Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Bóng chuyền.
Khoát lên mình bộ đồng phục thể thao màu đen, Thục Như cảm giác rất thoải mái. Tại sao phải bỏ sở thích của mình chạy theo mấy tên đàn ông đó chứ.
“Mọi người tập trung nhanh lên nào, chúng ta sắp vào trận rồi.”
Thục Như, bỏ hết đồ vào tủ đi đến họp trước khi vào trận. Trong trường luôn dành những khu thể thao để phục vụ cho việc học và thi đấu giữa các trường trong và ngoài thành phố. Khu nhà thi đấu rất lớn ngang bằng dãy nhà học của trường. Ghế ngồi cũng lớn đủ cho nhiều người xem trận.
“Thục Như đến giữa trận em hãy vào sân, vì thể lực phát bóng của em rất tốt nên lúc đấy em hãy vào.”
“Dạ được thưa cô.”
“Vậy chúng ta cứ như kế hoạch ban đầu, với lại bên trường kia cũng có những người học đại học nên các em hãy cận thận. Nhưng coi trọng tinh thần thôi, không cần quá sức mình đâu.”
“Dạ rõ thưa cô.”
“Được rồi, các em ra sân đi.”
Hôm nay An Kiều cũng bí mật đến xem trận đấu của Thục Như, nhìn em gái mình vận bồ đồ đen khí thế cùng với nụ cười tươi trên mối khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh không lo gì chỉ lo cho người em nhút nhát này, nhưng giờ đây có lẽ anh đã nhầm rồi.
“HUÝT…HUÝT…HUÝT. HIỆP THỨ NHẤT BẮT ĐẦU.”
Sau khi làm thủ tục giữa hai bên thì hai bên giàn đội hình chuẩn bị đấu, trên khán đài tràn ngập người khiến cho trận đấu căng thẳng hơn. Thục Như nhìn vậy cũng choáng ngợp theo, Ánh Dương bên cạnh thì miệng không ngừng ca thán vui sướng.
Thục Như thì quan sát bên đội hình trường kia, thấy người phát bóng cũng không phải tầm thường. Mới phát trái đầu khiến cho đội hình của cô luống cuống vì đường bóng của nó. Hai bên vẫn cân tìa cân sức, điểm số thì sát sao nhau. Khán đài la hét trong sự cổ vũ và phấn khích.
“Anh Phong, sao Như Như em ấy chưa vào sân. Có khi nào em ấy làm dự bị không.”
Mạc Nhi ngồi bên cạnh Kiều Phong e thẹn nói như chú chim nhỏ nép vào ngực. An Kiều ngồi không xa thấy vậy thầm nhíu mày, Mạc Nhi cô ta hơn Thục Như một tuổi do hồi đấy học muộn nên cũng giống như Kiều Phong đều bằng tuổi nhau. Còn Thục Như mới mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của con gái. Nhìn cử chỉ thân mật của họ khiến anh tức giận, Kiều Phong nổi tiếng lăng nhăng giờ anh mới thấy tận mắt. May mà em gái hắn đã quyết tâm từ bỏ hắn rồi.
“Thục Như vào sân rồi, THỤC NHƯ, THỤC NHƯ, THỤC NHƯ!!!”
Khán đài thấy cô vào sân liền hét vang cả khu thi đấu, nhiệt độ của trận đấu ngày càng nóng lên. Thục Như mỉm cười như hoa, tay cầm trái bóng. Thường thì con gái thi sẽ phát bóng thấp nhưng đối với cô thì khác. Thục Như cô phát bóng cao, ném bóng lên không chạy bước nhỏ rồi bật lên cao. Cả khán đài bỗng im lặng nhìn thấy những đường cong mê người của cô khi nhảy lên cao khiến ai cũng thầm hâm mộ.
“RẦM!!!”
“Cái gì vậy, vừa nãy tôi không theo dõi kịp. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy.”
Cả khán đài náo loạn không thấy Thục Như đánh bóng như thế nào, mà bóng đã qua sân bên kia rơi xuống chính giữa không ai cản banh được.
An Kiều nhìn một màn này cũng thầm giật mình, không ngờ An Thục Như cô em gái của hắn lại mạnh như thế.
Người giữ banh đưa cho Thục Như quả khác, Lam Mộc người bên sân đối thủ cũng như An Kiều đầu cảm thấy như vậy.
“Đúng là không thể khinh thường đối thủ được mà.”
“Phát bóng lần hai.”
Thục Như giơ bóng ném lên cao vẫn tư thế đó mà đánh bóng, bóng dáng uyển chuyển nhảy lên. Bàn tay trái đánh ra một lực lơn, bóng vút bay qua sân bên kia. Lam Mọc nhìn thấy đường bóng nhanh chóng đỡ nhưng lại không kịp. Một lần nữa để bên kia ghi hai điểm, một người chỉ được phát hai quả. Thục Như chuyển xuống vị trí libero, nhìn điểm số chỉ cần một điểm nữa là bên đội cô thắng trận đầu.
Lần này Lam Mộc phát bóng cũng như cách phát của Thục Như, bóng như viên đạn phóng tới. Thục Như nhìn thấy bóng sắp ra khỏi sân, nhanh chóng chạy theo cong người đỡ bóng. Bóng được chuyền lại vào sân, hai bên giằng co qua lại vẫn chưa phân thắng bại.
Thục Như nhìn thời cô đã đến từ vị trí libero nhảy lên gần sát lưới. Theo lối chuyền bóng của đồng đội nhanh chóng đập bóng. Thục Như nhảy ra sau không thể để chạm trên khu vực phía trước.
Tiếng còi vang lên kết thúc trận đầu, cả khán đài reo hò vui sướng.
“Cái này không phải phạm lỗi sao.”
“Không, nếu như libero không đứng vào khu vực trước vạch trắng thì không tính là phạm lỗi. Quan trọng người libero đó có sức bất để quay lại chỗ của mình hay không. Cô gái này rất giỏi đó.”
An Kiều ngồi bên cạnh nghe vậy, thì muốn hô lên đấy là em gái của tôi đó. Mac Như thấy vậy thì lập tức quay sang nhìn Kiều Phong, thấy mắt hắn sáng lên thì cảm thấy không ổn.
“Anh Phong, mấy ngày nữa là lễ kỉ niệm thành lập trường em được chọn để múa mở màn. Anh nhớ đến xem nha.”
Kiều Phong nghe vậy liền thu lại đường nhìn của mình, quay sang nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mạc Như thì thản nhiên gật đầu. Mạc Như thấy vậy liền cười vui sướng, hôm đó cô nhất định phải thể hiện cho tốt mới được.
Nghỉ giữa hiệp khoảng mười lăm phút rồi lại vào trận, Ánh Dương làm tròn công việc đưa nước rất tốt.
“Thục Như, cố lên. Nếu cậu thắng tớ sẽ đãi cậu một bữa.”
“Được, nhớ đó.”
Thục Như cười vui vẻ, trận sau thì cô vào đầu tiên nên cô cũng là người phát bóng thứ nhất.
“Phát bóng lần một.”
Thục Như không phát bóng cao nữa mà chuyển sang phát bóng thấp, Lam Mộc thấy vậy liền đề phòng quay sang nói với những người khác. Đúng như dự liệu của cô, Thục Như phát bóng rất tốt. Không ai có thể đỡ nổi, mới vào sân đã lấy được hai điểm.
Thục Như với Lam Mộc hăng say đấu, những thành viên khác thấy vậy cũng bị ảnh hưởng theo. Trận đấu cuối cùng kết thúc bên Thục Như hơn một điểm chiến thắng toàn diện, bao nhiêu năm nay cuối cùng cái trường của cô cũng thắng trường bên đó.
“Thục Như, chúc mừng cậu. Chúng ta thắng rồi.”
“Đừng chỉ chúc mừng tớ, cả đội đều ra sức đấu nên ai cũng cố gắng hết.”
Thục Như khoát vai người bạn bên cạnh nói, ai cũng cười vui vẻ. Vậy là công sức hộ bỏ ra đã được đền đáp.
“An Thục Như, em hay lắm, em đánh giỏi như vậy mà không nói cho anh hai biết.”
Thục Như quay đầu thấy An Kiều thì cười vui vẻ chạy đến ôm tay anh nói.
“Anh hai sao anh không nói là đến xem vậy.”
“Nếu anh không đến là không biết em lại giỏi như vậy.”
“Anh hai nói quá rồi.”
Đang cười vui vẻ bỗng thấy hai người đáng ghét kia đến, mặt mày của Thục Như chau lại đầy vẻ chán ghét. An Kiều cũng thấy nên nhanh chóng kéo cô đi ra sau, anh muốn mời những người khác đi an7 cùng.
“Em là Thục Như?”
Thục Như nghe thấy có người gọi mình liền quay sang nhìn hóa ra là Lâm Mộc.
“Chào chị, chị đánh rất hay.”
“Không có gì, em cũng vậy. Nếu sau này em rảnh, chị muốn đấu với em lần nữa. Chị là Lam Mộc.”
Lam Mộc là con gái út của nhà Lam gia, là nhân tài trong việc kinh doanh. Là người không thích dựa vào gia đình, Thục Như nhìn cô cũng muốn làm quen. Đây là khoảnh khắc mà một tình bạn chân thành xuất hiện.
“Mọi người tập trung nhanh lên nào, chúng ta sắp vào trận rồi.”
Thục Như, bỏ hết đồ vào tủ đi đến họp trước khi vào trận. Trong trường luôn dành những khu thể thao để phục vụ cho việc học và thi đấu giữa các trường trong và ngoài thành phố. Khu nhà thi đấu rất lớn ngang bằng dãy nhà học của trường. Ghế ngồi cũng lớn đủ cho nhiều người xem trận.
“Thục Như đến giữa trận em hãy vào sân, vì thể lực phát bóng của em rất tốt nên lúc đấy em hãy vào.”
“Dạ được thưa cô.”
“Vậy chúng ta cứ như kế hoạch ban đầu, với lại bên trường kia cũng có những người học đại học nên các em hãy cận thận. Nhưng coi trọng tinh thần thôi, không cần quá sức mình đâu.”
“Dạ rõ thưa cô.”
“Được rồi, các em ra sân đi.”
Hôm nay An Kiều cũng bí mật đến xem trận đấu của Thục Như, nhìn em gái mình vận bồ đồ đen khí thế cùng với nụ cười tươi trên mối khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh không lo gì chỉ lo cho người em nhút nhát này, nhưng giờ đây có lẽ anh đã nhầm rồi.
“HUÝT…HUÝT…HUÝT. HIỆP THỨ NHẤT BẮT ĐẦU.”
Sau khi làm thủ tục giữa hai bên thì hai bên giàn đội hình chuẩn bị đấu, trên khán đài tràn ngập người khiến cho trận đấu căng thẳng hơn. Thục Như nhìn vậy cũng choáng ngợp theo, Ánh Dương bên cạnh thì miệng không ngừng ca thán vui sướng.
Thục Như thì quan sát bên đội hình trường kia, thấy người phát bóng cũng không phải tầm thường. Mới phát trái đầu khiến cho đội hình của cô luống cuống vì đường bóng của nó. Hai bên vẫn cân tìa cân sức, điểm số thì sát sao nhau. Khán đài la hét trong sự cổ vũ và phấn khích.
“Anh Phong, sao Như Như em ấy chưa vào sân. Có khi nào em ấy làm dự bị không.”
Mạc Nhi ngồi bên cạnh Kiều Phong e thẹn nói như chú chim nhỏ nép vào ngực. An Kiều ngồi không xa thấy vậy thầm nhíu mày, Mạc Nhi cô ta hơn Thục Như một tuổi do hồi đấy học muộn nên cũng giống như Kiều Phong đều bằng tuổi nhau. Còn Thục Như mới mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của con gái. Nhìn cử chỉ thân mật của họ khiến anh tức giận, Kiều Phong nổi tiếng lăng nhăng giờ anh mới thấy tận mắt. May mà em gái hắn đã quyết tâm từ bỏ hắn rồi.
“Thục Như vào sân rồi, THỤC NHƯ, THỤC NHƯ, THỤC NHƯ!!!”
Khán đài thấy cô vào sân liền hét vang cả khu thi đấu, nhiệt độ của trận đấu ngày càng nóng lên. Thục Như mỉm cười như hoa, tay cầm trái bóng. Thường thì con gái thi sẽ phát bóng thấp nhưng đối với cô thì khác. Thục Như cô phát bóng cao, ném bóng lên không chạy bước nhỏ rồi bật lên cao. Cả khán đài bỗng im lặng nhìn thấy những đường cong mê người của cô khi nhảy lên cao khiến ai cũng thầm hâm mộ.
“RẦM!!!”
“Cái gì vậy, vừa nãy tôi không theo dõi kịp. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy.”
Cả khán đài náo loạn không thấy Thục Như đánh bóng như thế nào, mà bóng đã qua sân bên kia rơi xuống chính giữa không ai cản banh được.
An Kiều nhìn một màn này cũng thầm giật mình, không ngờ An Thục Như cô em gái của hắn lại mạnh như thế.
Người giữ banh đưa cho Thục Như quả khác, Lam Mộc người bên sân đối thủ cũng như An Kiều đầu cảm thấy như vậy.
“Đúng là không thể khinh thường đối thủ được mà.”
“Phát bóng lần hai.”
Thục Như giơ bóng ném lên cao vẫn tư thế đó mà đánh bóng, bóng dáng uyển chuyển nhảy lên. Bàn tay trái đánh ra một lực lơn, bóng vút bay qua sân bên kia. Lam Mọc nhìn thấy đường bóng nhanh chóng đỡ nhưng lại không kịp. Một lần nữa để bên kia ghi hai điểm, một người chỉ được phát hai quả. Thục Như chuyển xuống vị trí libero, nhìn điểm số chỉ cần một điểm nữa là bên đội cô thắng trận đầu.
Lần này Lam Mộc phát bóng cũng như cách phát của Thục Như, bóng như viên đạn phóng tới. Thục Như nhìn thấy bóng sắp ra khỏi sân, nhanh chóng chạy theo cong người đỡ bóng. Bóng được chuyền lại vào sân, hai bên giằng co qua lại vẫn chưa phân thắng bại.
Thục Như nhìn thời cô đã đến từ vị trí libero nhảy lên gần sát lưới. Theo lối chuyền bóng của đồng đội nhanh chóng đập bóng. Thục Như nhảy ra sau không thể để chạm trên khu vực phía trước.
Tiếng còi vang lên kết thúc trận đầu, cả khán đài reo hò vui sướng.
“Cái này không phải phạm lỗi sao.”
“Không, nếu như libero không đứng vào khu vực trước vạch trắng thì không tính là phạm lỗi. Quan trọng người libero đó có sức bất để quay lại chỗ của mình hay không. Cô gái này rất giỏi đó.”
An Kiều ngồi bên cạnh nghe vậy, thì muốn hô lên đấy là em gái của tôi đó. Mac Như thấy vậy thì lập tức quay sang nhìn Kiều Phong, thấy mắt hắn sáng lên thì cảm thấy không ổn.
“Anh Phong, mấy ngày nữa là lễ kỉ niệm thành lập trường em được chọn để múa mở màn. Anh nhớ đến xem nha.”
Kiều Phong nghe vậy liền thu lại đường nhìn của mình, quay sang nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mạc Như thì thản nhiên gật đầu. Mạc Như thấy vậy liền cười vui sướng, hôm đó cô nhất định phải thể hiện cho tốt mới được.
Nghỉ giữa hiệp khoảng mười lăm phút rồi lại vào trận, Ánh Dương làm tròn công việc đưa nước rất tốt.
“Thục Như, cố lên. Nếu cậu thắng tớ sẽ đãi cậu một bữa.”
“Được, nhớ đó.”
Thục Như cười vui vẻ, trận sau thì cô vào đầu tiên nên cô cũng là người phát bóng thứ nhất.
“Phát bóng lần một.”
Thục Như không phát bóng cao nữa mà chuyển sang phát bóng thấp, Lam Mộc thấy vậy liền đề phòng quay sang nói với những người khác. Đúng như dự liệu của cô, Thục Như phát bóng rất tốt. Không ai có thể đỡ nổi, mới vào sân đã lấy được hai điểm.
Thục Như với Lam Mộc hăng say đấu, những thành viên khác thấy vậy cũng bị ảnh hưởng theo. Trận đấu cuối cùng kết thúc bên Thục Như hơn một điểm chiến thắng toàn diện, bao nhiêu năm nay cuối cùng cái trường của cô cũng thắng trường bên đó.
“Thục Như, chúc mừng cậu. Chúng ta thắng rồi.”
“Đừng chỉ chúc mừng tớ, cả đội đều ra sức đấu nên ai cũng cố gắng hết.”
Thục Như khoát vai người bạn bên cạnh nói, ai cũng cười vui vẻ. Vậy là công sức hộ bỏ ra đã được đền đáp.
“An Thục Như, em hay lắm, em đánh giỏi như vậy mà không nói cho anh hai biết.”
Thục Như quay đầu thấy An Kiều thì cười vui vẻ chạy đến ôm tay anh nói.
“Anh hai sao anh không nói là đến xem vậy.”
“Nếu anh không đến là không biết em lại giỏi như vậy.”
“Anh hai nói quá rồi.”
Đang cười vui vẻ bỗng thấy hai người đáng ghét kia đến, mặt mày của Thục Như chau lại đầy vẻ chán ghét. An Kiều cũng thấy nên nhanh chóng kéo cô đi ra sau, anh muốn mời những người khác đi an7 cùng.
“Em là Thục Như?”
Thục Như nghe thấy có người gọi mình liền quay sang nhìn hóa ra là Lâm Mộc.
“Chào chị, chị đánh rất hay.”
“Không có gì, em cũng vậy. Nếu sau này em rảnh, chị muốn đấu với em lần nữa. Chị là Lam Mộc.”
Lam Mộc là con gái út của nhà Lam gia, là nhân tài trong việc kinh doanh. Là người không thích dựa vào gia đình, Thục Như nhìn cô cũng muốn làm quen. Đây là khoảnh khắc mà một tình bạn chân thành xuất hiện.