Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Một đời này của Tô Kiều, trôi qua cũng không dễ dàng gì. Cô nếm qua rất nhiều đau khổ, trải qua bao nhiêu khó khăn, cũng từng lang thang phiêu bạt. Trong quá khứ có những chuyện mà cô không muốn cho Tần Hiển biết. Nhưng nếu anh đã muốn biết, vậy thì cô sẽ kể cho anh nghe.
Cô quay lại ôm lấy Tần Hiển, nói: “Tần Hiển, anh chưa từng có lỗi với em, trên đời này anh là người tốt với em nhất, em rất yêu anh.”
Hai mắt Tần Hiển ê ẩm, lại chực rơi lệ. Anh cố nén lại, ôm cô càng chặt, “Là anh không sớm tìm thấy em, không ở bên em.”
Tô Kiều lắc đầu, nước mắt ấm nóng thấm qua áo Tần Hiển, “Nhiều năm qua, ngày nào em cũng nhớ anh, em rất cảm kích ông trời, vì đã cho em gặp được anh, đã cho em khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc ấy. Mấy năm gần đây lại càng thường nghĩ tới anh, chỉ cần nghĩ tới anh đã cảm thấy cuộc đời này của mình sống không uổng phí.”
Tô Kiều nghẹn ngào, hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Tần Hiển, em không lừa anh, cả đời này của em từng chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng chuyện hạnh phúc nhất mà em từng làm, chính là ở bên anh. Anh tốt với em như thế, tốt đến mức em muốn dâng hiến tất thảy bản thân mình cho anh.” Cổ họng Tô Kiều cũng khô khốc, nước mắt chảy xuống, “Có lẽ anh không biết, trên thế gian này, ngoại trừ anh ra, chẳng còn ai yêu thương em. Cho nên những ngày xa cách ấy, em nhớ anh vô cùng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi em.”
Tô Kiều lắc đầu rồi ngẩng lên, nhìn Tần Hiển: “Tần Hiển, em thừa nhận trước kia từng vì nhớ anh mà cảm thấy khổ sở cùng cực, nhưng anh không làm sai gì cả, anh chưa từng có lỗi với em.”
Cô thấy hai mắt Tần Hiển đỏ bừng, đau lòng sờ lên khuôn mặt anh, cổ họng càng đau, “Tần Hiển à, anh đừng tự trách mình nữa.”
Tần Hiển nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, thật lâu không nói gì, yết hầu đau đến mức không phát ra tiếng được.
Tô Kiều ôm lấy anh, vừa khó vừa nói: “Tần Hiển, em không khổ sở chút nào hết, hiện tại mỗi ngày đối với em đều rất hạnh phúc.”
Anh vẫn ôm chặt cô, thật lâu sau mới khó nhọc gật đầu, vẫn không nói ra lời.
Hai người ôm nhau thật lâu, Tô Kiều mới từ trong ngực Tần Hiển ngẩng đầu, hai mắt vẫn đỏ nhìn anh: “Tần Hiển, nấu bữa sáng cho em đi. Em đói.”
Tần Hiển gật đầu, giọng khàn khàn: “Được.”
Tô Kiều cong mắt cười, ngẩng lên hôn một cái vào môi anh, “Phải ngon đấy nhé!”
Tần Hiển ừ một tiếng, vẫn đáp ứng cô: “Được.”
Tô Kiều lên lầu rửa mặt, lúc xuống lại, Tần Hiển đã đặt bát cháo trên bàn,
Tô Kiều điều chỉnh cảm xúc thật tốt, vui vẻ chạy lại, từ sau lưng ôm lấy Tần Hiển, nghiêng người về trước, trên bàn ăn là hai bát cháo táo đỏ, còn có bánh bao đậu đỏ cô thích ăn nhất, có cả trứng luộc và một đĩa dưa muối nhỏ.
Tô Kiều cười, nghiêng đầu hôn Tần Hiển một cái: “Chồng em thật lợi hại quá đi,”
Tần Hiển nhìn cô, cô đã rửa mặt xong, không còn nước mắt, mắt cũng không đỏ nữa.
Anh cười cười, kéo ghế giúp cô: “Mời vợ đại nhân ngồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười Tô Kiều càng vui vẻ, cao hứng ngồi xuống.
Tần Hiển vào bếp bưng một chén sữa nóng, để trước mặt Tô Kiều.
Tô Kiều lẩm bẩm: “Em không thích uống sữa tươi.”
Tần Hiển ngồi xuống phía đối diện, “Đây là từ trang trại gửi tới, sữa tươi nguyên chất, rất có lợi cho sức khỏe.”
Tần Hiển cầm quả trứng lên bóc vỏ, vừa nói: “Sáng nay anh mới đặt đấy.”
“Vậy mà đã có rồi cơ à.” Tô Kiều cầm ly lên ngửi thử, vị sữa bò tươi sẽ không giống với sữa mua trong siêu thị.
Cô nhấp thử một ngụm, ngọt ngào, hai mắt lập tức phát sáng, hỏi Tần Hiển, “Sao lại ngọt được như vậy nhỉ?”
Tần Hiển nói: “Biết em không thích uống, nên anh đã cho thêm mật ong vào.”
Tô Kiều cong mắt cười, “Ngon lắm.”
Tần Hiển cười cười, “Ngon thì uống hết đi.”
Anh đã lột xong vỏ trứng, đưa cho Tô Kiều, “Ăn đi nào.”
Tô Kiều nhận lấy, “Bữa sáng giàu dinh dưỡng quá đi.”
Cô nhận đũa, lấy lòng đỏ ra rồi đem lòng trắng bỏ vào bắt Tần Hiển, “Em không ăn lòng trắng, anh ăn đi.”
Tần Hiển ừ một tiếng “Được.”
Tần Hiển bóc nốt quả trứng còn lại, để lòng trắng lại còn lòng đỏ cho sang bát Tô Kiều.
Tô Kiều nhìn Tần Hiển, trên mặt anh không cười, thần sắc ngưng trọng nặng nề.
Cô bê bát tới ngồi bên cạnh anh.
Tần Hiển hơi sửng sốt, “Sao thế?”
Tô Kiều kéo tay anh, nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy à?”
Tần Hiển chỉ nhìn cô không nói.
Tô Kiều sờ lên mặt anh, lại hôn lên môi anh một cái, “Tần Hiển. hiện tại em rất hạnh phúc.”
Tần Hiển nhìn chằm chằm Tô Kiều hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.
Tô Kiều cong mắt cười, ôm cổ Tần Hiển, “Anh phải đối tốt với em suốt đời đấy nhé!”
Tần Hiển nhìn cô, ánh mắt trân trọng, “Anh biết rồi.”
Tô Kiều lại cười nói: “Vậy sau này chuyện nhà là anh bao hết đấy.”
“Được.” Tần Hiển không có bất kỳ ý kiến gì với vấn đề này.
Tô Kiều cười đến híp cả mắt, “Em nói chính là nấu cơm, rửa bát, dọn nhà, tất cả đều là anh làm.”
“Được.”
Tô Kiều cao hứng ngồi lên đùi Tần Hiển, hai tay vòng ra ôm cổ anh, tiếp tục nói: “Anh phụ trách kiếm tiền, em phụ trách tiêu tiền.”
Tần Hiển ôm eo cô, trên mặt cuối cùng cũng thấp thoáng ý cười, gật đầu nói: “Tất nhiên.”
“Nộp thẻ lương cho em.”
“Được.”
“Thẻ tiết kiệm cũng đưa cho em.”
“Rõ.” Ý cười trong mắt Tần Hiển càng sâu.
“Tâm tình em tốt sẽ phát thêm cho anh tiền tiêu vặt, tâm tình không tốt sẽ phát ít, mà nếu anh chọc giận em thì nhịn đi.”
“Được, nghe theo em hết.” Tần Hiển gật đầu, nhìn Tô Kiều, ánh mắt chỉ còn là cưng chiều.
Tô Kiều nhìn nụ cười của Tần Hiển, trong lòng có chút chua xót.
Cô ấp hai má anh, cúi đầu hôn một cái, nhìn anh đau lòng nói: “Tần Hiển anh ngốc à, anh xem có ai như anh không, tiền và quyền đều bị tước đoạt còn vui vẻ như vậy.”
Tần Hiển hôn cô, mãi mới dứt ra, nhìn vào mắt cô thấp giọng nói: “Có thể kiếm tiền cho em tiêu, anh rất hạnh phúc.”
Anh hôn lên mắt cô, rồi lại nhìn cô, ánh mắt càng thêm ôn nhu: “Tô Kiều, về sau để anh nuôi em nhé!”
Tô Kiều nhìn ánh mắt dịu dàng của Tần Hiển, hai mắt lại cay, bỗng nhiên muốn khóc. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: “Ừ.”
Cô nắm chặt tay Tần Hiển, “Anh còn phải dạy em nhiều thứ nữa, trước đây anh đã từng hứa rồi đấy.”
“Không phải em đã học hết rồi sao?”
Tô Kiều lắc đầu, “Nhưng em học không tốt, dương cầm mới học hai năm đã dọa thầy giáo chạy mất. Còn sách trong thư phòng, em đọc không hiểu lắm, sau này anh phải dạy lại em.”
Tần Hiển gật đầu, “Ừ, sẽ dạy em.”
Tô Kiều cong môi cười, mắt cũng đỏ lên như con thỏ nhỏ.
...
Hôm nay là cuối tuần, Tần Hiển không phải đến công ty, ở nhà chơi với Tô Kiều.
Ăn trưa xong, Tô Kiều lôi kéo Tần Hiển dạy cô đàn.
Anh không chắc Tô Kiều là không biết thật hay cố ý đàn bừa, nói chung là âm thanh kiểu này, nếu bây giờ là ban đêm, nhất định sẽ bị hàng xóm khiếu nại.
Nhưng tính nhẫn nại của Tần Hiển cao vô cùng, không ngừng dạy đi dạy lại Tô Kiều một đoạn.
Tô Kiều cố ý đàn sai mấy nốt, Tần Hiển cũng kiên nhẫn uốn nắn từng lần một.
Tô Kiều chơi đến nghiện, dứt khoát đàn loạn hết lên, như ma âm, đinh tai nhức óc.
Cô cười khanh khách, quay sang nhìn Tần Hiển.
Tần Hiển bất đắc dĩ cũng nhìn cô cười. Anh biết là cô cố ý.
Tô Kiều vui vẻ hôn lên mặt anh.
Nghịch đàn nửa tiếng đồng hồ, Tô Kiều lại kéo Tần Hiển đến thư phòng đọc sách.
Cô tùy tiện rút một quyển trên giá để Tần Hiển đọc cho cô nghe.
Tần Hiển lật giở mấy trang, “Đây không phải sách tiếng trung mà.”
Anh nghĩ là Tô Kiều không hiểu.
Tô Kiều tủm tỉm cười, “Ừm, nhưng em lười xem lắm, anh đọc cho em nghe đi.”
Tô Kiều ngồi xuống ghế salon trong thư phòng, vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh, “Ngồi đây đi.”
Tần Hiển cười cười ngồi xuống bên cạnh Tô Kiều.
Tô Kiều thuận thế nằm lên đùi Tần Hiển, vừa cười vừa xoa cằm anh, “Tiểu thư đồng, kể chuyện xưa ta nghe đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Tô Kiều cười đến run cả người, vô cùng vui vẻ.
Tần Hiển nhẫn nại đọc từng trang cho Tô Kiều, đến một số chỗ, sợ Tô Kiều không hiểu còn giải thích thêm cho cô.
Trước kia nếu Tô Kiều đọc không hiểu, phải lên mạng tra, bây giờ thì tốt rồi, không những có người đọc cho nghe, còn rất tự giác chú thích.
Tô Kiều tự cảm thấy mắt nhìn người của mình thật tốt, mới tìm được ông chồng lợi hại như vậy.
Cô cao hứng, thưởng cho Tần Hiển một nụ hôn.
Tần Hiển cùng Tô Kiều trong thư phòng một giờ, Tô Kiều nghe chuyện, đã sắp ngủ gục.
Cô cố mở to mắt, nhìn Tần Hiển, “Chúng ta ra ngoài hóng mát đi.”
Tần Hiển gập sách lại, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tô Kiều lắc đầu: “Em không biết nữa, đi bừa chỗ nào cũng được.”
Chỉ cần ở bên cạnh Tần Hiển, chân trời góc biển có nề gì.
Tô Kiều và Tần Hiển ra ngoài.
Chiếc xe mà mấy ngày trước Tần Hiển vừa mua, Tô Kiều rất thích. Vừa lên xe liền ôm lấy Tần Hiển, cười nhìn anh, “Hay chúng ta đổi xe mấy ngày đi, em muốn thử đi xe mới của anh.”
Tần Hiển cười, “Nếu em thích thì tặng em nhé!”
Tô Kiều kinh hỉ, “Thật sao?”
Tần Hiển cười, vuốt cằm Tô Kiều, hôn lên môi cô, “Em quên à, tiền quyền nhà chúng ta đều do em nắm giữ, của anh đều là của em.”
Tô Kiều cười, lại hôn anh một cái, vui vẻ nói, “Chồng à, anh thật là hào phóng quá.”
Tần Hiển lái xe mang Tô Kiều đi hóng mát. Thời tiết mùa xuân rất tốt, anh mang theo cô đến vùng ngoại thành.
Đường cái rộng rãi không bóng xe, cũng không có người. Nắng rất vàng, gió rất to.
Tô Kiều cao hứng dựa bên cửa sổ hóng gió, hai bên đường là những hàng cây cổ thụ mà cô không biết tên, cao lớn xum xuê, bừng bừng sức sống. Tô Kiều vui vẻ ngâm nga hát.
Là một bài hát mà Tần Hiển chưa từng nghe, nhưng rất êm tai.
Tô Kiều hát xong, hỏi Tần Hiển, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tô Kiều không quay đầu lại, vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười xán lạn, gió thổi làm tóc cô bay tán loạn. Cô cũng mặc kệ, cười càng vui vẻ.
Tần Hiển trả lời: “Anh cũng không biết nữa, đi tới chỗ nào thì tới.”
Tô Kiều lại càng cao hứng, “Em cảm thấy chúng ta như đang lưu lạc thiên nhai ấy.”
Tần Hiển cười, “Em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi.”
“Chờ khi nào anh và em cùng về hưu rồi, chúng ta sẽ lái xe đưa nhau đi, muốn đi nơi nào thì tới nơi đó.”
“Được.”
Tần Hiển lái xe, chở Tô Kiều đi về phía nam. Lúc trời tối, hai người dừng ở một trấn nhỏ. Điều khiến Tô Kiều hưng phấn chính là, chuyến lữ hành ngẫu nhiên lại dẫn bọn họ tới một nơi xinh đẹp nhường vậy.
Trời vừa ngả tối, ánh đèn vàng ấm áp đã thắp sáng cả trấn nhỏ. Dưới mặt sông phản chiếu ánh đèn, ánh trăng rọi lên mặt sông, sáng lấp lánh, nước cũng lăn tăn gợn sóng.
Đây không phải điểm du lịch, chỉ là một thị trấn yên bình, nhưng xinh đẹp vô cùng.
Tô Kiều rất thích, ngó ra cửa xe ngắm nhìn thật lâu. Cô chỉ vào con thuyền nhỏ trên mặt sông, “Tần Hiển, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
“Ừ, để anh tìm chỗ đỗ xe đã.”
Đường ở đây hơi hẹp, Tần Hiển nói chuyện với một bà cụ, đậu ở trước cửa nhà bà, trả hai trăm phí đỗ xe, bà cụ vui vẻ đáp ứng.
Tần Hiển đỗ xe xong, đi về phía Tô Kiều, đặt tay lên vai cô, “Bây giờ muốn chèo thuyền hả?”
Tô Kiều gật đầu, “Em vừa hỏi qua rồi, hai người chúng ta hết hai mươi đồng, từ đầu đến cuối sông rồi vòng lại.” Cô quay đầu nhìn Tần Hiển, hai mắt lấp lánh, “Có người chèo thuyền chở chúng ta.”
Tần Hiển cười, “Em thích là được.”
“Vậy chúng ta xuống đi.”
Tần Hiển nắm tay Tô Kiều đi về phía bờ sông, nói chuyện với người chèo thuyền, để Tô Kiều lên thuyền trước rồi mới theo sau.
Người chèo thuyền đội mũ rộng vành, tóc đã bạc gần hết nhưng thân thể có vẻ cứng rắn, tươi cười niềm nở: “Mấy đôi yêu nhau rất thích đến chỗ chúng ta ngồi thuyền, lãng mạn biết mấy.”
Tần Hiển cười, nắm tay Tô Kiều ngồi xuống thuyền. Gió sông thổi hiu hiu, trong không khí là mùi vị thanh khiết của nước.
Tóc Tô Kiều bị gió thổi loạn, Tần Hiển giúp cô vén tóc ra sau tai, ôm lấy vai Tô Kiều, để cô dựa vào ngực anh.
Đây là lần đầu tiên Tô Kiều ngồi thuyền, vừa thích vừa sợ.
Cô nói với Tần Hiển, “Chúng ta sẽ không rơi xuống sông chứ?”
Ông lão chèo thuyền cười ha hả: “Cô gái nhỏ yên tâm, lão già này đã kinh nghiệm mấy chục năm chèo thuyền, chưa hề có sự cố gì.”
Tần Hiển cười nói: “Vợ tôi không biết bơi.”
Anh dựa người vào thuyền, nhéo má Tô Kiều, “Đừng sợ.”
Tô Kiều liếc mắt cười, “Em không sợ, dù sao nếu rơi xuống anh sẽ cũng cứu em.”
Tần Hiển cười, ừ một tiếng, “Dù sao anh bơi cũng không tệ.”
Tô Kiều ôm cổ Tần Hiển, cười hỏi: “Sao cái gì anh cũng biết vậy. Về nhà dạy em bơi nhé!”
Tần Hiển gật đầu, “Được.”
Sông không dài, cả đi cả về hết hai mươi phút. Tô Kiều và Tần Hiển đi lên, cảm ơn nhà đò rồi dắt Tô Kiều lên bờ.
Anh đưa tay nhìn đông hồ, đã hơn tám giờ liền nói với Tô Kiều: “Không bằng hôm nay chúng ta ở lại đây đi.”
Tô Kiều gật đầu, “Được chứ.”
“Vậy đi tìm khách sạn trước đã.”
Thị trấn không lớn, khách sạn không thấy nhưng tìm được một nhà nghỉ, giá cả phải chăng, cũng tương đối sạch sẽ.
Tô Kiều vừa vào đã ngã xuống giường.
Tần Hiển cười hỏi: “Em mệt à?”
“Không mệt lắm, chỉ là muốn nằm nghỉ chút.”
Tần Hiển đi qua, quỳ một chân xuống bên giường, ôm lấy Tô Kiều, cúi đầu hôn cô.
Tô Kiều cũng ôm lại Tần Hiển, thuận theo hé miệng.
Một nụ hôn dài nóng bỏng, Tô Kiều bị hôn đến không thở nổi mới đẩy vai Tần Hiển ra.
Tần Hiển xoa mặt cô, “Muốn đi tắm trước hả?”
Tô Kiều gật đầu, “Ừm, em còn muốn gội đầu.”
Cô kéo kéo tóc mình, nhìn Tần Hiển, “Hay anh gội giúp em đi.” Cầm tóc lên, lại nhìn Tần Hiển, ra vẻ đáng thương, “Tóc dài quá, em mệt.”
Tần Hiển cười nói: “Anh gội giúp em.”
Tần Hiển ôm Tô Kiều từ trên giường, đến tận cửa phòng tắm mới thả xuống, “Đợi một chút, anh đi lấy khăn.”
Tần Hiển nói xong đi ra ngoài, cầm cái khăn trở lại, vắt lên chỗ treo khăn rồi để Tô Kiều ngồi xuống đối diện. Tô Kiều cúi thấp đầu, vuốt tóc ra đằng trước.
Tần Hiển đứng cạnh cô, cầm vòi hoa sen thử nước, chờ đến khi nhiệt độ thích hợp mới xả xuống tóc Tô Kiều, “Thế nào? Có nóng quá không?”
“Không nóng, rất dễ chịu.”
Tần Hiển xoa xoa mái tóc dính nước, giúp cô thêm dầu gội. Lực trên tay rất vừa phải, lòng bàn tay ấm áp làm da đầu Tô Kiều cũng cảm thấy dễ chịu.
Cô nhắm mắt lại, vui vẻ nói: “Thoải mái thật đấy, sau này anh gội đầu cho em nhé!”
“Được.”
“Gội cả đời luôn nhé!”
“Ừ.”
Thời gian không thể quay ngược trở lại, anh cũng không có cách nào trở lại quá khứ để ở bên cạnh bảo vệ cô, anh chỉ có những ngày tháng về sau để yêu thương cô, để mỗi ngày đối với cô đều vui vẻ hạnh phúc, để cô dần vơi đi những đau khổ trước kia.
Cô quay lại ôm lấy Tần Hiển, nói: “Tần Hiển, anh chưa từng có lỗi với em, trên đời này anh là người tốt với em nhất, em rất yêu anh.”
Hai mắt Tần Hiển ê ẩm, lại chực rơi lệ. Anh cố nén lại, ôm cô càng chặt, “Là anh không sớm tìm thấy em, không ở bên em.”
Tô Kiều lắc đầu, nước mắt ấm nóng thấm qua áo Tần Hiển, “Nhiều năm qua, ngày nào em cũng nhớ anh, em rất cảm kích ông trời, vì đã cho em gặp được anh, đã cho em khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc ấy. Mấy năm gần đây lại càng thường nghĩ tới anh, chỉ cần nghĩ tới anh đã cảm thấy cuộc đời này của mình sống không uổng phí.”
Tô Kiều nghẹn ngào, hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Tần Hiển, em không lừa anh, cả đời này của em từng chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng chuyện hạnh phúc nhất mà em từng làm, chính là ở bên anh. Anh tốt với em như thế, tốt đến mức em muốn dâng hiến tất thảy bản thân mình cho anh.” Cổ họng Tô Kiều cũng khô khốc, nước mắt chảy xuống, “Có lẽ anh không biết, trên thế gian này, ngoại trừ anh ra, chẳng còn ai yêu thương em. Cho nên những ngày xa cách ấy, em nhớ anh vô cùng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi em.”
Tô Kiều lắc đầu rồi ngẩng lên, nhìn Tần Hiển: “Tần Hiển, em thừa nhận trước kia từng vì nhớ anh mà cảm thấy khổ sở cùng cực, nhưng anh không làm sai gì cả, anh chưa từng có lỗi với em.”
Cô thấy hai mắt Tần Hiển đỏ bừng, đau lòng sờ lên khuôn mặt anh, cổ họng càng đau, “Tần Hiển à, anh đừng tự trách mình nữa.”
Tần Hiển nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, thật lâu không nói gì, yết hầu đau đến mức không phát ra tiếng được.
Tô Kiều ôm lấy anh, vừa khó vừa nói: “Tần Hiển, em không khổ sở chút nào hết, hiện tại mỗi ngày đối với em đều rất hạnh phúc.”
Anh vẫn ôm chặt cô, thật lâu sau mới khó nhọc gật đầu, vẫn không nói ra lời.
Hai người ôm nhau thật lâu, Tô Kiều mới từ trong ngực Tần Hiển ngẩng đầu, hai mắt vẫn đỏ nhìn anh: “Tần Hiển, nấu bữa sáng cho em đi. Em đói.”
Tần Hiển gật đầu, giọng khàn khàn: “Được.”
Tô Kiều cong mắt cười, ngẩng lên hôn một cái vào môi anh, “Phải ngon đấy nhé!”
Tần Hiển ừ một tiếng, vẫn đáp ứng cô: “Được.”
Tô Kiều lên lầu rửa mặt, lúc xuống lại, Tần Hiển đã đặt bát cháo trên bàn,
Tô Kiều điều chỉnh cảm xúc thật tốt, vui vẻ chạy lại, từ sau lưng ôm lấy Tần Hiển, nghiêng người về trước, trên bàn ăn là hai bát cháo táo đỏ, còn có bánh bao đậu đỏ cô thích ăn nhất, có cả trứng luộc và một đĩa dưa muối nhỏ.
Tô Kiều cười, nghiêng đầu hôn Tần Hiển một cái: “Chồng em thật lợi hại quá đi,”
Tần Hiển nhìn cô, cô đã rửa mặt xong, không còn nước mắt, mắt cũng không đỏ nữa.
Anh cười cười, kéo ghế giúp cô: “Mời vợ đại nhân ngồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười Tô Kiều càng vui vẻ, cao hứng ngồi xuống.
Tần Hiển vào bếp bưng một chén sữa nóng, để trước mặt Tô Kiều.
Tô Kiều lẩm bẩm: “Em không thích uống sữa tươi.”
Tần Hiển ngồi xuống phía đối diện, “Đây là từ trang trại gửi tới, sữa tươi nguyên chất, rất có lợi cho sức khỏe.”
Tần Hiển cầm quả trứng lên bóc vỏ, vừa nói: “Sáng nay anh mới đặt đấy.”
“Vậy mà đã có rồi cơ à.” Tô Kiều cầm ly lên ngửi thử, vị sữa bò tươi sẽ không giống với sữa mua trong siêu thị.
Cô nhấp thử một ngụm, ngọt ngào, hai mắt lập tức phát sáng, hỏi Tần Hiển, “Sao lại ngọt được như vậy nhỉ?”
Tần Hiển nói: “Biết em không thích uống, nên anh đã cho thêm mật ong vào.”
Tô Kiều cong mắt cười, “Ngon lắm.”
Tần Hiển cười cười, “Ngon thì uống hết đi.”
Anh đã lột xong vỏ trứng, đưa cho Tô Kiều, “Ăn đi nào.”
Tô Kiều nhận lấy, “Bữa sáng giàu dinh dưỡng quá đi.”
Cô nhận đũa, lấy lòng đỏ ra rồi đem lòng trắng bỏ vào bắt Tần Hiển, “Em không ăn lòng trắng, anh ăn đi.”
Tần Hiển ừ một tiếng “Được.”
Tần Hiển bóc nốt quả trứng còn lại, để lòng trắng lại còn lòng đỏ cho sang bát Tô Kiều.
Tô Kiều nhìn Tần Hiển, trên mặt anh không cười, thần sắc ngưng trọng nặng nề.
Cô bê bát tới ngồi bên cạnh anh.
Tần Hiển hơi sửng sốt, “Sao thế?”
Tô Kiều kéo tay anh, nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy à?”
Tần Hiển chỉ nhìn cô không nói.
Tô Kiều sờ lên mặt anh, lại hôn lên môi anh một cái, “Tần Hiển. hiện tại em rất hạnh phúc.”
Tần Hiển nhìn chằm chằm Tô Kiều hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.
Tô Kiều cong mắt cười, ôm cổ Tần Hiển, “Anh phải đối tốt với em suốt đời đấy nhé!”
Tần Hiển nhìn cô, ánh mắt trân trọng, “Anh biết rồi.”
Tô Kiều lại cười nói: “Vậy sau này chuyện nhà là anh bao hết đấy.”
“Được.” Tần Hiển không có bất kỳ ý kiến gì với vấn đề này.
Tô Kiều cười đến híp cả mắt, “Em nói chính là nấu cơm, rửa bát, dọn nhà, tất cả đều là anh làm.”
“Được.”
Tô Kiều cao hứng ngồi lên đùi Tần Hiển, hai tay vòng ra ôm cổ anh, tiếp tục nói: “Anh phụ trách kiếm tiền, em phụ trách tiêu tiền.”
Tần Hiển ôm eo cô, trên mặt cuối cùng cũng thấp thoáng ý cười, gật đầu nói: “Tất nhiên.”
“Nộp thẻ lương cho em.”
“Được.”
“Thẻ tiết kiệm cũng đưa cho em.”
“Rõ.” Ý cười trong mắt Tần Hiển càng sâu.
“Tâm tình em tốt sẽ phát thêm cho anh tiền tiêu vặt, tâm tình không tốt sẽ phát ít, mà nếu anh chọc giận em thì nhịn đi.”
“Được, nghe theo em hết.” Tần Hiển gật đầu, nhìn Tô Kiều, ánh mắt chỉ còn là cưng chiều.
Tô Kiều nhìn nụ cười của Tần Hiển, trong lòng có chút chua xót.
Cô ấp hai má anh, cúi đầu hôn một cái, nhìn anh đau lòng nói: “Tần Hiển anh ngốc à, anh xem có ai như anh không, tiền và quyền đều bị tước đoạt còn vui vẻ như vậy.”
Tần Hiển hôn cô, mãi mới dứt ra, nhìn vào mắt cô thấp giọng nói: “Có thể kiếm tiền cho em tiêu, anh rất hạnh phúc.”
Anh hôn lên mắt cô, rồi lại nhìn cô, ánh mắt càng thêm ôn nhu: “Tô Kiều, về sau để anh nuôi em nhé!”
Tô Kiều nhìn ánh mắt dịu dàng của Tần Hiển, hai mắt lại cay, bỗng nhiên muốn khóc. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: “Ừ.”
Cô nắm chặt tay Tần Hiển, “Anh còn phải dạy em nhiều thứ nữa, trước đây anh đã từng hứa rồi đấy.”
“Không phải em đã học hết rồi sao?”
Tô Kiều lắc đầu, “Nhưng em học không tốt, dương cầm mới học hai năm đã dọa thầy giáo chạy mất. Còn sách trong thư phòng, em đọc không hiểu lắm, sau này anh phải dạy lại em.”
Tần Hiển gật đầu, “Ừ, sẽ dạy em.”
Tô Kiều cong môi cười, mắt cũng đỏ lên như con thỏ nhỏ.
...
Hôm nay là cuối tuần, Tần Hiển không phải đến công ty, ở nhà chơi với Tô Kiều.
Ăn trưa xong, Tô Kiều lôi kéo Tần Hiển dạy cô đàn.
Anh không chắc Tô Kiều là không biết thật hay cố ý đàn bừa, nói chung là âm thanh kiểu này, nếu bây giờ là ban đêm, nhất định sẽ bị hàng xóm khiếu nại.
Nhưng tính nhẫn nại của Tần Hiển cao vô cùng, không ngừng dạy đi dạy lại Tô Kiều một đoạn.
Tô Kiều cố ý đàn sai mấy nốt, Tần Hiển cũng kiên nhẫn uốn nắn từng lần một.
Tô Kiều chơi đến nghiện, dứt khoát đàn loạn hết lên, như ma âm, đinh tai nhức óc.
Cô cười khanh khách, quay sang nhìn Tần Hiển.
Tần Hiển bất đắc dĩ cũng nhìn cô cười. Anh biết là cô cố ý.
Tô Kiều vui vẻ hôn lên mặt anh.
Nghịch đàn nửa tiếng đồng hồ, Tô Kiều lại kéo Tần Hiển đến thư phòng đọc sách.
Cô tùy tiện rút một quyển trên giá để Tần Hiển đọc cho cô nghe.
Tần Hiển lật giở mấy trang, “Đây không phải sách tiếng trung mà.”
Anh nghĩ là Tô Kiều không hiểu.
Tô Kiều tủm tỉm cười, “Ừm, nhưng em lười xem lắm, anh đọc cho em nghe đi.”
Tô Kiều ngồi xuống ghế salon trong thư phòng, vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh, “Ngồi đây đi.”
Tần Hiển cười cười ngồi xuống bên cạnh Tô Kiều.
Tô Kiều thuận thế nằm lên đùi Tần Hiển, vừa cười vừa xoa cằm anh, “Tiểu thư đồng, kể chuyện xưa ta nghe đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Tô Kiều cười đến run cả người, vô cùng vui vẻ.
Tần Hiển nhẫn nại đọc từng trang cho Tô Kiều, đến một số chỗ, sợ Tô Kiều không hiểu còn giải thích thêm cho cô.
Trước kia nếu Tô Kiều đọc không hiểu, phải lên mạng tra, bây giờ thì tốt rồi, không những có người đọc cho nghe, còn rất tự giác chú thích.
Tô Kiều tự cảm thấy mắt nhìn người của mình thật tốt, mới tìm được ông chồng lợi hại như vậy.
Cô cao hứng, thưởng cho Tần Hiển một nụ hôn.
Tần Hiển cùng Tô Kiều trong thư phòng một giờ, Tô Kiều nghe chuyện, đã sắp ngủ gục.
Cô cố mở to mắt, nhìn Tần Hiển, “Chúng ta ra ngoài hóng mát đi.”
Tần Hiển gập sách lại, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tô Kiều lắc đầu: “Em không biết nữa, đi bừa chỗ nào cũng được.”
Chỉ cần ở bên cạnh Tần Hiển, chân trời góc biển có nề gì.
Tô Kiều và Tần Hiển ra ngoài.
Chiếc xe mà mấy ngày trước Tần Hiển vừa mua, Tô Kiều rất thích. Vừa lên xe liền ôm lấy Tần Hiển, cười nhìn anh, “Hay chúng ta đổi xe mấy ngày đi, em muốn thử đi xe mới của anh.”
Tần Hiển cười, “Nếu em thích thì tặng em nhé!”
Tô Kiều kinh hỉ, “Thật sao?”
Tần Hiển cười, vuốt cằm Tô Kiều, hôn lên môi cô, “Em quên à, tiền quyền nhà chúng ta đều do em nắm giữ, của anh đều là của em.”
Tô Kiều cười, lại hôn anh một cái, vui vẻ nói, “Chồng à, anh thật là hào phóng quá.”
Tần Hiển lái xe mang Tô Kiều đi hóng mát. Thời tiết mùa xuân rất tốt, anh mang theo cô đến vùng ngoại thành.
Đường cái rộng rãi không bóng xe, cũng không có người. Nắng rất vàng, gió rất to.
Tô Kiều cao hứng dựa bên cửa sổ hóng gió, hai bên đường là những hàng cây cổ thụ mà cô không biết tên, cao lớn xum xuê, bừng bừng sức sống. Tô Kiều vui vẻ ngâm nga hát.
Là một bài hát mà Tần Hiển chưa từng nghe, nhưng rất êm tai.
Tô Kiều hát xong, hỏi Tần Hiển, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tô Kiều không quay đầu lại, vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười xán lạn, gió thổi làm tóc cô bay tán loạn. Cô cũng mặc kệ, cười càng vui vẻ.
Tần Hiển trả lời: “Anh cũng không biết nữa, đi tới chỗ nào thì tới.”
Tô Kiều lại càng cao hứng, “Em cảm thấy chúng ta như đang lưu lạc thiên nhai ấy.”
Tần Hiển cười, “Em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi.”
“Chờ khi nào anh và em cùng về hưu rồi, chúng ta sẽ lái xe đưa nhau đi, muốn đi nơi nào thì tới nơi đó.”
“Được.”
Tần Hiển lái xe, chở Tô Kiều đi về phía nam. Lúc trời tối, hai người dừng ở một trấn nhỏ. Điều khiến Tô Kiều hưng phấn chính là, chuyến lữ hành ngẫu nhiên lại dẫn bọn họ tới một nơi xinh đẹp nhường vậy.
Trời vừa ngả tối, ánh đèn vàng ấm áp đã thắp sáng cả trấn nhỏ. Dưới mặt sông phản chiếu ánh đèn, ánh trăng rọi lên mặt sông, sáng lấp lánh, nước cũng lăn tăn gợn sóng.
Đây không phải điểm du lịch, chỉ là một thị trấn yên bình, nhưng xinh đẹp vô cùng.
Tô Kiều rất thích, ngó ra cửa xe ngắm nhìn thật lâu. Cô chỉ vào con thuyền nhỏ trên mặt sông, “Tần Hiển, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
“Ừ, để anh tìm chỗ đỗ xe đã.”
Đường ở đây hơi hẹp, Tần Hiển nói chuyện với một bà cụ, đậu ở trước cửa nhà bà, trả hai trăm phí đỗ xe, bà cụ vui vẻ đáp ứng.
Tần Hiển đỗ xe xong, đi về phía Tô Kiều, đặt tay lên vai cô, “Bây giờ muốn chèo thuyền hả?”
Tô Kiều gật đầu, “Em vừa hỏi qua rồi, hai người chúng ta hết hai mươi đồng, từ đầu đến cuối sông rồi vòng lại.” Cô quay đầu nhìn Tần Hiển, hai mắt lấp lánh, “Có người chèo thuyền chở chúng ta.”
Tần Hiển cười, “Em thích là được.”
“Vậy chúng ta xuống đi.”
Tần Hiển nắm tay Tô Kiều đi về phía bờ sông, nói chuyện với người chèo thuyền, để Tô Kiều lên thuyền trước rồi mới theo sau.
Người chèo thuyền đội mũ rộng vành, tóc đã bạc gần hết nhưng thân thể có vẻ cứng rắn, tươi cười niềm nở: “Mấy đôi yêu nhau rất thích đến chỗ chúng ta ngồi thuyền, lãng mạn biết mấy.”
Tần Hiển cười, nắm tay Tô Kiều ngồi xuống thuyền. Gió sông thổi hiu hiu, trong không khí là mùi vị thanh khiết của nước.
Tóc Tô Kiều bị gió thổi loạn, Tần Hiển giúp cô vén tóc ra sau tai, ôm lấy vai Tô Kiều, để cô dựa vào ngực anh.
Đây là lần đầu tiên Tô Kiều ngồi thuyền, vừa thích vừa sợ.
Cô nói với Tần Hiển, “Chúng ta sẽ không rơi xuống sông chứ?”
Ông lão chèo thuyền cười ha hả: “Cô gái nhỏ yên tâm, lão già này đã kinh nghiệm mấy chục năm chèo thuyền, chưa hề có sự cố gì.”
Tần Hiển cười nói: “Vợ tôi không biết bơi.”
Anh dựa người vào thuyền, nhéo má Tô Kiều, “Đừng sợ.”
Tô Kiều liếc mắt cười, “Em không sợ, dù sao nếu rơi xuống anh sẽ cũng cứu em.”
Tần Hiển cười, ừ một tiếng, “Dù sao anh bơi cũng không tệ.”
Tô Kiều ôm cổ Tần Hiển, cười hỏi: “Sao cái gì anh cũng biết vậy. Về nhà dạy em bơi nhé!”
Tần Hiển gật đầu, “Được.”
Sông không dài, cả đi cả về hết hai mươi phút. Tô Kiều và Tần Hiển đi lên, cảm ơn nhà đò rồi dắt Tô Kiều lên bờ.
Anh đưa tay nhìn đông hồ, đã hơn tám giờ liền nói với Tô Kiều: “Không bằng hôm nay chúng ta ở lại đây đi.”
Tô Kiều gật đầu, “Được chứ.”
“Vậy đi tìm khách sạn trước đã.”
Thị trấn không lớn, khách sạn không thấy nhưng tìm được một nhà nghỉ, giá cả phải chăng, cũng tương đối sạch sẽ.
Tô Kiều vừa vào đã ngã xuống giường.
Tần Hiển cười hỏi: “Em mệt à?”
“Không mệt lắm, chỉ là muốn nằm nghỉ chút.”
Tần Hiển đi qua, quỳ một chân xuống bên giường, ôm lấy Tô Kiều, cúi đầu hôn cô.
Tô Kiều cũng ôm lại Tần Hiển, thuận theo hé miệng.
Một nụ hôn dài nóng bỏng, Tô Kiều bị hôn đến không thở nổi mới đẩy vai Tần Hiển ra.
Tần Hiển xoa mặt cô, “Muốn đi tắm trước hả?”
Tô Kiều gật đầu, “Ừm, em còn muốn gội đầu.”
Cô kéo kéo tóc mình, nhìn Tần Hiển, “Hay anh gội giúp em đi.” Cầm tóc lên, lại nhìn Tần Hiển, ra vẻ đáng thương, “Tóc dài quá, em mệt.”
Tần Hiển cười nói: “Anh gội giúp em.”
Tần Hiển ôm Tô Kiều từ trên giường, đến tận cửa phòng tắm mới thả xuống, “Đợi một chút, anh đi lấy khăn.”
Tần Hiển nói xong đi ra ngoài, cầm cái khăn trở lại, vắt lên chỗ treo khăn rồi để Tô Kiều ngồi xuống đối diện. Tô Kiều cúi thấp đầu, vuốt tóc ra đằng trước.
Tần Hiển đứng cạnh cô, cầm vòi hoa sen thử nước, chờ đến khi nhiệt độ thích hợp mới xả xuống tóc Tô Kiều, “Thế nào? Có nóng quá không?”
“Không nóng, rất dễ chịu.”
Tần Hiển xoa xoa mái tóc dính nước, giúp cô thêm dầu gội. Lực trên tay rất vừa phải, lòng bàn tay ấm áp làm da đầu Tô Kiều cũng cảm thấy dễ chịu.
Cô nhắm mắt lại, vui vẻ nói: “Thoải mái thật đấy, sau này anh gội đầu cho em nhé!”
“Được.”
“Gội cả đời luôn nhé!”
“Ừ.”
Thời gian không thể quay ngược trở lại, anh cũng không có cách nào trở lại quá khứ để ở bên cạnh bảo vệ cô, anh chỉ có những ngày tháng về sau để yêu thương cô, để mỗi ngày đối với cô đều vui vẻ hạnh phúc, để cô dần vơi đi những đau khổ trước kia.