Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Đêm khuya yên tĩnh, Tần Hiển đứng dưới ánh đèn đường, bóng anh rất dài, càng lộ vẻ cô tịch.
Chu Lẫm nhìn Tần Hiển, thật lâu không nói gì.
Một lát sau, anh nhìn Tần Hiển, hỏi: “Cô ấy nói với cậu thế nào?”
Tần Hiển trả lời: “Cô ấy nói không cẩn thận bị mảnh thủy tinh quẹt vào bị thương.”
Chu Lẫm: “À, đúng vậy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hiển nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất sâu, nói từng chữ: “Tôi không tin.”
Chu Lẫm hơi sửng sốt.
“Chu Lẫm, tôi tới đây không phải để nghe lời anh hùa với Tô Kiều lừa tôi.” Tần Hiển nhìn Chu Lẫm, trong mắt mang theo một tia thỉnh cầu, giọng nói trong đêm đen yên tĩnh càng khô khốc.
Chu Lẫm trông bộ dạng này của Tần Hiển, đột nhiên có chút không đành lòng.
Hắn trầm mặc chốc lát rồi nói: “Tìm một chỗ ngồi đi, tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
Chu Lẫm mang Tần Hiển tới một sân bóng rổ gần đó, hai người cùng ngồi xuống bậc thang.
Bầu trời đêm đen đặc, dưới sân bóng rổ trống trải, không có ai, cũng không hề có âm thanh nào.
Chu Lẫm châm một điếu thuốc rồi đưa cho Tần Hiển một điếu.
Tần Hiển nhận lấy nhưng chỉ cầm mà không đốt. Anh hơi khom lưng, đưa mắt nhìn sân bóng trống trải, giống như tim anh lúc này.
Chu Lẫm rất lâu sau không nói thêm gì, hút được nửa điếu thuốc, nhìn khung rổ tận phía cuối sân, trầm mặc một lát mới nói: “Tám năm trước tôi biết Tô Kiều. lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy đang đẩy xe bán mì.”
Tay cầm điếu thuốc của Tần Hiển run lên.
“Lúc đó là mùa đông, thời tiết rất lạnh. Trời còn chưa sáng hẳn, cô ấy đã dựng sạp ở ven đường, trên xe đẩy có một bình ga, nước trong nồi đất đang sôi sùng sục. Cô ấy khi đó rất gầy, quần áo đơn bạc, chỉ có một mình không ai giúp.”
“Hôm đó đúng lúc tôi ra ngoài có chút công chuyện, xe đỗ bên đường. Lúc ấy sớm quá, còn chưa tới sáu giờ, trời mới tảng sáng, Tô Kiều đã dựng xong sạp hàng đang đứng chờ khách tới. Nhưng chẳng có người nào, chỉ có một mình cô ấy côi cút đứng đó, rất đáng thương.”
Chu Lẫm ngừng một lát, nhớ tới tình cảnh hôm lần đầu tiên gặp Tô Kiều: “Tôi cũng chưa ăn sáng, lại thấy cô gái đáng thương thế nên cũng tới chiếu cố quầy hàng chút đỉnh.”
“Chờ tới khi tôi lại gần, mới phát hiện tay cô ấy đã lạnh cóng đến mức sưng đỏ, không giống tay con gái chút nào. Chắc cô ấy cũng bán ở đó một thời gian rồi, nấu mì rửa chén đều là cô ấy làm. Mỗi ngày cô ấy đều đứng đó từ sáng sớm tới nửa đêm, có hôm 11h tôi về ngang qua vẫn thấy cô ấy đang đứng bán hàng. Tôi cũng hiếu kỳ, hỏi cô ấy sao không tìm công việc nào đỡ cực hơn. Cô ấy ngồi rửa chén, nói không biết còn cách nào khác để kiếm tiền.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Tần Hiển là hình ảnh Tô Kiều giữa trời đông giá rét ngồi rửa chén. Tám nám trước, lúc đó bọn họ vừa mới chia tay.
“Cô ấy không thích nói chuyện, cũng không hay cười, xem ra sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tần Hiển nắm chặt điếu thuốc trong tay, cơ hồ sắp bóp nát. Anh cắn chặt răng, mắt đã hơi ê ẩm.
“Về sau tôi cũng thường xuyên ghé xe hàng của cô ấy, dần dần thành khách quen. Lúc đó mới biết được, cô ấy mới hai mươi tuổi. Tôi hỏi cô ấy sao không đi học, cô ấy nói nhà không có tiền. Rồi đột nhiên lại cười, còn cười rất kiêu ngạo, cô ấy nói cô ấy từng có một người bạn trai rất lợi hại, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tài giỏi, không gì không biết.”
Hai mắt Tần Hiển càng cay hơn, trái tim lại như có bàn tay đang bóp chặt.
“Tôi hỏi tại sao lại chia tay, cô ấy nói mình quá tệ, không xứng với người ta.”
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, trong lòng có chút khổ sở, “Tô Kiều ngoài mặt thì kiên cường, thực ra cô ấy rất tự ti.”
Tần Hiển gật đầu, giọng nói gần như lạc đi: “Tôi biết.”
Điếu thuốc tròn tay Chu Lẫm đã đến điểm cuối, hắn nhìn sân bóng vắng tanh, lại im lặng một hồi, thật lâu sau mới nói tiếp: “Kỳ thật, Tô Kiều trở về để tìm cậu.”
Tần Hiển khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta. Ánh mắt anh đỏ bừng, khó tin.
Chu Lẫm cúi đầu, dí tàn thuốc lên bậc đá, “Sau khi hai người chia tay nửa năm, cô ấy khóc lên khóc xuống muốn gặp cậu, đã ra đến ga mua vé xe lửa, ngồi trên xe hai ngày hai đêm, đến trường tìm cậu.”
Tần Hiển có thể cảm nhận được một giọt lệ vừa rơi xuống, nức nở: “Tôi không biết.”
Chu Lẫm gật đầu, “Đúng thế, cô ấy không tìm được cậu.” Hắn lại rút tiếp một điếu thuốc, châm lửa, rồi nói: “Bởi vì mẹ cậu phát hiện ra cô ấy tới, cho cô ấy một cái bạt tai rồi đuổi cô ấy đi.”
Câu nói của Chu Lẫm như con dao nhọn đâm sâu vào tim Tần Hiển. Đầu anh cúi gằm, thân thể run rẩy, cố nén cho nước mắt không rơi xuống. Hai tay anh ôm lấy mặt, âm thanh cũng run rẩy theo nhưng vẫn không ngừng nói: “Tôi không biết, tôi không biết...”
Chu Lẫm nói: “Lúc đó Tô Kiều thực sự không ổn. Bà nội ngã bệnh, mẹ cô ấy không hiểu sao lại tìm tới bọn cho vay nặng lãi, cô ấy phải cõng một khoản nợ rất lớn, tiền không dám dùng tới, phải ở tầng hầm. Có lẽ cô ấy cảm thấy cuộc sống quá cô độc, không có ai yêu thương cô ấy...”
Chu Lẫm đột nhiên cũng nghẹn ngào, không đành lòng nói tiếp. Nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, Tần Hiển cúi thấp đầu, che mắt, hai vai run run, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi xuống. Hắn nhìn mà trong lòng cũng chua xót theo, vỗ bả vai Tần Hiển, “Tô Kiều rất kiên cường, cậu không cần quá tự trách.”
Tần Hiển không nói gì, dùng hết sức bình sinh mới khắc chế được tâm tình.
“Lần trước tôi cũng có nói với cậu, Tô Kiều thích đọc sách, sách trong thư phòng của tôi cô ấy đều đọc hết một lượt rồi.” Chu Lẫm nhìn về phía trước, hơi ngừng rồi nói: “Kỳ thật còn một câu tôi chưa nói với cậu.”
Tần Hiển lúc này mới ngẩng đầu, lưng vẫn hơi khom, trong mắt vằn vện tia máu, nhìn khung bóng rổ đằng xa.
Chu Lẫm nói: “Bởi vì cô ấy nói với tôi, cậu rất thích đọc sách, nên cô ấy cũng muốn đọc thật nhiều, học thêm thật nhiều thứ, như vậy sẽ cảm thấy gần cậu thêm một chút.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, thấp giọng: “Mấy năm nay, mỗi sự cố gắng của cô ấy, đều vì cậu.”
...
Tần Hiển ngồi lại sân bóng vắng vẻ đến tận bốn giờ sáng.
Lái xe về nhà, mắt lại dâng lệ.
Anh không dám nhớ lại những lời Chu Lẫm đã nói tối qua, nhưng từng câu từng chữ lại cứ quanh quẩn bên tai.
Cô ấy tới tìm cậu.
Có lẽ cô ấy cảm thấy cuộc sống quá cô độc, không có ai yêu thương cô ấy...
Xe dừng ở dưới chung cư, Tần Hiển vẫn chần chừ không xuống xe.
Anh dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại.
Trong xe tối om, giấu đi thân ảnh anh.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh lẻ loi cô độc của Tô Kiều.
Cô luôn nói mình sống rất tốt, nhưng chưa từng nói với anh, cô đã đi tìm anh, cô độc đến mức không còn muốn sống nữa.
Tần Hiển ngồi trong xe thật lâu mới xuống.
Về đến nhà, nhà trong tối đen, yên tĩnh không một tiếng động.
Bây giờ là năm giờ sáng.
Anh không mở đèn, mò mẫm đi lên lầu. Trở về phòng ngủ, khẽ khàng vặn tay nắm. Phòng ngủ không mở đèn, ngoài cửa sổ còn ánh trăng chiếu tới, Tô Kiều nằm cuộn mình trong chăn, nghiêng người, quay về phía cửa sổ,
Tần Hiển lặng lẽ đi tới, ngồi xuống cạnh giường.
Tô Kiều ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ gầy chôn trong chăn. Tần Hiển nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
“Tô Kiều rất thích anh, thích đến mức không để ai nói xấu anh nửa lời.”
Tần Hiển ngồi thật lâu ngắm Tô Kiều, rồi mới đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, trở về phòng ngủ, khẽ khàng nằm xuống, ôm cô vào ngực.
Tô Kiều mơ mơ màng màng tiến sát về phía Tần Hiển, vẫn ngủ ngon lành.
Tần Hiển ôm trọn lấy cô, trong bóng tối, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Tô Kiều.
Bờ môi run rẩy cứ kề sát bên trán cô mãi không rời đi.
Cánh tay ôm Tô Kiều hơi run lên, đôi môi cũng trượt xuống, hôn lên mắt, lên mũi rồi lên môi. Nước mắt lại đột nhiên rơi xuống, nóng hổi, mặn chát.
Anh ôm Tô Kiều thật chặt, giữ đầu cô trong lồng ngực mình. Trong bóng tối, mắt anh nhìn tủ quần áo đối diện, nước mắt rơi xuống như mưa.
...
Lúc Tô Kiều tỉnh dậy đã là mười giờ sáng. Bên giường trống không, Tần Hiển không có ở đây.
Cô xuống giường, xỏ dép đi xuống lầu. Đi đến cầu thang đã nghe tiếng động từ phòng bếp truyền tới.
Cô nghĩ giờ này chắc Tần Hiển đang ở công ty, không khỏi thấy kì lạ.
Cô đi về phía nhà bếp. Đi tới cửa liền ngạc nhiên. Tần Hiển đứng trước bếp ga, cầm thìa khuấy khuấy gì đó. Cũng không phải Tần Hiển chưa vào bếp bao giờ, Tô Kiều vừa mừng vừa sợ.
Cô chạy tới, ôm lấy anh từ phía sau, đầu nghển ra trước, “Anh đang làm gì đó?”
Tần Hiển nhìn cô rồi đáp: “Đang làm bữa sáng cho em.”
Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Hiển cười: “Nhưng anh đâu có biết.”
Giọng Tần Hiển vẫn như cũ: “Anh có thể học.”
Ánh mắt Tần Hiển nhìn cô ôn nhu vô cùng, ôn nhu như thế, trước giờ cô chưa từng thấy.
Ngoại trừ ôn nhu, dường như còn che giấu cảm xúc khác.
Tô Kiều nhìn Tần Hiển một hồi, cười cười: “Hôm nay hình như anh hơi lạ.”
Cô buông Tần Hiển ra, đi đến trước bếp, cầm lấy thìa trong nồi khuấy thêm mấy vòng: “Anh nấu cháo táo đỏ à?”
Tần Hiển ừ một tiếng, từ sau lưng ôm lấy cô, “Tô Kiều.”
“Hửm?” Tô Kiều vui vẻ khuấy cháo.
Giọng Tần Hiển đột nhiên nghẹn ngào, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi vì đã không luôn ở bên em.”
Giọng anh run rẩy, như có giọt nước rơi lên tay Tô Kiều. Tô Kiều dừng lại.
“Đừng quay đầu lại, đừng nhìn anh, nghe anh nói hết.”
Tô Kiều ngạc nhiên, gật đầu, “Được.”
Tần Hiển ôm Tô Kiều thật chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng khàn khàn: “Anh không biết phải làm sao mới bù đắp được hết cho em những thiệt thòi trong quá khứ, những ngày không có anh ở bên em, quan tâm em, để em cô độc, tất cả đều là lỗi của anh. Anh cũng không biết phải làm sao mới giúp em quên đi được những đau khổ của ngày trước, nhưng từ nay về sau, em muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn thứ gì, chỉ cần nói cho anh biết, anh sẽ cùng em làm, mãi mãi ở bên em. Chỉ cần em vui vẻ, dù làm gì anh cũng sẵn lòng.”
Chu Lẫm nhìn Tần Hiển, thật lâu không nói gì.
Một lát sau, anh nhìn Tần Hiển, hỏi: “Cô ấy nói với cậu thế nào?”
Tần Hiển trả lời: “Cô ấy nói không cẩn thận bị mảnh thủy tinh quẹt vào bị thương.”
Chu Lẫm: “À, đúng vậy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hiển nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất sâu, nói từng chữ: “Tôi không tin.”
Chu Lẫm hơi sửng sốt.
“Chu Lẫm, tôi tới đây không phải để nghe lời anh hùa với Tô Kiều lừa tôi.” Tần Hiển nhìn Chu Lẫm, trong mắt mang theo một tia thỉnh cầu, giọng nói trong đêm đen yên tĩnh càng khô khốc.
Chu Lẫm trông bộ dạng này của Tần Hiển, đột nhiên có chút không đành lòng.
Hắn trầm mặc chốc lát rồi nói: “Tìm một chỗ ngồi đi, tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
Chu Lẫm mang Tần Hiển tới một sân bóng rổ gần đó, hai người cùng ngồi xuống bậc thang.
Bầu trời đêm đen đặc, dưới sân bóng rổ trống trải, không có ai, cũng không hề có âm thanh nào.
Chu Lẫm châm một điếu thuốc rồi đưa cho Tần Hiển một điếu.
Tần Hiển nhận lấy nhưng chỉ cầm mà không đốt. Anh hơi khom lưng, đưa mắt nhìn sân bóng trống trải, giống như tim anh lúc này.
Chu Lẫm rất lâu sau không nói thêm gì, hút được nửa điếu thuốc, nhìn khung rổ tận phía cuối sân, trầm mặc một lát mới nói: “Tám năm trước tôi biết Tô Kiều. lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy đang đẩy xe bán mì.”
Tay cầm điếu thuốc của Tần Hiển run lên.
“Lúc đó là mùa đông, thời tiết rất lạnh. Trời còn chưa sáng hẳn, cô ấy đã dựng sạp ở ven đường, trên xe đẩy có một bình ga, nước trong nồi đất đang sôi sùng sục. Cô ấy khi đó rất gầy, quần áo đơn bạc, chỉ có một mình không ai giúp.”
“Hôm đó đúng lúc tôi ra ngoài có chút công chuyện, xe đỗ bên đường. Lúc ấy sớm quá, còn chưa tới sáu giờ, trời mới tảng sáng, Tô Kiều đã dựng xong sạp hàng đang đứng chờ khách tới. Nhưng chẳng có người nào, chỉ có một mình cô ấy côi cút đứng đó, rất đáng thương.”
Chu Lẫm ngừng một lát, nhớ tới tình cảnh hôm lần đầu tiên gặp Tô Kiều: “Tôi cũng chưa ăn sáng, lại thấy cô gái đáng thương thế nên cũng tới chiếu cố quầy hàng chút đỉnh.”
“Chờ tới khi tôi lại gần, mới phát hiện tay cô ấy đã lạnh cóng đến mức sưng đỏ, không giống tay con gái chút nào. Chắc cô ấy cũng bán ở đó một thời gian rồi, nấu mì rửa chén đều là cô ấy làm. Mỗi ngày cô ấy đều đứng đó từ sáng sớm tới nửa đêm, có hôm 11h tôi về ngang qua vẫn thấy cô ấy đang đứng bán hàng. Tôi cũng hiếu kỳ, hỏi cô ấy sao không tìm công việc nào đỡ cực hơn. Cô ấy ngồi rửa chén, nói không biết còn cách nào khác để kiếm tiền.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Tần Hiển là hình ảnh Tô Kiều giữa trời đông giá rét ngồi rửa chén. Tám nám trước, lúc đó bọn họ vừa mới chia tay.
“Cô ấy không thích nói chuyện, cũng không hay cười, xem ra sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tần Hiển nắm chặt điếu thuốc trong tay, cơ hồ sắp bóp nát. Anh cắn chặt răng, mắt đã hơi ê ẩm.
“Về sau tôi cũng thường xuyên ghé xe hàng của cô ấy, dần dần thành khách quen. Lúc đó mới biết được, cô ấy mới hai mươi tuổi. Tôi hỏi cô ấy sao không đi học, cô ấy nói nhà không có tiền. Rồi đột nhiên lại cười, còn cười rất kiêu ngạo, cô ấy nói cô ấy từng có một người bạn trai rất lợi hại, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tài giỏi, không gì không biết.”
Hai mắt Tần Hiển càng cay hơn, trái tim lại như có bàn tay đang bóp chặt.
“Tôi hỏi tại sao lại chia tay, cô ấy nói mình quá tệ, không xứng với người ta.”
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, trong lòng có chút khổ sở, “Tô Kiều ngoài mặt thì kiên cường, thực ra cô ấy rất tự ti.”
Tần Hiển gật đầu, giọng nói gần như lạc đi: “Tôi biết.”
Điếu thuốc tròn tay Chu Lẫm đã đến điểm cuối, hắn nhìn sân bóng vắng tanh, lại im lặng một hồi, thật lâu sau mới nói tiếp: “Kỳ thật, Tô Kiều trở về để tìm cậu.”
Tần Hiển khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta. Ánh mắt anh đỏ bừng, khó tin.
Chu Lẫm cúi đầu, dí tàn thuốc lên bậc đá, “Sau khi hai người chia tay nửa năm, cô ấy khóc lên khóc xuống muốn gặp cậu, đã ra đến ga mua vé xe lửa, ngồi trên xe hai ngày hai đêm, đến trường tìm cậu.”
Tần Hiển có thể cảm nhận được một giọt lệ vừa rơi xuống, nức nở: “Tôi không biết.”
Chu Lẫm gật đầu, “Đúng thế, cô ấy không tìm được cậu.” Hắn lại rút tiếp một điếu thuốc, châm lửa, rồi nói: “Bởi vì mẹ cậu phát hiện ra cô ấy tới, cho cô ấy một cái bạt tai rồi đuổi cô ấy đi.”
Câu nói của Chu Lẫm như con dao nhọn đâm sâu vào tim Tần Hiển. Đầu anh cúi gằm, thân thể run rẩy, cố nén cho nước mắt không rơi xuống. Hai tay anh ôm lấy mặt, âm thanh cũng run rẩy theo nhưng vẫn không ngừng nói: “Tôi không biết, tôi không biết...”
Chu Lẫm nói: “Lúc đó Tô Kiều thực sự không ổn. Bà nội ngã bệnh, mẹ cô ấy không hiểu sao lại tìm tới bọn cho vay nặng lãi, cô ấy phải cõng một khoản nợ rất lớn, tiền không dám dùng tới, phải ở tầng hầm. Có lẽ cô ấy cảm thấy cuộc sống quá cô độc, không có ai yêu thương cô ấy...”
Chu Lẫm đột nhiên cũng nghẹn ngào, không đành lòng nói tiếp. Nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, Tần Hiển cúi thấp đầu, che mắt, hai vai run run, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi xuống. Hắn nhìn mà trong lòng cũng chua xót theo, vỗ bả vai Tần Hiển, “Tô Kiều rất kiên cường, cậu không cần quá tự trách.”
Tần Hiển không nói gì, dùng hết sức bình sinh mới khắc chế được tâm tình.
“Lần trước tôi cũng có nói với cậu, Tô Kiều thích đọc sách, sách trong thư phòng của tôi cô ấy đều đọc hết một lượt rồi.” Chu Lẫm nhìn về phía trước, hơi ngừng rồi nói: “Kỳ thật còn một câu tôi chưa nói với cậu.”
Tần Hiển lúc này mới ngẩng đầu, lưng vẫn hơi khom, trong mắt vằn vện tia máu, nhìn khung bóng rổ đằng xa.
Chu Lẫm nói: “Bởi vì cô ấy nói với tôi, cậu rất thích đọc sách, nên cô ấy cũng muốn đọc thật nhiều, học thêm thật nhiều thứ, như vậy sẽ cảm thấy gần cậu thêm một chút.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Tần Hiển, thấp giọng: “Mấy năm nay, mỗi sự cố gắng của cô ấy, đều vì cậu.”
...
Tần Hiển ngồi lại sân bóng vắng vẻ đến tận bốn giờ sáng.
Lái xe về nhà, mắt lại dâng lệ.
Anh không dám nhớ lại những lời Chu Lẫm đã nói tối qua, nhưng từng câu từng chữ lại cứ quanh quẩn bên tai.
Cô ấy tới tìm cậu.
Có lẽ cô ấy cảm thấy cuộc sống quá cô độc, không có ai yêu thương cô ấy...
Xe dừng ở dưới chung cư, Tần Hiển vẫn chần chừ không xuống xe.
Anh dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại.
Trong xe tối om, giấu đi thân ảnh anh.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh lẻ loi cô độc của Tô Kiều.
Cô luôn nói mình sống rất tốt, nhưng chưa từng nói với anh, cô đã đi tìm anh, cô độc đến mức không còn muốn sống nữa.
Tần Hiển ngồi trong xe thật lâu mới xuống.
Về đến nhà, nhà trong tối đen, yên tĩnh không một tiếng động.
Bây giờ là năm giờ sáng.
Anh không mở đèn, mò mẫm đi lên lầu. Trở về phòng ngủ, khẽ khàng vặn tay nắm. Phòng ngủ không mở đèn, ngoài cửa sổ còn ánh trăng chiếu tới, Tô Kiều nằm cuộn mình trong chăn, nghiêng người, quay về phía cửa sổ,
Tần Hiển lặng lẽ đi tới, ngồi xuống cạnh giường.
Tô Kiều ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ gầy chôn trong chăn. Tần Hiển nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
“Tô Kiều rất thích anh, thích đến mức không để ai nói xấu anh nửa lời.”
Tần Hiển ngồi thật lâu ngắm Tô Kiều, rồi mới đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, trở về phòng ngủ, khẽ khàng nằm xuống, ôm cô vào ngực.
Tô Kiều mơ mơ màng màng tiến sát về phía Tần Hiển, vẫn ngủ ngon lành.
Tần Hiển ôm trọn lấy cô, trong bóng tối, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Tô Kiều.
Bờ môi run rẩy cứ kề sát bên trán cô mãi không rời đi.
Cánh tay ôm Tô Kiều hơi run lên, đôi môi cũng trượt xuống, hôn lên mắt, lên mũi rồi lên môi. Nước mắt lại đột nhiên rơi xuống, nóng hổi, mặn chát.
Anh ôm Tô Kiều thật chặt, giữ đầu cô trong lồng ngực mình. Trong bóng tối, mắt anh nhìn tủ quần áo đối diện, nước mắt rơi xuống như mưa.
...
Lúc Tô Kiều tỉnh dậy đã là mười giờ sáng. Bên giường trống không, Tần Hiển không có ở đây.
Cô xuống giường, xỏ dép đi xuống lầu. Đi đến cầu thang đã nghe tiếng động từ phòng bếp truyền tới.
Cô nghĩ giờ này chắc Tần Hiển đang ở công ty, không khỏi thấy kì lạ.
Cô đi về phía nhà bếp. Đi tới cửa liền ngạc nhiên. Tần Hiển đứng trước bếp ga, cầm thìa khuấy khuấy gì đó. Cũng không phải Tần Hiển chưa vào bếp bao giờ, Tô Kiều vừa mừng vừa sợ.
Cô chạy tới, ôm lấy anh từ phía sau, đầu nghển ra trước, “Anh đang làm gì đó?”
Tần Hiển nhìn cô rồi đáp: “Đang làm bữa sáng cho em.”
Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Hiển cười: “Nhưng anh đâu có biết.”
Giọng Tần Hiển vẫn như cũ: “Anh có thể học.”
Ánh mắt Tần Hiển nhìn cô ôn nhu vô cùng, ôn nhu như thế, trước giờ cô chưa từng thấy.
Ngoại trừ ôn nhu, dường như còn che giấu cảm xúc khác.
Tô Kiều nhìn Tần Hiển một hồi, cười cười: “Hôm nay hình như anh hơi lạ.”
Cô buông Tần Hiển ra, đi đến trước bếp, cầm lấy thìa trong nồi khuấy thêm mấy vòng: “Anh nấu cháo táo đỏ à?”
Tần Hiển ừ một tiếng, từ sau lưng ôm lấy cô, “Tô Kiều.”
“Hửm?” Tô Kiều vui vẻ khuấy cháo.
Giọng Tần Hiển đột nhiên nghẹn ngào, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi vì đã không luôn ở bên em.”
Giọng anh run rẩy, như có giọt nước rơi lên tay Tô Kiều. Tô Kiều dừng lại.
“Đừng quay đầu lại, đừng nhìn anh, nghe anh nói hết.”
Tô Kiều ngạc nhiên, gật đầu, “Được.”
Tần Hiển ôm Tô Kiều thật chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng khàn khàn: “Anh không biết phải làm sao mới bù đắp được hết cho em những thiệt thòi trong quá khứ, những ngày không có anh ở bên em, quan tâm em, để em cô độc, tất cả đều là lỗi của anh. Anh cũng không biết phải làm sao mới giúp em quên đi được những đau khổ của ngày trước, nhưng từ nay về sau, em muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn thứ gì, chỉ cần nói cho anh biết, anh sẽ cùng em làm, mãi mãi ở bên em. Chỉ cần em vui vẻ, dù làm gì anh cũng sẵn lòng.”