Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Chị dâu.
“Được, một lời đã định. Chị có muốn cùng đi ăn với bọn em không.”
“Không, chị đã có hẹn rồi. Hẹn em hôm khác, chị đi trước đây.”
Hai người nói chuyện xong liền chia ra mà rời đi, Thục Như không thèm đoái hoài tới hai người trước mặt liền đi theo Ánh Dương mà rời đi.
“Thục Như,…”
Kiều Phong vươn tay tính gọi cô lại nhưng cô dường như không nghe thấy mà rời đi. Mạc Nhi tức giận nhưng lại kìm nén không thể hiện ra ngoài, tối nay cô ta phải về nói với mẹ biết chuyện này mới được.
Mạc Nhi nhanh chóng rời đi không để ý đến Kiều Phong nữa, dù không có hắn cô ta còn nhiều người đàn ông khác sẵn sàng làm nhiều việc vì cô.
Một ngày tốn nhiều sức lực của Thục Như khiến cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong xe của An Kiều.
Anh thấy vậy liền mỉm cười nhẹ nhàng lái xe quay về nhà. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, nhanh chóng bắt máy là tiếng người con gái anh yêu.
“Kiều, anh sắp về tới chưa. Thục Như, em ấy hôm nay thi đấu như thế nào?”
“Ừm, anh sắp về rồi. Tí nữa về em sẽ biết, Vũ Linh nếu như em gái anh có nói gì không hay em đừng bận tâm.”
“Không sao đâu, anh yên tâm.”
Thục Như nghe vậy, nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô làm sao có thể giống như kiếp trước ăn hiếp chị dâu bé nhỏ nữa chứ. Xe ô tô nhanh chóng đi vào cổng, từ xa đã thấy có bóng dáng nhỏ bé đang chờ.
“Thục Như,….”
An Kiều tính quay sang gọi cô ai ngờ cô đã nhanh chân hơn nhảy xuống xe chạy về phía Vũ Linh.
“Thục Như!!”
Cứ tưởng em ấy sẽ làm gì, An Kiều nhanh chóng đi ra. Thấy Thục Như ôm chặt Vũ Linh cười nói nhỏ nhẹ.
“Chị dâu, sao bữa nay chị không đến nhà chơi. Em nhớ chị lắm đó!”
Vũ Linh thấy Thục Như ra vẻ nhỏng nhẽo với mình liền bất ngờ không nói nên lời. Cô thấy vậy liền cười, nhanh chóng kéo tay Vũ Linh đi vào cửa.
“Cha, mẹ con đi học về.”
An Bình thấy con gái về còn dắt tay Vũ Linh cũng kinh ngạc không kém, cái con bé này hồi trước thấy Vũ Linh là liền cảm thấy chán ghét muốn đuổi cô ấy đi. Không ngờ bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy.
“Thục Như, em không thấy…”
“Chị Linh, em từ trước tới giờ cư xử không tốt nên mới làm chị buồn. Nhưng từ giờ em sẽ không vậy nữa, em đã nhận định chị là chị dâu của em rồi. Nếu như anh hai em làm chị buồn, chị cứ nói với em. Em sẽ lấy lại công bằng cho chị.”
Thục Như đấm ngực đảm bảo nhìn Vũ Linh, khiến cho cô ấy buồn cười. An Kiều thấy vậy cũng thầm lắc đầu, Vũ Linh anh yêu còn không hết sao lại muốn bắt nạt cô ấy.
“Thôi được rồi cô quỷ nhỏ, em nói vậy thì chị yên tâm rồi. Mau lên tắm rửa, chị có làm món ăn yêu thích của em đấy.”
Vũ Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần nhéo má Thục Như, đẩy cô lên lầu tắm rửa.
“Em biết rồi, em lên trước.”
Thục Như cười vui vẻ nhanh chóng chạy lên lầu, đang ngâm mình cô bỗng nhớ lại một sự kiện quan trọng. Khoảng hai ngày nữa là đến lễ sinh thần của ông Bạch, nếu nói công ty của nhà An gia của cô thì vẫn còn không bằng so với nhà Bạch gia. Mà công ty Bạch gia lớn mạnh như thế là bởi vì có Bạch Tư, người đàn ông thâm trầm, mưu phạt tất rõ, năng lực kinh doanh cực tốt.
Kiếp trước cô có nghe nói hắn còn liên quan tới xã hội đen, nhưng cái đáng nói tới là vào ngày sinh thần của ông Bạch thì có người mưu đồ phóng hỏa, cài bom nhằm mưu hại. Mà người làm ra chuyện đó là nhà Kiều gia, đối với Kiều Phong đây là chủ ý của y.
Thục Như nhớ chuyện đó đã oanh động đến xã hội thượng lưu, nhà Kiều gia nắm lợi thế thêm Mạc Nhi bên cạnh mưu mô xảo quyệt chiếm những cổ phần của các công ty khác đã giúp cho Kiều Phong nắm được thời thế đè ép Bạch gia. Nhưng cũng chỉ được duy trì được thời gian liền bị ăn quả đau. Bạch Tư không phải người dễ đùa, nhưng bởi vì Kiều Phong được những gia tộc khác chống lưng nên hắn không làm gì được.
Nhưng nếu tiêu diệt từng gia tộc thì chỉ còn là vấn đề thời gian, lúc cô chết là thời điểm đó cô không còn biết thêm gì nữa. Thở dài một hơi, Thục Như chìm xuống nước đến nửa mặt. Thầm nghĩ:
“Bây giờ mình phải ngăn cản vụ đó xảy ra, sẽ không thể kéo theo An gia cũng không được để Kiều gia và Mạc gia chiếm hời. Nhưng Bạch Tư thì không thể dây vào được.”
Thục Như mệt mỏi rời khỏi bồn tắm, lau người mặc đồ đi xuống lầu. Thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, nở ra nụ cười hiền hậu đây là bộ mặt để khiến cho gia đình cô an tâm.
“Chị Linh, có cần em phụ gì nữa không?”
Mặc bồ đồ đơn giản ở nhà, Thục Như nhanh chân chạy vào phòng bếp nhìn Vũ Linh mỉm cười nói nhẹ nhàng. Vũ Linh và những người khác đều quay sang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, Thục Như rất ít khi vào bếp mà bây giờ lại ngỏ lời muốn giúp bọn họ.
“Không cần đâu, mọi thứ làm xong rồi. Chỉ cần dọn ra thôi.”
Vũ Linh mỉm cười xoa đầu cô như em gái mà nói.
“Vậy để em giúp chị bưng ra.”
“Cái con bé này, bữa nay lại muốn giở trò gì với Linh Linh của anh đây.”
An Kiều cốc đầu Thục Như nhìn cô nheo mắt nói, nhưng giọng nói lại mang theo sự cưng chiều.
“Làm gì chứ, đây là em đang tạo thiện cảm cho chị dâu mà. Chỉ có anh là suy nghĩ sâu xa thôi.”
Thục Như chạy qua ôm cánh tay Vũ Linh lè lưỡi với An Kiều mà nói, dương đôi mắt ủy khuất nhìn Vũ Linh.
“Anh đừng chọc con bé nữa, không thôi em không tha cho anh đâu.”
Vũ Linh mỉm cười hùa theo Thục Như đe dọa An Kiều. Anh nhìn hai người trước mắt thầm cảm thán, cuối cùng mọi thứ như vậy đều là sự thay đổi của Thục Như mà ra.
Một bữa ăm ấm cúng, cùng với tiếng cười vui vẻ khiến căn nhà trở nên hạnh phúc hơn.
Cho dù có nghĩ ngơi vui sướng như thế nào, thì An Thục Như cô cũng phải đi học. Năm nay cô mới mười bảy sắp tới cũng là sinh nhật của cô rồi.
Vứt ra sau đầu việc sinh nhật, với kiến thức bây giờ của cô học lại thì không còn là vấn đề nữa. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên môi nở nụ cười nhẹ.
Sáng hôm sau, Thục Như tự giác dậy sớm. Thay đồ gọn gàng, vì đồng phục của trường là váy xanh cùng áo trắng thắt cavat đen. Nhìn bản thân trong gương, không phấn son môi hồng da trắng trông rất đẹp. Loay hoay một hồi, Thục Như mới đi xuống nhà ăn sáng.
An Bình đang đọc báo thấy cô đi xuống liền bất ngờ.
“Con gái, sao dậy sớm vậy.”
“Cha này, con tất nhiên phải dậy sớm để được dùng bữa với cả nhà chứ.”
Thục Như cười lém lỉnh chạy ra sau lưng ông, ôm cổ ông mà nói.
“Con nhóc này, em thay đổi cũng khiến anh hai bất ngờ nhiều lần lắm đó.”
“Đây là em nghĩ thông suốt rồi mà thôi. Cha, sáng nay cho con đi motor đến trường nha.”
Thục Như rất thích đi motor nên muốn xin An Bình cho cô được đi.
“Được, nhưng con phải chú ý an toàn.”
“Tại sao, em không cần anh chở đi nữa sao.”
“Anh hai còn công việc của mình nữa mà. Em đây là đang làm chuyện tốt cho anh đó.”
Thục Như làm mặt quỷ với An Kiều, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi cầm chìa khóa rời đi.
“Không, chị đã có hẹn rồi. Hẹn em hôm khác, chị đi trước đây.”
Hai người nói chuyện xong liền chia ra mà rời đi, Thục Như không thèm đoái hoài tới hai người trước mặt liền đi theo Ánh Dương mà rời đi.
“Thục Như,…”
Kiều Phong vươn tay tính gọi cô lại nhưng cô dường như không nghe thấy mà rời đi. Mạc Nhi tức giận nhưng lại kìm nén không thể hiện ra ngoài, tối nay cô ta phải về nói với mẹ biết chuyện này mới được.
Mạc Nhi nhanh chóng rời đi không để ý đến Kiều Phong nữa, dù không có hắn cô ta còn nhiều người đàn ông khác sẵn sàng làm nhiều việc vì cô.
Một ngày tốn nhiều sức lực của Thục Như khiến cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong xe của An Kiều.
Anh thấy vậy liền mỉm cười nhẹ nhàng lái xe quay về nhà. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, nhanh chóng bắt máy là tiếng người con gái anh yêu.
“Kiều, anh sắp về tới chưa. Thục Như, em ấy hôm nay thi đấu như thế nào?”
“Ừm, anh sắp về rồi. Tí nữa về em sẽ biết, Vũ Linh nếu như em gái anh có nói gì không hay em đừng bận tâm.”
“Không sao đâu, anh yên tâm.”
Thục Như nghe vậy, nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô làm sao có thể giống như kiếp trước ăn hiếp chị dâu bé nhỏ nữa chứ. Xe ô tô nhanh chóng đi vào cổng, từ xa đã thấy có bóng dáng nhỏ bé đang chờ.
“Thục Như,….”
An Kiều tính quay sang gọi cô ai ngờ cô đã nhanh chân hơn nhảy xuống xe chạy về phía Vũ Linh.
“Thục Như!!”
Cứ tưởng em ấy sẽ làm gì, An Kiều nhanh chóng đi ra. Thấy Thục Như ôm chặt Vũ Linh cười nói nhỏ nhẹ.
“Chị dâu, sao bữa nay chị không đến nhà chơi. Em nhớ chị lắm đó!”
Vũ Linh thấy Thục Như ra vẻ nhỏng nhẽo với mình liền bất ngờ không nói nên lời. Cô thấy vậy liền cười, nhanh chóng kéo tay Vũ Linh đi vào cửa.
“Cha, mẹ con đi học về.”
An Bình thấy con gái về còn dắt tay Vũ Linh cũng kinh ngạc không kém, cái con bé này hồi trước thấy Vũ Linh là liền cảm thấy chán ghét muốn đuổi cô ấy đi. Không ngờ bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy.
“Thục Như, em không thấy…”
“Chị Linh, em từ trước tới giờ cư xử không tốt nên mới làm chị buồn. Nhưng từ giờ em sẽ không vậy nữa, em đã nhận định chị là chị dâu của em rồi. Nếu như anh hai em làm chị buồn, chị cứ nói với em. Em sẽ lấy lại công bằng cho chị.”
Thục Như đấm ngực đảm bảo nhìn Vũ Linh, khiến cho cô ấy buồn cười. An Kiều thấy vậy cũng thầm lắc đầu, Vũ Linh anh yêu còn không hết sao lại muốn bắt nạt cô ấy.
“Thôi được rồi cô quỷ nhỏ, em nói vậy thì chị yên tâm rồi. Mau lên tắm rửa, chị có làm món ăn yêu thích của em đấy.”
Vũ Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần nhéo má Thục Như, đẩy cô lên lầu tắm rửa.
“Em biết rồi, em lên trước.”
Thục Như cười vui vẻ nhanh chóng chạy lên lầu, đang ngâm mình cô bỗng nhớ lại một sự kiện quan trọng. Khoảng hai ngày nữa là đến lễ sinh thần của ông Bạch, nếu nói công ty của nhà An gia của cô thì vẫn còn không bằng so với nhà Bạch gia. Mà công ty Bạch gia lớn mạnh như thế là bởi vì có Bạch Tư, người đàn ông thâm trầm, mưu phạt tất rõ, năng lực kinh doanh cực tốt.
Kiếp trước cô có nghe nói hắn còn liên quan tới xã hội đen, nhưng cái đáng nói tới là vào ngày sinh thần của ông Bạch thì có người mưu đồ phóng hỏa, cài bom nhằm mưu hại. Mà người làm ra chuyện đó là nhà Kiều gia, đối với Kiều Phong đây là chủ ý của y.
Thục Như nhớ chuyện đó đã oanh động đến xã hội thượng lưu, nhà Kiều gia nắm lợi thế thêm Mạc Nhi bên cạnh mưu mô xảo quyệt chiếm những cổ phần của các công ty khác đã giúp cho Kiều Phong nắm được thời thế đè ép Bạch gia. Nhưng cũng chỉ được duy trì được thời gian liền bị ăn quả đau. Bạch Tư không phải người dễ đùa, nhưng bởi vì Kiều Phong được những gia tộc khác chống lưng nên hắn không làm gì được.
Nhưng nếu tiêu diệt từng gia tộc thì chỉ còn là vấn đề thời gian, lúc cô chết là thời điểm đó cô không còn biết thêm gì nữa. Thở dài một hơi, Thục Như chìm xuống nước đến nửa mặt. Thầm nghĩ:
“Bây giờ mình phải ngăn cản vụ đó xảy ra, sẽ không thể kéo theo An gia cũng không được để Kiều gia và Mạc gia chiếm hời. Nhưng Bạch Tư thì không thể dây vào được.”
Thục Như mệt mỏi rời khỏi bồn tắm, lau người mặc đồ đi xuống lầu. Thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, nở ra nụ cười hiền hậu đây là bộ mặt để khiến cho gia đình cô an tâm.
“Chị Linh, có cần em phụ gì nữa không?”
Mặc bồ đồ đơn giản ở nhà, Thục Như nhanh chân chạy vào phòng bếp nhìn Vũ Linh mỉm cười nói nhẹ nhàng. Vũ Linh và những người khác đều quay sang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, Thục Như rất ít khi vào bếp mà bây giờ lại ngỏ lời muốn giúp bọn họ.
“Không cần đâu, mọi thứ làm xong rồi. Chỉ cần dọn ra thôi.”
Vũ Linh mỉm cười xoa đầu cô như em gái mà nói.
“Vậy để em giúp chị bưng ra.”
“Cái con bé này, bữa nay lại muốn giở trò gì với Linh Linh của anh đây.”
An Kiều cốc đầu Thục Như nhìn cô nheo mắt nói, nhưng giọng nói lại mang theo sự cưng chiều.
“Làm gì chứ, đây là em đang tạo thiện cảm cho chị dâu mà. Chỉ có anh là suy nghĩ sâu xa thôi.”
Thục Như chạy qua ôm cánh tay Vũ Linh lè lưỡi với An Kiều mà nói, dương đôi mắt ủy khuất nhìn Vũ Linh.
“Anh đừng chọc con bé nữa, không thôi em không tha cho anh đâu.”
Vũ Linh mỉm cười hùa theo Thục Như đe dọa An Kiều. Anh nhìn hai người trước mắt thầm cảm thán, cuối cùng mọi thứ như vậy đều là sự thay đổi của Thục Như mà ra.
Một bữa ăm ấm cúng, cùng với tiếng cười vui vẻ khiến căn nhà trở nên hạnh phúc hơn.
Cho dù có nghĩ ngơi vui sướng như thế nào, thì An Thục Như cô cũng phải đi học. Năm nay cô mới mười bảy sắp tới cũng là sinh nhật của cô rồi.
Vứt ra sau đầu việc sinh nhật, với kiến thức bây giờ của cô học lại thì không còn là vấn đề nữa. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên môi nở nụ cười nhẹ.
Sáng hôm sau, Thục Như tự giác dậy sớm. Thay đồ gọn gàng, vì đồng phục của trường là váy xanh cùng áo trắng thắt cavat đen. Nhìn bản thân trong gương, không phấn son môi hồng da trắng trông rất đẹp. Loay hoay một hồi, Thục Như mới đi xuống nhà ăn sáng.
An Bình đang đọc báo thấy cô đi xuống liền bất ngờ.
“Con gái, sao dậy sớm vậy.”
“Cha này, con tất nhiên phải dậy sớm để được dùng bữa với cả nhà chứ.”
Thục Như cười lém lỉnh chạy ra sau lưng ông, ôm cổ ông mà nói.
“Con nhóc này, em thay đổi cũng khiến anh hai bất ngờ nhiều lần lắm đó.”
“Đây là em nghĩ thông suốt rồi mà thôi. Cha, sáng nay cho con đi motor đến trường nha.”
Thục Như rất thích đi motor nên muốn xin An Bình cho cô được đi.
“Được, nhưng con phải chú ý an toàn.”
“Tại sao, em không cần anh chở đi nữa sao.”
“Anh hai còn công việc của mình nữa mà. Em đây là đang làm chuyện tốt cho anh đó.”
Thục Như làm mặt quỷ với An Kiều, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi cầm chìa khóa rời đi.