Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Bỏ chạy
- Linh ơi, An nó gọi kìa.
- Má kệ nó, con không nghe.
- Đi xuống mau lên, ai đời đi học về là vùng vùng vằng vằng lao vào trong phòng.
- ....
- Mày có xuống không hay để tao lên lôi cổ xuống.
Bị má mắng, tôi hậm hực thay quần áo rồi đi xuống. Vừa đến dưới cầu thang tôi đã bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Uyên. Thấy ghét!
- Bà làm sao vậy, tự nhiên giận dỗi.
- Chẳng sao cả.
Tôi lạnh nhạt đáp.
- Làm gì làm đi.
- Chẳng phải bà muốn làm kem sao?
- Tôi muốn?
Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta, đã đang tức thì dù cậu ta nói gì tôi cũng thấy gai góc cả.
- Rõ ràng là ông bảo ông làm kem cho tôi, giờ còn bảo tôi muốn. Ông trách tôi cản trở hai người vui vẻ hả?
- Này, bà nói gì vậy, tôi với Uyên chỉ là bạn.
- Ừ, bây giờ là bạn nhưng ông có chắc tương lai hai người vẫn chỉ là bạn không?
Tôi tức giận quát lớn. Trước giờ tôi vốn là đứa nóng nảy, không chịu nhịn nhục bất cứ điều gì, tuy nhiên cái mà má tôi gọi là bồng bột của tôi đều có lí do cả. Tôi không phản đối hai người là bạn, nhưng thái độ cả hai dành cho nhau liệu giống bạn bè chỗ nào? Trên tình bạn dưới tình yêu hay gì?
- Linh, cậu...cậu đừng như vậy, mình xin lỗi, mình sẽ không gần Hoàng An như vậy nữa, cậu đừng giận nhé!
Phương Uyên hai má đỏ ửng lên, nước mắt rủ xuống, cái dáng điệu lê hoa đái vũ khiến ai nhìn cũng thương. Vừa nói cậu ta vừa nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi hất đi ngay lập tức.
- Mình...mình xin lỗi mà!
Nói rồi cậu ta đưa tay lên lau nước mắt, vùng chạy ra ngoài. Hoàng An nắm lấy tay cậu ta không kịp, ngập ngà ngập ngừng quay lại nhìn tôi quát lớn.
- Giờ vừa lòng bà chưa? Bà quá đáng vừa thôi chứ, Phương Uyên với tôi chỉ là bạn, cô ấy yếu đuối từ nhỏ không chịu nổi con người thô lỗ như bà. Tốt nhất là bà đi xin lỗi Uyên cho tôi.
Hắn ta quát xong, quay mặt bỏ đi. Tôi chết lặng chôn chân đứng đó. Chẳng lẽ tôi muốn hai người họ xa nhau một chút cũng là sai sao? Chẳng lẽ tôi lại là người ghen tuông, ích kỉ đến như vậy? Trong mắt cậu ta, Hạ Phương Uyên dịu dàng, yếu đuối, vậy còn tôi thì sao? Cục cằn, thô lỗ ư? Đỗ Hoàng An, tôi ghét cậu!
Trong cơn uất ức, tôi chạy vù lên phòng đấm thật mạnh vô tường cho hả giận.
- Đáng chết, Đỗ Hoàng An đáng chết, bà đấm chết mày.
- ....
***
Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, tôi mệt lả nằm lăn ra giường. Hai mắt tôi chăm chăm nhìn bầu trời sao hắn làm cho tôi trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng quát tôi như vậy... lần đầu tiên tôi phải nếm trải cảm giác uất nghẹn nhưng chẳng thể nói ra.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, mà có ngủ đâu đòi " dậy sớm". Hai mắt cứ thao láo thao láo trằn trọc cả đêm. Kì lạ là sáng nay tôi chẳng thấy cậu ta qua gọi tôi ăn sáng cả. Xuống dưới bếp thì chỉ thấy má tôi đang hì hục cơm nước.
Trông thấy tôi, má cười lên nắc nẻ.
- Nay dậy sớm thế! Hôm qua chắc cãi nhau với thằng An, nhớ nó quá không ngủ được chứ gì.
- Hứ, còn mà thèm nhớ nó.
Tôi chu mỏ lên phủ nhận.
- Rồi, đi đánh răng rửa mặt xong lên ăn cơm.
- Vâng, mà con không ăn sáng đâu, ba má ăn đi.
Vừa nói tôi vừa trượt tay đi xuống dọc theo cầu thang, má nhìn tôi một lát rồi không nói gì. Hơn 30 phút sau, tôi vào nhà kho lục đục lôi ra cái xe đạp cũ. Từ hồi cậu ta đưa tao đi học, tao không dùng tới mày, ai dè bây giờ cậu ta có người khác nên mày lại phải đi cùng tao. Tôi tự nhủ với chiếc xe đạp, tiếc thay nó cũng chỉ là vật vô tri vô giác.
Sáng thứ bảy tờ mờ sương thu. Sương giăng giăng trước mặt như báo hiệu những ngày cuối thu đang dần trôi. Lá vàng trút lả tả xuống lòng được, vài ba tiếng chổi xương loẹt quẹt vang lên.
- Bác ơi, cho cháu một ổ bánh mì.
Tôi dừng xe lại bên cạnh quán ăn trước cổng trường để mua đồ ăn sáng. Sẽ chẳng có gì nếu tôi không nhìn vào bên trong, Hoàng An và Phương Uyên miệng nói miệng cười cùng nhau ăn sáng. Mặt tôi tối sầm lại, không hiện ra cảm xúc, tay nhanh chóng nhét ổ bánh mì vào cặp lao vù vù vào trong trường.
Sáng sớm tinh mơ, trường vẫn chưa có nhiều người, tôi vùng vằng lên lớp nhai ngấu nhai nghiến ổ bánh mì trong tay.
" Tạch"
Tiếng đèn bật lên sáng choang làm tôi giật mình, cứ nghĩ là cậu ta lên đây xin lỗi tôi nhưng khi trông thấy người trước mắt tôi là đũy Nam tôi càng thêm bực mình.
- Ô, nay đến sớm thế.
Tôi ngậm câm không đáp lại, thấy tôi im re, hắn đến chỗ tôi trầm ngâm nhìn tôi một lát.
- Tay bà sao vậy?
Hắn hỏi.
Tôi đưa mắt xuống nhìn. Các ngón tay của tôi tím đỏ, sưng tấy lên từ bao giờ, vài ngón còn bị xước chảy chút máu. Chắc do hôm qua quạo quá nên đấm hơi mạnh, mà cũng tại hắn ta nhắc nên giờ tôi mới thấy đau, tôi buông ổ bánh mì xuống gào họng lên.
- Bà làm sao đấy, tự dưng hét lên.
- Tại ông, tại ông cả, nhắc đến ngón tay tôi làm gì cho nó thấy đau.
- Bộ lúc bà làm ngón tay bà ra vầy bà không đau à?
- Không
Tôi tặc lưỡi nói, rồi len lén nhìn hắn. Ngọc Nam âm trầm chẳng nói gì, lát sau tôi chỉ thấy hắn quay đi rồi ném xuống chỗ tôi cái gì đó.
- Cho bà!
- Má kệ nó, con không nghe.
- Đi xuống mau lên, ai đời đi học về là vùng vùng vằng vằng lao vào trong phòng.
- ....
- Mày có xuống không hay để tao lên lôi cổ xuống.
Bị má mắng, tôi hậm hực thay quần áo rồi đi xuống. Vừa đến dưới cầu thang tôi đã bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Uyên. Thấy ghét!
- Bà làm sao vậy, tự nhiên giận dỗi.
- Chẳng sao cả.
Tôi lạnh nhạt đáp.
- Làm gì làm đi.
- Chẳng phải bà muốn làm kem sao?
- Tôi muốn?
Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta, đã đang tức thì dù cậu ta nói gì tôi cũng thấy gai góc cả.
- Rõ ràng là ông bảo ông làm kem cho tôi, giờ còn bảo tôi muốn. Ông trách tôi cản trở hai người vui vẻ hả?
- Này, bà nói gì vậy, tôi với Uyên chỉ là bạn.
- Ừ, bây giờ là bạn nhưng ông có chắc tương lai hai người vẫn chỉ là bạn không?
Tôi tức giận quát lớn. Trước giờ tôi vốn là đứa nóng nảy, không chịu nhịn nhục bất cứ điều gì, tuy nhiên cái mà má tôi gọi là bồng bột của tôi đều có lí do cả. Tôi không phản đối hai người là bạn, nhưng thái độ cả hai dành cho nhau liệu giống bạn bè chỗ nào? Trên tình bạn dưới tình yêu hay gì?
- Linh, cậu...cậu đừng như vậy, mình xin lỗi, mình sẽ không gần Hoàng An như vậy nữa, cậu đừng giận nhé!
Phương Uyên hai má đỏ ửng lên, nước mắt rủ xuống, cái dáng điệu lê hoa đái vũ khiến ai nhìn cũng thương. Vừa nói cậu ta vừa nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi hất đi ngay lập tức.
- Mình...mình xin lỗi mà!
Nói rồi cậu ta đưa tay lên lau nước mắt, vùng chạy ra ngoài. Hoàng An nắm lấy tay cậu ta không kịp, ngập ngà ngập ngừng quay lại nhìn tôi quát lớn.
- Giờ vừa lòng bà chưa? Bà quá đáng vừa thôi chứ, Phương Uyên với tôi chỉ là bạn, cô ấy yếu đuối từ nhỏ không chịu nổi con người thô lỗ như bà. Tốt nhất là bà đi xin lỗi Uyên cho tôi.
Hắn ta quát xong, quay mặt bỏ đi. Tôi chết lặng chôn chân đứng đó. Chẳng lẽ tôi muốn hai người họ xa nhau một chút cũng là sai sao? Chẳng lẽ tôi lại là người ghen tuông, ích kỉ đến như vậy? Trong mắt cậu ta, Hạ Phương Uyên dịu dàng, yếu đuối, vậy còn tôi thì sao? Cục cằn, thô lỗ ư? Đỗ Hoàng An, tôi ghét cậu!
Trong cơn uất ức, tôi chạy vù lên phòng đấm thật mạnh vô tường cho hả giận.
- Đáng chết, Đỗ Hoàng An đáng chết, bà đấm chết mày.
- ....
***
Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, tôi mệt lả nằm lăn ra giường. Hai mắt tôi chăm chăm nhìn bầu trời sao hắn làm cho tôi trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng quát tôi như vậy... lần đầu tiên tôi phải nếm trải cảm giác uất nghẹn nhưng chẳng thể nói ra.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, mà có ngủ đâu đòi " dậy sớm". Hai mắt cứ thao láo thao láo trằn trọc cả đêm. Kì lạ là sáng nay tôi chẳng thấy cậu ta qua gọi tôi ăn sáng cả. Xuống dưới bếp thì chỉ thấy má tôi đang hì hục cơm nước.
Trông thấy tôi, má cười lên nắc nẻ.
- Nay dậy sớm thế! Hôm qua chắc cãi nhau với thằng An, nhớ nó quá không ngủ được chứ gì.
- Hứ, còn mà thèm nhớ nó.
Tôi chu mỏ lên phủ nhận.
- Rồi, đi đánh răng rửa mặt xong lên ăn cơm.
- Vâng, mà con không ăn sáng đâu, ba má ăn đi.
Vừa nói tôi vừa trượt tay đi xuống dọc theo cầu thang, má nhìn tôi một lát rồi không nói gì. Hơn 30 phút sau, tôi vào nhà kho lục đục lôi ra cái xe đạp cũ. Từ hồi cậu ta đưa tao đi học, tao không dùng tới mày, ai dè bây giờ cậu ta có người khác nên mày lại phải đi cùng tao. Tôi tự nhủ với chiếc xe đạp, tiếc thay nó cũng chỉ là vật vô tri vô giác.
Sáng thứ bảy tờ mờ sương thu. Sương giăng giăng trước mặt như báo hiệu những ngày cuối thu đang dần trôi. Lá vàng trút lả tả xuống lòng được, vài ba tiếng chổi xương loẹt quẹt vang lên.
- Bác ơi, cho cháu một ổ bánh mì.
Tôi dừng xe lại bên cạnh quán ăn trước cổng trường để mua đồ ăn sáng. Sẽ chẳng có gì nếu tôi không nhìn vào bên trong, Hoàng An và Phương Uyên miệng nói miệng cười cùng nhau ăn sáng. Mặt tôi tối sầm lại, không hiện ra cảm xúc, tay nhanh chóng nhét ổ bánh mì vào cặp lao vù vù vào trong trường.
Sáng sớm tinh mơ, trường vẫn chưa có nhiều người, tôi vùng vằng lên lớp nhai ngấu nhai nghiến ổ bánh mì trong tay.
" Tạch"
Tiếng đèn bật lên sáng choang làm tôi giật mình, cứ nghĩ là cậu ta lên đây xin lỗi tôi nhưng khi trông thấy người trước mắt tôi là đũy Nam tôi càng thêm bực mình.
- Ô, nay đến sớm thế.
Tôi ngậm câm không đáp lại, thấy tôi im re, hắn đến chỗ tôi trầm ngâm nhìn tôi một lát.
- Tay bà sao vậy?
Hắn hỏi.
Tôi đưa mắt xuống nhìn. Các ngón tay của tôi tím đỏ, sưng tấy lên từ bao giờ, vài ngón còn bị xước chảy chút máu. Chắc do hôm qua quạo quá nên đấm hơi mạnh, mà cũng tại hắn ta nhắc nên giờ tôi mới thấy đau, tôi buông ổ bánh mì xuống gào họng lên.
- Bà làm sao đấy, tự dưng hét lên.
- Tại ông, tại ông cả, nhắc đến ngón tay tôi làm gì cho nó thấy đau.
- Bộ lúc bà làm ngón tay bà ra vầy bà không đau à?
- Không
Tôi tặc lưỡi nói, rồi len lén nhìn hắn. Ngọc Nam âm trầm chẳng nói gì, lát sau tôi chỉ thấy hắn quay đi rồi ném xuống chỗ tôi cái gì đó.
- Cho bà!