơn giản thẳng thắng nói ra, hắn thả nhẹ giọng, cố gắng làm cho giọng nói mình tự nhiên: "Mẹ, em ấy ngủ ở trên lầu."
Trình Hồng có hơi sửng sốt, còn chưa phản ứng lại được, xác nhận lại lần nữa: "Con nói ai?"
Mặt Hạ Kiêu không chút thay đổi, đè thấp giọng: "Diệp Chân..."
Trình Hồng đứng lên, đôi môi đỏ mọng khép mở, giống như là một miệng núi lửa phun trào: "Sao nó lại ở trên lầu? Ngủ phòng khách sao?"
Cơ bắp Hạ Kiêu căng thẳng: "Không, trong phòng con, trên giường con. Mẹ, con...đã thượng em ấy rồi."
Không khí cứng ngắc trong chớp mắt, sấp văn kiện ngay lập tức đập lên đầu hắn. Hạ Kiêu nhanh chóng đưa tay lên ngăn lại, hai ba cái bị mẹ hắn đuổi theo đánh, một bên đánh một bên mắng: "Con đúng là có năng lực mà, chuyện công ty thì không lo xử lý, còn học theo người khác thượng đàn ông, con nói đi! Con chơi ai không chơi, lại chọc tới nó? Có phải con thấy bộ dáng nó dễ bị bắt nạt không hả, con còn dám trốn, có phải con cưỡng ép nó không?..."
"Không phải, mẹ, nghe con giải thích đã, đừng đánh...Mẹ..."
Trình Hồng tuy là nữ, nhưng nói đến đánh nhau thì không thua bất cứ một nam nhân nào, Taekwondo của Hạ Kiêu chính là do nàng dạy, một đánh một trốn, Hạ Kiêu trừ việc sức lực mạnh hơn thì không thể chiếm được chút tiện nghi nào, bên trong thư phòng nhất thời gà bay chó sủa.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Hạ Kiêu lấy lại phản ứng trước, nhìn cánh cửa dừng lại động tác, cánh tay Trình Hồng nhất thời không thu lực kịp, tập văn kiện dày một cục đập trên đầu vai hắn, đau đến hắn chau mày há miệng hít khí, sau đó người đứng ở cửa kia liền vội vội vàng vàng chạy đến, hai chân chạy rất gấp nhưng mỗi bước chân lại không lớn.
Tiến lên dùng cánh tay che chở bả vai Hạ, Kiêu, Diệp Chân đứng chắn giữa hai người ngoan ngoãn cầu xin: "Dì à...Dì đừng đánh anh ấy, có chuyện gì cứ từ từ nói nha."
Tuy đã tám năm không gặp, nhưng mặt mũi cũng không thay đổi bao nhiêu, Trình Hồng bị tiếng "dì" mang theo cẩn thận của cậu gọi đến tim mềm ra, nào còn muốn đánh con trai nữa, khép tập văn kiện lại liền một phen ôm chặt đứa nhỏ đáng thương mà mình luôn nhớ mong. Mặt mũi Diệp Chân trời sinh có vẻ nhu thuận mềm mại, đã qua sinh nhật hai mươi ba tuổi nhưng vẫn còn mang nét trẻ con, khuôn mặt trắng nõn mềm mại chọc người xoa nắn, một đôi mắt to đen lúng liếng luôn mang theo một tầng hơi nước.
Từ lần đầu tiên gặp cậu, Trình Hồng đã ước gì cậu có thể là con trai ruột của mình, lôi kéo cậu ngồi trên ghế sô pha, thấy cậu có chút ngại ngùng, còn liên tục quay đầu lo lắng nhìn Hạ Kiêu, nàng liền hạ giọng ôn nhu nói chuyện với cậu: "Dì không đánh nó, chỉ là thấy nó gần đây có hơi lộn xộn nên mới dạy dỗ một chút. Đúng không, Hạ Kiêu ---?"
Hạ Kiêu: "Ha ha."
Xem ra hắn đã lo lắng vô ích rồi, vốn đang sợ nàng sẽ bởi vì phản đối đồng tính luyến ái mà không thích Diệp Chân, ai ngờ nàng trước tiên lại nghĩ là hắn cưỡng bức Diệp Chân, nhất thời trong lòng không biết là cái tư vị gì, cứ luôn có cảm giác, nếu lúc mẹ hắn mang thai có thể chọn con trai thì mẹ hắn chắc chắn sẽ chọn Diệp Chân, quăng con trai ruột là hắn sang một bên.
Đêm qua làm có hơi nặng, trên cổ trên xương quai xanh của Diệp Chân hiện đầy dấu hôn, cậu gấp gáp xuống lầu nên trên người chỉ có một bộ áo ngủ rộng rãi, phát hiện ánh mắt của Trình Hồng lưu luyến trên cổ mình, cậu xấu hổ hai má đỏ bừng, giống như đà điểu mà cúi đầu muốn dùng cằm che đi vài dấu vết tình dục kia.
Hạ Kiêu nhìn mà buồn cười, đè vai cậu nhắc nhở: "Mẹ anh đã biết chuyện của chúng ta."
Diệp Chân sửng sốt, mắt nhìn dì Trình, càng thêm xấu hổ.
"Chân Chân." Trình Hồng nhìn thằng con trai đứng phía sau sô pha đang xem kịch vui, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Diệp Chân, khôi phục tươi cười, ôn nhu nói: "Nói cho dì nghe, có phải là Hạ Kiêu cưỡng ép con ở bên nó hay không? Con đừng sợ, nó thật sự rất xấu xa, nếu con không muốn, dì nhất định sẽ làm chỗ dựa cho con."
Hạ Kiêu bất đắc dĩ, nhịn không được oán giận: "Mẹ..."
Trình Hồng:"Con im miệng."
Diệp Chân khẩn trương đến mức mồ hôi đầy tay, đối diện với đôi mắt rất giống Hạ Kiêu của nàng, lúc không cười chân mày có hơi nhướn lên, có vẻ sắc bén uy nghiêm, nhưng đôi mắt như vậy khi cười rộ lên lại tràn ngập bao dung và sủng nịch, phá lệ làm cho người khác an tâm, tựa như dưới cánh chim to lớn luôn có một lớp lông tơ mềm mại, lúc niên thiếu cũng chính là loại trái ngược này làm cho Diệp Chân chìm sâu vào trong đôi mắt của Hạ Kiêu, hung dữ nhưng ngập tràn nhiệt tình lại ấm áp.
"Không có người ép con." Diệp Chân lắc đầu, mặt đỏ lên, nhìn nhìn Hạ Kiêu lấy thêm can đảm: "Dì, con thích Hạ Kiêu...Con có thể ở bên anh ấy không?"
Bị đôi mắt giống như nai con của Diệp Chân nhìn chằm chằm, cho dù trong lòng Trình Hồng có muôn vàn không tha cũng chỉ có thể đồng ý.
Chỉ là đáng tiếc một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy lại tiện nghi cho tên nhóc Hạ Kiêu kia, nàng sợ Hạ Kiêu sẽ bắt nạt cậu, còn đang muốn lải nhải nhắc nhở vài câu, Hạ Kiêu đã đem dép lê tới tự mình nửa quỳ xuống mang vào cho Diệp Chân. Cậu luống cuống tay chân kéo hắn đứng lên, thẹn thùng đến nỗi cái trán đã nóng sắp bốc hơi.
Nàng tức giận đá đứa con trai đang làm vẻ mặt ta đây một cái: "Con cũng đừng có giả vờ làm người chồng ba tốt trước mặt mẹ, về sau nếu để mẹ nghe được Diệp Chân oán giận con một câu, con cứ chờ xem."
Xong việc, Trình Hồng xách con trai vào trong thư phòng dạy dỗ một lần nữa, Hạ Kiêu tất nhiên sẽ không có câu oán hận nào, có thể xuất quỹ thuận lợi như vậy đã là chuyện vui ngoài ý muốn. Chỉ là Trình Hồng vẫn luôn thở dài, đối với chuyện bảo bối ngoan ngoãn kia bị Hạ Kiêu dụ tới trong tay rất là bất mãn.
Hạ Kiêu an ủi nàng: "Mẹ, không phải Diệp Chân trở thành con dâu của mẹ tốt hơn nhiều lần so với thành con rể nhà người ta sao? Mẹ nghĩ mà xem, hiện tại em ấy chính là người nhà chúng ta, không phải đồng nghĩa là mẹ có thêm một người con trai sao?"
Trình Hồng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vui vẻ.
- --------------
Edior: Hạ tổng, đây người ta gọi là lươn lẹo đấy =)))