Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1607
Chương 1607
【 Con trai của Nguyễn Chí Quân là đồ vô dụng, mỗi ngày chỉ biết đi xe thể thao cua gái, nhà và xe của anh ta được mua bằng tiền của Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan không đồng ý, Nguyễn Chí Quân uy hiếp sẽ nói với báo chí rằng Nguyễn Nhan không nuôi dưỡng mình, ngược đãi ông ta, Nguyễn Nhan không có cách nào khác. 】
【 Đau lòng cho Nguyễn Nhan, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. 】
【 Chắc chắn phải trừng phạt Nguyễn Chí Quân thật nghiêm khắc, người này không xứng làm cha. 】
“. . .”
Trên hành lang bệnh viện, Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng, châm lửa điếu thuốc.
Người đại diện Triệu Hồng chạy tới nhìn thấy Quý Tử Uyên thì giật mình kêu lên: “Cậu. . . Cậu Quý. . . Anh. . . .”
Thật ra cô ta có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như tại sao Quý Tử Uyên lại ở nhà Nguyễn Nhan, tại sao Quý Tử Uyên đưa Nguyễn Nhan đến bệnh viện.
Cũng may là chỉ có cô ta, Đỗ Tuyên, cảnh sát biết chuyện này, nếu có người khác biết được thì sẽ rất phiền phức.
“Rốt cuộc chuyện của Nguyễn Nhan và Nguyễn Chí Quân là thế nào?” Quý Tử Uyên lạnh nhạt hỏi.
Triệu Hồng thở dài: “Cũng không khác nhiều so với trên mạng nói, Nguyễn Chí Quân chưa từng nuôi nấng Nguyễn Nhan, thậm chí lúc Nguyễn Nhan bốn tuổi thì cha mẹ ly hôn, sau đó cô ấy luôn sống với mẹ, mẹ cô ấy nuổi cô ấy rất vất vả, ban ngày đi làm, ban đêm cũng nhận thêm việc, cực khổ nhẫn nhịn đến khi Nguyễn Nhan có chút danh tiếng.”
“Ba cô ta lập tức tìm tới cửa đòi mỗi tháng cô ấy phải đưa tiền phụng
dưỡng, trước kia Nguyễn Nhan rất trung thực, sợ Nguyễn Chí Quân tbôi
đen mình nên tiền kiếm được đều đưa cho Nguyễn Chí Quân, số tiền còn lại thì đưa cho mẹ ruột. cô ấy cũng không có nhiều tiền, hai năm qua cô
ấy gặp may, tính tình cũng cứng rắn hơn nên mới tích góp được chút tiền.”
“Tôi biết rồi.” Quý Tử Uyên gật đầu: “Cô đi vào đi.”
Triệu Hồng lập tức đi vào phòng bệnh.
Quý Tử Uyên đứng trước cửa sổ, anh không nhịn được nghĩ bởi vì như vậy, cô bí quá hoá liều sao, thà rằng cầm dao đâm mình.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ tàn nhẫn với bản thân như thế.
Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan. . . .
Rốt cuộc cô là người thế nào.
Làm cho anh cũng nói dối với cảnh sát, nói Nguyễn Chí Quân đâm cô bị thương.
Haiz.
Trong phòng bệnh.
Nguyễn Nhan cuối cùng cũng tỉnh.
Đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Hồng và Nhạc Tình, nhưng Triệu Hồng rất bận, cứ quay lưng lại với cô ấy.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nguyễn Nhan bị thương có thể hoãn đến tháng sau… Anh nếu là gấp, có thể đổi người nghệ sĩ khác, hoặc là có thể chờ Nguyễn Nhan…”
“Cô tỉnh rồi, tôi bị cô làm cho sợ chết khiếp.” Nhạc Tình nhìn thấy cô trước, hai mắt sáng lên.
Triệu Hồng cũng quay đầu lại, cúp điện thoại vài câu, nhìn cô một cái, thở dài nói: “Cô bị thương, thật là làm cho tôi đau đầu.”
【 Con trai của Nguyễn Chí Quân là đồ vô dụng, mỗi ngày chỉ biết đi xe thể thao cua gái, nhà và xe của anh ta được mua bằng tiền của Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan không đồng ý, Nguyễn Chí Quân uy hiếp sẽ nói với báo chí rằng Nguyễn Nhan không nuôi dưỡng mình, ngược đãi ông ta, Nguyễn Nhan không có cách nào khác. 】
【 Đau lòng cho Nguyễn Nhan, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. 】
【 Chắc chắn phải trừng phạt Nguyễn Chí Quân thật nghiêm khắc, người này không xứng làm cha. 】
“. . .”
Trên hành lang bệnh viện, Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng, châm lửa điếu thuốc.
Người đại diện Triệu Hồng chạy tới nhìn thấy Quý Tử Uyên thì giật mình kêu lên: “Cậu. . . Cậu Quý. . . Anh. . . .”
Thật ra cô ta có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như tại sao Quý Tử Uyên lại ở nhà Nguyễn Nhan, tại sao Quý Tử Uyên đưa Nguyễn Nhan đến bệnh viện.
Cũng may là chỉ có cô ta, Đỗ Tuyên, cảnh sát biết chuyện này, nếu có người khác biết được thì sẽ rất phiền phức.
“Rốt cuộc chuyện của Nguyễn Nhan và Nguyễn Chí Quân là thế nào?” Quý Tử Uyên lạnh nhạt hỏi.
Triệu Hồng thở dài: “Cũng không khác nhiều so với trên mạng nói, Nguyễn Chí Quân chưa từng nuôi nấng Nguyễn Nhan, thậm chí lúc Nguyễn Nhan bốn tuổi thì cha mẹ ly hôn, sau đó cô ấy luôn sống với mẹ, mẹ cô ấy nuổi cô ấy rất vất vả, ban ngày đi làm, ban đêm cũng nhận thêm việc, cực khổ nhẫn nhịn đến khi Nguyễn Nhan có chút danh tiếng.”
“Ba cô ta lập tức tìm tới cửa đòi mỗi tháng cô ấy phải đưa tiền phụng
dưỡng, trước kia Nguyễn Nhan rất trung thực, sợ Nguyễn Chí Quân tbôi
đen mình nên tiền kiếm được đều đưa cho Nguyễn Chí Quân, số tiền còn lại thì đưa cho mẹ ruột. cô ấy cũng không có nhiều tiền, hai năm qua cô
ấy gặp may, tính tình cũng cứng rắn hơn nên mới tích góp được chút tiền.”
“Tôi biết rồi.” Quý Tử Uyên gật đầu: “Cô đi vào đi.”
Triệu Hồng lập tức đi vào phòng bệnh.
Quý Tử Uyên đứng trước cửa sổ, anh không nhịn được nghĩ bởi vì như vậy, cô bí quá hoá liều sao, thà rằng cầm dao đâm mình.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ tàn nhẫn với bản thân như thế.
Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan. . . .
Rốt cuộc cô là người thế nào.
Làm cho anh cũng nói dối với cảnh sát, nói Nguyễn Chí Quân đâm cô bị thương.
Haiz.
Trong phòng bệnh.
Nguyễn Nhan cuối cùng cũng tỉnh.
Đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Hồng và Nhạc Tình, nhưng Triệu Hồng rất bận, cứ quay lưng lại với cô ấy.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nguyễn Nhan bị thương có thể hoãn đến tháng sau… Anh nếu là gấp, có thể đổi người nghệ sĩ khác, hoặc là có thể chờ Nguyễn Nhan…”
“Cô tỉnh rồi, tôi bị cô làm cho sợ chết khiếp.” Nhạc Tình nhìn thấy cô trước, hai mắt sáng lên.
Triệu Hồng cũng quay đầu lại, cúp điện thoại vài câu, nhìn cô một cái, thở dài nói: “Cô bị thương, thật là làm cho tôi đau đầu.”