Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Hôm diễn ra hôn lễ của Tam Tam, tôi ngà ngà say, bế Tiểu Canh không cẩn thận bị sụn lưng. Tôi vốn tưởng không phải chuyện gì to tát, nhưng càng ngày càng thấy không ổn, bèn tới bệnh viện, làm theo lời bác sĩ, dán cao.
Sau khi cảm giác bỏng rát quá đi, cột sống hơi tê tê, sau khi dán loại cao này lên, sau khoảng mười phút, thành phần tương tự như long não sẽ khiến cho bạn cảm thấy mát lạnh, giống hệt như gõ búa dọc theo cột sống của bạn vậy, rất khó chịu.
Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại: “Xong rồi, em sắp hiện nguyên hình rồi.”
Cố Ngụy: “Nào, nhanh, bay vào vòng tay anh.”
Buổi tối đi ngủ, ga trải giường thì lạnh, chăn điện lại nóng, tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, nhìn chăm chú Cố Ngụy bên cạnh. Chiều hôm sau anh có ca phẫu thuật, cứ trằn trọc quay ngang giẫy ngửa sẽ khiến anh mất ngủ, vì thế tôi quyết định bò dậy, sang phòng ngủ của khách.
Lúc tôi đàn trùm chăn lăn qua lăn lại, Cố Ngụy đẩy cửa bước vào.
Tôi: “Anh không ngủ à?”
Cố Ngụy: “Anh cứ tưởng em đi vào nhà vệ sinh.” Nói xong liền luồn tay vào trong chăn, lòng bàn tay úp lên miếng cao dán của tôi, nói: “Sao thế? Không thỏa mái à?”
Tôi: “Lạnh.”
Anh vén chăn lên, chui vào.
Tôi: “Anh về phòng ngủ đi.”
Anh “ừm” một tiếng, nhưng vẫn kéo gối nằm xuống.
Tôi quay lưng về phía anh, không động đậy. Một lúc lâu sau, tay anh lại luồn qua góc áo ngủ của tôi, áp vào miếng cao dán: “Có đỡ hơn chưa?”
“Ừm.”
Sưởi được một lúc, anh lại đưa tay ra đằng trước, cởi cúc áo ngủ của tôi.
“Anh làm gì thế?”
Cố Ngụy không nói gì, cởi áo ngủ của tôi ra, sau đó cởi áo ngủ của mình ra, cứ như thế ôm tôi từ phía sau. Chăn kéo cao tới tận cổ, hai người nằm ôm nhau thật chặt.
“Ngủ đi.”
Làn da ấm áp của anh áp lên miếng cao mát lạnh của tôi. Cả người tôi như được anh truyền cho một đốm lửa, ngủ yên lành.
– ————————————-
Tôi tan làm về nhà, Bác sĩ đã về rồi. Nồi canh đang đun trong bếp, còn anh thì đang nằm nghỉ trên sofa.
Tôi rón rén như kẻ trộm bước tới, ngồi xuống bên cạnh sofa ngắm anh. Sau đó tôi tiếp tục khoanh chân ngồi xuống nền nhà, tay chống má, tiếp tục chuyên môn. (Mê trai đầu thai không hết…)
Bác sĩ tỉnh lại, thấy tôi ngồi ngay gần anh, giật mình, trợn tròn mắt, nhìn trái rồi lại nhìn phải, mãi mới tập trung ánh mắt về phía tôi: “Lâm Chi Hiệu?”
“Dạ.”
“Em đang làm gì thế?”
Tôi cười híp mí: “Ngắm chồng em.”
Bác sĩ liếc nhìn dáng ngồi của tôi: “Ngắm bao lâu rồi?”
Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ: “Sương sương khoảng bốn mươi phút.”
Bác sĩ xấu hổ quay mặt đi, đưa tay lên che mặt: “Haizzz, không đùa như em đâu.”
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cố giấu đi sự xấu hổ ngượng ngùng của anh tôi đều cảm thấy thặc thú dzị, liền hôn lên má anh: “Công chúa ngủ trong rừng, thức tỉnh đi.”
Bác sĩ bật cười: “Cái gì với cái gì nữa?”
– ——————————————
Bác sĩ ở trong thư phòng chỉnh lại sổ sách và báo cáo, tôi nằm trên sofa ngoài phòng khách đọc sách.
Một lát sau có người thò đầu ra từ cửa thư phòng.
Tôi: “Hử?”
Bác sĩ: “À, không có gì.” Sau đó lại quay trở vào.
Lại một lát sau, có người đứng lấp ló sau cánh cửa thư phòng.
Tôi: “Hử?”
Bác sĩ: “Em bận à?”
Tôi cuộn cuốn tạp chí trên tay lại: “Sao thế?”
Bác sĩ: “Không có gì.” Cả khuôn mặt toát lên vẻ khó xử, không biết có nên quay trở lại thư phòng hay không.
Tôi đi tới: “Chẳng phải anh đang cần viết gì đó hay sao?”
Bác sĩ “ừm” một tiếng rồi quay lại bàn làm việc, cúi đầu viết vài chữ rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xuống viết thêm vài chữ.
Tình huống gì thế này?
Tôi tựa vào cánh cửa, nhìn anh lật lật giở giở, viết báo cáo. Nhìn chán chê, tôi cảm thấy khát nước, đang định rời đi rót nước, vừa mới chuẩn bị quay người anh lại ngóc đầu dậy nhìn tôi.
Tôi nheo mắt tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Bác sĩ, chậm rãi nói: “Em đi rót cốc nước, tí nữa sẽ quay lại với anh.”
Bác sĩ “ừ hứ” một câu, lại cắm đầu viết báo cáo.
Sau đó, tôi cuộn tròn trên chiếc ghế dài cạnh anh, ở bên anh cả buổi tối.
Anh rất ngoan ngoãn ngồi viết véo véo cả một buổi.
Anh học được cách làm nũng vừa vòng vèo lại vừa cứng ngắc ấy từ bao giờ thế không biết.
– —————————————
Buổi sáng thức dậy, tôi nhìn ba vết muỗi đốt trên cánh tay: “Tầng mười sáu mà cũng có muỗi luôn?” (Bác sĩ không thích bật đèn đuổi muỗi, tôi thì không thích mắc màn, nên trong nhà chẳng có gì che đậy cả.)
Bác sĩ: “Muỗi thì không thể đi thang máy à?”
Tôi cạn lời…
Mà càng quái lạ ở chỗ là muỗi chỉ đốt tôi chứ không thèm ho he gì đến Bác sĩ.
Bác sĩ: “Máu em thơm, ngon từ thịt ngọt từ xương.”
Tôi nghe chẳng buồn cười chút nào.
Buổi tối nằm trên giường, mỗi người ôm một cuốn sách.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra: “Bác sĩ, anh mau bắt muỗi đi.”
Bác sĩ ngẩng đầu lên từ cuốn sách, ngơ ngác nhìn một vòng xung quanh.
Tôi: “Bắt muỗi.”
Bác sĩ: “Anh có phải thạch sùng đâu.”
Tôi: “… anh tìm cách đi.”
Bác sĩ liền cởi phăng áo ngủ ra.
Tôi: “Anh làm trò gì thế?”
Bác sĩ: “Anh tự nguyện hiến dâng thân xác mình.”
Tôi: “Muỗi có đốt anh đâu.”
Bác sĩ: “Thế thì anh dùng mỹ nam kế.”
Tốt nhất là lũ muỗi trúng mỹ nam kế của anh hết.
– —————————————-
Tôi bị cuốn sách của Bác sĩ rơi vào đầu, chóng mặt quay cuồng luôn.
Ngày trước khi trang hoàng nhà cửa, hai chúng tôi đã làm một bức tường giá sách. Đã là bức tường, có nghĩa là nó rất cao.
Tôi muốn với tay lấy một cuốn sổ tay từ rất lâu rồi, bèn kiễng chân lên với. Nhưng không với được cuốn sổ tay, mà cuốn giáo trình to tướng bên cạnh nó lại rơi cái “bốp” xuống.
Lúc Cố Ngụy vào, tôi đang nằm tử trận trên nền nhà.
Anh đỡ tôi dậy: “Sao thế?”
Tôi nói: “Đầu đầy sao bay.”
Cố Ngụy sốt ruột: “Là bị làm sao?”
Tôi nói: “Anh ôm em đừng có lắc, để em thở chút đã.” Sau khi hít thở xong, câu đầu tiên của tôi là: “Sách của anh là sách gì thế? Có thể làm vũ khí giết người được rồi.” Còn nặng gấp nhiều lần mấy cuốn từ điển.
Hiếm có khi Bác sĩ chủ động hiến dâng thân mình để cho tôi dựa. Tôi bèn nghiêm chỉnh dựa vào lòng anh, ngẩn ngơ cả buổi tối.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bác sĩ hỏi: “Còn chóng mặt đau đầu nữa không?”
“Không chóng mặt đau đầu nữa.”
“Một cộng một bằng mấy?”
“Hai.”
“May quá chưa bị ngu đi.” Biểu cảm của Bác sĩ hệt như kiểu “thế là anh yên tâm rồi”.
“…”
Cuối tuần tổng vệ sinh nhà cửa, Bác sĩ đã chuyển hết những cuốn sách siêu to và dày khổng lồ xuống giá dưới.
Tôi chỉ vào cuốn sách là đầu têu gây tội: “Cuốn này để ở hàng dưới cùng.”
Bác sĩ: “Để làm gì?”
“Sau này em mà không với tới mấy cuốn ở trên cao thì lấy cuốn này làm bệ đứng, đỡ phải bắc ghế.”
Bác sĩ: “…”
– —————————————
Trước khi ngủ không thể đọc sách, bởi vì đọc sách phải vận dụng trí óc làm cho người ta cảm thấy đói.
Bác sĩ đưa tay sang giật lấy sữa chua của tôi: “Lâm Chi Hiệu, em vừa đánh răng xong.”
Tôi cắn chặt ồn hút, liều chết với theo chai sữa chua.
Bác sĩ thở dài, đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, tay kia giật luôn cả ống hút của tôi.
Tôi cố sống cố chết giành lại chai sữa chua, nhưng bị Bác sĩ hết lần này đến lần khác chặn lại: “Vừa đánh răng xong đã ăn đồ chua?”
“Đói.”
“Không được.”
Tôi mè nheo một hồi, bèn cắn lên môi Bác sĩ, ha ha ha ha…
Bác sĩ liếm môi: “Hửm?”
Tôi: “Em uống hết sữa chua rồi đi đánh răng thêm lần nữa không được sao?”
Bác sĩ cười chan chứa yêu thương: “Không được.”
Tôi quay trở về giường, nằm co quắp như một con sâu.
Bác sĩ vỗ vào tôi: “Đi pha một cốc yến mạch mà uống.”
Tôi bĩu môi.
Bác sĩ ghé sát mặt vào chóp mũi tôi, sau đó thấp giọng nói bên tai tôi: “Em mà không đi ăn, anh sẽ ăn đấy.”
Tôi: “Hử?” Bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh, tôi nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng bò xuống giường, chạy nhanh về phía bếp. Người này thật quá âm hiểm.
– ————————————–
Một lần, lúc Cố Ngụy dùng máy tính trong nhà, hòm mail của tôi bỗng “tinh” một tiếng báo có tin nhắn mới. Tôi nghe tiếng chuông bèn kích chuột mở ra, và thế là, một tấm thiệp hồng không rõ người gửi cứ thế nhảy ra trước mặt Cố Ngụy.
Cố Ngụy cười: “Không biết em đã kết hôn rồi sao?”
Tôi nghĩ, chắc không phải chứ?! Nhẫn cưới tôi đeo đường đường chính chính thế cơ mà. Tôi khó hiểu nói: “Chắc là mấy trò đùa trẻ con của học sinh ấy mà.” Sau đó thần tốc đóng trang đó lại. Cố Ngụy nhìn tôi yên lặng không nói.
Hai ngày sau tôi gọi điện chat video với Tiểu Nhân.
Tiểu Nhân: “Trường em có một học sinh thích một nữ giảng viên hơn cậu ta chín tuổi.”
Tôi: “Tình yêu không giới hạn tuổi tác!”
Tiểu Nhân: “Sau đó nữ giảng viên kia liền li hôn với chồng và kết hôn với cậu ta.”
Tôi: “Ok. Coi như chị chưa nói gì.”
Tiểu Nhân cười haha: “Em cố tình nói cho Cố Ngụy nghe đấy. Chị phải biết là các nam sinh luôn giành tình cảm đặc biệt cho nữ giảng viên…”
Cố Ngụy ngồi bên cạnh mặt mày lạnh như băng đá, im lặng.
Tôi ngượng ngùng làm mặt quỷ với Tiểu Nhân: “Đầu óc em bị chập mạch à? Có nhiều tâm sức thế thì tâm trung vào mớ đề thi cử của em đi.” Sau đó liền ngắt máy.
Tôi nhìn Cố Ngụy, anh vẫn duy trì mặt liệt vô cảm, không nhìn tôi, tập trung đọc sách như một hòa thượng.
Tâm tình của Bác sĩ từng trước đến giờ luôn kín đáo, kín đáo đến nỗi tôi đoán mãi không ra. Vì thế tôi giật lấy cuốn sách trên tay anh, ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh: “Thầy Cố, thành thật khai báo, ở trường có nữ sinh nào yêu thầm anh không?”
Cố Ngụy: “Không biết nữa. Cô giáo Lâm, em đoán xem?”
Tôi: “…”
Cố Ngụy bật cười, khoe ra bàn tay trái đẹp đẽ của mình, chiếc nhẫn cưới đang nằm an tĩnh trên ngón tay anh: “Ai mà dám cắm đầu vào nòng súng chứ?”
Tôi: “Ừm, trẫm yên tâm rồi.”
Dáng vẻ của Cố Ngụy vô cùng biếng nhác, chép miệng một cái: “Là ai mấy hôm trước còn nhận được thư tình của học sinh ấy nhỉ? Vừa ăn cướp vừa la làng sao?”
Tôi không thăm dò nữa: “Thế anh có ghen hay là không ghen? Cho em thái độ rõ ràng xem nào.”
Cố Ngụy không nói gì, chỉ nhìn tôi cười, cười đến mức nham hiểm.
Đột nhiên tôi nảy số nhanh bất ngờ: “Hừm, phải rồi. Anh ghen hay không ghen thì có liên quan gì tới em chứ?” Sau đó quay người đầy tiêu sái phong độ rời đi. Tôi cũng có giá lắm nhé.
Cố Ngụy tiếp tục chép miệng: “Lần nào em cũng trêu chọc người ta xong bỏ đi.”
– —————————-
Cố Ngụy: “Mấy hôm trước anh đi kiểm tra sức khỏe.”
Tôi: “Ồ.”
Lúc đó tôi đang hứng thú dạt dào nghiên cứu luận văn mà đồng chí Tiểu Thảo gửi tới. Bệnh viện Bác sĩ năm nào cũng có cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện định kì cho mọi người. Mà theo tôi được biết, bọn họ ai ai cũng chăm sóc bảo vệ sức khỏe rất tốt, vì thế tôi tùy tiện đáp một tiếng, không quá quan tâm.
Mười giây qua đi, tôi phát hiện Bác sĩ vẫn đứng trước mặt tôi bất khuất không sờn.
Tôi dần từ không mấy để tâm đổi thành lo lắng. Ông chồng mấy năm trước kiểm tra sức khỏe chưa hề nhắc đến chuyện gì, đột nhiên năm nay mặt mày nghiêm trọng đứng trước mặt bà vợ nói “kết quả kiêm tra sức khỏe của anh năm nay đã có rồi”, sau đó không nói thêm lời nào nữa, đây là kiểu tình tiết gì?!
Hai người chúng tôi không nói câu gì, cứ nhìn nhau một hồi lâu.
Tôi cảm giác mình sắp hít thở không thông nữa rồi, cố gắng lấy hơi từng chút, nhìn anh chăm chăm.
Đột nhiên Cố Ngụy nói: “Anh béo lên rồi.” Sau đó bật cười lớn.
Tôi phát điên, tiện tay cầm thứ gì đó ném vào người anh: “Cố Ngụy!! Sao anh nhạt nhẽo thế?!!”
Sau khi cảm giác bỏng rát quá đi, cột sống hơi tê tê, sau khi dán loại cao này lên, sau khoảng mười phút, thành phần tương tự như long não sẽ khiến cho bạn cảm thấy mát lạnh, giống hệt như gõ búa dọc theo cột sống của bạn vậy, rất khó chịu.
Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại: “Xong rồi, em sắp hiện nguyên hình rồi.”
Cố Ngụy: “Nào, nhanh, bay vào vòng tay anh.”
Buổi tối đi ngủ, ga trải giường thì lạnh, chăn điện lại nóng, tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, nhìn chăm chú Cố Ngụy bên cạnh. Chiều hôm sau anh có ca phẫu thuật, cứ trằn trọc quay ngang giẫy ngửa sẽ khiến anh mất ngủ, vì thế tôi quyết định bò dậy, sang phòng ngủ của khách.
Lúc tôi đàn trùm chăn lăn qua lăn lại, Cố Ngụy đẩy cửa bước vào.
Tôi: “Anh không ngủ à?”
Cố Ngụy: “Anh cứ tưởng em đi vào nhà vệ sinh.” Nói xong liền luồn tay vào trong chăn, lòng bàn tay úp lên miếng cao dán của tôi, nói: “Sao thế? Không thỏa mái à?”
Tôi: “Lạnh.”
Anh vén chăn lên, chui vào.
Tôi: “Anh về phòng ngủ đi.”
Anh “ừm” một tiếng, nhưng vẫn kéo gối nằm xuống.
Tôi quay lưng về phía anh, không động đậy. Một lúc lâu sau, tay anh lại luồn qua góc áo ngủ của tôi, áp vào miếng cao dán: “Có đỡ hơn chưa?”
“Ừm.”
Sưởi được một lúc, anh lại đưa tay ra đằng trước, cởi cúc áo ngủ của tôi.
“Anh làm gì thế?”
Cố Ngụy không nói gì, cởi áo ngủ của tôi ra, sau đó cởi áo ngủ của mình ra, cứ như thế ôm tôi từ phía sau. Chăn kéo cao tới tận cổ, hai người nằm ôm nhau thật chặt.
“Ngủ đi.”
Làn da ấm áp của anh áp lên miếng cao mát lạnh của tôi. Cả người tôi như được anh truyền cho một đốm lửa, ngủ yên lành.
– ————————————-
Tôi tan làm về nhà, Bác sĩ đã về rồi. Nồi canh đang đun trong bếp, còn anh thì đang nằm nghỉ trên sofa.
Tôi rón rén như kẻ trộm bước tới, ngồi xuống bên cạnh sofa ngắm anh. Sau đó tôi tiếp tục khoanh chân ngồi xuống nền nhà, tay chống má, tiếp tục chuyên môn. (Mê trai đầu thai không hết…)
Bác sĩ tỉnh lại, thấy tôi ngồi ngay gần anh, giật mình, trợn tròn mắt, nhìn trái rồi lại nhìn phải, mãi mới tập trung ánh mắt về phía tôi: “Lâm Chi Hiệu?”
“Dạ.”
“Em đang làm gì thế?”
Tôi cười híp mí: “Ngắm chồng em.”
Bác sĩ liếc nhìn dáng ngồi của tôi: “Ngắm bao lâu rồi?”
Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ: “Sương sương khoảng bốn mươi phút.”
Bác sĩ xấu hổ quay mặt đi, đưa tay lên che mặt: “Haizzz, không đùa như em đâu.”
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cố giấu đi sự xấu hổ ngượng ngùng của anh tôi đều cảm thấy thặc thú dzị, liền hôn lên má anh: “Công chúa ngủ trong rừng, thức tỉnh đi.”
Bác sĩ bật cười: “Cái gì với cái gì nữa?”
– ——————————————
Bác sĩ ở trong thư phòng chỉnh lại sổ sách và báo cáo, tôi nằm trên sofa ngoài phòng khách đọc sách.
Một lát sau có người thò đầu ra từ cửa thư phòng.
Tôi: “Hử?”
Bác sĩ: “À, không có gì.” Sau đó lại quay trở vào.
Lại một lát sau, có người đứng lấp ló sau cánh cửa thư phòng.
Tôi: “Hử?”
Bác sĩ: “Em bận à?”
Tôi cuộn cuốn tạp chí trên tay lại: “Sao thế?”
Bác sĩ: “Không có gì.” Cả khuôn mặt toát lên vẻ khó xử, không biết có nên quay trở lại thư phòng hay không.
Tôi đi tới: “Chẳng phải anh đang cần viết gì đó hay sao?”
Bác sĩ “ừm” một tiếng rồi quay lại bàn làm việc, cúi đầu viết vài chữ rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xuống viết thêm vài chữ.
Tình huống gì thế này?
Tôi tựa vào cánh cửa, nhìn anh lật lật giở giở, viết báo cáo. Nhìn chán chê, tôi cảm thấy khát nước, đang định rời đi rót nước, vừa mới chuẩn bị quay người anh lại ngóc đầu dậy nhìn tôi.
Tôi nheo mắt tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Bác sĩ, chậm rãi nói: “Em đi rót cốc nước, tí nữa sẽ quay lại với anh.”
Bác sĩ “ừ hứ” một câu, lại cắm đầu viết báo cáo.
Sau đó, tôi cuộn tròn trên chiếc ghế dài cạnh anh, ở bên anh cả buổi tối.
Anh rất ngoan ngoãn ngồi viết véo véo cả một buổi.
Anh học được cách làm nũng vừa vòng vèo lại vừa cứng ngắc ấy từ bao giờ thế không biết.
– —————————————
Buổi sáng thức dậy, tôi nhìn ba vết muỗi đốt trên cánh tay: “Tầng mười sáu mà cũng có muỗi luôn?” (Bác sĩ không thích bật đèn đuổi muỗi, tôi thì không thích mắc màn, nên trong nhà chẳng có gì che đậy cả.)
Bác sĩ: “Muỗi thì không thể đi thang máy à?”
Tôi cạn lời…
Mà càng quái lạ ở chỗ là muỗi chỉ đốt tôi chứ không thèm ho he gì đến Bác sĩ.
Bác sĩ: “Máu em thơm, ngon từ thịt ngọt từ xương.”
Tôi nghe chẳng buồn cười chút nào.
Buổi tối nằm trên giường, mỗi người ôm một cuốn sách.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra: “Bác sĩ, anh mau bắt muỗi đi.”
Bác sĩ ngẩng đầu lên từ cuốn sách, ngơ ngác nhìn một vòng xung quanh.
Tôi: “Bắt muỗi.”
Bác sĩ: “Anh có phải thạch sùng đâu.”
Tôi: “… anh tìm cách đi.”
Bác sĩ liền cởi phăng áo ngủ ra.
Tôi: “Anh làm trò gì thế?”
Bác sĩ: “Anh tự nguyện hiến dâng thân xác mình.”
Tôi: “Muỗi có đốt anh đâu.”
Bác sĩ: “Thế thì anh dùng mỹ nam kế.”
Tốt nhất là lũ muỗi trúng mỹ nam kế của anh hết.
– —————————————-
Tôi bị cuốn sách của Bác sĩ rơi vào đầu, chóng mặt quay cuồng luôn.
Ngày trước khi trang hoàng nhà cửa, hai chúng tôi đã làm một bức tường giá sách. Đã là bức tường, có nghĩa là nó rất cao.
Tôi muốn với tay lấy một cuốn sổ tay từ rất lâu rồi, bèn kiễng chân lên với. Nhưng không với được cuốn sổ tay, mà cuốn giáo trình to tướng bên cạnh nó lại rơi cái “bốp” xuống.
Lúc Cố Ngụy vào, tôi đang nằm tử trận trên nền nhà.
Anh đỡ tôi dậy: “Sao thế?”
Tôi nói: “Đầu đầy sao bay.”
Cố Ngụy sốt ruột: “Là bị làm sao?”
Tôi nói: “Anh ôm em đừng có lắc, để em thở chút đã.” Sau khi hít thở xong, câu đầu tiên của tôi là: “Sách của anh là sách gì thế? Có thể làm vũ khí giết người được rồi.” Còn nặng gấp nhiều lần mấy cuốn từ điển.
Hiếm có khi Bác sĩ chủ động hiến dâng thân mình để cho tôi dựa. Tôi bèn nghiêm chỉnh dựa vào lòng anh, ngẩn ngơ cả buổi tối.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bác sĩ hỏi: “Còn chóng mặt đau đầu nữa không?”
“Không chóng mặt đau đầu nữa.”
“Một cộng một bằng mấy?”
“Hai.”
“May quá chưa bị ngu đi.” Biểu cảm của Bác sĩ hệt như kiểu “thế là anh yên tâm rồi”.
“…”
Cuối tuần tổng vệ sinh nhà cửa, Bác sĩ đã chuyển hết những cuốn sách siêu to và dày khổng lồ xuống giá dưới.
Tôi chỉ vào cuốn sách là đầu têu gây tội: “Cuốn này để ở hàng dưới cùng.”
Bác sĩ: “Để làm gì?”
“Sau này em mà không với tới mấy cuốn ở trên cao thì lấy cuốn này làm bệ đứng, đỡ phải bắc ghế.”
Bác sĩ: “…”
– —————————————
Trước khi ngủ không thể đọc sách, bởi vì đọc sách phải vận dụng trí óc làm cho người ta cảm thấy đói.
Bác sĩ đưa tay sang giật lấy sữa chua của tôi: “Lâm Chi Hiệu, em vừa đánh răng xong.”
Tôi cắn chặt ồn hút, liều chết với theo chai sữa chua.
Bác sĩ thở dài, đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, tay kia giật luôn cả ống hút của tôi.
Tôi cố sống cố chết giành lại chai sữa chua, nhưng bị Bác sĩ hết lần này đến lần khác chặn lại: “Vừa đánh răng xong đã ăn đồ chua?”
“Đói.”
“Không được.”
Tôi mè nheo một hồi, bèn cắn lên môi Bác sĩ, ha ha ha ha…
Bác sĩ liếm môi: “Hửm?”
Tôi: “Em uống hết sữa chua rồi đi đánh răng thêm lần nữa không được sao?”
Bác sĩ cười chan chứa yêu thương: “Không được.”
Tôi quay trở về giường, nằm co quắp như một con sâu.
Bác sĩ vỗ vào tôi: “Đi pha một cốc yến mạch mà uống.”
Tôi bĩu môi.
Bác sĩ ghé sát mặt vào chóp mũi tôi, sau đó thấp giọng nói bên tai tôi: “Em mà không đi ăn, anh sẽ ăn đấy.”
Tôi: “Hử?” Bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh, tôi nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng bò xuống giường, chạy nhanh về phía bếp. Người này thật quá âm hiểm.
– ————————————–
Một lần, lúc Cố Ngụy dùng máy tính trong nhà, hòm mail của tôi bỗng “tinh” một tiếng báo có tin nhắn mới. Tôi nghe tiếng chuông bèn kích chuột mở ra, và thế là, một tấm thiệp hồng không rõ người gửi cứ thế nhảy ra trước mặt Cố Ngụy.
Cố Ngụy cười: “Không biết em đã kết hôn rồi sao?”
Tôi nghĩ, chắc không phải chứ?! Nhẫn cưới tôi đeo đường đường chính chính thế cơ mà. Tôi khó hiểu nói: “Chắc là mấy trò đùa trẻ con của học sinh ấy mà.” Sau đó thần tốc đóng trang đó lại. Cố Ngụy nhìn tôi yên lặng không nói.
Hai ngày sau tôi gọi điện chat video với Tiểu Nhân.
Tiểu Nhân: “Trường em có một học sinh thích một nữ giảng viên hơn cậu ta chín tuổi.”
Tôi: “Tình yêu không giới hạn tuổi tác!”
Tiểu Nhân: “Sau đó nữ giảng viên kia liền li hôn với chồng và kết hôn với cậu ta.”
Tôi: “Ok. Coi như chị chưa nói gì.”
Tiểu Nhân cười haha: “Em cố tình nói cho Cố Ngụy nghe đấy. Chị phải biết là các nam sinh luôn giành tình cảm đặc biệt cho nữ giảng viên…”
Cố Ngụy ngồi bên cạnh mặt mày lạnh như băng đá, im lặng.
Tôi ngượng ngùng làm mặt quỷ với Tiểu Nhân: “Đầu óc em bị chập mạch à? Có nhiều tâm sức thế thì tâm trung vào mớ đề thi cử của em đi.” Sau đó liền ngắt máy.
Tôi nhìn Cố Ngụy, anh vẫn duy trì mặt liệt vô cảm, không nhìn tôi, tập trung đọc sách như một hòa thượng.
Tâm tình của Bác sĩ từng trước đến giờ luôn kín đáo, kín đáo đến nỗi tôi đoán mãi không ra. Vì thế tôi giật lấy cuốn sách trên tay anh, ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh: “Thầy Cố, thành thật khai báo, ở trường có nữ sinh nào yêu thầm anh không?”
Cố Ngụy: “Không biết nữa. Cô giáo Lâm, em đoán xem?”
Tôi: “…”
Cố Ngụy bật cười, khoe ra bàn tay trái đẹp đẽ của mình, chiếc nhẫn cưới đang nằm an tĩnh trên ngón tay anh: “Ai mà dám cắm đầu vào nòng súng chứ?”
Tôi: “Ừm, trẫm yên tâm rồi.”
Dáng vẻ của Cố Ngụy vô cùng biếng nhác, chép miệng một cái: “Là ai mấy hôm trước còn nhận được thư tình của học sinh ấy nhỉ? Vừa ăn cướp vừa la làng sao?”
Tôi không thăm dò nữa: “Thế anh có ghen hay là không ghen? Cho em thái độ rõ ràng xem nào.”
Cố Ngụy không nói gì, chỉ nhìn tôi cười, cười đến mức nham hiểm.
Đột nhiên tôi nảy số nhanh bất ngờ: “Hừm, phải rồi. Anh ghen hay không ghen thì có liên quan gì tới em chứ?” Sau đó quay người đầy tiêu sái phong độ rời đi. Tôi cũng có giá lắm nhé.
Cố Ngụy tiếp tục chép miệng: “Lần nào em cũng trêu chọc người ta xong bỏ đi.”
– —————————-
Cố Ngụy: “Mấy hôm trước anh đi kiểm tra sức khỏe.”
Tôi: “Ồ.”
Lúc đó tôi đang hứng thú dạt dào nghiên cứu luận văn mà đồng chí Tiểu Thảo gửi tới. Bệnh viện Bác sĩ năm nào cũng có cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện định kì cho mọi người. Mà theo tôi được biết, bọn họ ai ai cũng chăm sóc bảo vệ sức khỏe rất tốt, vì thế tôi tùy tiện đáp một tiếng, không quá quan tâm.
Mười giây qua đi, tôi phát hiện Bác sĩ vẫn đứng trước mặt tôi bất khuất không sờn.
Tôi dần từ không mấy để tâm đổi thành lo lắng. Ông chồng mấy năm trước kiểm tra sức khỏe chưa hề nhắc đến chuyện gì, đột nhiên năm nay mặt mày nghiêm trọng đứng trước mặt bà vợ nói “kết quả kiêm tra sức khỏe của anh năm nay đã có rồi”, sau đó không nói thêm lời nào nữa, đây là kiểu tình tiết gì?!
Hai người chúng tôi không nói câu gì, cứ nhìn nhau một hồi lâu.
Tôi cảm giác mình sắp hít thở không thông nữa rồi, cố gắng lấy hơi từng chút, nhìn anh chăm chăm.
Đột nhiên Cố Ngụy nói: “Anh béo lên rồi.” Sau đó bật cười lớn.
Tôi phát điên, tiện tay cầm thứ gì đó ném vào người anh: “Cố Ngụy!! Sao anh nhạt nhẽo thế?!!”