Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
chap 2
Ông Tân nói lớn câu chốt của ông Thuận làm mọi người thoáng chút sờ gai óc,rồi ông Toàn mới hỏi lại.
_Mà theo như tôi biết thì chuyện đó đã được giải quyết xong hết rồi mà,thế thì lý nào nó lại về đây phá mình nữa hả?
_Ông Phúc lúc này mới nói: Không đâu,bởi khi thiêu cháy nó chẳng biết kẻ nào lấy trộm trái tim lại nên theo như lời thầy bùa nói thì trái tim không bị thiêu đồng nghĩa nó vẫn còn sống,chỉ là không biết khi nào mới trở lại thôi.
_Ông Thuận: Không Thể nào,lúc đó tôi cùng ông thầy đưa thi thể vào lửa thiêu mà,vậy ai lấy trái tim ra mà mình không hay biết được?
_Ông Phúc:Tôi cũng không rõ lắm,chỉ nghe sau đó ông thầy nói là xóm mình chưa yên hẳn đâu,khi tôi hỏi nguyên nhân thì ông mới nói là do khi thiêu mới phát hiện trái tim không ở trong thi thể nên có nghĩa nó vẫn chưa chết rồi một thời gian nào đó nhất định sẽ trở lại để báo thù lần nữa.
_Ông Toàn:Con Hằng với bác Thuận đều được con Mận về báo mộng,chứng tỏ chuyện này có liên quan đến năm xưa,chỉ là chưa biết khi nào hay sự tàn khóc của nó đến đâu thôi.
Nghe xong thì mọi người ai cũng im lặng trầm tư,bởi nếu thật sự đây có liên quan đến chuyện xảy ra hai mươi năm về trước thì đúng là đáng phải lo.Ánh mắt ông Thuận bắt đầu nhớ lại chuyện.
“Lúc ấy nơi đây chỉ là một cái xóm vừa mới thành lập,toàn bộ khu vực này là đồng hoang cỏ cháy đến nỗi mặt trời sắp lặn hì chẳng một ai dám ở bên ngoài,bởi lúc ấy có rất nhiều thú dữ nhất là cọp,hay được người dân nơi đây gọi né đi bằng cái tên khác đó là “Ông Ba Mươi”.vào những đêm không trăng thì vị chúa tể sơn lâm này sẽ đi săn mồi,nếu không may gặp phải thì xác định người đó chết là cái chắc. Hôm đó trời không trăng có một người phụ nữ chuyển dạ, chồng chị ta thì đi làm thuê bên làng khác chưa về,một mình tự xoay sở nhưng không may đúng lúc chúa sơn lâm đi ngang thì đánh hơi được mùi máu liền lần theo vào trong nhà,những người quanh đó nghe tiếng kêu cứu lẫn tiếng la đau đớn thê thảm của chị ta vang lên trong đêm,cùng đó là tiếng con cọp gầm gừ nên chẳng ai dám chạy đến cứu giúp.
Đến khi không còn nghe gì thì tất cả cũng đâu ai dám đi tới nhà người phụ nữ đó để xem tình hình,vì những con cọp này rất khôn ngoan,nó hay làm cho nạn nhân bị thương rồi kêu người khác đến giúp và nó lại núp ở một góc tối chờ con mồi tới mà vồ.Từng có năm người bỏ mạng khi chạy ra cứu người thân nên lúc này mọi người mới không một ai dám chạy ra là vậy.
Đến sáng hôm sau người dân đi đến nhà người phụ nữ kia xem tình hình,đứng trước cửa nhà ai cũng thất kinh hồn vía bởi máu đỏ cả sân lẫn trên vách lá...
_Thế này thì chết chắc rồi,ôi dzời ơi đã khổ mà còn bị bọn thú dữ săn lùng kiểu này thì sao sống nổi.
Một người lên tiếng nói khiến ai cũng chạnh lòng thương xót cho người xấu số,nhưng bổng tiếng ru con từ trong nhà vọng lại làm ai cũng ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.
_Nè mọi người nghe kĩ xem có phải tiếng ru con phát ra từ trong căn nhà không hả?
Một lúc lắng nghe thì không ai bảo ai vội chạy lẹ vào mở tung cánh cửa ra thì đập vào mắt họ là cảnh người phụ nữ kia đang ru con ngủ...
_Chuyện này là sao vậy mọi người?Con Hồng vẫn chưa chết kìa...
Ông Thuận lúc này đi lên đến gần để xem cho rõ rồi lên tiếng hỏi .
_Hồng con có bị làm sao không hả? Thế chuyện gì xảy ra đêm qua vậy ?
Lúc này người kia mới lên tiếng nói với giọng nhỏ nhẹ yếu ớt.
_Dạ tối qua con hổ vào nhà con ngay lúc con trở dạ,nó vồ lấy con làm con bị xước mấy đường khá sâu,sau đó chẳng hiểu gì khi thấy con của con vừa trào đời thì nó dừng lại ngồi đó nhìn một lúc lại bỏ đi.
Nghe Hồng nói thì quả thật chẳng một ai tin,nhưng khi xem trên người thì đúng là cô ta chỉ bị cào ba đường do móng vuốt con cọp gây ra thì không còn bị gì,thấy thế có hai người phụ nữ đi lại nhìn một lúc rồi kêu tất cả ra ngoài.
_Mọi người ra hết bên ngoài đi để chúng tôi tắm rửa vệ sinh cho con nhỏ một tí,nó vừa sinh lại bị thương mất máu nên khá là nguy hiểm đó.
Nghe vậy thì tất cả ra ngoài chỉ còn vài ba người phụ nữ ở lại bên trong giúp Hồng,bên ngoài ông Thuận hỏi những người khác .
_Mọi người có ai từng nghe chuyện hổ dữ lại không ăn thịt người như này chưa?Chứ tôi thì lần đầu thấy luôn đó.
_Một người khác nói:Xem ra con hổ này cũng có lương tâm mới không ăn thịt mẹ con nó,mà trước giờ chỉ nghe nói “Hổ dữ còn không nở ăn thịt con mình” chứ có nghe nói không ăn thịt trẻ sơ sinh đâu chứ?
_Thì bây giờ tất cả đã chứng kiến tận mắt còn gì,theo tôi thì con thú hay con người đều có tính thiện,ác như nhau.Đôi khi con người còn ác hơn thú vật nữa đấy.
Xem ra đúng là chuyện khó tin nhưng phải tin,bởi không ai cãi được vì sự thật trước mắt rõ như ban ngày thế kia thì sao nói khác.Một lúc cánh cửa mở ra một bà bế con của Hồng ra cười nói .
_Mấy ông bà xem con nhỏ nó xinh đáo để không kìa,trời ơi thấy mà tôi ham có đứa cháu bồng ghê luôn.
Mọi người đều nở nụ cười vui mừng cho hai mẹ con nó vừa trải qua cửa tử,bởi lần đầu tiên người ta thấy một con cọp hung dữ tàn bạo lại tha mạng cho thai phụ khi sinh con trước mặt nó.Nhưng nói thật ra thì chẳng ai tin đây là sự thật nhưng họ cũng phải ép bản thân chấp nhận chuyện khó tin như này.
Sau đó mọi thứ vẫn bình thường được vài ngày sau thì chồng của Hồng làm về nghe tin vợ con trải qua đại nạn như vậy thì anh không đi làm nữa mà ở lại chăm sóc vợ con,dần dần không ai còn nhớ đến chuyện kỳ lạ đó cho đến vài tháng sau.
_Ông Cảnh: Nè anh Thuận ơi sau mấy ngày nay nhà tôi với vài người khác hay bị mất trộm gà vịt quá à?Dù có rình đến sáng hôm sau vẫn bị mất.
Lúc đầu ông Thuận chỉ nghĩ là do chồn nó vào bắt,nhưng sau đó hai ông khác cũng nói là đặt bao nhiêu cái bẫy vẫn không dính,thậm chí còn bị bẻ gãy luôn,thì ông mới bắt đầu suy nghĩ lại.
_Mà chú có thật là nhốt gà vịt chắc chắn chưa? Chứ đâu có lý nào trước giờ ở đây chẳng mất mà giờ lại bị được.Mà bao nhiêu người bị như vậy thế hả?
_Ông Cẩn: Theo em biết thì có đến 6 nhà bị mất,ba đứa em đây là nhiều nhất hơn chục con rồi,còn ba người khác thì mất ít hơn.
_Ông Thuận : Có khi nào mấy thanh niên bắt để nhậu không hả?
_Ông Cảnh: Trời ơi đám nhóc đó có ăn là nó vào tận nhà đập cửa để xin chứ không có chuyện lén lút đâu,với lại tụi nó có ăn thì cũng vài ba con chứ đâu nhiều đến vậy,với thời gian tầm chục ngày trở lại đây thôi.
Nghe đến đây thì ông Thuận cũng thấy đúng như vậy,bởi nhà ông cũng từng bị đám thanh niên bắt hai con gà rồi vào đập cửa kêu đi nhậu,đến khi thịt vào miệng thì bọn nó mới nói đó là gà nhà ông nên muốn chửi cũng không được.
Nói đúng hơn thì người dân sống rất chan hòa không hơn thua hay ganh ghét nhau làm gì,thậm chí khi đi làm chẳng ai thèm đóng cửa thì đâu cớ gì đi bắt mấy con gà để làm mất lòng xóm riềng.
Mấy ông đang ngồi nói chuyện thì từ ngoài một bà có vẻ khá vội chạy vào,đến nơi thì liền nói .
_Không xong rồi mấy ông ơi,xóm mình có quỷ đó ...
_ông Thuận: Nè bà tám nói cái gì thế hả,ở đâu lại ra ma quỷ gì nữa.
Bà ấy thật ra không phải tên đó chỉ tội suốt ngày đi nhiều chuyện nên mới bị đặt cho cái danh xưng như vậy,vốn dĩ lời bà này nói mười chuyện thì tin được một chuyện còn ai nghe theo thì chết không hay.
Ông Thuận cũng không ưa cái tính đó nên mới hỏi lại với giọng hơi bực,lúc này bà ta nói thêm.
_Tôi nói thật đó,lần này tất cả phải tin tôi bởi không sớm chặn lại thì nó sẽ ăn thịt hết chúng ta mất.
_Ông Cảnh khó chịu hỏi lại: Bà lại đi kiếm chuyện đặt điều vu khống cho ai nữa phải không? Lần trước cũng là bà nói còn thề độc này kia cuối cùng làm người ta bị oan,lời bà nói thì chỉ có quỷ mới tin được.
_Bà ta cố giải thích: Trời ơi tôi nói thật đó,lần này không hề xạo chút nào mà chính mắt tôi nhìn thấy đó.
_Ông Cẩn nghe mà phát mệt nên kêu bà ta nói ra lẹ xem chuyện gì: Thôi được rồi,bà làm ơn nói lẹ ra đi,chuyện là thế nào?
_Bà Tám bắt đầu làm ra vẻ hệ trọng: Các ông có tin một người bình thường lại đi ăn thịt một con gà còn sống hay không?
_Ông Cảnh: Rồi,lại bắt đầu đặt ra câu chuyện kinh dị nữa,chuyện đó nên kể cho mấy đứa nhóc vào ban đêm thì nghe hợp lý hơn đó. Haizzz tôi không tin được rồi đó.
Còn ông Thuận thì nghe nói tới con gà thì cũng muốn bà nói hết câu chuyện,nên kêu ông Cảnh bình tỉnh lại cho bà ta kể tiếp.
_ông thuận: Bà nói hết đi đừng có lòng vòng gì cả.
Bà tám bắt đầu nói mà còn diễn tả lại động tác làm mấy ông phải bật cười.
_Hôm qua tôi đi ngang nhà con Hồng thì thấy nó ngồi sau hè làm gì đó, định vào hỏi thăm sức khỏe thế nào,ai ngờ mới gần tới thì thấy nó cầm nguyên con gà ăn cả lông...tôi sợ quá nên núp chỗ góc chuối để xem thêm,sau đó nó uống máu đến khi con gà không còn giọt nào rồi dùng tay móc nội tạng ra bỏ vào miệng nhai ngon lành...
Mấy ông bật cười làm bà mất hứng nên cáo lên hỏi lại.
_Trời ơi mấy ông vô duyên vừa thôi chứ,tôi còn chưa kể hết mà đi nhảy vô họng cười là sao?
_Ông Cảnh: Nè tôi nghĩ bà nên đi làm hề được đó,kể chuyện kinh dị mà chỉ thấy mắc cười thôi haha.
Ông Thuận cũng phải lắc đầu không tin là bà này lại nghĩ ra câu chuyện sinh động như vậy,rồi ông mới hỏi lại.
_Thế con Hồng nó ăn gà sống hết cả lông luôn à?Vậy bà nghĩ nó là gì mà có thể làm được như vậy?
_Là quỷ chứ còn là gì...
Bà trả lời mà không cần suy nghĩ khiến ông Cẩn bực bội mà nói lớn.
_Bà đủ rồi đấy,hết chuyện hay sau lại đi vu khống cho con nhỏ là quỷ,lỡ chuyện này tới tai nó thì sao hả? Bà cũng biết nó vừa mới sinh được mấy tháng còn xém bị hổ ăn thịt nên sức khỏe của nó rất yếu,đến làm việc nhà còn không nổi thì sao làm như bà nói được.Bà thấy có ai vừa mới sinh xong thì ăn thịt gà không hả? ở đó còn bảo ăn cả con gà sống mới ghê,tôi thấy bà càng ngày càng quá đáng rồi đó.
Mấy ông tỏ ra vẻ thất vọng khi xóm riềng mà bà ta lại hết nói xấu người này đi nói người kia,nên mấy ông kêu bà đi về đi làm bà tức đỏ cả mặt mà không biết phải làm sao cho tất cả tin,đành mang cục tức ấy theo về.
Sau đó ông Thuận mới kêu mấy ông gom hết gà lại một nơi chỉ để hai con trong chuồng nhà của ông Cảnh,rồi tối nay tất cả sẽ rình bắt cho bằng được tên trộm.
Thế là ba ông đi về làm theo đến chiều thì bốn ông tập hợp lại nhà ông Cảnh giả đò nhậu,thật chất là rình kẻ cắp gà.ngoài chuồng ông Thuận làm một cái bẫy nhỏ đó là một sợi dây căn ngang cửa ra vào và đầu còn lại thì cột vào một cái lon,nếu kẻ trộm vào nhất định sẽ đạp lên dây thì làm cái lon kia rơi xuống tạo ra âm thanh,còn mấy ông sẽ ra bắt tại trận.
Mọi thứ chuẩn bị xong mấy ông làm như đã định và cuối cùng thì họ đã thành công,khi tên trộm vào đã tạo ra âm thanh mấy ông liền chạy nhanh ra nhưng chỉ thấy được hình dáng chứ không bắt được,cái khiến cho họ ngạc nhiên vì biết chắc đó là một người phụ nữ...
_Nào anh Thuận đó chẳng phải là phụ nữ sao? thấy thân hình thì còn khá trẻ đó mà sao nó nhanh như gió vậy trời.
Ông Cảnh lên tiếng xác nhận và không quên nói ra sự kinh ngạc của mình,bởi ba người ra thì tên trộm trong nháy mắt đã chạy ra khỏi tầm mắt của họ.cứ như nó biến đi chứ không phải chạy...
_Mọi người thấy đó,xóm mình chỉ tôi là có hai con trâu để cày bừa,bây giờ bỗng trộm mất một con nên tôi không biết gặt lúa lấy gì kéo về nữa.
_Ông Thuận: Tôi thấy xóm mình gần đây cứ hay bị trôm đến lấy đồ,từ nay bà con cẩn thận không nên để của mở khi đi làm nữa. Còn chuyện ông Phúc bị mất con trâu thì tôi tin chắc tên trộm không đưa đi xa,mà hắn ta sẽ dẫn con trâu vào rừng để vài ngày không ai tìm kiếm thì mới đưa đi nơi khác,nên tôi muốn mọi người cùng nhau đi tìm,được hay không hả?
Ai cũng hiểu con trâu nhà ông Phúc là cánh tay đắc lực cho họ,nếu mất coi như mọi người rất vất vả để đem lúa từ đồng về nhà.Nên chẳng ai làm ngơ mà đồng lòng cùng đi tìm kiếm.
Chưa đi được bao lâu thì ông Thuận nhìn thấy lũ quạ cứ bay lượn ở phía gần bìa rừng nên đâm ra nghi ngờ liền kêu mọi người đến đó để xem,và rồi cái hình ảnh xuất hiện trước mắt làm tất cả như không tin vào mắt mình.Cả một con trâu to lớn khỏe mạnh như vậy mà lại bị giết lấy mỗi nội tạng,còn mọi thứ không mất gì...
_Trời ơi ai mà căm thù xóm mình đến nổi giết con trâu to lớn chỉ lấy đi nội tạng là sao hả?
Ông Phúc nói với giọng run run rồi đưa ánh mắt nhìn mọi người như muốn tất cả giải thích cho mình được biết.Bởi cái thời này một con trâu là cả gia tài chứ không phải đơn giản,ông phải đổi đến 300 dạ lúa của mình mới lấy được cặp trâu,nuôi chục năm nay nó đã giúp cho tất cả người dân chứ không riêng mỗi ông. Giờ thấy nó nằm đó mà ông không thể kìm được nước mắt,mọi người cũng vậy ai cũng tiếc
Ông Tân nói lớn câu chốt của ông Thuận làm mọi người thoáng chút sờ gai óc,rồi ông Toàn mới hỏi lại.
_Mà theo như tôi biết thì chuyện đó đã được giải quyết xong hết rồi mà,thế thì lý nào nó lại về đây phá mình nữa hả?
_Ông Phúc lúc này mới nói: Không đâu,bởi khi thiêu cháy nó chẳng biết kẻ nào lấy trộm trái tim lại nên theo như lời thầy bùa nói thì trái tim không bị thiêu đồng nghĩa nó vẫn còn sống,chỉ là không biết khi nào mới trở lại thôi.
_Ông Thuận: Không Thể nào,lúc đó tôi cùng ông thầy đưa thi thể vào lửa thiêu mà,vậy ai lấy trái tim ra mà mình không hay biết được?
_Ông Phúc:Tôi cũng không rõ lắm,chỉ nghe sau đó ông thầy nói là xóm mình chưa yên hẳn đâu,khi tôi hỏi nguyên nhân thì ông mới nói là do khi thiêu mới phát hiện trái tim không ở trong thi thể nên có nghĩa nó vẫn chưa chết rồi một thời gian nào đó nhất định sẽ trở lại để báo thù lần nữa.
_Ông Toàn:Con Hằng với bác Thuận đều được con Mận về báo mộng,chứng tỏ chuyện này có liên quan đến năm xưa,chỉ là chưa biết khi nào hay sự tàn khóc của nó đến đâu thôi.
Nghe xong thì mọi người ai cũng im lặng trầm tư,bởi nếu thật sự đây có liên quan đến chuyện xảy ra hai mươi năm về trước thì đúng là đáng phải lo.Ánh mắt ông Thuận bắt đầu nhớ lại chuyện.
“Lúc ấy nơi đây chỉ là một cái xóm vừa mới thành lập,toàn bộ khu vực này là đồng hoang cỏ cháy đến nỗi mặt trời sắp lặn hì chẳng một ai dám ở bên ngoài,bởi lúc ấy có rất nhiều thú dữ nhất là cọp,hay được người dân nơi đây gọi né đi bằng cái tên khác đó là “Ông Ba Mươi”.vào những đêm không trăng thì vị chúa tể sơn lâm này sẽ đi săn mồi,nếu không may gặp phải thì xác định người đó chết là cái chắc. Hôm đó trời không trăng có một người phụ nữ chuyển dạ, chồng chị ta thì đi làm thuê bên làng khác chưa về,một mình tự xoay sở nhưng không may đúng lúc chúa sơn lâm đi ngang thì đánh hơi được mùi máu liền lần theo vào trong nhà,những người quanh đó nghe tiếng kêu cứu lẫn tiếng la đau đớn thê thảm của chị ta vang lên trong đêm,cùng đó là tiếng con cọp gầm gừ nên chẳng ai dám chạy đến cứu giúp.
Đến khi không còn nghe gì thì tất cả cũng đâu ai dám đi tới nhà người phụ nữ đó để xem tình hình,vì những con cọp này rất khôn ngoan,nó hay làm cho nạn nhân bị thương rồi kêu người khác đến giúp và nó lại núp ở một góc tối chờ con mồi tới mà vồ.Từng có năm người bỏ mạng khi chạy ra cứu người thân nên lúc này mọi người mới không một ai dám chạy ra là vậy.
Đến sáng hôm sau người dân đi đến nhà người phụ nữ kia xem tình hình,đứng trước cửa nhà ai cũng thất kinh hồn vía bởi máu đỏ cả sân lẫn trên vách lá...
_Thế này thì chết chắc rồi,ôi dzời ơi đã khổ mà còn bị bọn thú dữ săn lùng kiểu này thì sao sống nổi.
Một người lên tiếng nói khiến ai cũng chạnh lòng thương xót cho người xấu số,nhưng bổng tiếng ru con từ trong nhà vọng lại làm ai cũng ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.
_Nè mọi người nghe kĩ xem có phải tiếng ru con phát ra từ trong căn nhà không hả?
Một lúc lắng nghe thì không ai bảo ai vội chạy lẹ vào mở tung cánh cửa ra thì đập vào mắt họ là cảnh người phụ nữ kia đang ru con ngủ...
_Chuyện này là sao vậy mọi người?Con Hồng vẫn chưa chết kìa...
Ông Thuận lúc này đi lên đến gần để xem cho rõ rồi lên tiếng hỏi .
_Hồng con có bị làm sao không hả? Thế chuyện gì xảy ra đêm qua vậy ?
Lúc này người kia mới lên tiếng nói với giọng nhỏ nhẹ yếu ớt.
_Dạ tối qua con hổ vào nhà con ngay lúc con trở dạ,nó vồ lấy con làm con bị xước mấy đường khá sâu,sau đó chẳng hiểu gì khi thấy con của con vừa trào đời thì nó dừng lại ngồi đó nhìn một lúc lại bỏ đi.
Nghe Hồng nói thì quả thật chẳng một ai tin,nhưng khi xem trên người thì đúng là cô ta chỉ bị cào ba đường do móng vuốt con cọp gây ra thì không còn bị gì,thấy thế có hai người phụ nữ đi lại nhìn một lúc rồi kêu tất cả ra ngoài.
_Mọi người ra hết bên ngoài đi để chúng tôi tắm rửa vệ sinh cho con nhỏ một tí,nó vừa sinh lại bị thương mất máu nên khá là nguy hiểm đó.
Nghe vậy thì tất cả ra ngoài chỉ còn vài ba người phụ nữ ở lại bên trong giúp Hồng,bên ngoài ông Thuận hỏi những người khác .
_Mọi người có ai từng nghe chuyện hổ dữ lại không ăn thịt người như này chưa?Chứ tôi thì lần đầu thấy luôn đó.
_Một người khác nói:Xem ra con hổ này cũng có lương tâm mới không ăn thịt mẹ con nó,mà trước giờ chỉ nghe nói “Hổ dữ còn không nở ăn thịt con mình” chứ có nghe nói không ăn thịt trẻ sơ sinh đâu chứ?
_Thì bây giờ tất cả đã chứng kiến tận mắt còn gì,theo tôi thì con thú hay con người đều có tính thiện,ác như nhau.Đôi khi con người còn ác hơn thú vật nữa đấy.
Xem ra đúng là chuyện khó tin nhưng phải tin,bởi không ai cãi được vì sự thật trước mắt rõ như ban ngày thế kia thì sao nói khác.Một lúc cánh cửa mở ra một bà bế con của Hồng ra cười nói .
_Mấy ông bà xem con nhỏ nó xinh đáo để không kìa,trời ơi thấy mà tôi ham có đứa cháu bồng ghê luôn.
Mọi người đều nở nụ cười vui mừng cho hai mẹ con nó vừa trải qua cửa tử,bởi lần đầu tiên người ta thấy một con cọp hung dữ tàn bạo lại tha mạng cho thai phụ khi sinh con trước mặt nó.Nhưng nói thật ra thì chẳng ai tin đây là sự thật nhưng họ cũng phải ép bản thân chấp nhận chuyện khó tin như này.
Sau đó mọi thứ vẫn bình thường được vài ngày sau thì chồng của Hồng làm về nghe tin vợ con trải qua đại nạn như vậy thì anh không đi làm nữa mà ở lại chăm sóc vợ con,dần dần không ai còn nhớ đến chuyện kỳ lạ đó cho đến vài tháng sau.
_Ông Cảnh: Nè anh Thuận ơi sau mấy ngày nay nhà tôi với vài người khác hay bị mất trộm gà vịt quá à?Dù có rình đến sáng hôm sau vẫn bị mất.
Lúc đầu ông Thuận chỉ nghĩ là do chồn nó vào bắt,nhưng sau đó hai ông khác cũng nói là đặt bao nhiêu cái bẫy vẫn không dính,thậm chí còn bị bẻ gãy luôn,thì ông mới bắt đầu suy nghĩ lại.
_Mà chú có thật là nhốt gà vịt chắc chắn chưa? Chứ đâu có lý nào trước giờ ở đây chẳng mất mà giờ lại bị được.Mà bao nhiêu người bị như vậy thế hả?
_Ông Cẩn: Theo em biết thì có đến 6 nhà bị mất,ba đứa em đây là nhiều nhất hơn chục con rồi,còn ba người khác thì mất ít hơn.
_Ông Thuận : Có khi nào mấy thanh niên bắt để nhậu không hả?
_Ông Cảnh: Trời ơi đám nhóc đó có ăn là nó vào tận nhà đập cửa để xin chứ không có chuyện lén lút đâu,với lại tụi nó có ăn thì cũng vài ba con chứ đâu nhiều đến vậy,với thời gian tầm chục ngày trở lại đây thôi.
Nghe đến đây thì ông Thuận cũng thấy đúng như vậy,bởi nhà ông cũng từng bị đám thanh niên bắt hai con gà rồi vào đập cửa kêu đi nhậu,đến khi thịt vào miệng thì bọn nó mới nói đó là gà nhà ông nên muốn chửi cũng không được.
Nói đúng hơn thì người dân sống rất chan hòa không hơn thua hay ganh ghét nhau làm gì,thậm chí khi đi làm chẳng ai thèm đóng cửa thì đâu cớ gì đi bắt mấy con gà để làm mất lòng xóm riềng.
Mấy ông đang ngồi nói chuyện thì từ ngoài một bà có vẻ khá vội chạy vào,đến nơi thì liền nói .
_Không xong rồi mấy ông ơi,xóm mình có quỷ đó ...
_ông Thuận: Nè bà tám nói cái gì thế hả,ở đâu lại ra ma quỷ gì nữa.
Bà ấy thật ra không phải tên đó chỉ tội suốt ngày đi nhiều chuyện nên mới bị đặt cho cái danh xưng như vậy,vốn dĩ lời bà này nói mười chuyện thì tin được một chuyện còn ai nghe theo thì chết không hay.
Ông Thuận cũng không ưa cái tính đó nên mới hỏi lại với giọng hơi bực,lúc này bà ta nói thêm.
_Tôi nói thật đó,lần này tất cả phải tin tôi bởi không sớm chặn lại thì nó sẽ ăn thịt hết chúng ta mất.
_Ông Cảnh khó chịu hỏi lại: Bà lại đi kiếm chuyện đặt điều vu khống cho ai nữa phải không? Lần trước cũng là bà nói còn thề độc này kia cuối cùng làm người ta bị oan,lời bà nói thì chỉ có quỷ mới tin được.
_Bà ta cố giải thích: Trời ơi tôi nói thật đó,lần này không hề xạo chút nào mà chính mắt tôi nhìn thấy đó.
_Ông Cẩn nghe mà phát mệt nên kêu bà ta nói ra lẹ xem chuyện gì: Thôi được rồi,bà làm ơn nói lẹ ra đi,chuyện là thế nào?
_Bà Tám bắt đầu làm ra vẻ hệ trọng: Các ông có tin một người bình thường lại đi ăn thịt một con gà còn sống hay không?
_Ông Cảnh: Rồi,lại bắt đầu đặt ra câu chuyện kinh dị nữa,chuyện đó nên kể cho mấy đứa nhóc vào ban đêm thì nghe hợp lý hơn đó. Haizzz tôi không tin được rồi đó.
Còn ông Thuận thì nghe nói tới con gà thì cũng muốn bà nói hết câu chuyện,nên kêu ông Cảnh bình tỉnh lại cho bà ta kể tiếp.
_ông thuận: Bà nói hết đi đừng có lòng vòng gì cả.
Bà tám bắt đầu nói mà còn diễn tả lại động tác làm mấy ông phải bật cười.
_Hôm qua tôi đi ngang nhà con Hồng thì thấy nó ngồi sau hè làm gì đó, định vào hỏi thăm sức khỏe thế nào,ai ngờ mới gần tới thì thấy nó cầm nguyên con gà ăn cả lông...tôi sợ quá nên núp chỗ góc chuối để xem thêm,sau đó nó uống máu đến khi con gà không còn giọt nào rồi dùng tay móc nội tạng ra bỏ vào miệng nhai ngon lành...
Mấy ông bật cười làm bà mất hứng nên cáo lên hỏi lại.
_Trời ơi mấy ông vô duyên vừa thôi chứ,tôi còn chưa kể hết mà đi nhảy vô họng cười là sao?
_Ông Cảnh: Nè tôi nghĩ bà nên đi làm hề được đó,kể chuyện kinh dị mà chỉ thấy mắc cười thôi haha.
Ông Thuận cũng phải lắc đầu không tin là bà này lại nghĩ ra câu chuyện sinh động như vậy,rồi ông mới hỏi lại.
_Thế con Hồng nó ăn gà sống hết cả lông luôn à?Vậy bà nghĩ nó là gì mà có thể làm được như vậy?
_Là quỷ chứ còn là gì...
Bà trả lời mà không cần suy nghĩ khiến ông Cẩn bực bội mà nói lớn.
_Bà đủ rồi đấy,hết chuyện hay sau lại đi vu khống cho con nhỏ là quỷ,lỡ chuyện này tới tai nó thì sao hả? Bà cũng biết nó vừa mới sinh được mấy tháng còn xém bị hổ ăn thịt nên sức khỏe của nó rất yếu,đến làm việc nhà còn không nổi thì sao làm như bà nói được.Bà thấy có ai vừa mới sinh xong thì ăn thịt gà không hả? ở đó còn bảo ăn cả con gà sống mới ghê,tôi thấy bà càng ngày càng quá đáng rồi đó.
Mấy ông tỏ ra vẻ thất vọng khi xóm riềng mà bà ta lại hết nói xấu người này đi nói người kia,nên mấy ông kêu bà đi về đi làm bà tức đỏ cả mặt mà không biết phải làm sao cho tất cả tin,đành mang cục tức ấy theo về.
Sau đó ông Thuận mới kêu mấy ông gom hết gà lại một nơi chỉ để hai con trong chuồng nhà của ông Cảnh,rồi tối nay tất cả sẽ rình bắt cho bằng được tên trộm.
Thế là ba ông đi về làm theo đến chiều thì bốn ông tập hợp lại nhà ông Cảnh giả đò nhậu,thật chất là rình kẻ cắp gà.ngoài chuồng ông Thuận làm một cái bẫy nhỏ đó là một sợi dây căn ngang cửa ra vào và đầu còn lại thì cột vào một cái lon,nếu kẻ trộm vào nhất định sẽ đạp lên dây thì làm cái lon kia rơi xuống tạo ra âm thanh,còn mấy ông sẽ ra bắt tại trận.
Mọi thứ chuẩn bị xong mấy ông làm như đã định và cuối cùng thì họ đã thành công,khi tên trộm vào đã tạo ra âm thanh mấy ông liền chạy nhanh ra nhưng chỉ thấy được hình dáng chứ không bắt được,cái khiến cho họ ngạc nhiên vì biết chắc đó là một người phụ nữ...
_Nào anh Thuận đó chẳng phải là phụ nữ sao? thấy thân hình thì còn khá trẻ đó mà sao nó nhanh như gió vậy trời.
Ông Cảnh lên tiếng xác nhận và không quên nói ra sự kinh ngạc của mình,bởi ba người ra thì tên trộm trong nháy mắt đã chạy ra khỏi tầm mắt của họ.cứ như nó biến đi chứ không phải chạy...
_Mọi người thấy đó,xóm mình chỉ tôi là có hai con trâu để cày bừa,bây giờ bỗng trộm mất một con nên tôi không biết gặt lúa lấy gì kéo về nữa.
_Ông Thuận: Tôi thấy xóm mình gần đây cứ hay bị trôm đến lấy đồ,từ nay bà con cẩn thận không nên để của mở khi đi làm nữa. Còn chuyện ông Phúc bị mất con trâu thì tôi tin chắc tên trộm không đưa đi xa,mà hắn ta sẽ dẫn con trâu vào rừng để vài ngày không ai tìm kiếm thì mới đưa đi nơi khác,nên tôi muốn mọi người cùng nhau đi tìm,được hay không hả?
Ai cũng hiểu con trâu nhà ông Phúc là cánh tay đắc lực cho họ,nếu mất coi như mọi người rất vất vả để đem lúa từ đồng về nhà.Nên chẳng ai làm ngơ mà đồng lòng cùng đi tìm kiếm.
Chưa đi được bao lâu thì ông Thuận nhìn thấy lũ quạ cứ bay lượn ở phía gần bìa rừng nên đâm ra nghi ngờ liền kêu mọi người đến đó để xem,và rồi cái hình ảnh xuất hiện trước mắt làm tất cả như không tin vào mắt mình.Cả một con trâu to lớn khỏe mạnh như vậy mà lại bị giết lấy mỗi nội tạng,còn mọi thứ không mất gì...
_Trời ơi ai mà căm thù xóm mình đến nổi giết con trâu to lớn chỉ lấy đi nội tạng là sao hả?
Ông Phúc nói với giọng run run rồi đưa ánh mắt nhìn mọi người như muốn tất cả giải thích cho mình được biết.Bởi cái thời này một con trâu là cả gia tài chứ không phải đơn giản,ông phải đổi đến 300 dạ lúa của mình mới lấy được cặp trâu,nuôi chục năm nay nó đã giúp cho tất cả người dân chứ không riêng mỗi ông. Giờ thấy nó nằm đó mà ông không thể kìm được nước mắt,mọi người cũng vậy ai cũng tiếc