Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Trình Hồng canh đúng thời gian gọi điện thoại cho Hạ Kiêu, dặn dò hắn sắp xếp quần áo cho tốt, tuần sau nàng sẽ tự mình về nước đón hắn qua B Thành chúc thọ lão gia.
"Dạ...Vâng..."
Hạ Kiêu lười biếng ngồi trên sô pha, vừa xem tin tức truyền hình vừa nghe mẹ hắn nói, vô cùng qua loa đáp ứng, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng được một lúc lâu, hắn có chút lo lắng Diệp Chân sẽ ngủ gục ở trong đó, quay đầu gọi: "Diệp Chân! Cậu không sao chứ?"
"Em đang mặc quần áo..."
Trình Hồng ngừng lại, lập tức truy hỏi con trai: "Ôi chao, trong nhà còn có khách à? Bây giờ bên đó đã rất muộn rồi đi, Kiêu Kiêu, con mau dẫn người ta về nhà, hai đứa vẫn còn nhỏ, biết chưa?"
Hạ Kiêu bất đắc dĩ bóp trán, vô cùng ghét bỏ hành vi nói bóng nói gió của mẹ hắn: "Mẹ...Đó là đứa nhóc hàng xóm, mẹ nghĩ gì vậy? Cậu ấy quên mang chìa khóa, không về nhà được."
"À ~ ~ vậy thì tốt rồi, con cũng đừng có khó ở đấy, đừng bắt nạt hàng xóm."
"Con...Con bắt nạt cậu ấy lúc nào?"
Trình Hồng hừ lạnh: "Mẹ là mẹ con, mẹ còn không hiểu con sao? Hồi trước chẳng phải là con đánh nhau với người khác mới phải chuyển trường sao..."
Hạ Kiêu nghe mẹ hắn lật lại chuyện cũ, không ngừng trào phúng hắn, nhất thời không phản bác được, tính tình trước kia của hắn quả thật rất không tốt, ở B thành, hắn không những đánh nhau với nam sinh trong trường, mà còn gây nhau với học sinh trường khác, thường xuyên đánh nhau làm cho hắn trở thành đối thủ của bọn họ, không ngừng tìm hắn gây phiền phức, hắn chỉ có thể đánh đến khi nào bọn họ chịu phục mới im lặng được.
Thường xuyên ra tay tàn nhẫn, tính tình có thể tốt được sao?
Lại nói, ai bảo những người đó cứ thích khiêu khích hắn chứ, đã nói là bọn họ không đánh lại rồi nhưng vẫn cứ cố chấp, đúng là có bệnh!
Nhưng mà từ khi chuyển tới Y trung ở C thành, có lẽ là do người phương Nam chỉ thích cãi nhau, không đến nỗi bất đắc dĩ thì sẽ không động thủ? Trừ vài lần che chở cho quỷ thích khóc, quả thật là đã lâu rồi hắn không đánh nhau, Hạ Kiêu nghĩ nghĩ, chắc là cũng không có cơ hội làm phiền hắn nhỉ, hắn tới trường hay về nhà đều là cùng Diệp Chân, cái quả hồng mềm này mới chỉ bị mắng một câu mà đã khóc nửa ngày rồi, sao có thể đánh hắn?
Cửa phòng tắm phía sau mở ra, sau đó vang lên vài âm thanh "lạch bạch", Hạ Kiêu còn chưa kịp phản ứng, Diệp Chân đã bổ nhào vào trên người hắn, đứa nhóc này giống như là quả bóng tròn lăn tới làm sô pha cũng muốn lật ngược, Hạ Kiêu dùng một tay cố định, một tay vội vàng đỡ lấy cậu, may mà động tác hắn nhanh nhẹn nếu không thì cái đầu ướt sũng của Diệp Chân đã đập vào trên mũi hắn rồi.
Người đầu sỏ còn đang cười khúc khích, khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng hồng nằm trên vai hắn, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương sữa tắm thoang thoảng.
Hạ Kiêu nheo mắt: "Mẹ, không nói nữa, con muốn dạy dỗ đứa nhóc hàng xóm này một chút, lúc về nước mẹ nhớ mang cho con vài loại kẹo sữa hay hạnh nhân gì đó nhé, cúp đây."
Vứt di động sang một bên, hắn dùng tay nhấc người Diệp Chân lên, hai chân cách xa mặt đất, trong mắt tràn ngập uy hiếp: "Cậu có muốn thử cảm giác bị đập không hả?"
"A - - - em không muốn, em không muốn."
Diệp Chân dùng sức ôm chặt cổ hắn, trong giọng nói lại mang theo một chút phấn khích, rõ ràng là không có nửa điểm hối cải, cậu dùng chân đạp loạn xạ trên sô pha, cười hì hì nói: "Ca ca, đừng ném em, em biết sai rồi..."
"Cậu nhận sai cũng nhanh đấy chứ, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu không có chút ý muốn sửa đổi hả?"
Không nghĩ tới quỷ thích khóc lại thành thật gật đầu, làm một bộ đương nhiên: "Em không phải cố ý muốn phá anh, em chỉ muốn giỡn với anh một chút, anh tức giận như vậy làm gì, sao anh lại dễ tức giận như vậy chứ? Mẹ em tức giận đều phải uống thuốc, cho nên anh đừng tức giận nha."
Hạ Kiêu quả thực giận đến dở khóc dở cười, đây là cái lí luận gì? Lá gan của quỷ thích khóc đúng là càng ngày càng lớn, xem ra không dạy dỗ cậu một chút là không được, đang muốn ném cậu lên sô pha, đôi môi ướt át mềm mại lại dán lên khuôn mặt hắn, Diệp Chân thân mật ôm cổ hắn: "Em thích ca ca, không muốn ca ca bị ốm."
Đột nhiên trong lòng Hạ Kiêu run lên, nếu là lúc trước, hắn chỉ coi Diệp Chân là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cậu nói thích hắn đơn giản chỉ là vì được hắn che chở nên sùng bái mà thôi, nhưng hiện tại... Hắn đẩy Diệp Chân ra, phiền muộn đến mức không cười nổi nữa: "Cậu biết thích là gì không? Cái cậu thích cũng thật nhiều, ngay cả một chiếc lá phong hay một viên kẹo cậu cũng thích."
"Không phải mà..." Diệp Chân muốn kéo tay hắn lại bị hắn né tránh, hoang mang rối loạn không ngừng giải thích: "Em thích ca ca, so với đường và chiếc lá còn thích hơn nhiều."
Hạ Kiêu nhíu đôi mày rậm, chỉ cảm thấy càng thêm vô lực, hắn không có cách nào giảng giải tình yêu là gì với một đứa nhỏ, huống chi loại thích này lại là quan hệ đồng tính, bạn học của hắn coi việc làm gay là một việc ghê tởm buồn nôn, biến thái. Hắn không thể làm liên lụy tới Diệp Chân.
Không nhìn tới biểu tình ủy khuất của quỷ thích khóc, hắn cầm di động gọi cho Lý Tinh Vũ, vừa thông được hắn liền gọn gàng dứt khoát hẹn: "Lý Tinh Vũ, hôm nay không phải cậu mới nói là muốn tới công viên giải trí chơi sao, ngày mai chúng ta đi...Được...Cậu cũng ngủ sớm một chút...Hẹn gặp lại."
"Ca ca...Ô..." Diệp Chân ngay lập tức òa khóc.
Hạ Kiêu không ngừng đẩy đẩy đứa nhỏ đang muốn ôm cánh tay hắn, lạnh mặt nói: "Khóc cái gì? Tôi đã nói với cậu rồi, không được hở chút là khóc, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn thích khóc hơn cả mấy cô gái nhỏ, có biết xấu hổ hay không hả?"
Diệp Chân liều mạng lắc đầu, khóc càng ngày càng thảm: "Ô...Em không muốn ca ca tìm bạn gái."
"Sao tôi lại không được tìm bạn gái? Tôi thích cô ta, ngày mai còn muốn đi hẹn hò với cô ta."
"Ô ô..."
Diệp Chân lau lau nước mắt, làm cho tay áo cũng ướt đẫm, cậu khóc đã lâu, đáng tiếc Hạ Kiêu không để ý tới cậu, mãi cho tới khuya đôi mắt cậu sưng đỏ như quả hạch đào, trong cổ họng không nhịn được tiếng thút thít.
Hạ Kiêu pha cho cậu một cốc nước thuốc ấm, bắt cậu đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, Diệp Chân thật cẩn thận mà xê dịch tới gối đầu hắn, chơi xấu uy hiếp: "Em không ngủ được, trừ phi ngày mai...cùng ca ca cùng đi...hẹn hò."
Hạ Kiêu bắt đầu hối hận việc nói cho đứa nhóc này chuyện hắn có bạn gái, đây không phải là có bệnh thần kinh sao, làm gì có ai mang theo đứa nhỏ hàng xóm đi hẹn hò?
Nhưng hắn lại thật sự có chút đau lòng Diệp Chân, đành phải nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu giúp cậu thuận khí: "Lần sau có thời gian sẽ dẫn cậu đi khu vui chơi, ngày mai thì không được."
"Oa a a - - - ô ô..."
"...Phiền chết, đi đi đi, ngày mai dẫn cậu đi cùng! Cậu mà còn khóc nữa tôi thật sự đánh cậu đó."
Diệp Chân lập tức ngừng khóc, đánh cái nấc cụt: "...Vâng."
"Dạ...Vâng..."
Hạ Kiêu lười biếng ngồi trên sô pha, vừa xem tin tức truyền hình vừa nghe mẹ hắn nói, vô cùng qua loa đáp ứng, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng được một lúc lâu, hắn có chút lo lắng Diệp Chân sẽ ngủ gục ở trong đó, quay đầu gọi: "Diệp Chân! Cậu không sao chứ?"
"Em đang mặc quần áo..."
Trình Hồng ngừng lại, lập tức truy hỏi con trai: "Ôi chao, trong nhà còn có khách à? Bây giờ bên đó đã rất muộn rồi đi, Kiêu Kiêu, con mau dẫn người ta về nhà, hai đứa vẫn còn nhỏ, biết chưa?"
Hạ Kiêu bất đắc dĩ bóp trán, vô cùng ghét bỏ hành vi nói bóng nói gió của mẹ hắn: "Mẹ...Đó là đứa nhóc hàng xóm, mẹ nghĩ gì vậy? Cậu ấy quên mang chìa khóa, không về nhà được."
"À ~ ~ vậy thì tốt rồi, con cũng đừng có khó ở đấy, đừng bắt nạt hàng xóm."
"Con...Con bắt nạt cậu ấy lúc nào?"
Trình Hồng hừ lạnh: "Mẹ là mẹ con, mẹ còn không hiểu con sao? Hồi trước chẳng phải là con đánh nhau với người khác mới phải chuyển trường sao..."
Hạ Kiêu nghe mẹ hắn lật lại chuyện cũ, không ngừng trào phúng hắn, nhất thời không phản bác được, tính tình trước kia của hắn quả thật rất không tốt, ở B thành, hắn không những đánh nhau với nam sinh trong trường, mà còn gây nhau với học sinh trường khác, thường xuyên đánh nhau làm cho hắn trở thành đối thủ của bọn họ, không ngừng tìm hắn gây phiền phức, hắn chỉ có thể đánh đến khi nào bọn họ chịu phục mới im lặng được.
Thường xuyên ra tay tàn nhẫn, tính tình có thể tốt được sao?
Lại nói, ai bảo những người đó cứ thích khiêu khích hắn chứ, đã nói là bọn họ không đánh lại rồi nhưng vẫn cứ cố chấp, đúng là có bệnh!
Nhưng mà từ khi chuyển tới Y trung ở C thành, có lẽ là do người phương Nam chỉ thích cãi nhau, không đến nỗi bất đắc dĩ thì sẽ không động thủ? Trừ vài lần che chở cho quỷ thích khóc, quả thật là đã lâu rồi hắn không đánh nhau, Hạ Kiêu nghĩ nghĩ, chắc là cũng không có cơ hội làm phiền hắn nhỉ, hắn tới trường hay về nhà đều là cùng Diệp Chân, cái quả hồng mềm này mới chỉ bị mắng một câu mà đã khóc nửa ngày rồi, sao có thể đánh hắn?
Cửa phòng tắm phía sau mở ra, sau đó vang lên vài âm thanh "lạch bạch", Hạ Kiêu còn chưa kịp phản ứng, Diệp Chân đã bổ nhào vào trên người hắn, đứa nhóc này giống như là quả bóng tròn lăn tới làm sô pha cũng muốn lật ngược, Hạ Kiêu dùng một tay cố định, một tay vội vàng đỡ lấy cậu, may mà động tác hắn nhanh nhẹn nếu không thì cái đầu ướt sũng của Diệp Chân đã đập vào trên mũi hắn rồi.
Người đầu sỏ còn đang cười khúc khích, khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng hồng nằm trên vai hắn, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương sữa tắm thoang thoảng.
Hạ Kiêu nheo mắt: "Mẹ, không nói nữa, con muốn dạy dỗ đứa nhóc hàng xóm này một chút, lúc về nước mẹ nhớ mang cho con vài loại kẹo sữa hay hạnh nhân gì đó nhé, cúp đây."
Vứt di động sang một bên, hắn dùng tay nhấc người Diệp Chân lên, hai chân cách xa mặt đất, trong mắt tràn ngập uy hiếp: "Cậu có muốn thử cảm giác bị đập không hả?"
"A - - - em không muốn, em không muốn."
Diệp Chân dùng sức ôm chặt cổ hắn, trong giọng nói lại mang theo một chút phấn khích, rõ ràng là không có nửa điểm hối cải, cậu dùng chân đạp loạn xạ trên sô pha, cười hì hì nói: "Ca ca, đừng ném em, em biết sai rồi..."
"Cậu nhận sai cũng nhanh đấy chứ, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu không có chút ý muốn sửa đổi hả?"
Không nghĩ tới quỷ thích khóc lại thành thật gật đầu, làm một bộ đương nhiên: "Em không phải cố ý muốn phá anh, em chỉ muốn giỡn với anh một chút, anh tức giận như vậy làm gì, sao anh lại dễ tức giận như vậy chứ? Mẹ em tức giận đều phải uống thuốc, cho nên anh đừng tức giận nha."
Hạ Kiêu quả thực giận đến dở khóc dở cười, đây là cái lí luận gì? Lá gan của quỷ thích khóc đúng là càng ngày càng lớn, xem ra không dạy dỗ cậu một chút là không được, đang muốn ném cậu lên sô pha, đôi môi ướt át mềm mại lại dán lên khuôn mặt hắn, Diệp Chân thân mật ôm cổ hắn: "Em thích ca ca, không muốn ca ca bị ốm."
Đột nhiên trong lòng Hạ Kiêu run lên, nếu là lúc trước, hắn chỉ coi Diệp Chân là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cậu nói thích hắn đơn giản chỉ là vì được hắn che chở nên sùng bái mà thôi, nhưng hiện tại... Hắn đẩy Diệp Chân ra, phiền muộn đến mức không cười nổi nữa: "Cậu biết thích là gì không? Cái cậu thích cũng thật nhiều, ngay cả một chiếc lá phong hay một viên kẹo cậu cũng thích."
"Không phải mà..." Diệp Chân muốn kéo tay hắn lại bị hắn né tránh, hoang mang rối loạn không ngừng giải thích: "Em thích ca ca, so với đường và chiếc lá còn thích hơn nhiều."
Hạ Kiêu nhíu đôi mày rậm, chỉ cảm thấy càng thêm vô lực, hắn không có cách nào giảng giải tình yêu là gì với một đứa nhỏ, huống chi loại thích này lại là quan hệ đồng tính, bạn học của hắn coi việc làm gay là một việc ghê tởm buồn nôn, biến thái. Hắn không thể làm liên lụy tới Diệp Chân.
Không nhìn tới biểu tình ủy khuất của quỷ thích khóc, hắn cầm di động gọi cho Lý Tinh Vũ, vừa thông được hắn liền gọn gàng dứt khoát hẹn: "Lý Tinh Vũ, hôm nay không phải cậu mới nói là muốn tới công viên giải trí chơi sao, ngày mai chúng ta đi...Được...Cậu cũng ngủ sớm một chút...Hẹn gặp lại."
"Ca ca...Ô..." Diệp Chân ngay lập tức òa khóc.
Hạ Kiêu không ngừng đẩy đẩy đứa nhỏ đang muốn ôm cánh tay hắn, lạnh mặt nói: "Khóc cái gì? Tôi đã nói với cậu rồi, không được hở chút là khóc, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn thích khóc hơn cả mấy cô gái nhỏ, có biết xấu hổ hay không hả?"
Diệp Chân liều mạng lắc đầu, khóc càng ngày càng thảm: "Ô...Em không muốn ca ca tìm bạn gái."
"Sao tôi lại không được tìm bạn gái? Tôi thích cô ta, ngày mai còn muốn đi hẹn hò với cô ta."
"Ô ô..."
Diệp Chân lau lau nước mắt, làm cho tay áo cũng ướt đẫm, cậu khóc đã lâu, đáng tiếc Hạ Kiêu không để ý tới cậu, mãi cho tới khuya đôi mắt cậu sưng đỏ như quả hạch đào, trong cổ họng không nhịn được tiếng thút thít.
Hạ Kiêu pha cho cậu một cốc nước thuốc ấm, bắt cậu đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, Diệp Chân thật cẩn thận mà xê dịch tới gối đầu hắn, chơi xấu uy hiếp: "Em không ngủ được, trừ phi ngày mai...cùng ca ca cùng đi...hẹn hò."
Hạ Kiêu bắt đầu hối hận việc nói cho đứa nhóc này chuyện hắn có bạn gái, đây không phải là có bệnh thần kinh sao, làm gì có ai mang theo đứa nhỏ hàng xóm đi hẹn hò?
Nhưng hắn lại thật sự có chút đau lòng Diệp Chân, đành phải nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu giúp cậu thuận khí: "Lần sau có thời gian sẽ dẫn cậu đi khu vui chơi, ngày mai thì không được."
"Oa a a - - - ô ô..."
"...Phiền chết, đi đi đi, ngày mai dẫn cậu đi cùng! Cậu mà còn khóc nữa tôi thật sự đánh cậu đó."
Diệp Chân lập tức ngừng khóc, đánh cái nấc cụt: "...Vâng."