Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6
“…”
Cái tên khốn Hoắc Anh Tuấn này, giải thích thêm mấy câu thì anh sẽ chết à.
Vậy tại sao vừa rồi cô lại phải lãng phí thời gian xoắn xuýt với vấn đề làm mẹ kế như vậy.
Muốn khóc quá đi.
Nhưng con mèo này thật là dễ thương, bộ lông sạch sẽ, lại còn béo núc ních.
Cô nghiêng người muốn giúp nó một tay, nhưng mèo con đã nhanh chóng đi vào phòng ngủ chính, căn phòng đó cô chưa xứng được bước vào.
Sau khi thở dài chán nản, cô bắt đầu quan sát ngôi nhà, có ba phòng ngủ và hai phòng khách. Một phòng ngủ chính, một phòng dành cho khách và một phòng làm việc.
Căn nhà trang trí theo phong cách đơn giản, thời thượng với màu sắc chủ đạo là đen trắng xám.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng rất quạnh quẽ, chi phí trang trí cũng không nhiều.
Đây thực sự là nhà cậu của Lục Thanh Minh à?
Không phải cậu của anh ta là một doanh nhân thành đạt sao? Cho dù sống trong một căn biệt thự, nhưng căn nhà này lại không có dấu vết của sự sang trọng nên có.
Ngay cả những cuốn sách được trưng bày trong phòng làm việc cũng đều là “Luật pháp”, “Thông tin pháp lý”, “Nô lệ của gen”.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không ổn, lẽ nào người này không phải là cậu của Lục Thanh Minh sao?
Không, không, không, không thể nào.
Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Minh Kiều có chút hồ đồ, nhưng những chuyện lớn như thế này.
Sẽ không sai lầm đâu.
Càng nghĩ càng không bình tĩnh nổi, cô không nhịn được nữa đành phải gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Cậu có chắc anh ấy thực sự chính là cậu của Lục Thanh Minh không?”
“Nói nhảm gì đấy, chính miệng anh tớ nói vậy mà, anh trai tớ còn từng ăn cơm với anh ấy rồi.”
Khương Tuyết Nhu vỗ ngực một cái: “Tớ sợ mình sẽ cưới nhầm người.”
“Trời ạ, hai người thật sự đăng kí rồi à?”
Lâm Minh Kiều gào lên: “Anh ấy đi thật à?
Khương Tuyết Nhu cứ “Ừm hừ”, Lâm Minh Kiều cầm điện thoại trên tay sắp khóc: “Rõ ràng đã nói cùng nhau làm thiên sứ, vậy mà chớp mắt một cái cậu đã bỏ lại tớ cô đơn một mình.”
Khương Tuyết Nhu có nỗi khổ khó nói.
“Đúng rồi, hai người phải mời tớ ăn một bữa đó.”
“Ừm… Thật ra tớ vẫn chưa túm được anh ấy.” Khương Tuyết Nhu gãi gãi đầu kể lại câu chuyện cho cô ấy nghe.
“Cậu nói thử xem cậu xinh đẹp như vậy, sao đường tình duyên lại trắc trở thế không biết.”
Lâm Minh Kiều cảm thông an ủi: “Nhưng cũng không sao, cậu nhất định có thể thu phục anh ấy bằng những viên đạn bọc đường của mình mà.”
“Tớ cũng tin vào chính mình.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Tuyết Nhu lại đến siêu thị gần đó, ngôi nhà mới này quá lạnh lẽo, cô vẫn phải trang trí lại một phen.
Vào lúc bốn giờ chiều, văn phòng luật sư Lâm Chính.
Hoắc Anh Tuấn mở một tập tài liệu ra, Hạ Văn Trì đẩy cửa bước vào.
“Chúc mừng, chúc mừng nha. Tối nay có muốn dẫn chị dâu đi ăn bữa cơm không?”
“Chẳng lẽ cậu không biết lý do tại sao tôi lại kết hôn à?” Hoắc Anh Tuấn không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, tiếp tục đọc tài liệu.
“Đúng là quá bạc tình. Nhưng mà tôi nghe nói Khương Tuyết Nhu thực sự rất xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ cậu không có chút suy nghĩ nào sao?”
Hạ Văn Trì hăng hái ngồi xuống ghế xoay, tò mò đánh giá vẻ mặt của bạn mình.
Hoắc Anh Tuấn hơi dừng lại, nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ tối hôm qua, làn da trắng nõn như sữa, tựa như một đóa hoa tùy ý nở rộ, nhưng khuôn mặt này…
Vài giây sau, anh nói: “Tớ đã từng thấy rất nhiều phụ nữ đẹp hơn.”
“Đúng vậy, nếu không phải người trong nhà muốn dùng hôn nhân của cậu làm con bài để mặc cả thì cậu cũng không đến mức phải cưới một cô gái nhỏ ở thành phố Thanh Đồng. Cô ấy thật sự không xứng với thân phận cao quý của cậu.”
Hạ Văn Trì xúc động thở dài: “Thế nào? Huyền thoại bất diệt nổi tiếng đã tái xuất giang hồ, đã quen thuộc với công việc ở một nơi nhỏ bé như thành phố Thanh Đồng của chúng tôi chưa?”
“Coi như là trải nghiệm sự khó khăn của người dân.”
Hạ Văn Trì “Chậc” một tiếng: “Ông Trời thật là không công bằng. Tại sao mọi người cùng nhau tốt nghiệp, vậy mà cậu đã sớm đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực này rồi?”
“Vấn đề nằm ở cấu trúc của tế bào não.” Hoắc Anh Tuấn giương đôi mắt lạnh lùng nói.
Cảm thấy bị sỉ nhục, Hạ Văn Trì nghiến răng nghiến lợi: “Quên đi, tôi không tranh cãi với cậu nữa. Tối nay đi ăn cơm với mấy luật sư trong công ty đi, coi như nể mặt tôi.”
Hoắc Anh Tuấn “Ừm” một tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh cầm lấy điện thoại, mở Zalo ra thì thấy có người có nickname “Vừa gặp đã yêu Nhiên” đã thêm bạn với anh.
Phía sau còn có tin nhắn: “Chồng ơi, em là Tuyết Nhu.”’
“…”
Cái tên khốn Hoắc Anh Tuấn này, giải thích thêm mấy câu thì anh sẽ chết à.
Vậy tại sao vừa rồi cô lại phải lãng phí thời gian xoắn xuýt với vấn đề làm mẹ kế như vậy.
Muốn khóc quá đi.
Nhưng con mèo này thật là dễ thương, bộ lông sạch sẽ, lại còn béo núc ních.
Cô nghiêng người muốn giúp nó một tay, nhưng mèo con đã nhanh chóng đi vào phòng ngủ chính, căn phòng đó cô chưa xứng được bước vào.
Sau khi thở dài chán nản, cô bắt đầu quan sát ngôi nhà, có ba phòng ngủ và hai phòng khách. Một phòng ngủ chính, một phòng dành cho khách và một phòng làm việc.
Căn nhà trang trí theo phong cách đơn giản, thời thượng với màu sắc chủ đạo là đen trắng xám.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng rất quạnh quẽ, chi phí trang trí cũng không nhiều.
Đây thực sự là nhà cậu của Lục Thanh Minh à?
Không phải cậu của anh ta là một doanh nhân thành đạt sao? Cho dù sống trong một căn biệt thự, nhưng căn nhà này lại không có dấu vết của sự sang trọng nên có.
Ngay cả những cuốn sách được trưng bày trong phòng làm việc cũng đều là “Luật pháp”, “Thông tin pháp lý”, “Nô lệ của gen”.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không ổn, lẽ nào người này không phải là cậu của Lục Thanh Minh sao?
Không, không, không, không thể nào.
Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Minh Kiều có chút hồ đồ, nhưng những chuyện lớn như thế này.
Sẽ không sai lầm đâu.
Càng nghĩ càng không bình tĩnh nổi, cô không nhịn được nữa đành phải gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Cậu có chắc anh ấy thực sự chính là cậu của Lục Thanh Minh không?”
“Nói nhảm gì đấy, chính miệng anh tớ nói vậy mà, anh trai tớ còn từng ăn cơm với anh ấy rồi.”
Khương Tuyết Nhu vỗ ngực một cái: “Tớ sợ mình sẽ cưới nhầm người.”
“Trời ạ, hai người thật sự đăng kí rồi à?”
Lâm Minh Kiều gào lên: “Anh ấy đi thật à?
Khương Tuyết Nhu cứ “Ừm hừ”, Lâm Minh Kiều cầm điện thoại trên tay sắp khóc: “Rõ ràng đã nói cùng nhau làm thiên sứ, vậy mà chớp mắt một cái cậu đã bỏ lại tớ cô đơn một mình.”
Khương Tuyết Nhu có nỗi khổ khó nói.
“Đúng rồi, hai người phải mời tớ ăn một bữa đó.”
“Ừm… Thật ra tớ vẫn chưa túm được anh ấy.” Khương Tuyết Nhu gãi gãi đầu kể lại câu chuyện cho cô ấy nghe.
“Cậu nói thử xem cậu xinh đẹp như vậy, sao đường tình duyên lại trắc trở thế không biết.”
Lâm Minh Kiều cảm thông an ủi: “Nhưng cũng không sao, cậu nhất định có thể thu phục anh ấy bằng những viên đạn bọc đường của mình mà.”
“Tớ cũng tin vào chính mình.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Tuyết Nhu lại đến siêu thị gần đó, ngôi nhà mới này quá lạnh lẽo, cô vẫn phải trang trí lại một phen.
Vào lúc bốn giờ chiều, văn phòng luật sư Lâm Chính.
Hoắc Anh Tuấn mở một tập tài liệu ra, Hạ Văn Trì đẩy cửa bước vào.
“Chúc mừng, chúc mừng nha. Tối nay có muốn dẫn chị dâu đi ăn bữa cơm không?”
“Chẳng lẽ cậu không biết lý do tại sao tôi lại kết hôn à?” Hoắc Anh Tuấn không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, tiếp tục đọc tài liệu.
“Đúng là quá bạc tình. Nhưng mà tôi nghe nói Khương Tuyết Nhu thực sự rất xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ cậu không có chút suy nghĩ nào sao?”
Hạ Văn Trì hăng hái ngồi xuống ghế xoay, tò mò đánh giá vẻ mặt của bạn mình.
Hoắc Anh Tuấn hơi dừng lại, nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ tối hôm qua, làn da trắng nõn như sữa, tựa như một đóa hoa tùy ý nở rộ, nhưng khuôn mặt này…
Vài giây sau, anh nói: “Tớ đã từng thấy rất nhiều phụ nữ đẹp hơn.”
“Đúng vậy, nếu không phải người trong nhà muốn dùng hôn nhân của cậu làm con bài để mặc cả thì cậu cũng không đến mức phải cưới một cô gái nhỏ ở thành phố Thanh Đồng. Cô ấy thật sự không xứng với thân phận cao quý của cậu.”
Hạ Văn Trì xúc động thở dài: “Thế nào? Huyền thoại bất diệt nổi tiếng đã tái xuất giang hồ, đã quen thuộc với công việc ở một nơi nhỏ bé như thành phố Thanh Đồng của chúng tôi chưa?”
“Coi như là trải nghiệm sự khó khăn của người dân.”
Hạ Văn Trì “Chậc” một tiếng: “Ông Trời thật là không công bằng. Tại sao mọi người cùng nhau tốt nghiệp, vậy mà cậu đã sớm đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực này rồi?”
“Vấn đề nằm ở cấu trúc của tế bào não.” Hoắc Anh Tuấn giương đôi mắt lạnh lùng nói.
Cảm thấy bị sỉ nhục, Hạ Văn Trì nghiến răng nghiến lợi: “Quên đi, tôi không tranh cãi với cậu nữa. Tối nay đi ăn cơm với mấy luật sư trong công ty đi, coi như nể mặt tôi.”
Hoắc Anh Tuấn “Ừm” một tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh cầm lấy điện thoại, mở Zalo ra thì thấy có người có nickname “Vừa gặp đã yêu Nhiên” đã thêm bạn với anh.
Phía sau còn có tin nhắn: “Chồng ơi, em là Tuyết Nhu.”’