-
Nghiện mà còn Nghẹo :v :v
Ui tự dưng nhiều người bất ngờ quá nên làm hẳn một bài về nghẹo mà-mình-biết cho các bạn đọc chơi. Vui vẻ thôi nhé, không khuyến khích ai đâu nên đừng có mà làm theo rồi đổ vạ đấy nhớ
Lần đầu tiên mình biết về nghẹo là qua phim ảnh, nghẹo hiện lên là những người gầy gò, hom hem, đói kh:át và hay ngáp ngủ. Chính vì vậy mà sau này cứ ai gầy gầy xong vừa ngáp vừa gãi là y rằng người ta sẽ la lên:
- Á á thằng này nghẹo!!
Chưa kể nhắc đến nghẹo là nhắc đến t/ệ n/ạn nên lắm quả nghẹo hay làm liều đi trộm kắp, bế cả tivi, tủ lạnh của gia đình để có kinh phí fê fa. Tất nhiên những điều kể trên đều đúng, mình không phủ nhận.
Nhưng các bạn đã bao giờ nghe đến nghẹo nhà giàu chưa? Nghẹo mà luôn luôn có t/iền, luôn luôn dư giả và chơi trong tâm thế vui là chính ấy.
Đấy là anh họ mình - tên Đức!!!
Đức là một thằng có ngoại hình béo tốt, da dẻ trắng hồng hào, nhìn ra dáng công tử Hà Nội phố. Sinh ra trong gia đình ba đời giàu có, đã thế có thời gian bận rộn bố mẹ hay vứt t/iền cho con nên một thời gian sau phát hiện ra cậu quý tử nghẹo từ khi nào. Bố mẹ Đức dạy con khá tuyệt vời, dành tình cảm cho con và không hề nuông chiều thái quá như trong phim chúng ra từng xem, chẳng qua số đã định thì Đức vẫn nghẹo như thường. Cứ như thể b/ệnh của nhà giàu vậy - cái gì cũng có được dễ dàng quá nên sinh ra t/ật.
Nhưng nghẹo ở Đức sẽ không có kiểu v.ật v.ã, không có chuyện lên kơn thèm chớt đi sống lại. Đức nói rằng nghẹo nó chỉ là nhớ cảm giác và hay nghĩ đến thôi. Chứ nếu không có mà chơi thì cũng vẫn nhịn được.
Đức vẫn đi học, đi làm như bao người ngoài kia. Anh ta duyên dáng, nhìn bề ngoài Đức chả có biểu hiện gì, nhưng ví dụ như ai nghẹo mà gặp Đức thì vẫn nhận ra, kiểu như đồng nghẹo gặp nhau sẽ có những dấu hiệu riêng vậy. Có thời gian chơi nhiều nên môi và mắt của Đức thâm lắm. Bị ch/ê nhiều nên hắn ta đi khử thâm môi luôn, còn về mắt thì đức đổ tại “thâm do di truyền từ mẹ”. Vì mắt của mẹ Đức thâm thật =))))
Hồi mới dậy thì mặt Đức nhiều mụn, chữa nhiều năm không được nhưng từ khi nghẹo chơi hợp đồ hay sao mà mặt trắng nõn nà xong béo tốt ra trông thấy. Ai hỏi về chu trình skincare Đức chỉ cười xoà rồi nói:
- Khó tả lắm mọi người ạ!
..
…
Một tháng 30 ngày thì có 28 ngày Đức làm người bình thường, còn khoảng 3 ngày thì chân nó không chạm đất. Những lúc như vậy Đức nói rằng mình đi du lịch, chỉ với một cái đèn và vài bản nhạc mà cảm giác như nó đã đi vòng quanh thế giới, thăm thú bao nhiêu là cảnh vật và cười liên tục suốt nhiều tiếng không biết mỏi mệt.
- Nhiều khi anh còn nói chuyện với người trên sao Mộc luôn
=))) mộc cái đ…cmmmm
Những lúc đồ chưa tan Đức sẵn sàng ôm hôn trìu mến với tất cả mọi người. Nên nhiều khi chơi xong hôm sau đi làm Đức ôm cả sếp, ôm luôn cả khách hàng và gửi tặng đồng nghiệp cười những nụ cười khó hiểu.
Ngoài ra người nghẹo dễ thứ tha lắm, ai làm gì họ thì làm họ cũng không chấp, không đôi co mà chỉ d/oạ:
- Nói nữa là t thơm cho phát vào mỏ bây giờ.
=)))))
- Cảm giác lúc nghẹo nó như nào anh?
- Thì chỉ thấy vui vẻ, hưnq pkấn thôi
- Những lúc như thế anh có làm gì đin khùnq không?
- Anh không, anh nằm im một chỗ. Nhiều khi anh không đứng nổi bạn anh phải dắt anh đi đai’ cơ mà
=)))))))
Một điều nữa mình thấy trên phim khiến người ta sợ người nghẹo đấy chính là hay rủ rê bạn bè để nghẹo cùng. Nhưng Đức thì khác, kể cả giàu như vậy nhưng nó không bao giờ rủ ai, chơi xong cũng campuchia hết vì muốn nghẹo được cái giá bỏ ra phải rất đắt. Một lần chơi của Đức và đám bạn không bao giờ dưới trăm.
Chính vì vậy mà Đức có câu châm ngôn:
- Có cl anh rủ ai ấy, biết tốn bao t/iền không mà rủ.
Ngoài ra thì chơi một lần không nghẹo được là thật nha =)
===================
À đấy, đêm rồi lại nhớ ra
Đợt thằng Đức nghẹo ở nhờ nhà mình, thì đúng cái hôm Hà Nội bị nồm liên tiếp cả tuần nhưng ông ý cũng lười dọn dẹp thành ra phòng nhiều muỗi lắm
Xong chiều tối hôm ấy lão mới xuống mượn bố mình chai xịt côn trùng bảo lên dọn phòng. Rồi thế quái nào tối đến mình gọi điện nhắn tin mấy lượt gọi xuống ăn cơm không thấy trả lời. Mà trước đó mình với lão có giao ước là đến giờ ăn sẽ gọi 1 lần và nhắn 3 tin không thấy hồi âm thì gia đình cứ ăn trước rồi Đức sẽ ăn sau.
Nhưng đến 10 giờ tối mẹ mình thấy cơm canh còn nguyên mới lên phòng gọi đ thấy Đức trả lời. Sợ quá mới đi tìm chìa khóa phụ mở ra thì thấy phòng nồng nặc mùi côn trùng.
Đời thuở nhà ai có thằng nqu đến mức xịt xong đóng cửa phòng đi ngủ. Tính quyên sinh với muỗi, một mất một còn à????
Mà đờ mờ lão này cũng nqu quá thể đáng cơ. Kiến thức sinh tồn cơ bản cũng đ biết. Không hiểu sao lại đóng kín cửa lại ngủ được cũng tài.
Mở cửa ra thấy Đức ngất lịm đi, xong mặt mũi đỏ au tím tái mọc đầy mụn thế là nhà mình phải hô hoán nhau vác lão xuống để đi viện. Quả đấy sợ lắm, cứ sợ lão hẹo thì không biết ăn nói thế nào với bên họ hàng.
Các bạn thử tưởng tượng hai ông bà già ngoài 50 tuổi cộng với một con yếu ớt như mình vác một thằng phải 80kg xuống 4 tầng cầu thang thì sẽ như nào????
Chao ôi nặng nề vl, cứ đi được ba bước là nhà mình thở như trâu. Vừa vác vừa ch/ửi mà vừa sợ. Xong đi đến tầng 2 mình không chịu nổi nữa mình tuột tay thả đến bộp phát hai chân Đức xuống nghe c kkd ái uỳnh cái thì Đức tỉnh dậy.
Lúc này nó mới ngơ ngác tỉnh dậy xong nói trong hốt hoảng:
- Vl ba con muỗi to vl… vl muỗi thành tinh à? Muỗi già thế… vl muỗi nhuộm tóc đỏ luôn????
===============
Ừ đấy nhắc lại bực mình
Đợt gần tết vừa rồi thằng Đức anh họ mình sang nhà mình xin ở nhờ vì lý do không hoà thuận với bố mẹ. Mình vẫn nhớ lần cuối Đức xin ở nhờ là do nó ngh//iện (nghẹo) đ…m ng.hẹo xác xơ cả người ra nên bố nó gh/ét bố nó đuổi đi. Mẹ của Đức thương tình lại xin cho con đến ở nhờ rồi tầm 15 ngày Đức lại được gia đình đón về, sau đó nó có hết nghẹo không thì tất nhiên là không rồi, nhưng cũng có bớt ăn chơi tu chí làm ăn rồi lấy vợ sinh con.
Mà quái lạ là lần này Đức ra đi không thấy bên nhà nó báo gì, có một điều mình thắc mắc nữa là không hoà thuận với bố mẹ thì còn vợ con mà? Thế vợ con đâu? Sao lại bỏ ở nhà rồi sang nhà mình ở làm gì???
Ấy thế mà nhà mình cũng không hỏi nhiều, mình dọn phòng cho Đức trên tầng 4 rồi cứ thế Đức sống với gia đình mình trong nửa tháng đầu vui-vẻ.
Bởi Đức cũng chịu khó phụ mẹ mình dọn nhà, phụ bố mình lau dọn đống xe dream là niềm tự hào của bố, chưa kể thi thoảng mình đi chơi thay vì gọi taxi thì Đức luôn xung phong đến đón. Đến mức mà có đôi khi mẹ mình buột miệng bảo:
- Ui ngẹo phải thế chứ, nghẹo thế này ai chả quý.
Công nhận, nghẹo mà được lòng cả người già lẫn pue_due =))))
Bước sang ngày thứ 16, hôm ấy là sáng thứ 2 đầu tuần nhưng chỉ có Đức đi làm còn cả nhà mình ốm lăn ốm lóc nên nằm ở nhà. Đến đây mình còn biết được rằng người ngẹo còn có đề kháng tốt nữa, vì ai cũng ốm ngoại trừ Đức. Anh ta khoẻ zl đ…cmmm
Sáng sớm hôm đó nhà mình đặt ship cháo, 12 giờ trưa cả nhà đang cố nuốt miếng cháo vào cổ h/ọng đau rát thì mẹ Đức gọi video đến cho mẹ mình khóc bù lu bù loa:
- Ôi em ơi… Hoa ơi… chị khổ quá huhu… chị không thiết sống nữa, chị chán thằng Đức nhà chị lắm… giờ chị đ biết làm thế nào cho phải nữa em ạ
- Sao thế chị? Nó lại ngẹo làm gia đình buồn lòng à?
- Không em, nhà chị giàu nó ngh/ẹo cả đời chị vẫn lo được. Mà thậm chí dạo này nó còn không ăn chơi gì luôn
- Thế chị phải mừng chứ, khóc lóc cái gì nữaaaa
- Đờ mờ nhà nó, đ biết nó giống ai, nòi giống nhà mình có ai ngoại_tìnk đâu mà thằngđe? Ấy nó ngoại_tình em ạ
- Ôi vl như nào chị????
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, bác mình kể cho gia đình mình về tiểu sử ngoại_tìnk của Đức. Rằng dạo này Đức ngoan, ngoan đến bất ngờ, ngoan đến hãi hùng ai oán. Cứ như thể có ai đó nh/ập vào Đức chứ làm đ gì có mùa xuân nó loại ngoan ngoãn, đi về đúng giờ, chăm lo cho vợ con, có hiếu với gia đình như vậy.
Cho đến một ngày con dâu của bác ôm cháu bỏ đi rồi tung bài boxfot trên mạng thì bác mới ngỡ ngàng vì Đức ngoại_tink với đứa bạn cấp 3 mà còn có cả con riêng bên ngoài.
Nghe tin hai bác muối mặt đến nhà thông gia xin lỗi và hứa chịu trách nhiệm với con dâu cả đời. Cùng với đó là một vé ch.im kut cho Đức ra khỏi nhà vĩnh viễn, không khứ hồi. Có cl cho Đức mang đi cái gì, đến cái điện thoại cũng không cho mang sợ nó chuyển khoản được.
Đức giờ đây tay trắng - đến cả cái căn cước công dân chứng minh là người cũng đ có.
Ấy thế mà gia đình mình đ biết chuyện lại lỡ thu nạp Đức - thu nạp cái ngữ bội bạc vào nhà. Ôi thôi đớn đau thay!!!
Chiều…
Đức vừa đi làm về - bằng xe của bố mình. Trên người Đức là quần áo cũ của bố, dưới chân Đức là đôi giày mình tặng, trên môi Đức là nụ cười trìu mến:
- Chú thím với em ốm thế đã ăn gì chưa?
- Ăn ăn cái looz!!!
Một chiếc dép bay vào giữa phần nhìn của Đức. Đức xước cả avatar nhưng lại tiếp tục quỳ xuống xin:
- Chú thím từ từ nghe cháu, cháu ngoại_tink là thật nhưng không phải con của cháu, cháu kêu nó đi xét nghiệm mà nhất định nó không xét. Mọi người phải tin cháu
- Là thật rồi thì m còn bao biện cái mốn làu gì nữa?????
Ôi thôi ba máu sáu cơn, mẹ mình vượt cả cơn ốm đi ra ôm cổ Đức quay cho 360 vòng. Vừa quay vừa đ/uổi Đức ra khỏi nhà rồi vừa hét lên:
- ĐỜI NÀY T GH.ÉT NHẤT LÀ CÁI NGỮ BỘI BẠCCCCC
Ngày Đức đến ra sao thì ngày ra đi khỏi nhà mình cũng y như vậy - tay trắng lại hoàn trắng tay.
Ấy vậy mà đứa con kia không phải con của Đức thật, chỉ là sau cùng có phải hay không thì Đức cũng tự tay vứt bỏ đi gia đình của mình.
Bố mẹ Đức thì ngày ngày qua thăm cháu rồi xin lỗi thông gia. Không biết Đức phải quỳ ngoài cửa đến bao giờ nữa, chỉ biết là nếu như vợ con và bố mẹ vợ không tha thứ thì ngày Đức trở về nhà cũng còn xa lắm.