Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Hắn…
ở đây.”.
Đột nhiên, hắn bật cười đầy ẩn ý, nụ cười không kiềm chế vẻ điên cuồng, trong mắt vẫn ánh lên sự lạnh lùng cùng cực như thường, đưa tay lên chỉ vào chính bản thân.
Giữ cho mình bình tĩnh lại, Lần đầu tiên Đông Túy cảm thấy mình gặp được đối thủ.
Không nhìn thấu được đường đi nước bước của hắn, chỉ có thể đến đâu thì nghĩ cách ứng đối đến đây.
Cô thản nhiên đáp lời: “Tam gia, chuyện sống chết của tên đó không liên quan đến em, nhưng nếu Tam gia muốn thì em làm cho anh xem.
Dù quyền sát sinh trong tay anh thì em cũng không hy vọng Tam gia nhuốm máu cảnh sát.” Hẳn thích chơi chiêu thì cô cũng có mánh đáp lại.
Những lời cô vừa nói tất nhiên cũng đã suy nghĩ kỹ càng, dễ lọt tai người nghe.
Năm ngón tay thon dài của Âm Tam làm động tác cắt ngang nửa thân trên của Đông Túy, khoé miệng hắn nhếch lên, nửa cười nửa không, xua xua tay.
Đông Túy còn muốn mọi thêm manh mối từ miệng hắn, nhưng thấy phản ứng của Âm Tam, cô hiểu ngay là không thể Rời khỏi điểm tập kết, Đông Túy nhíu mày, chẳng có đầu mối gì, làm sao mà tìm người trong vòng có một ngày được? Tìm bằng mắt chắc? Cô không khỏi có chút mất kiên nhẫn, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách giải quyết mà thôi.
Cô không nhìn bất kỳ thứ gì xung quanh nữa, chỉ còn âm thanh và hình ảnh trong đầu đang hiện lên rõ rệt.
“Nếu mình nhớ không nhầm thì chỗ anh ta mất tích ban đầu, chắc hẳn là ở gần chỗ cả hai gặp nhau.” Muốn truy tìm bất cứ cái gì, cũng phải tìm đến ngọn nguồn đầu tiên.
Thế nên địa điểm đầu tiên mà Đông Túy nghĩ đến là bờ hồ nơi hai người tách nhau ra.
Bờ hồ này không có gì khác thường cả, cô lại vừa đi vừa suy nghĩ.
“Nểu Hạ Hàm bị trói bắt đi, dựa vào khả năng võ thuật của anh ta, chắc chắn sẽ vật lộn tan nát khu vực xung quanh.
Trái lại, nếu đột nhiên bị đánh thuốc mê mới có thể mang người đi không một dấu vết.
So ra, nhiều khả năng là trường hợp thứ hai.
Giả sử đúng là anh ta bị chụp thuốc thì khả năng là sẽ bị đưa đi gần đây thôi, hoặc là sẽ bị đưa đi bằng một phương tiện giao động nào đó.
Mà xe ô tô sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Vậy thì dù là giả thiết nào thì cũng phải tìm ở mấy con đường này trước đã.” Đông Túy suy đoán dần dần theo dòng suy nghĩ.
Men theo bờ hồ đi thẳng lên trước chỉ có hai đầu đường, cô rẽ về hướng tay phải đường Đông Đông Thành.
Đứng bên lề đường nhìn dòng người và xe cộ tấp nập ngược xuôi, Đông Túy quan sát xung quanh, đập vào mắt cô là chiếc còng tay màu bạc phản chiếu lại ánh nắng mặt trời.
Cô chầm chậm bước tới trước, nhặt chiếc còng tay lên, kiểm tra kỹ lưỡng.
Chỉ có Hạ Hàm mới có thể quăng cái còng tay lại như thế này.
Xem ra anh ta cũng không ngu ngốc gì, biết không ai dám nhặt thứ này, thích hợp dùng để làm dấu.
Nếu là đồng hồ hay lắc tay thì sớm đã bị người ta nhặt mất rồi.
Con đường này không có camera giám sát, nên việc điều tra lại đi vào ngõ cụt.
May sao, tầm nhìn của Đông Túy bị thu hút vì những vết bánh xe ngay bên cạnh chiếc còng tay.
Cô đưa tay ra ước lượng độ rộng của bánh xe, sau đó lại tiếp tục phán đoán: “Chắc lẽ là xe việt dã, nhìn hướng bánh xe đi, họ đi theo hướng…
đông.” Nghĩ rồi cô liền men theo con đường đi về phía đông.
Đông Túy rất chắc chắn với nhận định của mình, gấp rút đi tới đầu đường, xem dữ liệu từ camera của các cửa hàng gần đó, trong thời gian ấy chỉ có đúng một chiếc xe việt dã lọt vào ống kính.
Biển là biển xe Bắc Kinh, sổ hiệu là chiếc A.63298 màu đen.
“He he, chính là nó đây rồi!” Cô thầm khẳng định, sau đó liên tục chạy tới mấy đầu đường tiếp theo, đều thấy hình ảnh chiếc xe đó đang chạy, mãi đến khi…
Trông thấy đường quốc lộ chia làm ba nhánh phía trước, Đông Túy run rẩy cố gắng trấn tĩnh lại.
Ba đầu của con đường này dẫn tới ba địa điểm khác nhau, mà xung quanh lại không có nhiều nhà, nơi đây cũng không sầm uất, thế nên chẳng thể tiếp tục theo dõi hướng đi của chiếc xe kia qua máy quay giám sát nữa.
Công cuộc tìm kiếm một lần nữa đứt đoạn thình lình.
Chỉ tổ khiến Đông Túy hoang mang một mình đứng lại trước ngã ba.
Ba hướng…
Hướng nào mới đúng đây? Hiện giờ, chậm chút nào thì cái chết lại gần hơn với anh ta chút đó, dường như đồng hồ sinh mạng của anh ta đang đếm ngược vậy, khiến Đông Túy không đành lòng chấp nhận nổi.
“Mua dưa nào, dưa hấu ngon ngọt tươi đấy, không ngọt không lấy tiền đây.” Giọng một ông lão rao bán dưa vang lên.
Trước mặt ông lão là ba quả dưa, sau lưng treo một chiếc giỏ tre, đựng áo choàng mũ mão bằng cỏ cũ kỹ, hoàn toàn là dáng vẻ nông dân nghèo xuống núi.
Đông Túy chậm rãi bước đến.
Chẳng biết tại sao, cô lại cất tiếng hỏi: “Ông ơi, sao ông dám chắc dưa của mình ngọt?” Loại dưa này phải thử mới biết vị, thế mà những người bán không hiểu sao luôn tự tin một cách kỳ quặc về độ ngọt của nó.
“Cô gái à, chắc cô không biết, dưa của tôi khác với dưa bình thường! Sau khi chín quả, đem ngâm nước để qua ngày.
Thế nên hương vị của nó không chỉ là vị dưa bình thường đâu! Nào, cô gái, qua chọn một trái mua ăn đi?” Người bán dưa tự tin khoác lác không thôi, liên miệng mời mọc Đông Túy.
Nhưng cô chẳng vội, trái lại còn cúi người xuống gõ gõ quả dưa, bình thường mua đều làm như vậy, tiếng vang trầm đục, chứng tỏ quả dưa không ngon: “Ông ơi, ông còn muốn giới thiệu gì nữa không? Cháu thấy sao có vẻ dưa không ngọt lắm đâu.” “Chọn dưa, thực ra đều dựa vào số mệnh, chọn đúng thì ngon ngọt, chọn nhầm thì cũng là vì số cả.
Thế mới nói, nhân sinh như một trò chơi đấy thôi!” Cái người này….
Đông Túy đột nhiên dựng thẳng người dạy, cô hiểu ý ông lão bán dưa muốn nói là gì.
Bình thường chẳng ai nói những lời vô thưởng vô phạt như thế này với khách mua dưa, người ta sẽ tập trung vào chuyên môn bán hàng.
Hơn nữa bán gì mà chỉ để có ba quả, chẳng nhẽ chỉ bán có từng này? Ba quả, giống như ba con đường chăng? “Cảm ơn ông đã chỉ dạy.” Đông Túy hờ hững nói rồi xoay người bỏ đi.
Người bán dưa cũng không đáp lời, giữ nguyên ánh mắt như ban đầu, nhìn theo bóng dáng của Đông Túy.
Chiều nay ông gặp một người khách mua hết toàn bộ số dưa của ông, chỉ ra điều kiện ông phải chờ một người ở đây, nói triết lý như vừa rồi.
Thực sự ông không hiểu lý do tại sao cần làm vậy.
Nhưng ai mà quan tâm chứ, kiếm được tiền là tốt rồi.
“Ẩy, có thể nghỉ sớm uống miếng nước rồi.” Người bán dưa vui vẻ tự nhủ, dọn dẹp chỗ bán.
Đầu tiên, lựa chọn đều là do số mệnh, đời người thực chất là một trò chơi.
Trong đầu Đông Túy không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, chưa kể tới ấn tượng khi nhìn thấy Âm Tam chơi game.
Nếu đoán không nhầm thì…
“Chính là chỗ này, trung tâm giải trí lớn nhất Đông Thành!” Lúc này phải tranh thủ từng phút từng giây, Đông Túy không dám trì hoãn, mạng của ông hoàng con kia nằm trong tay cô, nên cô phải giải quyết mọi chướng ngại trước mắt bằng tốc độ nhanh nhất có thể Cô không muốn có duyên âm với anh ta đâu.
Trung tâm giải trí lớn nhất Đông Thành, nơi đây tập trung toàn học sinh cấp hai, cấp ba trốn học, cũng có vài người trưởng thành tới để xả hơi.
Đủ các thể loại máy nhảy, máy chơi game, ném bóng rổ, đua xe…
Máy móc đặt khắp xung quanh gian phòng rộng lớn.
Tiếng người chơi ồn ào huyên náo mọi nơi.
Không gian vang lên bài hát đang hot gần đây: “Hãy trao cho anh…
Hãy trao cho anh…
Thứ anh đang mong chờ…” Thế nhưng Đông Túy chẳng có tâm trạng thưởng thức, cả cái sảnh to lớn thế này, muốn tìm thì phải tìm ở đâu mới được Cô vừa đi vừa suy tính, cảm thấy bản thân chưa nghĩ đến bước tiếp theo.
Cho đến khi bước ngang qua máy gắp thú, Đông Túy bỗng trông thấy một máy có toàn là dưa hấu đồ chơi.
Dưa hấu với đủ kiểu biểu cảm, như thể đang sống bên trong đó vậy.
Dưa hấu…
Chẳng lẽ là đây?
Nhưng đâu có gì đặc biệt khác thường chứ? Đông Túy chợt nhớ tới lúc đối mặt với Âm Tam, hắn chỉ vào bản thân? Ý hắn là hắn chính là đầu mối? Hắn? Âm Tam? Số ba? Chẳng nhẽ phải gắp món đồ chơi thứ ba trong cái máy này? Không hiểu nổi hắn muốn gì, nhưng cô cũng chỉ có một cách duy nhất để giải câu đố.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần là tia hy vọng thì cho dù có mong manh nhất cũng phải thử xem sao.
Đông Túy liền mua một đồng xèng, mục tiêu là dưa hấu đồ chơi thứ ba có biểu cảm đang lè lưỡi.
“Được rồi, góc này là được.” Cô lẩm bẩm, đặt tay từ từ hạ cần gắp xuống, ngoạm lấy món số ba, nhấc lên.
“Được, đúng rồi đúng rồi.” Đông Túy dán chặt mặt vào nó, nhưng đột nhiên dưa hấu đồ chơi lại bị rơi xuống…
Cô thầm thở dài, có chút tức giận, vẫn không ngừng thử lại liên tục, thế nhưng kết quả không khả quan lên tí nào.
Thậm chí, Đông Túy còn cho rằng, có khi nào cái máy này bị giở trò rồi không nhỉ? Nhưng mà, cho dù có giở trò bên trong thì cũng là điều đương nhiên.
Nếu không, bọn họ kiếm chác kiểu gì.
Đột nhiên, Đông Túy nhớ tới Trâu Noãn.
Họ từng cùng nhau tới trung tâm giải trí chơi.
Trâu Noãn thuần thục rất nhiều tiểu xảo.
Lần ấy, cô nàng này cực kỳ đắc ý khi thấy Tô Đát Quý tốn tới hơn ba mươi xèng mà không gắp được nổi món đồ chơi nào.
“Bà ấy à, ngốc vãi chưởng, chẳng có kỹ thuật gì cả.
Xê ra coi tôi đây này.” Trâu Noãn biểu cảm đầy tự mãn, huých Tô Đát Quý đang đứng lì trước máy gắp thú ra.
Ngó nghiêng một hồi, chắc chắn không có ai chú ý đến, cô liền thả đồng xèng vào khe nhét.
Ngay sau khi nó rơi xuống, Trâu Noãn đột nhiên rút phích cắm của máy ra, kẹp gắp liền dừng lại.
Tiếp đến…
Cô cười nham hiểm, rút ra trước mắt mọi người một cuộn băng dính hai mặt đã chuẩn bị từ sớm…
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
ở đây.”.
Đột nhiên, hắn bật cười đầy ẩn ý, nụ cười không kiềm chế vẻ điên cuồng, trong mắt vẫn ánh lên sự lạnh lùng cùng cực như thường, đưa tay lên chỉ vào chính bản thân.
Giữ cho mình bình tĩnh lại, Lần đầu tiên Đông Túy cảm thấy mình gặp được đối thủ.
Không nhìn thấu được đường đi nước bước của hắn, chỉ có thể đến đâu thì nghĩ cách ứng đối đến đây.
Cô thản nhiên đáp lời: “Tam gia, chuyện sống chết của tên đó không liên quan đến em, nhưng nếu Tam gia muốn thì em làm cho anh xem.
Dù quyền sát sinh trong tay anh thì em cũng không hy vọng Tam gia nhuốm máu cảnh sát.” Hẳn thích chơi chiêu thì cô cũng có mánh đáp lại.
Những lời cô vừa nói tất nhiên cũng đã suy nghĩ kỹ càng, dễ lọt tai người nghe.
Năm ngón tay thon dài của Âm Tam làm động tác cắt ngang nửa thân trên của Đông Túy, khoé miệng hắn nhếch lên, nửa cười nửa không, xua xua tay.
Đông Túy còn muốn mọi thêm manh mối từ miệng hắn, nhưng thấy phản ứng của Âm Tam, cô hiểu ngay là không thể Rời khỏi điểm tập kết, Đông Túy nhíu mày, chẳng có đầu mối gì, làm sao mà tìm người trong vòng có một ngày được? Tìm bằng mắt chắc? Cô không khỏi có chút mất kiên nhẫn, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách giải quyết mà thôi.
Cô không nhìn bất kỳ thứ gì xung quanh nữa, chỉ còn âm thanh và hình ảnh trong đầu đang hiện lên rõ rệt.
“Nếu mình nhớ không nhầm thì chỗ anh ta mất tích ban đầu, chắc hẳn là ở gần chỗ cả hai gặp nhau.” Muốn truy tìm bất cứ cái gì, cũng phải tìm đến ngọn nguồn đầu tiên.
Thế nên địa điểm đầu tiên mà Đông Túy nghĩ đến là bờ hồ nơi hai người tách nhau ra.
Bờ hồ này không có gì khác thường cả, cô lại vừa đi vừa suy nghĩ.
“Nểu Hạ Hàm bị trói bắt đi, dựa vào khả năng võ thuật của anh ta, chắc chắn sẽ vật lộn tan nát khu vực xung quanh.
Trái lại, nếu đột nhiên bị đánh thuốc mê mới có thể mang người đi không một dấu vết.
So ra, nhiều khả năng là trường hợp thứ hai.
Giả sử đúng là anh ta bị chụp thuốc thì khả năng là sẽ bị đưa đi gần đây thôi, hoặc là sẽ bị đưa đi bằng một phương tiện giao động nào đó.
Mà xe ô tô sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Vậy thì dù là giả thiết nào thì cũng phải tìm ở mấy con đường này trước đã.” Đông Túy suy đoán dần dần theo dòng suy nghĩ.
Men theo bờ hồ đi thẳng lên trước chỉ có hai đầu đường, cô rẽ về hướng tay phải đường Đông Đông Thành.
Đứng bên lề đường nhìn dòng người và xe cộ tấp nập ngược xuôi, Đông Túy quan sát xung quanh, đập vào mắt cô là chiếc còng tay màu bạc phản chiếu lại ánh nắng mặt trời.
Cô chầm chậm bước tới trước, nhặt chiếc còng tay lên, kiểm tra kỹ lưỡng.
Chỉ có Hạ Hàm mới có thể quăng cái còng tay lại như thế này.
Xem ra anh ta cũng không ngu ngốc gì, biết không ai dám nhặt thứ này, thích hợp dùng để làm dấu.
Nếu là đồng hồ hay lắc tay thì sớm đã bị người ta nhặt mất rồi.
Con đường này không có camera giám sát, nên việc điều tra lại đi vào ngõ cụt.
May sao, tầm nhìn của Đông Túy bị thu hút vì những vết bánh xe ngay bên cạnh chiếc còng tay.
Cô đưa tay ra ước lượng độ rộng của bánh xe, sau đó lại tiếp tục phán đoán: “Chắc lẽ là xe việt dã, nhìn hướng bánh xe đi, họ đi theo hướng…
đông.” Nghĩ rồi cô liền men theo con đường đi về phía đông.
Đông Túy rất chắc chắn với nhận định của mình, gấp rút đi tới đầu đường, xem dữ liệu từ camera của các cửa hàng gần đó, trong thời gian ấy chỉ có đúng một chiếc xe việt dã lọt vào ống kính.
Biển là biển xe Bắc Kinh, sổ hiệu là chiếc A.63298 màu đen.
“He he, chính là nó đây rồi!” Cô thầm khẳng định, sau đó liên tục chạy tới mấy đầu đường tiếp theo, đều thấy hình ảnh chiếc xe đó đang chạy, mãi đến khi…
Trông thấy đường quốc lộ chia làm ba nhánh phía trước, Đông Túy run rẩy cố gắng trấn tĩnh lại.
Ba đầu của con đường này dẫn tới ba địa điểm khác nhau, mà xung quanh lại không có nhiều nhà, nơi đây cũng không sầm uất, thế nên chẳng thể tiếp tục theo dõi hướng đi của chiếc xe kia qua máy quay giám sát nữa.
Công cuộc tìm kiếm một lần nữa đứt đoạn thình lình.
Chỉ tổ khiến Đông Túy hoang mang một mình đứng lại trước ngã ba.
Ba hướng…
Hướng nào mới đúng đây? Hiện giờ, chậm chút nào thì cái chết lại gần hơn với anh ta chút đó, dường như đồng hồ sinh mạng của anh ta đang đếm ngược vậy, khiến Đông Túy không đành lòng chấp nhận nổi.
“Mua dưa nào, dưa hấu ngon ngọt tươi đấy, không ngọt không lấy tiền đây.” Giọng một ông lão rao bán dưa vang lên.
Trước mặt ông lão là ba quả dưa, sau lưng treo một chiếc giỏ tre, đựng áo choàng mũ mão bằng cỏ cũ kỹ, hoàn toàn là dáng vẻ nông dân nghèo xuống núi.
Đông Túy chậm rãi bước đến.
Chẳng biết tại sao, cô lại cất tiếng hỏi: “Ông ơi, sao ông dám chắc dưa của mình ngọt?” Loại dưa này phải thử mới biết vị, thế mà những người bán không hiểu sao luôn tự tin một cách kỳ quặc về độ ngọt của nó.
“Cô gái à, chắc cô không biết, dưa của tôi khác với dưa bình thường! Sau khi chín quả, đem ngâm nước để qua ngày.
Thế nên hương vị của nó không chỉ là vị dưa bình thường đâu! Nào, cô gái, qua chọn một trái mua ăn đi?” Người bán dưa tự tin khoác lác không thôi, liên miệng mời mọc Đông Túy.
Nhưng cô chẳng vội, trái lại còn cúi người xuống gõ gõ quả dưa, bình thường mua đều làm như vậy, tiếng vang trầm đục, chứng tỏ quả dưa không ngon: “Ông ơi, ông còn muốn giới thiệu gì nữa không? Cháu thấy sao có vẻ dưa không ngọt lắm đâu.” “Chọn dưa, thực ra đều dựa vào số mệnh, chọn đúng thì ngon ngọt, chọn nhầm thì cũng là vì số cả.
Thế mới nói, nhân sinh như một trò chơi đấy thôi!” Cái người này….
Đông Túy đột nhiên dựng thẳng người dạy, cô hiểu ý ông lão bán dưa muốn nói là gì.
Bình thường chẳng ai nói những lời vô thưởng vô phạt như thế này với khách mua dưa, người ta sẽ tập trung vào chuyên môn bán hàng.
Hơn nữa bán gì mà chỉ để có ba quả, chẳng nhẽ chỉ bán có từng này? Ba quả, giống như ba con đường chăng? “Cảm ơn ông đã chỉ dạy.” Đông Túy hờ hững nói rồi xoay người bỏ đi.
Người bán dưa cũng không đáp lời, giữ nguyên ánh mắt như ban đầu, nhìn theo bóng dáng của Đông Túy.
Chiều nay ông gặp một người khách mua hết toàn bộ số dưa của ông, chỉ ra điều kiện ông phải chờ một người ở đây, nói triết lý như vừa rồi.
Thực sự ông không hiểu lý do tại sao cần làm vậy.
Nhưng ai mà quan tâm chứ, kiếm được tiền là tốt rồi.
“Ẩy, có thể nghỉ sớm uống miếng nước rồi.” Người bán dưa vui vẻ tự nhủ, dọn dẹp chỗ bán.
Đầu tiên, lựa chọn đều là do số mệnh, đời người thực chất là một trò chơi.
Trong đầu Đông Túy không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, chưa kể tới ấn tượng khi nhìn thấy Âm Tam chơi game.
Nếu đoán không nhầm thì…
“Chính là chỗ này, trung tâm giải trí lớn nhất Đông Thành!” Lúc này phải tranh thủ từng phút từng giây, Đông Túy không dám trì hoãn, mạng của ông hoàng con kia nằm trong tay cô, nên cô phải giải quyết mọi chướng ngại trước mắt bằng tốc độ nhanh nhất có thể Cô không muốn có duyên âm với anh ta đâu.
Trung tâm giải trí lớn nhất Đông Thành, nơi đây tập trung toàn học sinh cấp hai, cấp ba trốn học, cũng có vài người trưởng thành tới để xả hơi.
Đủ các thể loại máy nhảy, máy chơi game, ném bóng rổ, đua xe…
Máy móc đặt khắp xung quanh gian phòng rộng lớn.
Tiếng người chơi ồn ào huyên náo mọi nơi.
Không gian vang lên bài hát đang hot gần đây: “Hãy trao cho anh…
Hãy trao cho anh…
Thứ anh đang mong chờ…” Thế nhưng Đông Túy chẳng có tâm trạng thưởng thức, cả cái sảnh to lớn thế này, muốn tìm thì phải tìm ở đâu mới được Cô vừa đi vừa suy tính, cảm thấy bản thân chưa nghĩ đến bước tiếp theo.
Cho đến khi bước ngang qua máy gắp thú, Đông Túy bỗng trông thấy một máy có toàn là dưa hấu đồ chơi.
Dưa hấu với đủ kiểu biểu cảm, như thể đang sống bên trong đó vậy.
Dưa hấu…
Chẳng lẽ là đây?
Nhưng đâu có gì đặc biệt khác thường chứ? Đông Túy chợt nhớ tới lúc đối mặt với Âm Tam, hắn chỉ vào bản thân? Ý hắn là hắn chính là đầu mối? Hắn? Âm Tam? Số ba? Chẳng nhẽ phải gắp món đồ chơi thứ ba trong cái máy này? Không hiểu nổi hắn muốn gì, nhưng cô cũng chỉ có một cách duy nhất để giải câu đố.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần là tia hy vọng thì cho dù có mong manh nhất cũng phải thử xem sao.
Đông Túy liền mua một đồng xèng, mục tiêu là dưa hấu đồ chơi thứ ba có biểu cảm đang lè lưỡi.
“Được rồi, góc này là được.” Cô lẩm bẩm, đặt tay từ từ hạ cần gắp xuống, ngoạm lấy món số ba, nhấc lên.
“Được, đúng rồi đúng rồi.” Đông Túy dán chặt mặt vào nó, nhưng đột nhiên dưa hấu đồ chơi lại bị rơi xuống…
Cô thầm thở dài, có chút tức giận, vẫn không ngừng thử lại liên tục, thế nhưng kết quả không khả quan lên tí nào.
Thậm chí, Đông Túy còn cho rằng, có khi nào cái máy này bị giở trò rồi không nhỉ? Nhưng mà, cho dù có giở trò bên trong thì cũng là điều đương nhiên.
Nếu không, bọn họ kiếm chác kiểu gì.
Đột nhiên, Đông Túy nhớ tới Trâu Noãn.
Họ từng cùng nhau tới trung tâm giải trí chơi.
Trâu Noãn thuần thục rất nhiều tiểu xảo.
Lần ấy, cô nàng này cực kỳ đắc ý khi thấy Tô Đát Quý tốn tới hơn ba mươi xèng mà không gắp được nổi món đồ chơi nào.
“Bà ấy à, ngốc vãi chưởng, chẳng có kỹ thuật gì cả.
Xê ra coi tôi đây này.” Trâu Noãn biểu cảm đầy tự mãn, huých Tô Đát Quý đang đứng lì trước máy gắp thú ra.
Ngó nghiêng một hồi, chắc chắn không có ai chú ý đến, cô liền thả đồng xèng vào khe nhét.
Ngay sau khi nó rơi xuống, Trâu Noãn đột nhiên rút phích cắm của máy ra, kẹp gắp liền dừng lại.
Tiếp đến…
Cô cười nham hiểm, rút ra trước mắt mọi người một cuộn băng dính hai mặt đã chuẩn bị từ sớm…