Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 14
Cũng như bao ngày khác, buổi chiều khi vừa tan học, Bạc Băng lại trực tiếp đi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm. Tuy nhiên, hôm nay cô phải làm liên tục sáu giờ, để bù vào ngày nghỉ hôm qua. Làm đến tận khuya, kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ năm mươi phút.
Chỉ còn năm phút nữa thôi là Bạc Băng hết giờ làm việc. Nhưng nghĩ đến việc lát nữa cô phải một mình cô đơn lê đôi chân mệt mỏi trở về nhà trọ thì cô thà ở lại cửa hàng tiện lợi thêm sáu tiếng nữa, có lẽ như thế còn tốt hơn nhiều.
Bốn lon bia Asahi được đặt lên bàn thu ngân, Bạc Băng vội vàng hạ tay xuống, tỏ thái độ lễ phép tươi cười chào hỏi khách hàng: “Xin chào quý khách.”
Khi Bạc Băng nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mặt, cô nở nụ cười thật tươi: “Sư huynh?!”
“Đúng lúc anh đi ngang qua đây lại cảm thấy hơi khát.” Khi anh thanh toán tiền, thuận tay mở ra một lon bia, hông anh dựa vào quầy tính tiền, uống một hớp bia, tỏ vẻ như anh đang thật sự rất khát: “Khi nào em hết giờ làm?”
“Mười hai giờ.”
“Trùng hợp nhỉ? Cũng tiện đường, anh chở em về.”
“Cám ơn!” Bạc Băng lấy từ tủ bán hàng ra một con gà nướng mà anh vừa liếc nhìn trong ba giây trước, cô gói ghém kĩ lưỡng rồi đưa cho anh: “Em làm đấy, cầm lấy rồi nếm thử xem!”
Anh không khách sáo với cô, tiếp nhận gói thức ăn, rồi bước ra ngoài.
Bạc Băng vào trong thay quần áo, xõa mái tóc dài bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Diệp Chính Thần ngồi trên một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, nhìn cô ngoắc tay.
“Anh lại đổi xe đấy à?”
“Ừm! Hôm trước em nói xe anh xấu, nhìn kĩ lại thì anh thấy nó xấu thật.”
“Chỉ giỏi tìm cớ để bản thân được lãng phí.”
Anh nhíu đôi mày, tỏ ý không vừa lòng với lời nói của cô.
Trên đường về nhà trọ xe cộ trên phố qua lại không còn nhiều nhưng anh lại lái xe khá chậm.
Bạc Băng cuộn mình nằm trên ghế dựa được bọc da một cách thoải mái. Đứng làm việc suốt sáu giờ liền, chân cô vừa tê vừa mỏi. Giờ khắc này, ngay cả một chút sức lực cô cũng không còn. Nhắm mắt lại, cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được mùi hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, Bạc Băng cảm thấy rất hài lòng với không gian này, nên cô nhắm mắt ngủ một lát.
“Em mệt à?” Diệp Chính Thần hỏi cô.
“…”
Bây giờ, ngay cả cái gật đầu nhẹ cô cũng lười biếng.
“Tội gì mà em phải làm khổ chính mình như vậy, tìm một người đàn ông tốt chăm sóc cho em là được rồi.”
Nhắc đến đàn ông tốt, Bạc Băng liền mở to đôi mắt. Gương mặt người nào đó mang ý nghĩ sâu xa đang ở gần ngay trước mắt cô. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng lại mang sự ấm áp của ánh mặt trời, Bạc Băng thích nhất là ánh mắt của anh, ánh mắt đó khi khép hờ để lại sự mê hoặc trong cô, khi cười thì ánh mắt đó trong suốt, khi suy nghĩ sâu xa thì ánh mắt đó lại trở nên sâu thẳm.
Có thể nói một cách tổng quát rằng, người này nhìn qua rất là tuấn tú, càng nhìn càng có hứng thú…
Bất ngờ thấy được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạc Băng vội vàng xoay mặt về hướng khác: “Lý Khải hẹn em cuối tuần này đi KTV…”
“Lý Khải? Cậu ta ngay cả bản thân còn chăm sóc không được, làm sao có thể chăm sóc em?”
“Thế còn anh Vu ở tầng dưới thì sao? Em cảm thấy anh ấy khá tốt, tính rất trầm ổn…”
“Em không nhầm chứ?! Anh ta có thể làm chú của em đấy.”
“Anh có nói quá không vậy! Anh Vu chỉ hơn em bảy tuổi, chỉ là ngoại hình có chút già dặn.” Khả năng nảy sinh tình cảm rất thấp.
“Anh không tin là khi em nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt anh ta, em sẽ không nhớ đến bố em.”
Bạc Băng mếu máo, cô không thể không thừa nhận rằng lời anh nói khá đúng.
“Vậy anh thấy ai là người thích hợp?” Cô hỏi.
Diệp Chính Thần nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Nụ cười của anh luôn luôn xấu xa như vậy, rất hiếm thấy được trên nụ cười của anh tồn tại sự “trong sáng” và “chính trực”: “Em nên suy nghĩ đến anh đi.”
Anh?
Lại lấy cô ra làm trò đùa, Bạc Băng liếc mắt nhìn anh: “Làm ơn đi! Người sao hỏa còn nói: Tốc độ đổi xe của anh đã cực kì nhanh nhưng tốc độ thay phụ nữ của anh so với thay xe còn nhanh hơn nữa đó. Em là một cô gái ngây thơ như vậy, chịu không nổi sự tàn phá của công tử đào hoa như anh đâu.”
“Đó là do mọi người có thành kiến với anh nên mới nói như vậy.”
Bạc Băng cười nhạt: “Tần Tuyết cũng là một trong số những người có thành kiến với anh?!”
Nghe đến hai chữ Tần Tuyết, anh nhỏ giọng nói thầm một câu, Bạc Băng loáng thoáng nghe được là: “Shit!”
“Anh và Tần Tuyết không có gì cả! Không phải là em đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và cô ấy đấy chứ.”
“Vậy đó là quan hệ gì?”
“Nói chung, ngay cả ngón tay của Tần Tuyết anh cũng chưa chạm tới.”
“Hử!”
Một sắc lang và một cô gái xinh đẹp cùng nhau ở Hokkaido nửa tháng, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm đến, dùng ngón chân để nghĩ cũng không có khả năng nha!
Quá đau đầu, Bạc Băng không thèm tranh cãi với anh nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay áp lên trán.
Xe chậm rãi chạy trên đường, đi qua vô số những căn nhà nhỏ. Trước mỗi cửa nhà, đều có rất nhiều hoa tươi được chủ nhân chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
Đang là đầu mùa xuân, mùi hương của các loài hoa quyện lẫn vào nhau, ngào ngạt hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Tại ngã rẽ của một con phố, Diệp Chính Thần đưa mắt nhìn vào khoảng trống trước căn nhà nhỏ không có ánh sáng, sau đó anh chạy xe đến đó và dừng xe lại.
“Có gì sao?” Bạc Băng tò mò hỏi anh.
Anh đưa hai tay đến trước mặt cô, để tay cô xuống, tay anh dịu dàng xoa huyệt Thái Dương của cô.
Không hổ danh là học trò giỏi nhất của giáo sư Tanaka, tay nghề mát-xa của anh không phải bình thường, lực đạo và huyệt vị được anh nắm bắt một cách chính xác.
Từng sợi dây thần kinh căng thẳng của cô dưới sự vỗ về của bàn tay anh dần dần được thả lỏng…
Toàn thân Bạc Băng buông lỏng, cô cảm thấy thoải mái và rất dễ chịu: “Cám ơn!”
Tay anh xoa xoa rồi chậm rãi tiến xuống phía dưới, ấn nhẹ vào xương cổ… Xương bả vai… lưng…
Biết rõ anh đang thừa cơ hội nhưng Bạc Băng vẫn để anh tiếp tục thực hiện thủ pháp mát-xa cao siêu của mình, tay anh từ từ thăm dò cơ thể cô…
“Nha đầu, hãy để anh chăm sóc cho em.”
“Anh vẫn luôn chăm sóc em mà.” Nếu không phải, vì sao đã gần mười hai giờ khuya anh lại chạy đến cửa hàng tiện lợi. Tấm lòng của anh cô hiểu, nhưng tấm lòng của cô, anh lại không hiểu…
Anh vươn một cách tay vòng qua trước người cô, đem cô ôm vào lòng, môi anh để sát vào tai cô thì thầm: “Đừng tin những lời người khác nói, hãy tin vào cảm giác của chính mình.”
Ánh trăng xuyên qua những tấm lá cây.
Ngọn đèn phất ra từ chiếc thể thao đắt tiền màu xanh lam.
Tất cả mọi thứ đều không thể nào cưỡng lại được tình cảm dịu dàng của anh, sự cám dỗ của anh.
Trong bầu không khí êm dịu! Bạc Băng thẹn thùng dựa vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ, cô hỏi: “Anh thật sự yêu em sao?”
Tình cảm của anh mãi mãi là một ẩn số đối với cô.
Bạc Băng đưa mắt lườm anh, đẩy anh ra: “Em cảm thấy anh đang lên cơn đói không kiềm chế được, đúng là quá thú tính, lấy em ra để làm con mồi, sau khi ăn cho thỏa thê thì vứt bỏ lại nơi hoang dã à!”
Người nào đó đang cực kì nóng giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ anh nên đưa em đến bệnh viện kiểm tra tổng quát tất cả cơ quan cảm giác của em.”
“Đề nghị của anh em sẽ suy xét kĩ lại, Bác sĩ Diệp!” Cô nói thêm: “Khuya rồi, em muốn về nhà.”
Vào lúc nửa đêm, trên con phố không người, nói chuyện yêu đương không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
…
Diệp Chính Thần đỗ xe ở một khu dưới lầu nhà trọ, sau đó anh và Bạc Băng cùng trở về phòng.
Bạc Băng vừa đi đến cửa phòng, thấy cô mở cửa, lòng dạ đen tối của người nào đó vẫn chưa được dập tắt nay lại dấy lên. Anh “chân thành” đến mức không thể nào “chân thành” hơn nữa mà thỉnh cầu cô: “Món gà nguội lạnh hết rồi, em giúp anh quay nóng lại đi.”
“Trở về phòng anh lấy lò vi ba mà quay.”
“Lò vi ba của anh bị hỏng rồi.”
“Vậy thì dùng lò nướng.”
“Cũng hỏng rồi!”
Bạc Băng thật sự không tin, lò vi sóng và cả lò nướng tám trăm năm mới sử dụng một lần của phòng anh lại đồng loạt hỏng cùng một lúc, đúng là nói nhảm nha.
Nhưng mà… Bạc Băng vẫn không thể kháng cự lại sự cám dỗ từ ánh mắt chân thành, tràn ngập chờ mong đó của anh, Bạc Băng mềm lòng nói: “Vào đi.”
Lúc đó, Bạc Băng không thể ngờ là cô đang dẫn sói vào nhà.
Vừa vào phòng, anh tự nhiên cứ như là phòng của mình, anh mở máy vi tính lên, nhanh nhẹn gõ vào mật mã. Anh mở ra ca khúc quen thuộc mà anh thường xuyên nghe, rất biết cách kích động tình ái nha, cái con người này thật là!
Bạc Băng bước lại gần anh, không chút do dự mà tắt ngay ca khúc đang được hát du dương, cô nhanh chóng mở một ca khúc của Châu Kiệt Luân.
Thật là không có tư tưởng thưởng thức âm nhạc mà! Chỉ toàn “gào gào thét thét”, đinh tai nhức óc.
“Ăn đi, ăn nhanh lên! Em muốn đi ngủ!”
Thừa lúc Bạc Băng đi quay nóng món gà, anh lại mở ca khúc lúc đầu một lần nữa. Anh ngồi trên giường của cô, nhẹ nhàng mở nắp lon bia, một mình tự rót tự biên tự diễn, nhìn rất là an nhàn thoải mái.
Bạc Băng thấy anh tự nhiên như đang ở phòng của mình, cô đang tức giận cũng phải bật cười:” Diệp đại thiếu gia à, anh đêm nay không phải định ngủ ở đây chứ?”
Diệp Chính Thần gương cao đôi mi, anh không phủ nhận, mở một lon bia đưa cho cô, cười nói: “Ngồi xuống uống chút bia với anh đi.”
“Anh biết em không uống bia mà.”
“Cho nên mới bảo em uống.” Nghe được câu này, cô mới nhận thấy rằng anh chính là bậc thầy của loại đàn ông vô liêm sỉ.
“Nếu em uống bia vào lại phá rối thì sao?”
Anh trả lời một cách dứt khoát: “Anh trông chừng em.”
Hơ! Anh sẽ trông chừng em? Đây là câu nói hài hước nhất thế kỉ nha.
“Đến đây ngồi với anh một lát đi”. Thấy Bạc Băng tỏ thái độ kiên quyết, anh chỉ tay về phía vị trí kế bên: “Ngày mai anh phải về nước rồi.”
“Gì?” Bạc Băng nghĩ là cô nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: “Anh nói gì?”
“Anh có việc gấp, ngày mai phải trở về nước.”
“Chuyện gì mà gấp đến như vậy?” Bạc Băng hỏi.
“Chuyện nhà.” Anh trả lời ngắn gọn bằng hai từ, có thể thấy rằng là anh không muốn đề cập nhiều đến chuyện này.
“Khi nào anh trở lại đây?”
“Ít nhất là nửa tháng, trong thời gian anh đi, anh sẽ không mở điện thoại. Em không cần gọi điện thoại cho anh.”
“À!” Bạc Băng bước tới ngồi bệt xuống đất, lưng cô dựa vào giường, đầu thì tựa vào tấm nệm mềm mại.
Âm nhạc du dương lúc này đúng là rất biết cách kích động tình cảm.
Mỗi một nốt nhạc đều châm ngòi cho từng sợi dây thần kinh yếu đuối trong cô…
Bạc Băng cảm thấy cô đơn, cô như không có nơi để dựa dẫm. Trong lúc vô thức nhất, cô cầm lon bia lên uống một hơi.
Vị đắng chát của bia vào miệng lại trở nên lạnh như băng mà chảy vào thân thể.
Một giọt bia vàng óng đọng lại trên khóe miệng cô, anh chậm rãi đưa tay đến, giúp cô lau đi giọt nước…
Thời điểm ngón tay anh chạm vào môi cô, Bạc Băng không thể không thừa nhận, cô có cảm giác… Rất mãnh liệt…
Bạc Băng hoảng hốt, vội vàng ngăn tay anh lại, muốn cách xa anh một chút.
Cô không ngờ rằng anh lại gạt bỏ hết tất cả tác phong thường ngày. Ôm cổ cô, đè mạnh cô xuống gường, đặt cô nằm cố định giữa hai tay anh.
Đầu óc Bạc Băng như bị chạm điện, nhất thời hỏi một câu cực kì ngây ngô: “Anh muốn làm gì?”
“Để đề phòng trong khoảng thời gian anh đi vắng sẽ có người xen vào, anh quyết định đem gạo nấu thành cơm…”
Bạc Băng chỉ tay về hướng bếp: “Nồi cơm điện ở bên kia!”
Diệp Chính Thần lắc đầu, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đặt ra sau lưng: “Chờ cho đến khi anh nấu chín em rồi, giành làm của riêng. Như vậy nửa phần đời còn lại anh không lo ăn, không lo uống, không lo không có người giúp anh đi ngủ…”
Sắc lang này nói chuyện cũng không cần phải thực tế như vậy chứ, còn không chuyển đề tài thì cô chết chắc rồi!
“Anh vào nhà giam cũng có thể không lo ăn, không lo uống.”
Sự uy hiếp của Bạc Băng dường như không đủ đẳng cấp để hù dọa một sắc lang đang lên cơn đói như Diệp Chính Thần. Người nào đó dường như hoàn toàn không để tâm đến lời cô nói: “Em yên tâm đi, anh không ép buộc em đâu, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện…”
Thấy gương mặt anh đang tiến gần đến mặt mình, Bạc Băng xoay đầu tránh né, môi anh dừng lại phía sau tai cô.
Toàn thân cô như có một luồng điện chạy qua khiến cả người trở nên tê dại.
“Sư huynh, không phải anh nói sẽ xem em như em gái sao?”
“Anh đổi ý rồi.”
Cô xem ra đã quá ngốc nghếch rồi!
“Anh rất muốn nếm thử, mùi vị của em…” Lúc này, ánh mắt nóng bỏng của anh nói cho cô biết, anh không hề nói đùa, những điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
Nhưng mà, cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, ít nhất anh cũng phải cho cô năm phút để cô cân nhắc những ưu, khuyết điểm của chuyện sắp phát sinh chứ.
Nhưng rõ ràng, sắc lang nào đó hoàn toàn không muốn cho cô thời gian để suy nghĩ, môi anh nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai đến chiếc gáy nhỏ nhắn của cô, sau đó lại chuyển đến cằm cô…
Bạc Băng cố gắng rút hai tay đang bị anh nắm chặt. Thế nhưng cô hoàn toàn không thể kháng cự lại được hành động mạnh mẽ của anh. Lúc này, có vùng vẫy cũng chỉ là uổng phí sức lực của cô mà thôi.
Nếu như vầy mà gọi là “không ép buộc” thì cái gì sẽ được gọi là… Cam tâm tình nguyện đây?
Môi anh lướt một đường rồi hôn đến môi cô, bờ môi ẩm ướt mềm mại, có thêm một chút hương cà phê của loại bia mà anh vừa uống.
Thân thể Bạc Băng run lên một cách mạnh mẽ, một dòng khoái cảm mãnh liệt cùng với sự kích thích từ đôi môi cô truyền đến đại não.
“Đừng…” Câu nói kế tiếp cô vẫn chưa kịp nói, và dường như cô cũng không muốn nói nữa.
Môi và môi va chạm vào nhau, nhẹ nhàng kết hợp, linh hồn rơi vào dòng lửa nóng, sôi sục mạnh mẽ như dung nham, thân thể tựa như ngâm mình trong bể trầm luân của cuộc sống, khó lòng có thể thoát khỏi…
Chỉ còn năm phút nữa thôi là Bạc Băng hết giờ làm việc. Nhưng nghĩ đến việc lát nữa cô phải một mình cô đơn lê đôi chân mệt mỏi trở về nhà trọ thì cô thà ở lại cửa hàng tiện lợi thêm sáu tiếng nữa, có lẽ như thế còn tốt hơn nhiều.
Bốn lon bia Asahi được đặt lên bàn thu ngân, Bạc Băng vội vàng hạ tay xuống, tỏ thái độ lễ phép tươi cười chào hỏi khách hàng: “Xin chào quý khách.”
Khi Bạc Băng nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mặt, cô nở nụ cười thật tươi: “Sư huynh?!”
“Đúng lúc anh đi ngang qua đây lại cảm thấy hơi khát.” Khi anh thanh toán tiền, thuận tay mở ra một lon bia, hông anh dựa vào quầy tính tiền, uống một hớp bia, tỏ vẻ như anh đang thật sự rất khát: “Khi nào em hết giờ làm?”
“Mười hai giờ.”
“Trùng hợp nhỉ? Cũng tiện đường, anh chở em về.”
“Cám ơn!” Bạc Băng lấy từ tủ bán hàng ra một con gà nướng mà anh vừa liếc nhìn trong ba giây trước, cô gói ghém kĩ lưỡng rồi đưa cho anh: “Em làm đấy, cầm lấy rồi nếm thử xem!”
Anh không khách sáo với cô, tiếp nhận gói thức ăn, rồi bước ra ngoài.
Bạc Băng vào trong thay quần áo, xõa mái tóc dài bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Diệp Chính Thần ngồi trên một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, nhìn cô ngoắc tay.
“Anh lại đổi xe đấy à?”
“Ừm! Hôm trước em nói xe anh xấu, nhìn kĩ lại thì anh thấy nó xấu thật.”
“Chỉ giỏi tìm cớ để bản thân được lãng phí.”
Anh nhíu đôi mày, tỏ ý không vừa lòng với lời nói của cô.
Trên đường về nhà trọ xe cộ trên phố qua lại không còn nhiều nhưng anh lại lái xe khá chậm.
Bạc Băng cuộn mình nằm trên ghế dựa được bọc da một cách thoải mái. Đứng làm việc suốt sáu giờ liền, chân cô vừa tê vừa mỏi. Giờ khắc này, ngay cả một chút sức lực cô cũng không còn. Nhắm mắt lại, cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được mùi hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, Bạc Băng cảm thấy rất hài lòng với không gian này, nên cô nhắm mắt ngủ một lát.
“Em mệt à?” Diệp Chính Thần hỏi cô.
“…”
Bây giờ, ngay cả cái gật đầu nhẹ cô cũng lười biếng.
“Tội gì mà em phải làm khổ chính mình như vậy, tìm một người đàn ông tốt chăm sóc cho em là được rồi.”
Nhắc đến đàn ông tốt, Bạc Băng liền mở to đôi mắt. Gương mặt người nào đó mang ý nghĩ sâu xa đang ở gần ngay trước mắt cô. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng lại mang sự ấm áp của ánh mặt trời, Bạc Băng thích nhất là ánh mắt của anh, ánh mắt đó khi khép hờ để lại sự mê hoặc trong cô, khi cười thì ánh mắt đó trong suốt, khi suy nghĩ sâu xa thì ánh mắt đó lại trở nên sâu thẳm.
Có thể nói một cách tổng quát rằng, người này nhìn qua rất là tuấn tú, càng nhìn càng có hứng thú…
Bất ngờ thấy được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạc Băng vội vàng xoay mặt về hướng khác: “Lý Khải hẹn em cuối tuần này đi KTV…”
“Lý Khải? Cậu ta ngay cả bản thân còn chăm sóc không được, làm sao có thể chăm sóc em?”
“Thế còn anh Vu ở tầng dưới thì sao? Em cảm thấy anh ấy khá tốt, tính rất trầm ổn…”
“Em không nhầm chứ?! Anh ta có thể làm chú của em đấy.”
“Anh có nói quá không vậy! Anh Vu chỉ hơn em bảy tuổi, chỉ là ngoại hình có chút già dặn.” Khả năng nảy sinh tình cảm rất thấp.
“Anh không tin là khi em nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt anh ta, em sẽ không nhớ đến bố em.”
Bạc Băng mếu máo, cô không thể không thừa nhận rằng lời anh nói khá đúng.
“Vậy anh thấy ai là người thích hợp?” Cô hỏi.
Diệp Chính Thần nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Nụ cười của anh luôn luôn xấu xa như vậy, rất hiếm thấy được trên nụ cười của anh tồn tại sự “trong sáng” và “chính trực”: “Em nên suy nghĩ đến anh đi.”
Anh?
Lại lấy cô ra làm trò đùa, Bạc Băng liếc mắt nhìn anh: “Làm ơn đi! Người sao hỏa còn nói: Tốc độ đổi xe của anh đã cực kì nhanh nhưng tốc độ thay phụ nữ của anh so với thay xe còn nhanh hơn nữa đó. Em là một cô gái ngây thơ như vậy, chịu không nổi sự tàn phá của công tử đào hoa như anh đâu.”
“Đó là do mọi người có thành kiến với anh nên mới nói như vậy.”
Bạc Băng cười nhạt: “Tần Tuyết cũng là một trong số những người có thành kiến với anh?!”
Nghe đến hai chữ Tần Tuyết, anh nhỏ giọng nói thầm một câu, Bạc Băng loáng thoáng nghe được là: “Shit!”
“Anh và Tần Tuyết không có gì cả! Không phải là em đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và cô ấy đấy chứ.”
“Vậy đó là quan hệ gì?”
“Nói chung, ngay cả ngón tay của Tần Tuyết anh cũng chưa chạm tới.”
“Hử!”
Một sắc lang và một cô gái xinh đẹp cùng nhau ở Hokkaido nửa tháng, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm đến, dùng ngón chân để nghĩ cũng không có khả năng nha!
Quá đau đầu, Bạc Băng không thèm tranh cãi với anh nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay áp lên trán.
Xe chậm rãi chạy trên đường, đi qua vô số những căn nhà nhỏ. Trước mỗi cửa nhà, đều có rất nhiều hoa tươi được chủ nhân chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
Đang là đầu mùa xuân, mùi hương của các loài hoa quyện lẫn vào nhau, ngào ngạt hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Tại ngã rẽ của một con phố, Diệp Chính Thần đưa mắt nhìn vào khoảng trống trước căn nhà nhỏ không có ánh sáng, sau đó anh chạy xe đến đó và dừng xe lại.
“Có gì sao?” Bạc Băng tò mò hỏi anh.
Anh đưa hai tay đến trước mặt cô, để tay cô xuống, tay anh dịu dàng xoa huyệt Thái Dương của cô.
Không hổ danh là học trò giỏi nhất của giáo sư Tanaka, tay nghề mát-xa của anh không phải bình thường, lực đạo và huyệt vị được anh nắm bắt một cách chính xác.
Từng sợi dây thần kinh căng thẳng của cô dưới sự vỗ về của bàn tay anh dần dần được thả lỏng…
Toàn thân Bạc Băng buông lỏng, cô cảm thấy thoải mái và rất dễ chịu: “Cám ơn!”
Tay anh xoa xoa rồi chậm rãi tiến xuống phía dưới, ấn nhẹ vào xương cổ… Xương bả vai… lưng…
Biết rõ anh đang thừa cơ hội nhưng Bạc Băng vẫn để anh tiếp tục thực hiện thủ pháp mát-xa cao siêu của mình, tay anh từ từ thăm dò cơ thể cô…
“Nha đầu, hãy để anh chăm sóc cho em.”
“Anh vẫn luôn chăm sóc em mà.” Nếu không phải, vì sao đã gần mười hai giờ khuya anh lại chạy đến cửa hàng tiện lợi. Tấm lòng của anh cô hiểu, nhưng tấm lòng của cô, anh lại không hiểu…
Anh vươn một cách tay vòng qua trước người cô, đem cô ôm vào lòng, môi anh để sát vào tai cô thì thầm: “Đừng tin những lời người khác nói, hãy tin vào cảm giác của chính mình.”
Ánh trăng xuyên qua những tấm lá cây.
Ngọn đèn phất ra từ chiếc thể thao đắt tiền màu xanh lam.
Tất cả mọi thứ đều không thể nào cưỡng lại được tình cảm dịu dàng của anh, sự cám dỗ của anh.
Trong bầu không khí êm dịu! Bạc Băng thẹn thùng dựa vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ, cô hỏi: “Anh thật sự yêu em sao?”
Tình cảm của anh mãi mãi là một ẩn số đối với cô.
Bạc Băng đưa mắt lườm anh, đẩy anh ra: “Em cảm thấy anh đang lên cơn đói không kiềm chế được, đúng là quá thú tính, lấy em ra để làm con mồi, sau khi ăn cho thỏa thê thì vứt bỏ lại nơi hoang dã à!”
Người nào đó đang cực kì nóng giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ anh nên đưa em đến bệnh viện kiểm tra tổng quát tất cả cơ quan cảm giác của em.”
“Đề nghị của anh em sẽ suy xét kĩ lại, Bác sĩ Diệp!” Cô nói thêm: “Khuya rồi, em muốn về nhà.”
Vào lúc nửa đêm, trên con phố không người, nói chuyện yêu đương không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
…
Diệp Chính Thần đỗ xe ở một khu dưới lầu nhà trọ, sau đó anh và Bạc Băng cùng trở về phòng.
Bạc Băng vừa đi đến cửa phòng, thấy cô mở cửa, lòng dạ đen tối của người nào đó vẫn chưa được dập tắt nay lại dấy lên. Anh “chân thành” đến mức không thể nào “chân thành” hơn nữa mà thỉnh cầu cô: “Món gà nguội lạnh hết rồi, em giúp anh quay nóng lại đi.”
“Trở về phòng anh lấy lò vi ba mà quay.”
“Lò vi ba của anh bị hỏng rồi.”
“Vậy thì dùng lò nướng.”
“Cũng hỏng rồi!”
Bạc Băng thật sự không tin, lò vi sóng và cả lò nướng tám trăm năm mới sử dụng một lần của phòng anh lại đồng loạt hỏng cùng một lúc, đúng là nói nhảm nha.
Nhưng mà… Bạc Băng vẫn không thể kháng cự lại sự cám dỗ từ ánh mắt chân thành, tràn ngập chờ mong đó của anh, Bạc Băng mềm lòng nói: “Vào đi.”
Lúc đó, Bạc Băng không thể ngờ là cô đang dẫn sói vào nhà.
Vừa vào phòng, anh tự nhiên cứ như là phòng của mình, anh mở máy vi tính lên, nhanh nhẹn gõ vào mật mã. Anh mở ra ca khúc quen thuộc mà anh thường xuyên nghe, rất biết cách kích động tình ái nha, cái con người này thật là!
Bạc Băng bước lại gần anh, không chút do dự mà tắt ngay ca khúc đang được hát du dương, cô nhanh chóng mở một ca khúc của Châu Kiệt Luân.
Thật là không có tư tưởng thưởng thức âm nhạc mà! Chỉ toàn “gào gào thét thét”, đinh tai nhức óc.
“Ăn đi, ăn nhanh lên! Em muốn đi ngủ!”
Thừa lúc Bạc Băng đi quay nóng món gà, anh lại mở ca khúc lúc đầu một lần nữa. Anh ngồi trên giường của cô, nhẹ nhàng mở nắp lon bia, một mình tự rót tự biên tự diễn, nhìn rất là an nhàn thoải mái.
Bạc Băng thấy anh tự nhiên như đang ở phòng của mình, cô đang tức giận cũng phải bật cười:” Diệp đại thiếu gia à, anh đêm nay không phải định ngủ ở đây chứ?”
Diệp Chính Thần gương cao đôi mi, anh không phủ nhận, mở một lon bia đưa cho cô, cười nói: “Ngồi xuống uống chút bia với anh đi.”
“Anh biết em không uống bia mà.”
“Cho nên mới bảo em uống.” Nghe được câu này, cô mới nhận thấy rằng anh chính là bậc thầy của loại đàn ông vô liêm sỉ.
“Nếu em uống bia vào lại phá rối thì sao?”
Anh trả lời một cách dứt khoát: “Anh trông chừng em.”
Hơ! Anh sẽ trông chừng em? Đây là câu nói hài hước nhất thế kỉ nha.
“Đến đây ngồi với anh một lát đi”. Thấy Bạc Băng tỏ thái độ kiên quyết, anh chỉ tay về phía vị trí kế bên: “Ngày mai anh phải về nước rồi.”
“Gì?” Bạc Băng nghĩ là cô nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: “Anh nói gì?”
“Anh có việc gấp, ngày mai phải trở về nước.”
“Chuyện gì mà gấp đến như vậy?” Bạc Băng hỏi.
“Chuyện nhà.” Anh trả lời ngắn gọn bằng hai từ, có thể thấy rằng là anh không muốn đề cập nhiều đến chuyện này.
“Khi nào anh trở lại đây?”
“Ít nhất là nửa tháng, trong thời gian anh đi, anh sẽ không mở điện thoại. Em không cần gọi điện thoại cho anh.”
“À!” Bạc Băng bước tới ngồi bệt xuống đất, lưng cô dựa vào giường, đầu thì tựa vào tấm nệm mềm mại.
Âm nhạc du dương lúc này đúng là rất biết cách kích động tình cảm.
Mỗi một nốt nhạc đều châm ngòi cho từng sợi dây thần kinh yếu đuối trong cô…
Bạc Băng cảm thấy cô đơn, cô như không có nơi để dựa dẫm. Trong lúc vô thức nhất, cô cầm lon bia lên uống một hơi.
Vị đắng chát của bia vào miệng lại trở nên lạnh như băng mà chảy vào thân thể.
Một giọt bia vàng óng đọng lại trên khóe miệng cô, anh chậm rãi đưa tay đến, giúp cô lau đi giọt nước…
Thời điểm ngón tay anh chạm vào môi cô, Bạc Băng không thể không thừa nhận, cô có cảm giác… Rất mãnh liệt…
Bạc Băng hoảng hốt, vội vàng ngăn tay anh lại, muốn cách xa anh một chút.
Cô không ngờ rằng anh lại gạt bỏ hết tất cả tác phong thường ngày. Ôm cổ cô, đè mạnh cô xuống gường, đặt cô nằm cố định giữa hai tay anh.
Đầu óc Bạc Băng như bị chạm điện, nhất thời hỏi một câu cực kì ngây ngô: “Anh muốn làm gì?”
“Để đề phòng trong khoảng thời gian anh đi vắng sẽ có người xen vào, anh quyết định đem gạo nấu thành cơm…”
Bạc Băng chỉ tay về hướng bếp: “Nồi cơm điện ở bên kia!”
Diệp Chính Thần lắc đầu, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đặt ra sau lưng: “Chờ cho đến khi anh nấu chín em rồi, giành làm của riêng. Như vậy nửa phần đời còn lại anh không lo ăn, không lo uống, không lo không có người giúp anh đi ngủ…”
Sắc lang này nói chuyện cũng không cần phải thực tế như vậy chứ, còn không chuyển đề tài thì cô chết chắc rồi!
“Anh vào nhà giam cũng có thể không lo ăn, không lo uống.”
Sự uy hiếp của Bạc Băng dường như không đủ đẳng cấp để hù dọa một sắc lang đang lên cơn đói như Diệp Chính Thần. Người nào đó dường như hoàn toàn không để tâm đến lời cô nói: “Em yên tâm đi, anh không ép buộc em đâu, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện…”
Thấy gương mặt anh đang tiến gần đến mặt mình, Bạc Băng xoay đầu tránh né, môi anh dừng lại phía sau tai cô.
Toàn thân cô như có một luồng điện chạy qua khiến cả người trở nên tê dại.
“Sư huynh, không phải anh nói sẽ xem em như em gái sao?”
“Anh đổi ý rồi.”
Cô xem ra đã quá ngốc nghếch rồi!
“Anh rất muốn nếm thử, mùi vị của em…” Lúc này, ánh mắt nóng bỏng của anh nói cho cô biết, anh không hề nói đùa, những điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
Nhưng mà, cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, ít nhất anh cũng phải cho cô năm phút để cô cân nhắc những ưu, khuyết điểm của chuyện sắp phát sinh chứ.
Nhưng rõ ràng, sắc lang nào đó hoàn toàn không muốn cho cô thời gian để suy nghĩ, môi anh nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai đến chiếc gáy nhỏ nhắn của cô, sau đó lại chuyển đến cằm cô…
Bạc Băng cố gắng rút hai tay đang bị anh nắm chặt. Thế nhưng cô hoàn toàn không thể kháng cự lại được hành động mạnh mẽ của anh. Lúc này, có vùng vẫy cũng chỉ là uổng phí sức lực của cô mà thôi.
Nếu như vầy mà gọi là “không ép buộc” thì cái gì sẽ được gọi là… Cam tâm tình nguyện đây?
Môi anh lướt một đường rồi hôn đến môi cô, bờ môi ẩm ướt mềm mại, có thêm một chút hương cà phê của loại bia mà anh vừa uống.
Thân thể Bạc Băng run lên một cách mạnh mẽ, một dòng khoái cảm mãnh liệt cùng với sự kích thích từ đôi môi cô truyền đến đại não.
“Đừng…” Câu nói kế tiếp cô vẫn chưa kịp nói, và dường như cô cũng không muốn nói nữa.
Môi và môi va chạm vào nhau, nhẹ nhàng kết hợp, linh hồn rơi vào dòng lửa nóng, sôi sục mạnh mẽ như dung nham, thân thể tựa như ngâm mình trong bể trầm luân của cuộc sống, khó lòng có thể thoát khỏi…