-
Chương 6 - Chấp Niệm
Đêm Thượng Hải ồn ã, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ướt mưa. Âu Dương Long lướt qua đám đông, ánh mắt sắc lẹm quét qua từng gương mặt. Hắn đã theo dõi cô gái đó suốt ba dãy phố, tim đập mạnh khi nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm thấy Cố Từ Hàm.
Cô gái rẽ vào một con hẻm tối. Âu Dương Long tăng tốc, bước chân nhanh nhẹn nhưng không gây tiếng động. Khi vào đến ngõ hẻm, hắn thấy bóng người kia đang đứng bất động dưới một chiếc đèn đường.
"Từ Hàm." Âu Dương Long gọi, giọng hắn run rẩy vì phấn khích.
Cô gái từ từ quay lại. Trong tích tắc, trái tim Âu Dương Long như ngừng đập. Nhưng rồi ánh đèn rọi lên gương mặt cô, và hy vọng trong hắn vỡ tan thành từng mảnh.
"Anh nhầm người rồi." Cô gái lạ nói, vẻ mặt khó chịu.
Âu Dương Long đứng chết lặng, nỗi thất vọng và giận dữ cuộn trào. Ba năm trôi qua, hắn vẫn không thể tìm thấy cô. Dù là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Bắc Kinh - người nắm trong tay quyền lực nhúng tay vào mọi ngóc ngách trong phạm vi rộng lớn, nhưng ở Thượng Hải này, hắn lại như con cá mắc cạn, bơ vơ giữa biển người xa lạ. Nỗi sợ bị cha phát hiện hành tung đã trói buộc hắn, buộc hắn phải một mình lặn lội trong cuộc tìm kiếm vô vọng này, không dám nhờ cậy bất kỳ ai trong mạng lưới quan hệ rộng lớn của cha.
Hắn quay lưng bỏ đi, bước nhanh ra khỏi con hẻm, trở lại với sự hỗn loạn của đường phố Thượng Hải. Khi rảo bước về phía khách sạn, ký ức về lần đầu tiên gặp Cố Từ Hàm lại ùa về…
Âu Dương Long, gã thiếu gia năm nhất Đại học Bắc Kinh, ngồi trơ trọi giữa biển người trong căng tin. Cha hắn, vị Bí thư quyền lực, đang có mặt tại trường để ghi hình một buổi phỏng vấn quan trọng. Thay vì được tự do phóng túng như thường lệ, hôm nay hắn buộc phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, xa lánh đám bạn bè hư hỏng quen thuộc.
Xung quanh, tiếng cười nói râm ran như muôn ngàn mũi kim châm vào tâm trí Âu Dương Long, khiến hắn cảm thấy tù túng và bực bội hơn bao giờ hết.
"Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân bất chợt vang lên. Âu Dương Long ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh và đầy thù địch, như thể muốn xua đuổi bất kỳ ai dám làm phiền mình. Trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng dập tắt mọi ý định kết bạn từ người lạ.
Nhưng rồi, trước mặt hắn, một đôi mắt trong veo dưới cặp kính tròn đang nhìn hắn đầy chân thành. Một cô gái lạ, với nụ cười ấm áp như nắng sớm, đang đứng đó.
"Không." Hắn đáp cụt lủn, rồi lập tức hối hận. Tại sao lại nói không? Phải là có... là có chứ! Âu Dương Long thầm nghĩ, đầu óc rối bời như mớ bòng bong. Mặt hắn vẫn lạnh tanh, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh giả tạo.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống. "Mình là Cố Từ Hàm. Còn cậu là...?"
Cố Từ Hàm xuất hiện như một tia nắng xuyên qua kẽ lá, mang đến cho Âu Dương Long một tia hy vọng mà hắn chưa từng dám mơ tới. Cô gái nhỏ từ Chiết Giang xa xôi, với gương mặt hiền lành mọt sách của một nữ sinh chăm chỉ, đã vô tình bước vào thế giới u ám của hắn. Cô không hề hay biết rằng người đang ngồi trước mặt mình là một kẻ cá biệt, chỉ nhờ quyền lực của cha mà lọt vào được Đại học Bắc Kinh danh giá - ngôi trường vốn chỉ dành cho những sinh viên ưu tú.
Cố Từ Hàm, cũng như Âu Dương Long, là một kẻ cô đơn giữa chốn đông người. Cô chỉ biết học, ngây thơ và vô tư đến mức có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Ngày qua ngày, hai người ngồi cạnh nhau trong căng tin, một người miệt mài với sách vở, người kia khoanh tay nhìn trời. Thỉnh thoảng, Âu Dương Long lại lén lút liếc nhìn Cố Từ Hàm, dù hai người chẳng bao giờ nói chuyện. Dần dà, việc đến căng tin vào giờ ăn trưa trở thành một thói quen khó bỏ đối với hắn, như thể đó là sợi dây vô hình níu kéo hắn đến gần với thế giới bình thường mà hắn chưa từng được nếm trải.
Tiếng chuông điện thoại xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Âu Dương Long về với hiện tại. Hắn bắt máy, giọng lạnh như băng: "Tề Bạch, tao cần tìm Cố Từ Hàm. Tìm được báo cho tao ngay."
Tề Bạch, dù run rẩy trước cái bóng quyền lực khổng lồ của cha Âu Dương Long, vẫn không khỏi thầm nguyền rủa tính khí bạo ngược của gã thiếu gia hống hách.
"Đồ khốn kiếp!" Anh lẩm bẩm, cảm thấy chua chát vì cuộc gọi hỏi thăm xã giao đã biến thành một mệnh lệnh thô bạo.
Nhìn màn hình điện thoại, Tề Bạch lướt qua danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên Cố Từ Hàm. Anh nhìn chằm chằm vào dãy số, nhớ lại cái đêm khi Phương Lạp, đồng nghiệp của Cố Từ Hàm, say xỉn đã tiết lộ thông tin này. Mặc dù biết rõ hành động của mình là sai trái, nhưng rượu và lời hứa hẹn đã khiến Phương Lạp không thể cưỡng lại.
Nỗi day dứt và cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng Tề Bạch. Anh đã biết Cố Từ Hàm từ thời đại học, và dù không thân thiết, anh vẫn luôn ngưỡng mộ trí tuệ sắc bén và lòng can đảm của cô. Giờ đây, với số điện thoại của cô trong tay, anh cảm thấy như đang nắm giữ sinh mệnh của một con người.
Ngón tay Tề Bạch lướt trên màn hình, do dự giữa việc cảnh báo Cố Từ Hàm về mối đe dọa từ Âu Dương Long hay giữ im lặng để bảo vệ chính mình. Cuộc chiến nội tâm giữa đạo đức và sự an toàn cá nhân khiến anh khó xử, nhưng cuối cùng, nỗi lo cho sự an nguy của Cố Từ Hàm đã chiến thắng.
Tề Bạch gửi một tin nhắn ngắn gọn từ số điện thoại ẩn danh: "Cẩn thận. Có người đang tìm cô." Hy vong thông điệp mơ hồ này sẽ đủ để Cố Từ Hàm nâng cao cảnh giác mà không gây ra quá nhiều phiền phức, đồng thời không để lộ thông tin của mình.
Nhìn tin nhắn đã gửi, Tề Bạch tự hứa với lòng sẽ xóa số điện thoại này sau khi mọi chuyện kết thúc. Anh không muốn trở thành một phần của mạng lưới những kẻ lạm dụng quyền lực và mối quan hệ - chính thứ mà anh căm ghét ở Âu Dương Long.
_
Đã khuya, Cố Từ Hàm đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt vô định hướng về phía chân trời. Những tòa nhà chọc trời phản chiếu dưới ánh đèn, tạo nên một bức tranh rực rỡ nhưng không thể xua tan bóng tối đang len lỏi trong tâm trí cô. Tin nhắn bí ẩn từ số lạ vừa rồi vẫn hiện rõ trên màn hình điện thoại, như một lời cảnh báo âm ỉ. Trực giác mách bảo rằng người đang tìm kiếm cô chính là Âu Dương Long.
Ba năm đã trôi qua kể từ sự kiện kinh hoàng trên du thuyền, nhưng ký ức về nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh của Âu Dương Long, người đã phá hủy niềm tin và tình bạn của cô đối với hắn. Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại thắt lại vì đau đớn và căm hận.
"Hắn sẽ không dám làm gì ở đây đâu." Cố Từ Hàm tự nhủ, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Hơi thở run rẩy phản bội nỗi sợ hãi cô đang cố che giấu.
Quay lại bàn làm việc, nơi chất đầy hồ sơ của các vụ án phức tạp đang chờ đợi. Những trang giấy chi chít chữ như một bức tường thành, bảo vệ cô khỏi những ký ức đau buồn.
Cô gái rẽ vào một con hẻm tối. Âu Dương Long tăng tốc, bước chân nhanh nhẹn nhưng không gây tiếng động. Khi vào đến ngõ hẻm, hắn thấy bóng người kia đang đứng bất động dưới một chiếc đèn đường.
"Từ Hàm." Âu Dương Long gọi, giọng hắn run rẩy vì phấn khích.
Cô gái từ từ quay lại. Trong tích tắc, trái tim Âu Dương Long như ngừng đập. Nhưng rồi ánh đèn rọi lên gương mặt cô, và hy vọng trong hắn vỡ tan thành từng mảnh.
"Anh nhầm người rồi." Cô gái lạ nói, vẻ mặt khó chịu.
Âu Dương Long đứng chết lặng, nỗi thất vọng và giận dữ cuộn trào. Ba năm trôi qua, hắn vẫn không thể tìm thấy cô. Dù là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Bắc Kinh - người nắm trong tay quyền lực nhúng tay vào mọi ngóc ngách trong phạm vi rộng lớn, nhưng ở Thượng Hải này, hắn lại như con cá mắc cạn, bơ vơ giữa biển người xa lạ. Nỗi sợ bị cha phát hiện hành tung đã trói buộc hắn, buộc hắn phải một mình lặn lội trong cuộc tìm kiếm vô vọng này, không dám nhờ cậy bất kỳ ai trong mạng lưới quan hệ rộng lớn của cha.
Hắn quay lưng bỏ đi, bước nhanh ra khỏi con hẻm, trở lại với sự hỗn loạn của đường phố Thượng Hải. Khi rảo bước về phía khách sạn, ký ức về lần đầu tiên gặp Cố Từ Hàm lại ùa về…
Âu Dương Long, gã thiếu gia năm nhất Đại học Bắc Kinh, ngồi trơ trọi giữa biển người trong căng tin. Cha hắn, vị Bí thư quyền lực, đang có mặt tại trường để ghi hình một buổi phỏng vấn quan trọng. Thay vì được tự do phóng túng như thường lệ, hôm nay hắn buộc phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, xa lánh đám bạn bè hư hỏng quen thuộc.
Xung quanh, tiếng cười nói râm ran như muôn ngàn mũi kim châm vào tâm trí Âu Dương Long, khiến hắn cảm thấy tù túng và bực bội hơn bao giờ hết.
"Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân bất chợt vang lên. Âu Dương Long ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh và đầy thù địch, như thể muốn xua đuổi bất kỳ ai dám làm phiền mình. Trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng dập tắt mọi ý định kết bạn từ người lạ.
Nhưng rồi, trước mặt hắn, một đôi mắt trong veo dưới cặp kính tròn đang nhìn hắn đầy chân thành. Một cô gái lạ, với nụ cười ấm áp như nắng sớm, đang đứng đó.
"Không." Hắn đáp cụt lủn, rồi lập tức hối hận. Tại sao lại nói không? Phải là có... là có chứ! Âu Dương Long thầm nghĩ, đầu óc rối bời như mớ bòng bong. Mặt hắn vẫn lạnh tanh, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh giả tạo.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống. "Mình là Cố Từ Hàm. Còn cậu là...?"
Cố Từ Hàm xuất hiện như một tia nắng xuyên qua kẽ lá, mang đến cho Âu Dương Long một tia hy vọng mà hắn chưa từng dám mơ tới. Cô gái nhỏ từ Chiết Giang xa xôi, với gương mặt hiền lành mọt sách của một nữ sinh chăm chỉ, đã vô tình bước vào thế giới u ám của hắn. Cô không hề hay biết rằng người đang ngồi trước mặt mình là một kẻ cá biệt, chỉ nhờ quyền lực của cha mà lọt vào được Đại học Bắc Kinh danh giá - ngôi trường vốn chỉ dành cho những sinh viên ưu tú.
Cố Từ Hàm, cũng như Âu Dương Long, là một kẻ cô đơn giữa chốn đông người. Cô chỉ biết học, ngây thơ và vô tư đến mức có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Ngày qua ngày, hai người ngồi cạnh nhau trong căng tin, một người miệt mài với sách vở, người kia khoanh tay nhìn trời. Thỉnh thoảng, Âu Dương Long lại lén lút liếc nhìn Cố Từ Hàm, dù hai người chẳng bao giờ nói chuyện. Dần dà, việc đến căng tin vào giờ ăn trưa trở thành một thói quen khó bỏ đối với hắn, như thể đó là sợi dây vô hình níu kéo hắn đến gần với thế giới bình thường mà hắn chưa từng được nếm trải.
Tiếng chuông điện thoại xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Âu Dương Long về với hiện tại. Hắn bắt máy, giọng lạnh như băng: "Tề Bạch, tao cần tìm Cố Từ Hàm. Tìm được báo cho tao ngay."
Tề Bạch, dù run rẩy trước cái bóng quyền lực khổng lồ của cha Âu Dương Long, vẫn không khỏi thầm nguyền rủa tính khí bạo ngược của gã thiếu gia hống hách.
"Đồ khốn kiếp!" Anh lẩm bẩm, cảm thấy chua chát vì cuộc gọi hỏi thăm xã giao đã biến thành một mệnh lệnh thô bạo.
Nhìn màn hình điện thoại, Tề Bạch lướt qua danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên Cố Từ Hàm. Anh nhìn chằm chằm vào dãy số, nhớ lại cái đêm khi Phương Lạp, đồng nghiệp của Cố Từ Hàm, say xỉn đã tiết lộ thông tin này. Mặc dù biết rõ hành động của mình là sai trái, nhưng rượu và lời hứa hẹn đã khiến Phương Lạp không thể cưỡng lại.
Nỗi day dứt và cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng Tề Bạch. Anh đã biết Cố Từ Hàm từ thời đại học, và dù không thân thiết, anh vẫn luôn ngưỡng mộ trí tuệ sắc bén và lòng can đảm của cô. Giờ đây, với số điện thoại của cô trong tay, anh cảm thấy như đang nắm giữ sinh mệnh của một con người.
Ngón tay Tề Bạch lướt trên màn hình, do dự giữa việc cảnh báo Cố Từ Hàm về mối đe dọa từ Âu Dương Long hay giữ im lặng để bảo vệ chính mình. Cuộc chiến nội tâm giữa đạo đức và sự an toàn cá nhân khiến anh khó xử, nhưng cuối cùng, nỗi lo cho sự an nguy của Cố Từ Hàm đã chiến thắng.
Tề Bạch gửi một tin nhắn ngắn gọn từ số điện thoại ẩn danh: "Cẩn thận. Có người đang tìm cô." Hy vong thông điệp mơ hồ này sẽ đủ để Cố Từ Hàm nâng cao cảnh giác mà không gây ra quá nhiều phiền phức, đồng thời không để lộ thông tin của mình.
Nhìn tin nhắn đã gửi, Tề Bạch tự hứa với lòng sẽ xóa số điện thoại này sau khi mọi chuyện kết thúc. Anh không muốn trở thành một phần của mạng lưới những kẻ lạm dụng quyền lực và mối quan hệ - chính thứ mà anh căm ghét ở Âu Dương Long.
_
Đã khuya, Cố Từ Hàm đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt vô định hướng về phía chân trời. Những tòa nhà chọc trời phản chiếu dưới ánh đèn, tạo nên một bức tranh rực rỡ nhưng không thể xua tan bóng tối đang len lỏi trong tâm trí cô. Tin nhắn bí ẩn từ số lạ vừa rồi vẫn hiện rõ trên màn hình điện thoại, như một lời cảnh báo âm ỉ. Trực giác mách bảo rằng người đang tìm kiếm cô chính là Âu Dương Long.
Ba năm đã trôi qua kể từ sự kiện kinh hoàng trên du thuyền, nhưng ký ức về nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh của Âu Dương Long, người đã phá hủy niềm tin và tình bạn của cô đối với hắn. Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại thắt lại vì đau đớn và căm hận.
"Hắn sẽ không dám làm gì ở đây đâu." Cố Từ Hàm tự nhủ, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Hơi thở run rẩy phản bội nỗi sợ hãi cô đang cố che giấu.
Quay lại bàn làm việc, nơi chất đầy hồ sơ của các vụ án phức tạp đang chờ đợi. Những trang giấy chi chít chữ như một bức tường thành, bảo vệ cô khỏi những ký ức đau buồn.