Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đừng Chọc Nhầm Công Chúa - Chương 66: Tình chàng ý thiếp
Không biết từ đâu bay đến những cánh bướm đủ màu nhẹ nhàng điểm lên những đóa hoa rực rỡ kia. Dưới chân họ, cỏ non xanh tận chân trời, cả mặt đất như trải thêm một tấm thảm xanh mướt. Cảnh tượng như lạc vào chốn bồng lại thiên cảnh. Đặc biệt, trung tâm của khu vườn này đổ dồn vào căn nhà lợp bằng gỗ lim đỏ. Một căn nhà nhỏ ba gian mà chắc chắn. Tuy đơn sơ nhưng kết cấu thống nhất, tinh xảo lại mộc mạc. Phải chăng là ngôi nhà dành cho những bậc ẩn sĩ thích những thú vui tao nhã, tránh những vướn bận trần thế mà tìm đến? Ở một nơi ồn ào náo nhiệt như Kinh Thành, đặc biệt là nơi quyền uy bậc nhất như An Vương phủ lại có khung cảnh thoát tục thế này đúng là lạ lùng. Đến Thời Nghi cũng đắm chìm trong cảnh mộng không thể rời mắt.
- Đến rồi.
Thanh âm của Định Luân vang lên phá vỡ những mỹ cảnh trước mắt. " Cảnh dù có đẹp đến đâu, ở cùng với tên ác ma này cũng không thể nào đẹp được. Giống như cái khí tức lạnh lẽo của hắn là cho cỏ héo hoa úa vậy. Đúng là...!". Cô nghĩ bụng, vẻ tức tối.
- Nếu đã đến nơi, vậy thì ngài thả ta xuống được rồi chứ?
- Được.
Dứt lời, Đinh Luân nhẹ nhàng buông tay khiến cô lơ lửng trên không rồi ngã "bịch" xuống. Đi cùng với tiếng ngã là tiếng kêu thảm thương:
- Aiza...! Đau chết ta rồi! An Định Luân ngươi tính mưu hại bổn công chúa sao?
- Định Luân không dám.
- Ta thấy là ngươi dám đấy, có việc gì mà ngươi không dám làm chứ! Aii.....! Chết tiệt! Cái lưng của ta!
Định Luân nhàn nhạt đáp:
- Xương cốt của công chúa cứng như vậy, ngã thế này có là gì.
Thời Nghi mím môi, chửi thề:
- Cái đồ chết tiệt! Ngươi là tên đại ác ma! Đồ xấu xa! Đồ vô tâm!
Công chúa bày ra vẻ mặt đau đớn mất mát, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Không biết là đang thật hay là đang đùa. Thật mà như đùa.
- Cô đúng là ngậm máu phun người mà. Đất dưới chân mền như vậy, còn có cỏ dày như này sao có thể ngã gãy lưng được. Đừng giả bộ nữa.
Công chúa nghe xong thì giận tím người, cơ mặt căng ra, hậm hực lấy từ sau lưng ra cục đá nhỏ đưa lên trước mắt chàng.
- Mở to mắt ra mà nhìn xem, đây là thứ gì? Nếu rơi xuống đất êm cỏ phẳng bổn công chúa đã không than vãn thế này rồi. Ngươi còn ở đó mà lí lẽ!
Đôi mắt cô rơi ngay trên người Định Luân, không ngừng liếc xéo non có vẻ oán hận. Nhưng cũng không nghĩ được nhiều đến vậy. Cú va đập vào đá lúc nãy khiến cho lưng cô đau réo lên, da thịt như bị rách ra, đau rát khôn cùng. Cô lấy tay xoa xoa vùng lưng.
Lúc này An Vương lạnh lùng nhìn theo cử chỉ ấy mới biết rằng bàn thân mình đã làm sai, bỗng có chút động lòng, nhẹ khụy một chân xuống hỏi han:
- Không sao chứ?
- Mắt ngươi để cho đẹp hay sao? Thành ra thế này rồi ngươi lại hỏi không sao chứ?
- Để ta giúp cô....
Nói miệng không bằng hành động. Chàng xoay lưng cô lại, nhẹ nhàng ấn xuống, thoa lên vết sưng của cô, ân cần ngả người lên phía trước sát với mặt cô hỏi han:
- Còn đau nữa không?
- Có chút chút.
Thời Nghi vừa hay quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.Gần đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của đối phương, như chỉ một cử động nhẹ là có thể khiến hai người chạm vào nhau. An Vương lòng bỗng xôn xao, tim đập chân run, thở ra tiếng lớn, hai má đỏ ửng.Còn cô lại trái ngược hoàn toàn, không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có một khuôn mặt thuần tú của mỹ nam đang áp sát lại gần mình. "Nhìn gần thì...hắn cũng... không đến nỗi xấu. Nhưng mà sao tính khí hắn lại cọc cằn như vậy chứ?"
Chợt cô phát hiện ra có điều dị thường, vươn tay chạm nhẹ lên trán của Định Luân.
- Trán không nóng. Rõ ràng là không có bệnh. Nhưng tại sao mặt ngươi lại đỏ đến như vậy chứ?
Thấy cô đột ngột ngột quan tâm, lại còn chạm vào trán của mình, Định Luân vừa ngại vừa ngượng, năm lấy tay cô kéo khỏi trán. Thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa:
- Không sao, chắc tại ở đây nóng quá.
- Nóng? Ta thấy rất ấm áp mà. Cũng đâu đến nỗi nóng.
Mi thanh mục tú của cô nheo lại, ánh mắt dò xét xung quanh, muốn tìm ra chút manh mối nào đó nhưng cuối cùng lại không thể tìm được gì. Còn Định Luân ở bên cạnh lại nở mộ nụ cười nhẹ xua đi cái giá rét băng hàn của mình. "Đồ ngốc!" Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy có ai mà không động lòng.
- Ể? Vừa nãy hình như ta thấy... ngươi đang cười. Đúng vậy không?
Định Luân vội vàng thu lại ý cười trong ánh mắt, giả bộ thản nhiên nói:
- Không có.
- Rõ ràng hai mắt ta nhìn thấy, còn là giả được sao? Ngươi đang cười?
- Không có. Công chúa nhìn nhầm rồi.
Định Luân vội vàng phủ nhận, quay người đi chỗ khác, nhất quyết là không nhận. Còn Thời Nghi cứ như vậy nổi hứng mà trêu ghẹo:
- Đại ác ma, ngươi nói ta nghe đi. Vì sao ngươi lại cười?
- Ta không cười.
- Có mà, rõ ràng ta thấy thế. Mau nói đi. Mau nói đi.
Đối mặt với sự bức bách của cô, Định Luân ồn ào muốn chết mất. Chàng lấy tay che tai lại. Thời Nghi thì vẫn luôn ở bên một mực hỏi, hai tay kéo kéo lấy vạt áo đen huyền của chàng. Cuối cùng vẫn là bị công chúa làm cho chịu thua.
- Được rồi được rồi, ta nói cho cô. Cô đừng làm ồn nữa được không.
- Được, vậy ngươi nói ta nghe xem.
Thời Nghi ánh mắt đầy mong đợi đang rửa tai lắng nghe, háo hức đến mức cười thành tiếng. Nhìn đôi má trắng hồng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc Định Luân trong lòng lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Chàng đặt môi lên má của cô, nhẹ nhàng thớm lên.
Công chúa bị dọa cho sợ, vội vàng thụt lùi lại, lấy một tay đặt lên má, tay khác chỉ về phía chàng, không cam lòng mà nói:
- An Định Luân! Ngươi... ngươi đúng là đồ lưu manh thối!
Chàng mỉm cười, ha tay của cô xuống, ôn hòa nói:
- Vì sao ta cười cô biết không? Tại vì cô rất ngốc!
- Gì? Ta ngốc chỗ nào chứ? Tên khốn nhà ngươi thừa nước đục thả câu. Xem bổn công chúa có đánh chết ngươi hay không!
Định Luân tao nhã cười nhẹ:
- Haha... Đồ ngốc! Đồ ngốc!
- Đến rồi.
Thanh âm của Định Luân vang lên phá vỡ những mỹ cảnh trước mắt. " Cảnh dù có đẹp đến đâu, ở cùng với tên ác ma này cũng không thể nào đẹp được. Giống như cái khí tức lạnh lẽo của hắn là cho cỏ héo hoa úa vậy. Đúng là...!". Cô nghĩ bụng, vẻ tức tối.
- Nếu đã đến nơi, vậy thì ngài thả ta xuống được rồi chứ?
- Được.
Dứt lời, Đinh Luân nhẹ nhàng buông tay khiến cô lơ lửng trên không rồi ngã "bịch" xuống. Đi cùng với tiếng ngã là tiếng kêu thảm thương:
- Aiza...! Đau chết ta rồi! An Định Luân ngươi tính mưu hại bổn công chúa sao?
- Định Luân không dám.
- Ta thấy là ngươi dám đấy, có việc gì mà ngươi không dám làm chứ! Aii.....! Chết tiệt! Cái lưng của ta!
Định Luân nhàn nhạt đáp:
- Xương cốt của công chúa cứng như vậy, ngã thế này có là gì.
Thời Nghi mím môi, chửi thề:
- Cái đồ chết tiệt! Ngươi là tên đại ác ma! Đồ xấu xa! Đồ vô tâm!
Công chúa bày ra vẻ mặt đau đớn mất mát, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Không biết là đang thật hay là đang đùa. Thật mà như đùa.
- Cô đúng là ngậm máu phun người mà. Đất dưới chân mền như vậy, còn có cỏ dày như này sao có thể ngã gãy lưng được. Đừng giả bộ nữa.
Công chúa nghe xong thì giận tím người, cơ mặt căng ra, hậm hực lấy từ sau lưng ra cục đá nhỏ đưa lên trước mắt chàng.
- Mở to mắt ra mà nhìn xem, đây là thứ gì? Nếu rơi xuống đất êm cỏ phẳng bổn công chúa đã không than vãn thế này rồi. Ngươi còn ở đó mà lí lẽ!
Đôi mắt cô rơi ngay trên người Định Luân, không ngừng liếc xéo non có vẻ oán hận. Nhưng cũng không nghĩ được nhiều đến vậy. Cú va đập vào đá lúc nãy khiến cho lưng cô đau réo lên, da thịt như bị rách ra, đau rát khôn cùng. Cô lấy tay xoa xoa vùng lưng.
Lúc này An Vương lạnh lùng nhìn theo cử chỉ ấy mới biết rằng bàn thân mình đã làm sai, bỗng có chút động lòng, nhẹ khụy một chân xuống hỏi han:
- Không sao chứ?
- Mắt ngươi để cho đẹp hay sao? Thành ra thế này rồi ngươi lại hỏi không sao chứ?
- Để ta giúp cô....
Nói miệng không bằng hành động. Chàng xoay lưng cô lại, nhẹ nhàng ấn xuống, thoa lên vết sưng của cô, ân cần ngả người lên phía trước sát với mặt cô hỏi han:
- Còn đau nữa không?
- Có chút chút.
Thời Nghi vừa hay quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.Gần đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của đối phương, như chỉ một cử động nhẹ là có thể khiến hai người chạm vào nhau. An Vương lòng bỗng xôn xao, tim đập chân run, thở ra tiếng lớn, hai má đỏ ửng.Còn cô lại trái ngược hoàn toàn, không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có một khuôn mặt thuần tú của mỹ nam đang áp sát lại gần mình. "Nhìn gần thì...hắn cũng... không đến nỗi xấu. Nhưng mà sao tính khí hắn lại cọc cằn như vậy chứ?"
Chợt cô phát hiện ra có điều dị thường, vươn tay chạm nhẹ lên trán của Định Luân.
- Trán không nóng. Rõ ràng là không có bệnh. Nhưng tại sao mặt ngươi lại đỏ đến như vậy chứ?
Thấy cô đột ngột ngột quan tâm, lại còn chạm vào trán của mình, Định Luân vừa ngại vừa ngượng, năm lấy tay cô kéo khỏi trán. Thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa:
- Không sao, chắc tại ở đây nóng quá.
- Nóng? Ta thấy rất ấm áp mà. Cũng đâu đến nỗi nóng.
Mi thanh mục tú của cô nheo lại, ánh mắt dò xét xung quanh, muốn tìm ra chút manh mối nào đó nhưng cuối cùng lại không thể tìm được gì. Còn Định Luân ở bên cạnh lại nở mộ nụ cười nhẹ xua đi cái giá rét băng hàn của mình. "Đồ ngốc!" Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy có ai mà không động lòng.
- Ể? Vừa nãy hình như ta thấy... ngươi đang cười. Đúng vậy không?
Định Luân vội vàng thu lại ý cười trong ánh mắt, giả bộ thản nhiên nói:
- Không có.
- Rõ ràng hai mắt ta nhìn thấy, còn là giả được sao? Ngươi đang cười?
- Không có. Công chúa nhìn nhầm rồi.
Định Luân vội vàng phủ nhận, quay người đi chỗ khác, nhất quyết là không nhận. Còn Thời Nghi cứ như vậy nổi hứng mà trêu ghẹo:
- Đại ác ma, ngươi nói ta nghe đi. Vì sao ngươi lại cười?
- Ta không cười.
- Có mà, rõ ràng ta thấy thế. Mau nói đi. Mau nói đi.
Đối mặt với sự bức bách của cô, Định Luân ồn ào muốn chết mất. Chàng lấy tay che tai lại. Thời Nghi thì vẫn luôn ở bên một mực hỏi, hai tay kéo kéo lấy vạt áo đen huyền của chàng. Cuối cùng vẫn là bị công chúa làm cho chịu thua.
- Được rồi được rồi, ta nói cho cô. Cô đừng làm ồn nữa được không.
- Được, vậy ngươi nói ta nghe xem.
Thời Nghi ánh mắt đầy mong đợi đang rửa tai lắng nghe, háo hức đến mức cười thành tiếng. Nhìn đôi má trắng hồng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc Định Luân trong lòng lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Chàng đặt môi lên má của cô, nhẹ nhàng thớm lên.
Công chúa bị dọa cho sợ, vội vàng thụt lùi lại, lấy một tay đặt lên má, tay khác chỉ về phía chàng, không cam lòng mà nói:
- An Định Luân! Ngươi... ngươi đúng là đồ lưu manh thối!
Chàng mỉm cười, ha tay của cô xuống, ôn hòa nói:
- Vì sao ta cười cô biết không? Tại vì cô rất ngốc!
- Gì? Ta ngốc chỗ nào chứ? Tên khốn nhà ngươi thừa nước đục thả câu. Xem bổn công chúa có đánh chết ngươi hay không!
Định Luân tao nhã cười nhẹ:
- Haha... Đồ ngốc! Đồ ngốc!