-
Chương 4
Lâm Xuân Nhi không sợ, trước giờ cô chưa bao giờ sợ Tống Thu Hàn, ngược lại là Tống Thu Hàn sợ cô.
Khi đó Tống Thu Hàn trốn học, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi từ xa đi tới liền quay người rẽ vào ngõ nhỏ. Lâm Xuân Nhi mũm mĩm có đôi mắt sắc bén, lập tức rẽ ngoặt theo đuôi phía sau. Cô ngẩng khuôn mặt tròn như hoa hướng dương lên, níu lấy vạt áo của anh, không hung dữ cũng không ồn ào: “Tống Thu Hàn, về lớp đi. Sắp thi rồi đấy!”
“Tớ không làm bài thi.”
“Vậy cậu cũng không thể trở thành đồ vô dụng được!” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói, Tống Thu Hàn dở khóc dở cười.
Lâm Xuân Nhi của hiện tại véo khuôn mặt Tiêu Muội: “Tớ sợ gì chứ!” Kể từ ngày hôm qua, cô đã có chút thần hồn nát thần tính, rõ ràng không có gì, nhưng cứ cảm thấy hơi chột dạ. Chột dạ cái gì chứ? Những khung cảnh đó đã qua nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ là một lần yêu thầm thuở thiếu thời, sao lại không có tiền đồ như thế?
“Chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.”
Tống Thu Hàn đang nghe Trần Khoan Niên càm ràm về chuyện tiệc rượu, các ông lớn trong giới sưu tập đều kiêu ngạo, nửa năm tụ tập một lần đã là cố lắm rồi, vậy mà bọn họ lại từ bỏ cơ hội tuyệt vời này, ngồi trong nhà húp cháo.
“Cậu chê cháo của dì Thượng là sau này dì ấy không cho cậu vào nhà nữa đâu.” Tống Thu Hàn lườm anh ta, tiếp tục đọc email. Chuông báo điện thoại vang lên, mở ra nhìn thì thấy Tiêu Muội gửi tin nhắn cho anh, Tống Thu Hàn cau mày.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Khoan Niên nhích lại, nhìn thấy tên của Tiêu Muội: “Chậc chậc, đôi khi tôi không thể không phục cậu chủ Tống đấy, đi đến đâu là đám con gái chạy theo như vịt.”
Tống Thu Hàn cũng không nói gì, anh suy nghĩ mấy giây rồi mới trả lời lại: “Được. Gửi định vị cho tôi.”
“Không phải cậu muốn húp cháo sao?” Trần Khoan Niên cười nhạo anh: “Tiệc rượu không đi lại muốn đi ăn lẩu?”
Tống Thu Hàn không nói gì, chỉ mặc áo khoác vào, giương mắt nhìn màn mưa bên ngoài, sau đó đến phòng để đồ lấy ô: “Tôi lái xe, đưa cậu đến tiệc rượu, sau đó lại đi ăn lẩu.”
“Tôi không đi dự tiệc rượu, tôi muốn ăn lẩu.” Trần Khoan Niên nở nụ cười quái dị, sau đó khoác vai Tống Thu Hàn: “Trông Tiêu Muội có vẻ nho nhã như một con mọt sách thế thôi, chứ lỡ đâu cô ấy nổi lòng tà ác đánh cho cậu một gậy bất tỉnh rồi khiêng cậu về làm chuyện bậy bạ thì sao, cái được không đủ bù cái mất đúng không? Anh em bảo vệ cậu.”
Tống Thu Hàn gỡ cánh tay anh ta xuống: “Sếp Trần phải cố mà kiềm chế vào, đừng để lão sói xám nuốt bé thỏ trắng, bé thỏ trắng kêu trời trời không biết.”
Hai người lái xe hai mươi cây số, đến một tiệm lẩu chợ búa. Chợ búa đến mức nào? Ngoài cổng treo đèn lồng phấp phới như khuyên tai ngọc, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt trong mưa gió, mùi lẩu cay thơm ngon từ xa xưa lập tức xộc vào mũi, làm sống lại vị giác đã ngủ say từ rất lâu của Tống Thu Hàn.
Lâm Xuân Nhi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ngắm thật kỹ cơn mưa rơi bên ngoài. Xa xa có hai người đàn ông che ô đi tới, bọt nước bắn lên theo mỗi bước chân, mang theo một chút sương mù.
Thấy họ thu ô ở cửa ra vào, cô mới cúi đầu tiếp tục viết danh sách.
Vừa bước vào tiệm lẩu, họ đã hòa vào khung cảnh huyên náo nơi đây. Tống Thu Hàn nhìn thấy Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh bàn, mái tóc dài xõa sang một bên, tóc mái đã che đi vầng trán trợn láng, đang nghiêm túc nghiên cứu nên ăn món gì. Tiêu Muội thì áp điện thoại bên tai, đang gọi cho Tống Thu Hàn. Anh cúp máy, đi thẳng qua đó.
Chiếc bàn nhỏ hẹp, Tống Thu Hàn ngồi đối diện Lâm Xuân Nhi, mỉm cười với cô: “Khá hơn chưa?”
Lâm Xuân Nhi biết anh đang hỏi về chuyện cô nôn tối hôm qua, liền vỗ vỗ ngực: “Sức khỏe rất tốt, nôn rồi là dứt ngay, không có di chứng gì nữa. Buổi trưa tớ còn uống mấy lạng rượu trắng với Tiêu Muội đấy!”
Tiêu Muội ngồi bên cạnh cười: “Đúng vậy, tửu lượng của Xuân Nhi khá tốt. Không tin thì đêm nay đấu rượu đi, tớ làm trọng tài.” Lui thân sạch sẽ vô cùng.
Khóe môi Tống Thu Hàn hơi nhếch lên, anh hỏi Trần Khoan Niên ở bên cạnh: “Các cô gái đã hạ chiến thư rồi, nghênh chiến không?” Anh dùng từ “cô gái”, cách nói chuyện thật sự rất dễ nghe.
“Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể nhục.” Trần Khoan Niên xắn tay áo lên từng chút một: “Cứ việc tới đây.” Anh ta đứng dậy đi đến quầy lễ tân tìm rượu, tìm một lúc lâu lại phát hiện chỉ có Nhị Oa Đầu là rượu trắng, thế là thuận tay cầm một chai đặt lên bàn bọn họ.
Thời niên thiếu không uống rượu, trông cứ như uống dồn hết vào ngày hôm nay vậy. Tính ra như vậy cũng hay, Lâm Xuân Nhi đứng dậy đi lấy chai rượu kia, lúc ngồi xuống thì đã bị Tống Thu Hàn cầm lấy, anh mím chặt môi, dùng sức vặn nắp chai, sau đó đứng dậy rót rượu cho mọi người. Miệng chai hơi nghiêng, anh hỏi Lâm Xuân Nhi: “Rót đầy chứ?”
Lâm Xuân Nhi ngước mắt: “Cậu xem thường ai thế?”
Tống Thu Hàn bật cười ra tiếng, rót đầy ly rượu cho cô, sau đó lần lượt rót cho Tiêu Muội, Trần Khoan Niên, cuối cùng đến lượt mình.
Trần Khoan Niên kéo danh mục món ăn mà Xuân Nhi viết, liếc mắt nhìn: “Uầy, cậu ăn nhiều thế luôn á?”
Tống Thu Hàn quay đầu lại nhìn kỹ, sáu đĩa thịt.
“Phần nhỏ, phần nhỏ thôi. Bữa nay tớ mời.” Lâm Xuân Nhi đưa bút cho Trần Khoan Niên: “Hai cậu ăn gì cứ gọi đi.”
“Đang định làm tiệm lẩu tự do à?” Tống Thu Hàn chế nhạo cô, thấy cô yếu ớt trừng mắt với mình, anh bật cười thành tiếng. Nụ cười này thu hút những người cùng bàn liếc nhìn. Vốn dĩ anh đã là một người có khí chất nổi bật rồi, ở trong tiệm lẩu nóng hổi này càng toát ra vẻ đặc biệt hơn. Giờ phút này anh lại mỉm cười dịu dàng, khiến cái se lạnh của trời thu cũng phải nhường chỗ một chút. Cô bé nhân viên phục vụ đỏ mặt nhìn anh, là một cô gái hai mươi tuổi, cái nhìn kia mang theo chút khát khao mơ mộng, vô cùng rạng rỡ.
Nồi lẩu đã sôi, đồ ăn cũng đã đầy đủ. Sau khi mở nồi ra, mỗi người gắp một miếng thịt bỏ vào nồi, coi như bắt đầu bữa ăn. Lâm Xuân Nhi nhúng miếng thịt vào đĩa dầu rồi cho vào miệng, lập tức cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Lúc này Trần Khoan Niên lại chỉ vào đĩa dầu của cô: “Ăn tỏi nghiền à, buổi tối không hẹn hò hả?”
“Một ngày nào đó nhất định sếp Trần sẽ chết vì nói nhiều đấy.” Lâm Xuân Nhi vừa cười vừa nói, lại nuốt xuống một miếng thịt.
“Không, tôi phải chết trên đường khám phá thế giới.” Trần Khoan Niên trả lời, sau đó dường như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta vòng tay qua cổ Tống Thu Hàn, khoác lên vai anh: “Suýt chút nữa cậu chủ Tống đã chết trên đường khám phá thế giới rồi đấy.” Sau đó anh ta nghiêng đầu hỏi Tống Thu Hàn: “Còn nhớ không? Biên giới Nepal Ấn Độ.”
“Năm 2015 hả?” Lâm Xuân Nhi đặt đũa xuống hỏi anh.
Tống Thu Hàn gật đầu: “Đúng vậy, may là mạng lớn. Một người bạn đồng hành bị đạn lạc sượt qua tai.”
Lâm Xuân Nhi không nói tiếp, lúc đó cô cũng đang ở biên giới Nepal Ấn Độ, làm một chuyên đề liên quan đến tín ngưỡng, đưa một nhà sư khổ hạnh đi từ Kathmandu đến biên giới Nepal Ấn Độ. Nhà sư khổ hạnh đã gần tám mươi tuổi, một hôm mở mắt ra chợt thấy mình đã không còn nhiều thời gian, thế là muốn trở về mảnh đất mình sinh ra để tế bái cái cây năm đó mình từng gieo trồng. Lâm Xuân Nhi cùng ông ấy tìm kiếm bảy ngày ở biên giới Nepal Ấn Độ, cuối cùng cũng tìm được gốc cây kia. Ký hiệu mà nhà sư đã khắc sâu lên gốc cây đã bị cuốn bay theo gió, Lâm Xuân Nhi tìm trên cái cây kia rất lâu cũng không tìm được, nhưng nhà sư lại nói: “Là nó, chính là nó.”
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, lúc đó bọn họ nhìn thấy rất nhiều chiếc xe mắc kẹt ở biên giới, cuối cùng quyết định cuốc bộ rời đi.
Xe của Tống Thu Hàn chính là một trong những chiếc bị mắc kẹt ở đó, khi ấy vận mệnh của bọn họ đã ở sát bên nhau một lần.
Xuân Nhi cụng ly với Tống Thu Hàn: “Kính cậu mạng lớn.” Tống Thu Hàn bật cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm lớn. Nhị Oa Đầu vào miệng dịu nhẹ, có hậu ngọt, rượu ngon, anh lại nhấp thêm một ngụm nữa.
“Lẩu chính là rượu, càng uống càng ngon.” Lâm Xuân Nhi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn, cánh tay này tương phản rõ ràng với khuôn mặt đỏ đen của cô. Trần Khoan Niên chỉ vào mặt cô nói: “Cậu đúng là ‘không cần mặt mũi’ đấy!”
“Cậu thì cần, sếp Trần trắng muốn nõn nà có vẻ ngoài của một tên cặn bã.” Lâm Xuân Nhi không phục cãi lại, miệng lưỡi sắc bén y hệt năm đó. Tống Thu Hàn quay lại nhìn Trần Khoan Niên: “Kể ra cũng đúng đấy, cậu thật sự có vẻ ngoài của một tên cặn bã.” Rõ ràng là cùng phe với Lâm Xuân Nhi. Trần Khoan Niên bị đánh bại, đưa mắt nhìn Tiêu Muội: “Tiêu Muội, cậu xem, mặt mũi tôi trông có ngay thẳng không?” Sợ Tiêu Muội nhìn không kỹ, anh ta còn đưa mặt mình đến trước mặt cô ấy.
Trong lòng Tiêu Muội nổi trống, cô ấy nắm lấy bàn tay Xuân Nhi dưới bàn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Thấy mặt cô ấy đỏ rực lên, Trần Khoan Niên cứ như phát hiện ra một lục địa mới: “Mới uống một ngụm mà đã xông lên đầu rồi à? Tửu lượng kém quá đấy!” Sau đó ngồi xuống gắp một miếng thịt bỏ vào nồi.
Mưa rơi nặng hạt, họ ngồi bên cửa sổ, tiếng mưa rơi đập vào song cửa nghe rất rõ ràng. Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi không hẹn mà cùng buông đũa xuống nhìn, người qua đường vội vã, chớp mắt đã biến mất trong đêm mưa.
“Tớ thích nhất là khi trời mưa.” Lâm Xuân Nhi lẩm bẩm.
“Cậu luôn đến muộn vào ngày mưa.” Tống Thu Hàn cười nói.
“Không dậy nổi mà!”
Lại chẳng thế ư? Lâm Xuân Nhi thích ngủ vào lúc trời mưa hay có tuyết rơi, mẹ Lâm sẽ gõ cửa phòng cô ầm lên: “Còn không đi học là sẽ cho con thôi học đấy!” Cô rời giường vội vã lao ra ngoài, lên chuyến xe điện số 54, sau đó xuống xe rồi chạy vội vào phòng học. Mỗi lúc như vậy, kiểu gì Tống Thu Hàn ngồi ở hàng cuối cùng cũng sẽ huýt sáo một tiếng: “Lớp trưởng đến muộn kìa!”
Mỗi lần như thế Lâm Xuân Nhi đều sẽ cầm một cục phấn ném lên đầu anh: “Cậu nói nhiều quá đấy!”
Trần Khoan Niên thấy hai người họ ngẩn ra thì bèn ho nhẹ một tiếng: “Nào, bạn học Tiêu Muội, phỏng vấn cậu một lát nhé, tại sao lại muốn mời cậu chủ Tống của chúng ta ăn lẩu?”
Tiêu Muội cười xấu xa, Lâm Xuân Nhi giẫm chân cô ấy dưới gầm bàn, sau đó nói: “Là như thế này, hôm qua Tống Thu Hàn nói cậu ấy đang làm ngành đầu tư, Tiêu Muội muốn hỏi xem cậu ấy có thể đầu tư cho dự án chăn nuôi lợn thông minh của mình không.” Cả hai cô gái đều có bí mật từ thời thiếu nữ, không thể để người khác dò ra được.
Tống Thu Hàn cảm thấy Lâm Xuân Nhi đã sống lại rồi.
Hôm qua cô không có một chút sức sống nào, yên tĩnh và xa cách giữa đám đông, Tống Thu Hàn cho rằng cô bị cuộc sống đè ép đến mức không thở nổi, còn thoáng thấy đau lòng cho cô.
Lúc này biết rõ cô đang nói hươu nói vượn, nhưng anh vẫn nghiêm túc hỏi: “Ở đâu?”
Trần Khoan Niên vội vàng cắt ngang chủ đề này: “Hôm nay không được phép nói chuyện công việc.” Sau đó lại hỏi Lâm Xuân Nhi: “Tiêu Muội tìm Tống Thu Hàn đầu tư chăn nuôi lợn thông minh, cậu đi theo làm gì?”
“Tớ là cổ đông mà.” Nói xong, cô còn chớp mắt với anh ta mấy cái, trông cứ như thật.
Cuối cùng Trần Khoan Niên cũng nhận ra Xuân Nhi đang bịa chuyện, nhổm lên gõ vào đầu cô cách một chiếc bàn: “Lâm Xuân Nhi, giờ cậu giỏi quá rồi nhỉ!”
“Nào sếp Trần, uống một ly vì dự án chăn nuôi lợn thông minh nào.” Lâm Xuân Nhi cười rộ lên.
Khi đó Tống Thu Hàn trốn học, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi từ xa đi tới liền quay người rẽ vào ngõ nhỏ. Lâm Xuân Nhi mũm mĩm có đôi mắt sắc bén, lập tức rẽ ngoặt theo đuôi phía sau. Cô ngẩng khuôn mặt tròn như hoa hướng dương lên, níu lấy vạt áo của anh, không hung dữ cũng không ồn ào: “Tống Thu Hàn, về lớp đi. Sắp thi rồi đấy!”
“Tớ không làm bài thi.”
“Vậy cậu cũng không thể trở thành đồ vô dụng được!” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói, Tống Thu Hàn dở khóc dở cười.
Lâm Xuân Nhi của hiện tại véo khuôn mặt Tiêu Muội: “Tớ sợ gì chứ!” Kể từ ngày hôm qua, cô đã có chút thần hồn nát thần tính, rõ ràng không có gì, nhưng cứ cảm thấy hơi chột dạ. Chột dạ cái gì chứ? Những khung cảnh đó đã qua nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ là một lần yêu thầm thuở thiếu thời, sao lại không có tiền đồ như thế?
“Chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.”
Tống Thu Hàn đang nghe Trần Khoan Niên càm ràm về chuyện tiệc rượu, các ông lớn trong giới sưu tập đều kiêu ngạo, nửa năm tụ tập một lần đã là cố lắm rồi, vậy mà bọn họ lại từ bỏ cơ hội tuyệt vời này, ngồi trong nhà húp cháo.
“Cậu chê cháo của dì Thượng là sau này dì ấy không cho cậu vào nhà nữa đâu.” Tống Thu Hàn lườm anh ta, tiếp tục đọc email. Chuông báo điện thoại vang lên, mở ra nhìn thì thấy Tiêu Muội gửi tin nhắn cho anh, Tống Thu Hàn cau mày.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Khoan Niên nhích lại, nhìn thấy tên của Tiêu Muội: “Chậc chậc, đôi khi tôi không thể không phục cậu chủ Tống đấy, đi đến đâu là đám con gái chạy theo như vịt.”
Tống Thu Hàn cũng không nói gì, anh suy nghĩ mấy giây rồi mới trả lời lại: “Được. Gửi định vị cho tôi.”
“Không phải cậu muốn húp cháo sao?” Trần Khoan Niên cười nhạo anh: “Tiệc rượu không đi lại muốn đi ăn lẩu?”
Tống Thu Hàn không nói gì, chỉ mặc áo khoác vào, giương mắt nhìn màn mưa bên ngoài, sau đó đến phòng để đồ lấy ô: “Tôi lái xe, đưa cậu đến tiệc rượu, sau đó lại đi ăn lẩu.”
“Tôi không đi dự tiệc rượu, tôi muốn ăn lẩu.” Trần Khoan Niên nở nụ cười quái dị, sau đó khoác vai Tống Thu Hàn: “Trông Tiêu Muội có vẻ nho nhã như một con mọt sách thế thôi, chứ lỡ đâu cô ấy nổi lòng tà ác đánh cho cậu một gậy bất tỉnh rồi khiêng cậu về làm chuyện bậy bạ thì sao, cái được không đủ bù cái mất đúng không? Anh em bảo vệ cậu.”
Tống Thu Hàn gỡ cánh tay anh ta xuống: “Sếp Trần phải cố mà kiềm chế vào, đừng để lão sói xám nuốt bé thỏ trắng, bé thỏ trắng kêu trời trời không biết.”
Hai người lái xe hai mươi cây số, đến một tiệm lẩu chợ búa. Chợ búa đến mức nào? Ngoài cổng treo đèn lồng phấp phới như khuyên tai ngọc, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt trong mưa gió, mùi lẩu cay thơm ngon từ xa xưa lập tức xộc vào mũi, làm sống lại vị giác đã ngủ say từ rất lâu của Tống Thu Hàn.
Lâm Xuân Nhi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ngắm thật kỹ cơn mưa rơi bên ngoài. Xa xa có hai người đàn ông che ô đi tới, bọt nước bắn lên theo mỗi bước chân, mang theo một chút sương mù.
Thấy họ thu ô ở cửa ra vào, cô mới cúi đầu tiếp tục viết danh sách.
Vừa bước vào tiệm lẩu, họ đã hòa vào khung cảnh huyên náo nơi đây. Tống Thu Hàn nhìn thấy Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh bàn, mái tóc dài xõa sang một bên, tóc mái đã che đi vầng trán trợn láng, đang nghiêm túc nghiên cứu nên ăn món gì. Tiêu Muội thì áp điện thoại bên tai, đang gọi cho Tống Thu Hàn. Anh cúp máy, đi thẳng qua đó.
Chiếc bàn nhỏ hẹp, Tống Thu Hàn ngồi đối diện Lâm Xuân Nhi, mỉm cười với cô: “Khá hơn chưa?”
Lâm Xuân Nhi biết anh đang hỏi về chuyện cô nôn tối hôm qua, liền vỗ vỗ ngực: “Sức khỏe rất tốt, nôn rồi là dứt ngay, không có di chứng gì nữa. Buổi trưa tớ còn uống mấy lạng rượu trắng với Tiêu Muội đấy!”
Tiêu Muội ngồi bên cạnh cười: “Đúng vậy, tửu lượng của Xuân Nhi khá tốt. Không tin thì đêm nay đấu rượu đi, tớ làm trọng tài.” Lui thân sạch sẽ vô cùng.
Khóe môi Tống Thu Hàn hơi nhếch lên, anh hỏi Trần Khoan Niên ở bên cạnh: “Các cô gái đã hạ chiến thư rồi, nghênh chiến không?” Anh dùng từ “cô gái”, cách nói chuyện thật sự rất dễ nghe.
“Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể nhục.” Trần Khoan Niên xắn tay áo lên từng chút một: “Cứ việc tới đây.” Anh ta đứng dậy đi đến quầy lễ tân tìm rượu, tìm một lúc lâu lại phát hiện chỉ có Nhị Oa Đầu là rượu trắng, thế là thuận tay cầm một chai đặt lên bàn bọn họ.
Thời niên thiếu không uống rượu, trông cứ như uống dồn hết vào ngày hôm nay vậy. Tính ra như vậy cũng hay, Lâm Xuân Nhi đứng dậy đi lấy chai rượu kia, lúc ngồi xuống thì đã bị Tống Thu Hàn cầm lấy, anh mím chặt môi, dùng sức vặn nắp chai, sau đó đứng dậy rót rượu cho mọi người. Miệng chai hơi nghiêng, anh hỏi Lâm Xuân Nhi: “Rót đầy chứ?”
Lâm Xuân Nhi ngước mắt: “Cậu xem thường ai thế?”
Tống Thu Hàn bật cười ra tiếng, rót đầy ly rượu cho cô, sau đó lần lượt rót cho Tiêu Muội, Trần Khoan Niên, cuối cùng đến lượt mình.
Trần Khoan Niên kéo danh mục món ăn mà Xuân Nhi viết, liếc mắt nhìn: “Uầy, cậu ăn nhiều thế luôn á?”
Tống Thu Hàn quay đầu lại nhìn kỹ, sáu đĩa thịt.
“Phần nhỏ, phần nhỏ thôi. Bữa nay tớ mời.” Lâm Xuân Nhi đưa bút cho Trần Khoan Niên: “Hai cậu ăn gì cứ gọi đi.”
“Đang định làm tiệm lẩu tự do à?” Tống Thu Hàn chế nhạo cô, thấy cô yếu ớt trừng mắt với mình, anh bật cười thành tiếng. Nụ cười này thu hút những người cùng bàn liếc nhìn. Vốn dĩ anh đã là một người có khí chất nổi bật rồi, ở trong tiệm lẩu nóng hổi này càng toát ra vẻ đặc biệt hơn. Giờ phút này anh lại mỉm cười dịu dàng, khiến cái se lạnh của trời thu cũng phải nhường chỗ một chút. Cô bé nhân viên phục vụ đỏ mặt nhìn anh, là một cô gái hai mươi tuổi, cái nhìn kia mang theo chút khát khao mơ mộng, vô cùng rạng rỡ.
Nồi lẩu đã sôi, đồ ăn cũng đã đầy đủ. Sau khi mở nồi ra, mỗi người gắp một miếng thịt bỏ vào nồi, coi như bắt đầu bữa ăn. Lâm Xuân Nhi nhúng miếng thịt vào đĩa dầu rồi cho vào miệng, lập tức cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Lúc này Trần Khoan Niên lại chỉ vào đĩa dầu của cô: “Ăn tỏi nghiền à, buổi tối không hẹn hò hả?”
“Một ngày nào đó nhất định sếp Trần sẽ chết vì nói nhiều đấy.” Lâm Xuân Nhi vừa cười vừa nói, lại nuốt xuống một miếng thịt.
“Không, tôi phải chết trên đường khám phá thế giới.” Trần Khoan Niên trả lời, sau đó dường như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta vòng tay qua cổ Tống Thu Hàn, khoác lên vai anh: “Suýt chút nữa cậu chủ Tống đã chết trên đường khám phá thế giới rồi đấy.” Sau đó anh ta nghiêng đầu hỏi Tống Thu Hàn: “Còn nhớ không? Biên giới Nepal Ấn Độ.”
“Năm 2015 hả?” Lâm Xuân Nhi đặt đũa xuống hỏi anh.
Tống Thu Hàn gật đầu: “Đúng vậy, may là mạng lớn. Một người bạn đồng hành bị đạn lạc sượt qua tai.”
Lâm Xuân Nhi không nói tiếp, lúc đó cô cũng đang ở biên giới Nepal Ấn Độ, làm một chuyên đề liên quan đến tín ngưỡng, đưa một nhà sư khổ hạnh đi từ Kathmandu đến biên giới Nepal Ấn Độ. Nhà sư khổ hạnh đã gần tám mươi tuổi, một hôm mở mắt ra chợt thấy mình đã không còn nhiều thời gian, thế là muốn trở về mảnh đất mình sinh ra để tế bái cái cây năm đó mình từng gieo trồng. Lâm Xuân Nhi cùng ông ấy tìm kiếm bảy ngày ở biên giới Nepal Ấn Độ, cuối cùng cũng tìm được gốc cây kia. Ký hiệu mà nhà sư đã khắc sâu lên gốc cây đã bị cuốn bay theo gió, Lâm Xuân Nhi tìm trên cái cây kia rất lâu cũng không tìm được, nhưng nhà sư lại nói: “Là nó, chính là nó.”
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, lúc đó bọn họ nhìn thấy rất nhiều chiếc xe mắc kẹt ở biên giới, cuối cùng quyết định cuốc bộ rời đi.
Xe của Tống Thu Hàn chính là một trong những chiếc bị mắc kẹt ở đó, khi ấy vận mệnh của bọn họ đã ở sát bên nhau một lần.
Xuân Nhi cụng ly với Tống Thu Hàn: “Kính cậu mạng lớn.” Tống Thu Hàn bật cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm lớn. Nhị Oa Đầu vào miệng dịu nhẹ, có hậu ngọt, rượu ngon, anh lại nhấp thêm một ngụm nữa.
“Lẩu chính là rượu, càng uống càng ngon.” Lâm Xuân Nhi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn, cánh tay này tương phản rõ ràng với khuôn mặt đỏ đen của cô. Trần Khoan Niên chỉ vào mặt cô nói: “Cậu đúng là ‘không cần mặt mũi’ đấy!”
“Cậu thì cần, sếp Trần trắng muốn nõn nà có vẻ ngoài của một tên cặn bã.” Lâm Xuân Nhi không phục cãi lại, miệng lưỡi sắc bén y hệt năm đó. Tống Thu Hàn quay lại nhìn Trần Khoan Niên: “Kể ra cũng đúng đấy, cậu thật sự có vẻ ngoài của một tên cặn bã.” Rõ ràng là cùng phe với Lâm Xuân Nhi. Trần Khoan Niên bị đánh bại, đưa mắt nhìn Tiêu Muội: “Tiêu Muội, cậu xem, mặt mũi tôi trông có ngay thẳng không?” Sợ Tiêu Muội nhìn không kỹ, anh ta còn đưa mặt mình đến trước mặt cô ấy.
Trong lòng Tiêu Muội nổi trống, cô ấy nắm lấy bàn tay Xuân Nhi dưới bàn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Thấy mặt cô ấy đỏ rực lên, Trần Khoan Niên cứ như phát hiện ra một lục địa mới: “Mới uống một ngụm mà đã xông lên đầu rồi à? Tửu lượng kém quá đấy!” Sau đó ngồi xuống gắp một miếng thịt bỏ vào nồi.
Mưa rơi nặng hạt, họ ngồi bên cửa sổ, tiếng mưa rơi đập vào song cửa nghe rất rõ ràng. Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi không hẹn mà cùng buông đũa xuống nhìn, người qua đường vội vã, chớp mắt đã biến mất trong đêm mưa.
“Tớ thích nhất là khi trời mưa.” Lâm Xuân Nhi lẩm bẩm.
“Cậu luôn đến muộn vào ngày mưa.” Tống Thu Hàn cười nói.
“Không dậy nổi mà!”
Lại chẳng thế ư? Lâm Xuân Nhi thích ngủ vào lúc trời mưa hay có tuyết rơi, mẹ Lâm sẽ gõ cửa phòng cô ầm lên: “Còn không đi học là sẽ cho con thôi học đấy!” Cô rời giường vội vã lao ra ngoài, lên chuyến xe điện số 54, sau đó xuống xe rồi chạy vội vào phòng học. Mỗi lúc như vậy, kiểu gì Tống Thu Hàn ngồi ở hàng cuối cùng cũng sẽ huýt sáo một tiếng: “Lớp trưởng đến muộn kìa!”
Mỗi lần như thế Lâm Xuân Nhi đều sẽ cầm một cục phấn ném lên đầu anh: “Cậu nói nhiều quá đấy!”
Trần Khoan Niên thấy hai người họ ngẩn ra thì bèn ho nhẹ một tiếng: “Nào, bạn học Tiêu Muội, phỏng vấn cậu một lát nhé, tại sao lại muốn mời cậu chủ Tống của chúng ta ăn lẩu?”
Tiêu Muội cười xấu xa, Lâm Xuân Nhi giẫm chân cô ấy dưới gầm bàn, sau đó nói: “Là như thế này, hôm qua Tống Thu Hàn nói cậu ấy đang làm ngành đầu tư, Tiêu Muội muốn hỏi xem cậu ấy có thể đầu tư cho dự án chăn nuôi lợn thông minh của mình không.” Cả hai cô gái đều có bí mật từ thời thiếu nữ, không thể để người khác dò ra được.
Tống Thu Hàn cảm thấy Lâm Xuân Nhi đã sống lại rồi.
Hôm qua cô không có một chút sức sống nào, yên tĩnh và xa cách giữa đám đông, Tống Thu Hàn cho rằng cô bị cuộc sống đè ép đến mức không thở nổi, còn thoáng thấy đau lòng cho cô.
Lúc này biết rõ cô đang nói hươu nói vượn, nhưng anh vẫn nghiêm túc hỏi: “Ở đâu?”
Trần Khoan Niên vội vàng cắt ngang chủ đề này: “Hôm nay không được phép nói chuyện công việc.” Sau đó lại hỏi Lâm Xuân Nhi: “Tiêu Muội tìm Tống Thu Hàn đầu tư chăn nuôi lợn thông minh, cậu đi theo làm gì?”
“Tớ là cổ đông mà.” Nói xong, cô còn chớp mắt với anh ta mấy cái, trông cứ như thật.
Cuối cùng Trần Khoan Niên cũng nhận ra Xuân Nhi đang bịa chuyện, nhổm lên gõ vào đầu cô cách một chiếc bàn: “Lâm Xuân Nhi, giờ cậu giỏi quá rồi nhỉ!”
“Nào sếp Trần, uống một ly vì dự án chăn nuôi lợn thông minh nào.” Lâm Xuân Nhi cười rộ lên.