Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Trên mặt Từ bà mối hiện nét hoảng hốt, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thôi được rồi, tôi xem cô đang nói thật vậy, tướng quân nói những gì?”
“Chuyện đầu tiên, nếu ta gặp bất cứ điều bất trắc gì, hắn ta sẽ biết ai là người nên chịu trách nhiệm. Xử theo luật quân, không giống phủ nha thẩm vấn đâu.”
Mặt bà mối cứng lại. Phản ứng này khiến An Nhược Thần thầm yên tâm, nàng lại nói: “Chuyện thứ hai, tướng quân nói có lẽ không phải Từ ma ma sắp xếp, hắn có thể cho ma ma một con ngựa, nhưng nếu chưa bắt được người đã sai ma ma làm việc, thì hắn vẫn sẽ tìm người gánh tội. Ma ma là người thông minh, biết nên làm điều gì.”
Từ bà mối rũ mắt không đáp.
“Chuyện thứ ba, dẫu gì vẫn đã phạm vào chuyện trường ngựa, phải nhanh chóng xử lý, nên mong ma ma sớm đưa ra quyết định, nếu kéo dài lâu, chỉ e tướng quân không mềm lòng được nữa.”
Từ bà mối im lặng nghe nàng nói, rồi chợt ngước mắt lên, cười lạnh hỏi: “Hết rồi?”
An Nhược Thần cũng nhìn nàng ta chằm chằm, cũng lạnh lùng đáp: “Hết rồi.”
Từ bà mối mở miệng: “Đại cô nương là nhân vật nào chứ, nếu tướng quân có chuyện muốn nói với tôi, thì việc gì phải mượn đại cô nương chuyển lời? Mấy người thủ hạ của tướng quân, phái ai đi không phải vẫn tốt hơn cô nương sao? Đại cô nương thông minh, tôi cũng không ngu.”
An Nhược Thần tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm nay ngươi lại đang ngu ngốc rồi. Vì sao tướng quân không phái sai dịch quan binh? Ma ma nghĩ cho kỹ đi, phái những người đó đi, liệu còn có thể để ma ma bình yên vô sự đi lại trong thành sao? Một khi chuyện bại lộ, dù thế nào thì tướng quân cũng phải bắt người. Người ngoài không tìm được, dĩ nhiên chỉ có thể định tội ma ma. Chuyện ma ma biết có thể nhiều hơn ta, đến lúc đó muốn diệt khẩu giết ai, trong lòng ma ma có thể rõ sao? Ta cũng là vì nghĩ cho mình nên mới nói tốt cho ma ma. Ta cũng sợ chết, mạo hiểm báo tin như thế, với thân phận này của ta làm sao biết được bí mật cỡ đó, dĩ nhiên tướng quân có nghi ngờ ta. Hoặc là ta bị các ngươi diệt khẩu, hoặc ta bị tướng quân nghi ngờ, đương nhiên ta đã chọn vế sau. Nhưng rồi sẽ có một ngày tướng quân phải rời khỏi đây, mà ta và ma ma, vẫn luôn ở tại thành Trung Lan này. Sau khi ta gả vào Tiền phủ là coi như không còn trông cậy gì nổi vào bên nhà mẹ đẻ, còn có ai có thể phối hợp với ta đây? Mà ma ma lại là người trong thành, ta còn mong ngày sau có được một hai phần chỗ tốt từ ma ma. Nghĩ như thế, giữa tướng quân và ma ma, ta liền chọn ma ma. Ma ma có biết tình hình hiện nay không? Là ta và ma ma đang trên cùng một con thuyền, ta chết, một mình ma ma phải chịu tội; ma ma khai Tạ tiên sinh ra, ta và ma ma có thể rửa sạch hiềm nghi.”
Một chuỗi câu hợp tình hợp lý, vô cùng lưu loát. Từ bà mối chỉ biết mím chặt môi mà nghe.
An Nhược Thần dừng lại, nhìn nét mặt của Từ bà mối rồi mới nói tiếp: “Ma ma, tướng quân đồng ý để ta thương lượng với ngươi, có nghĩa là đang cho chúng ta một cơ hội. Nhất định ma ma phải nghĩ lại. Tướng quân đã đồng ý, nếu có thể bắt được thủ phạm thực sự thì hắn sẽ không truy cứu ta và ngươi nữa. Ta không cầu gì khác cả, nhà ta thế nào ma ma là người rõ nhất, sau này ta gả cho Tiền lão gia, nếu xảy ra điều gì phiền toái, ma ma hãy nể tình ta có phần cứu giúp lần này mà cứu ta, vậy là đủ rồi.”
Từ bà mối ngạc nhiên nghi ngờ, không nói câu nào. An Nhược Thần lại đến gần một bước nữa, thấp giọng nói: “Cả hai ta đều bị tướng quân để mắt đến, lúc ra khỏi cửa ma ma cứ để ý đến sạp trà bên đường là biết. Ta nói đến đây, ma ma suy nghĩ cho kỹ. Nếu có gì khó khăn thì chúng ta hãy bàn bạc thật kỹ, sau này ta ra sao, còn phải cậy nhờ vào ma ma cả đấy. Ma ma giúp ta làm mai, ra vào An phủ cũng không ai nghi ngờ, bất kể là tướng quân hay Tạ tiên sinh cũng chẳng đoán ra. Cách một bức tường, ma nói gì làm gì với ta, bọn họ có thể biết sao?”
Từ bà mối suy nghĩ một lát: “Cô có từng thấy dáng dấp Giải tiên sinh trông như thế nào không?”
An Nhược Thần đè nén căng thẳng, đáp: “Chưa hề. Nếu đã thấy thì ta đã chỉ đích danh Tạ tiên sinh mà báo lại rồi, sau đó quay về lấy lòng ma ma, há chẳng phải tốt hơn cục diện trước mắt ư?”
Từ bà mối không nói gì.
An Nhược Thần lại tiếp lời: “Ma ma quay về nghĩ kỹ đi, những ngày này đừng làm tiếp chuyện nguy hiểm đó nữa, đừng để bị tướng quân nắm được thóp. Nếu ma ma có quyết định thì hẵng lại tìm ta.”
Từ bà mối trầm ngâm một hồi rồi gật đầu: “Được.”
An Nhược Thần dán mắt nhìn bóng lưng rời đi của Từ bà mối, tận đến lúc khuất dạng mới thả lỏng được, liên tục thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vẫn chưa thể yên tâm, nàng không hề chắc chắn rằng Từ bà mối sẽ làm gì.
An Nhược Thần quay về phòng, giả vờ lục tìm xiêm y trang sức, khoa tay múa chân một hồi, rồi lại nhìn này phấn này son, than thở rằng không ưng ý màu sắc cho lắm. Nha hoàn đứng bên cạnh an ủi bảo, tiểu thư ăn mặc trang điểm thế nào cũng đẹp cả. An Nhược Thần lại nói, không được, hay là đi mua thêm nữa đi, hơn nữa nàng đã thèm ăn rồi, muốn ăn kẹo đường ở phố đông.
Nói là làm ngay, nàng lập tức kéo nha hoàn đi.
Lầu Tử Vân ở ngay thành đông, nàng phải nhanh chóng gặp được tướng quân, nếu chậm trễ nữa là sẽ rước phiền phức đến mất.
An Nhược Thần vừa dẫn nha hoàn ra đến cửa phủ thì lại bị Đàm Thị phòng nhì bắt gặp.
“Tính đi đâu đấy?”
An Nhược Thần cúi đầu giả vờ rụt rè ngoan ngoãn, nha hoàn trả lời thay nàng, nói tiểu thư phải đi chọn phấn mới, rồi mua thêm kẹo đường ăn.
Đàm Thị mỉa mai: “Gần đây đại cô nương xa xỉ thật đấy. Mua nhiều đồ vậy rồi mà còn không đủ ư? Tiêu tiền dễ dàng như thế, tiêu pha không chút tiếc rẻ. Nếu đại cô nương dư tiền như thế, vậy tiền tiêu hàng tháng vào tháng sau nên bớt chút lại mới được.”
An Nhược Thần lộ vẻ hoảng hốt: “Nhị di nương, kẹo đường không tốn bao nhiêu, đừng trừ bạc tháng của tôi.”
Đàm Thị hừ nói: “Sắp xuất giá đến nơi rồi, đừng có lỗ mãng như thế. Lão gia không nói cô, cô cũng nên biết mình đi. Hôm nay đừng ra ngoài nữa, gối hỉ của cô đã thêu xong chưa đấy? Bỏ thời gian vào việc chính thì tốt hơn đấy.”
An Nhược Thần không dám không thua, nha hoàn cũng vội vàng kính cẩn đáp “vâng“.
Đàm Thị nhìn An Nhược Thần, rồi phất tay áo rời đi.
Tim An Nhược Thần thoáng chìm xuống đáy vực, cánh cửa đã mở bị người giữ cổng đóng lại. An Nhược Thần nhìn sạp nước trà đối diện bên đường, nam tử quen mặt đó và chủ sạp cũng đang nhìn nàng, thấy nàng đưa mắt sang thì vội vã quay qua nói chuyện với nhau. An Nhược Thần vẫn nhìn họ, cho đến lúc cửa phủ khép kín hẳn.
Long Đại vừa bước chân ra khỏi nha môn quận phủ, hắn đến đây là để thương nghị vụ án trường ngựa bị đốt với đám người thái thú Diêu Côn.
Có người làm chứng nói nghe thấy giọng kẻ tặc là khẩu âm Nam Tần, chỉ có điều phía quận phủ phái người kiểm tra nhân sĩ Nam Tần ở trong thành Trung Lan rồi, nhưng cũng không phát hiện được manh mối khả nghi nào. Đàm phán với Nam Tần quốc, quan viên đối phương vẫn thoái thác, nói tuyệt đối Nam Tần không thể nào phái người làm chuyện này được, Tiêu quốc đừng kiếm cớ mà vu oan giá họa. Nếu Tiêu quốc có bằng chứng nào thì cứ đem ra, nếu thật sự do người Nam Tần gây ra, vậy Nam Tần sẽ tự chịu trách nhiệm, nhưng nếu Tiêu quốc cố ý bôi nhọ mượn điều đó mà khơi mào tranh chấp, vậy thì hậu quả do Tiêu quốc tự gánh lấy.
Vào lúc này, Diêu Côn có vẻ lo lắng. Du phỉ nơi biên giới vẫn còn chưa kết quả, hôm nay trọng địa trong thành lại bị tấn công, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với đám thổ phỉ kia nhiều. Hắn cảm thấy Nam Tần không có gan gây chiến, nhưng hành động trong tối này thì nên giải thích sao đây? Tập kích doanh trại chiến mã đâu phải chuyện nhỏ. Nhưng nếu vì thế mà tuyên chiến thì có vẻ như đã bé xé ra to rồi. Một khi chiến sự nổ ra, hậu quả khó mà lường trước được, quận Bình Nam này của hắn cũng đừng có mơ gì cuộc sống thái bình.
Vậy là Diêu Côn tìm Long Đại và những quan viên khác đến thương nghị, một là viết sổ con tốc báo lên triều đình, hai là tạm dừng buôn bán hai nước xem như trừng phạt. Điều này được đám người chủ bạc Giang Hồng Thanh ủng hộ, nhưng bên thương bạc ti lại hy vọng Long Đại và Diêu Côn suy nghĩ thêm, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến Nam Tần, mà cũng ảnh hưởng đến cả quận Bình Nam và Tiêu quốc. Nếu thật sự không thể xác định được là do Nam Tần gây nên, vậy phải cẩn thận xử lý cho tốt.
Nhưng Long Đại đồng ý với quyết định của Diêu Côn, phải làm ra vài chuyện mới dễ thấy được phản ứng của đối phương. Để quận phủ phái sứ tiết đi đàm phán, còn quân đội hắn thì khua chiêng gõ mõ thao luyện binh mã, tăng cường công tác yên phòng, dò la địa thế biên giới.
Long Đại tướng quân đã nói như vậy, những người khác cũng không tiện dị nghị gì. Vậy là chuyện này cứ vậy mà quyết.
Long Đại vừa ra khỏi nha môn thì thấy Tạ Cương đang đợi hắn. Long Đại bình tĩnh, cưỡi ngựa đi cùng Tạ Cương. Tạ Cương nói nhỏ: “Thám tử báo lại, hôm nay Từ bà mối đã đến An gia, lúc đi vào vẫn hớn hở như thường, nhưng lúc trở ra thì sắc mặt khá khó coi, còn đặc biệt để ý đến sạp nước trà bên đường đối diện An phủ nữa. Sau khi nàng ta đi không lâu, đại tiểu thư An gia lại muốn ra ngoài, nhưng lại bị Đàm Thị phòng nhì ngăn lại ở cửa. Đại tiểu thư An gia có vẻ không cam lòng, trước khi cửa đóng lại nàng ta còn nhìn chằm chặp vào sạp nước trà.”
“Ừ.” Long Đại đáp, tỏ ý đã nghe thấy. Một lúc sau, hắn nói: “Ngươi đi dặn dò đi, bảo người theo dõi Từ bà mối đừng lười biếng, nhất định không được rời mắt. Nàng ta đi đâu, gặp những ai, tất cả đều phải để ý, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo cáo lại.”
“Vâng. Vậy còn bên An gia thì sao?”
“Để ta bảo Trạch Thanh đi một chuyến. An Nhược Thần biết hắn ta, nếu nàng có chuyện muốn báo thì sẽ biết bắt lấy cơ hội này.”
Chạng vạng tối hôm đó, đột nhiên An phủ ngênh đón một vị khách quý. Tông Trạch Thanh Tông tướng quân nổi danh trong quân không mời mà đến. An Chi Phủ vừa mừng vừa sợ, vội vã đi ra chào đón. Tông Trạch Thanh chỉ dẫn theo hai vệ binh, bận đồ thường đến thăm, thần thần bí bí bảo lúc trước ở trong thành chơi đùa quá trớn, bị đại tướng quân trách phạt, sút hắn ta ra tiền tuyết tuần tra, mấy ngày nhạt nhẽo, thật sự rất nhớ rượu thịt, nhưng vừa về nên không dám đến tửu lâu, sợ bị tướng quân biết thì lại phạt hắn nữa.
“Cũng đâu thể ngồi chưa ấm mông đã lại bị đá ra tiền tuyến chịu khổ nữa. Ta nghĩ An lão gia dễ nói chuyện, nên mới mặt dày đến đòi ly rượu uống.” Tông Trạch Thanh đã nói như vậy.
“Đâu có đâu có, Tông tướng quân khách khí quá rồi. Tông tướng quân nguyện ý đến, lại khiến nhà thảo dân rực rỡ phát sáng. Có rượu ngon thịt ngon đây, tướng quân chớ khách sáo.” An Chi Phủ dẫn Tông Trạch Thanh đến sảnh đường, quát ra lệnh phòng bếp mau chóng chuẩn bị, đem toàn bộ đồ ngon rượu ngọt lên.
“Ta đã làm phiền rồi, An lão gia giữ bí mật giúp ta, đừng để Long Đại tướng quân biết được.”
An Chi Phủ cười ha hả, luôn miệng nói được. Cảm thấy quan hệ giữa mình và Tông Trạch Thanh xích lại gần thêm mấy phần.
Chuyện Tông Trạch Thanh tướng quân đến làm khách ở phủ nhanh chóng truyền đi khắp các phòng. An Nhược Hi và An Nhược Lan đều được An Chi Phủ gọi đến vườn cúc giúp Tông Trạch Thanh dùng bữa, thậm chí cả An Nhược Phương mới mười hai tuổi cũng được gọi tới. An Nhược Thần nghe nha hoàn nói vậy thì thở dài đành chịu, cha nàng định nếu không nắm được Long tướng quân, thì sẽ bắt Tông tướng quân về sao? Nhưng trước mắt thì chuyện này không quan trọng, quan trọng là nàng cũng muốn đi gặp Tông Trạch Thanh.
An Nhược Thần suy cách tính kế, bắt đầu mài mực.
Hôm nay tâm tình Đàm Thị không được tốt, lại bới móc lỗi của nàng. Sau khi chặn nàng lại ở chỗ cửa phủ, lại chạy đến trong viện nàng xem nàng đang làm gì, thấy nàng thật sự thêu gối hỉ thì mắng nàng không chăm chỉ thêu thùa. Nói nàng có thể gã cho Tiền lão gia là phúc lớn lắm rồi, nếu không phải Tiền lão gia yêu cầu nàng, thì đến chết nàng cũng không có ai hỏi han, khiến An gia phải xấu hổ. Tóm lại dùng đủ ngôn từ làm nhục An Nhược Thần một lúc mới chịu bỏ qua cho.
An Nhược Thần bảo nha hoàn đi nghe ngóng, thì ra hôm nay khi Từ bà mối đến, Đàm Thị có kéo nàng ta lại dò hỏi, hỏi thăm chuyện Long tướng quân, muốn biết tướng quân ở kinh thành đã có thê thiếp nhi nữ gì chưa. Nàng bảo tướng quân có vẻ xem trọng An Nhược Hi, thái độ rất không bình thường, muốn để Từ bà mối hỏi giúp xem, liệu chuyện này có thành được không. Nhưng không ngờ Từ bà mối lại từ chối, nói Đàm Thị đừng nghĩ nhiều, một nhân vật như Long tướng quân, đến thành Trung Lan là mang theo hoàng lệnh đến biên quận đóng giữ, không phải là đến để cưới thê nạp thiếp. Ở tình hình này mà bà mối như nàng ta còn chạy đi thăm hỏi nghe ngóng, ngộ nhỡ đụng phải kiêng kị của tướng quân, một đao chém nàng ta, dù có oan ức cũng không biết thưa ai. Nàng ta bảo Đàm Thị cứ yên tâm mà chờ, nếu thật sự đại tướng quân có tâm tư đó với An Nhược Thần thì không cần bà mối đến cửa thuyết phục, tự tướng quân sẽ có sắp xếp. Cuối cùng Từ bà mối còn nói: “Nếu phu nhân chưa từ bỏ ý định, vậy không bằng đi tìm phu nhân quan phủ làm mai xem sao. Nếu phu nhân thái thú chịu nói chuyện với tướng quân, vậy cũng tốt hơn nhiều so với một bà mối như tôi.”
Một lời không mềm không cứng lọt vào tai Đàm Thị, cảm thấy Từ bà mối đang châm biếm nàng ta nằm mơ giữa ban ngày đòi trèo cao. Nàng ta không dám tìm phu nhân thái thú làm mai, ngay cả bên thái thú cũng không đút được, huống gì là người gần Long Đại tướng quân đây? Đàm Thị ưa sĩ diện, vừa nghe thấy thế lập tức không nén giận được. Cả buổi chiều nổi nóng phát cáu ngay trong viện mình, còn dẫn người đi đi lại lại trong phủ, bới móc chỗ sai của đám người dưới. An Nhược Thần xui xẻo bị Đàm Thị bắt gặp ra ngoài đi chơi, vậy nên mới thất bại.
An Nhược Thần nghe xong liền biết e rằng hôm nay dù nàng tìm cớ gì ra ngoài cũng vô vọng. Nàng nghĩ nếu không thì cứ chạy ra ngoài sạp trà kia đi, để thám tử chuyển lời giúp nàng, nhưng nàng không quen những người đó, không dám giao phó tin tức quan trọng như vậy. Đột nhiên lại nghĩ có khi nào nàng nghĩ sai không, ngộ nhỡ những người kia không phải là người của tướng quân mà là người của Tạ tiên sinh thì sao? Trời ạ, nếu thật sự là thế, vậy hôm nay phô trương thanh thế với Từ bà mối bị lộ tẩy cả rồi. Sợ là bây giờ Từ bà mối còn đang bàn bạc với Tạ tiên sinh xem phải bịt miệng nàng như thế nào đây.
Cả một buổi chiều An Nhược Thần không yên lòng nổi, đấu tranh lưỡng lự. Rất muốn dứt khoát đánh cược đi đến sạp trà, nhưng lại sợ Đàm Thị nghi ngờ.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy Tông Trạch Thanh tới. An Nhược Thần lập tức chấn động. Nàng có cơ hội rồi, phải nắm chắc mới được.
Tông Trạch Thanh ăn uống một trận tại An phủ, nói đông nói tây với An Chi Phủ, đã gặp ba người muội muội của An Nhược Thần rồi nhưng duy An Nhược Thần là không thấy đâu. Giả vờ như vô tình nhắc đến, Đàm Thị ngồi bên cạnh nói đại cô nương đã hứa gả cho người ta, đang bận chuẩn bị hôn sự, nên không ra tiếp tướng quân được.
Tông Trạch Thanh thầm cười tâm tư của Đàm Thị, hắn chẳng có chút hứng thú gì với An Nhược Thần hết, nhưng nếu không gặp được nàng ta thì phải ăn nói sao với đại tướng quân đây. Đại tướng quân nói rất nhẹ nhàng, cái gì mà ngươi đến đó, nàng ta sẽ tự nghĩ cách gặp ngươi.
Tông Trạch Thanh không hiểu Long Đại lấy đâu ra niềm tin đó, làm sao chắc chắn An Nhược Thần sẽ chủ động tới gặp hắn? Hơn nữa, lỡ đâu nàng ta muốn tới nhưng không tới được thì sao? Thật ra theo như hắn nhìn, để hắn trực tiếp lẻn vào viện của An Nhược Thần là thuận lợi nhất. Nhưng Long Đại lại không đồng ý với đề nghị đó. Nói là còn chưa biết được tình hình bên nàng, đừng có tự tìm phiền toái để lại thóp, cũng đừng để người ngoài thấy được, gây phiền phức cho nàng. Tóm lại, cứ đi đến đó là sẽ gặp được nàng, nếu thật sự không gặp thì về bàn lại.
Tông Trạch Thanh nhẫn nại, cho đến lúc ăn xong mà vẫn không thấy An Nhược Thần xuất hiện. Hắn định dùng phương pháp lần trước của Long Đại, nói là muốn đi vệ sinh, để An Nhược Thần có cơ hội giữa đường chặn hắn lại, nhưng không ngờ An Chi Phủ lại nhớ đến chuyện lần trước không phục vụ Long Đại tướng quân chu đáo, vậy là lần này tự mình phụng bồi đưa hắn đi, một đám người hầu kẻ hạ tiền hô hậu ủng, đây đâu phải là đi vệ sinh, chỉ e người không biết lại cho rằng có lễ mừng gì đó.
Đi vệ sinh xong, Tông Trạch Thanh lại ngồi uống trà một lúc, nghe hai bài hát rồi mà vẫn chưa thấy An Nhược Thần đâu. Hắn cũng hết cách, đành đứng lên cáo từ. Dù sao hắn cũng đã hành sự theo dặn dò, quay về báo lại cho đại tướng quân, còn muốn gì nữa đây?
An Chi Phủ dẫn người hầu theo đích thân đưa tiễn, Đàm Thị phòng nhì kéo An Nhược Hi, Tiết Thị phòng ba lôi An Nhược Lan cùng đi. Vậy là một cái đuôi dài bất tận đi theo sau Tông Trạch Thanh kéo đến chuồng ngựa ngoài viện.
Đến nơi, hai mắt sáng lên. Đó không phải là An Nhược Thần thì là ai.
Tuyệt đối chẳng ngờ rằng, cuối cùng lại gặp được nàng ta ở đây.
An Nhược Thần đang vuốt ngựa của Tông Trạch Thanh, đồng thời trò chuyện với hai vệ binh của Tông Trạch Thanh, có vẻ như đang hỏi chiến mã ăn gì uống gì, đợi đến lúc Tông Trạch Thanh đi tới thì vội vã hành lễ.
Đàm Thị vừa thấy An Nhược Thần thì lửa giận bốc cao ba trượng, hét lên: “Cô ở đây làm cái gì, không phải đã bảo cô ở trong phòng lo thêu thùa đi sao? Bắt chuyện với nam tử xa lạ còn ra thể thống gì nữa, lại còn quấy rầy đến khách quý, phép tắc dạy dỗ vất đi đâu rồi?”
An Nhược Thần lật đật nhận lỗi: “Di nương bớt giận. Tôi ở trong phòng chán quá nên mới ra ngoài đi lại một ít, không để ý đã đi dạo đến đây, thấy ngựa của tướng quân có vẻ oai phong nên mới hiếu kỳ hỏi.”
“Không sao không sao.” Tông Trạch Thanh dàn xếp, “Chúng ta là lính, dù người hay ngựa cũng đều rắn chắc, nào có dễ bị quấy rối như thế, không cần để bụng.”
An Nhược Thần nghe thế, vội vàng nói: “Tông tướng quân đại nhân đại lượng, Tiểu nữ xin cám ơn.” Rồi nàng lại vỗ lên lưng yên ngựa mà bảo: “Vậy Tông tướng quân đi thong thả, giúp tiểu nữ thăm hỏi Long tướng quân. Cha, di nương, con lui xuống trước.”
Nói xong liền làm lễ đi xuống.
An Chi Phủ và Tông Trạch Thanh lại khách sáo một phen, lúc này Tông Trạch Thanh mới cáo từ rời đi.
Dọc đường đi Tông Trạch Thanh chỉ nghĩ đến An Nhược Thần, sau khi về lầu Tử Vân, hắn không trực tiếp giao ngựa lại cho phu xe mà tự mình tháo yên ngựa ra, phát hiện bên dưới đó có một tờ giấy viết thư. Trên giấy chỉ có hài mươi chữ: đã biết đã biết, bên trái bên phải, tìm hiểu ngọn nguồn.
Bài vè vớ vẩn gì thế này? Tông Trạch Thanh mơ hồ không hiểu gì, không dám chậm trễ, tức tốc giao lại cho tướng quân.
Long Đại nghe Tông Trạch Thanh thuật lại xong, gật đầu.
Tông Trạch Thanh hỏi: “Tướng quân, bài thơ không có chút vần điệu này là có ý gì?”
“Từ bà mối đã biết An Nhược Thần nghe lỏm được bí mật, cũng đã biết An Nhược Thần đã tố cáo nàng ta với ta. Nàng ta có hai lựa chọn, hoặc là hợp tác với chúng ta, hoặc tìm người bên trên nàng ta bí mật bàn bạc giết chết An Nhược Thần để bịt miệng. Bất kể nàng ta có tin An Nhược Thần hay không, dù lựa chọn con đường nào đi chăng nữa, thì chúng ta cũng có cơ hội bắt được kẻ giật dây từ chỗ nàng ta.”
Tông Trạch Thanh há miệng, ngây người: “Tướng quân đọc được nội dung này trong mười hai chữ trên đó sao?”
“Nàng ta không có cách nào tránh được tai mắt để tiếp cận ngươi báo tin cả, chỉ đành ra hạ sách này.”
“Nhưng nàng ta có thể viết rõ mà.”
“Nếu viết quá rõ, ngộ nhỡ bức thư này không lọt vào tay ngươi mà bị người nhà nàng ta nhìn thấy, chỉ sợ gặp phiền phức.” Long Đại nhìn giấy thư kia, khóe miệng cong cong. Cô nương này, quả nhiên không phải người bình thường.
Tông Trạch Thanh hết hồn, đó là cười sao? Đại tướng quân cười sao?
“Nhất định nàng ta đã gặp gì đó nên mới không thể ngửa bài với Từ bà mối, ta đoán nhất định nàng ta lại ba hoa nữa rồi. Nàng biết ta phái người theo dõi, nên cũng chỉ có thể cậy vào chúng ta bắt được người nếu Từ bà mối có hành động.” Nang đem tính mạng đặt vào trong tay hắn.
Tông Trạch Thanh hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đợi.”
Nếu bà mối kia có động tĩnh, thì bọn họ đã có tiến triển.
“Chuyện đầu tiên, nếu ta gặp bất cứ điều bất trắc gì, hắn ta sẽ biết ai là người nên chịu trách nhiệm. Xử theo luật quân, không giống phủ nha thẩm vấn đâu.”
Mặt bà mối cứng lại. Phản ứng này khiến An Nhược Thần thầm yên tâm, nàng lại nói: “Chuyện thứ hai, tướng quân nói có lẽ không phải Từ ma ma sắp xếp, hắn có thể cho ma ma một con ngựa, nhưng nếu chưa bắt được người đã sai ma ma làm việc, thì hắn vẫn sẽ tìm người gánh tội. Ma ma là người thông minh, biết nên làm điều gì.”
Từ bà mối rũ mắt không đáp.
“Chuyện thứ ba, dẫu gì vẫn đã phạm vào chuyện trường ngựa, phải nhanh chóng xử lý, nên mong ma ma sớm đưa ra quyết định, nếu kéo dài lâu, chỉ e tướng quân không mềm lòng được nữa.”
Từ bà mối im lặng nghe nàng nói, rồi chợt ngước mắt lên, cười lạnh hỏi: “Hết rồi?”
An Nhược Thần cũng nhìn nàng ta chằm chằm, cũng lạnh lùng đáp: “Hết rồi.”
Từ bà mối mở miệng: “Đại cô nương là nhân vật nào chứ, nếu tướng quân có chuyện muốn nói với tôi, thì việc gì phải mượn đại cô nương chuyển lời? Mấy người thủ hạ của tướng quân, phái ai đi không phải vẫn tốt hơn cô nương sao? Đại cô nương thông minh, tôi cũng không ngu.”
An Nhược Thần tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm nay ngươi lại đang ngu ngốc rồi. Vì sao tướng quân không phái sai dịch quan binh? Ma ma nghĩ cho kỹ đi, phái những người đó đi, liệu còn có thể để ma ma bình yên vô sự đi lại trong thành sao? Một khi chuyện bại lộ, dù thế nào thì tướng quân cũng phải bắt người. Người ngoài không tìm được, dĩ nhiên chỉ có thể định tội ma ma. Chuyện ma ma biết có thể nhiều hơn ta, đến lúc đó muốn diệt khẩu giết ai, trong lòng ma ma có thể rõ sao? Ta cũng là vì nghĩ cho mình nên mới nói tốt cho ma ma. Ta cũng sợ chết, mạo hiểm báo tin như thế, với thân phận này của ta làm sao biết được bí mật cỡ đó, dĩ nhiên tướng quân có nghi ngờ ta. Hoặc là ta bị các ngươi diệt khẩu, hoặc ta bị tướng quân nghi ngờ, đương nhiên ta đã chọn vế sau. Nhưng rồi sẽ có một ngày tướng quân phải rời khỏi đây, mà ta và ma ma, vẫn luôn ở tại thành Trung Lan này. Sau khi ta gả vào Tiền phủ là coi như không còn trông cậy gì nổi vào bên nhà mẹ đẻ, còn có ai có thể phối hợp với ta đây? Mà ma ma lại là người trong thành, ta còn mong ngày sau có được một hai phần chỗ tốt từ ma ma. Nghĩ như thế, giữa tướng quân và ma ma, ta liền chọn ma ma. Ma ma có biết tình hình hiện nay không? Là ta và ma ma đang trên cùng một con thuyền, ta chết, một mình ma ma phải chịu tội; ma ma khai Tạ tiên sinh ra, ta và ma ma có thể rửa sạch hiềm nghi.”
Một chuỗi câu hợp tình hợp lý, vô cùng lưu loát. Từ bà mối chỉ biết mím chặt môi mà nghe.
An Nhược Thần dừng lại, nhìn nét mặt của Từ bà mối rồi mới nói tiếp: “Ma ma, tướng quân đồng ý để ta thương lượng với ngươi, có nghĩa là đang cho chúng ta một cơ hội. Nhất định ma ma phải nghĩ lại. Tướng quân đã đồng ý, nếu có thể bắt được thủ phạm thực sự thì hắn sẽ không truy cứu ta và ngươi nữa. Ta không cầu gì khác cả, nhà ta thế nào ma ma là người rõ nhất, sau này ta gả cho Tiền lão gia, nếu xảy ra điều gì phiền toái, ma ma hãy nể tình ta có phần cứu giúp lần này mà cứu ta, vậy là đủ rồi.”
Từ bà mối ngạc nhiên nghi ngờ, không nói câu nào. An Nhược Thần lại đến gần một bước nữa, thấp giọng nói: “Cả hai ta đều bị tướng quân để mắt đến, lúc ra khỏi cửa ma ma cứ để ý đến sạp trà bên đường là biết. Ta nói đến đây, ma ma suy nghĩ cho kỹ. Nếu có gì khó khăn thì chúng ta hãy bàn bạc thật kỹ, sau này ta ra sao, còn phải cậy nhờ vào ma ma cả đấy. Ma ma giúp ta làm mai, ra vào An phủ cũng không ai nghi ngờ, bất kể là tướng quân hay Tạ tiên sinh cũng chẳng đoán ra. Cách một bức tường, ma nói gì làm gì với ta, bọn họ có thể biết sao?”
Từ bà mối suy nghĩ một lát: “Cô có từng thấy dáng dấp Giải tiên sinh trông như thế nào không?”
An Nhược Thần đè nén căng thẳng, đáp: “Chưa hề. Nếu đã thấy thì ta đã chỉ đích danh Tạ tiên sinh mà báo lại rồi, sau đó quay về lấy lòng ma ma, há chẳng phải tốt hơn cục diện trước mắt ư?”
Từ bà mối không nói gì.
An Nhược Thần lại tiếp lời: “Ma ma quay về nghĩ kỹ đi, những ngày này đừng làm tiếp chuyện nguy hiểm đó nữa, đừng để bị tướng quân nắm được thóp. Nếu ma ma có quyết định thì hẵng lại tìm ta.”
Từ bà mối trầm ngâm một hồi rồi gật đầu: “Được.”
An Nhược Thần dán mắt nhìn bóng lưng rời đi của Từ bà mối, tận đến lúc khuất dạng mới thả lỏng được, liên tục thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vẫn chưa thể yên tâm, nàng không hề chắc chắn rằng Từ bà mối sẽ làm gì.
An Nhược Thần quay về phòng, giả vờ lục tìm xiêm y trang sức, khoa tay múa chân một hồi, rồi lại nhìn này phấn này son, than thở rằng không ưng ý màu sắc cho lắm. Nha hoàn đứng bên cạnh an ủi bảo, tiểu thư ăn mặc trang điểm thế nào cũng đẹp cả. An Nhược Thần lại nói, không được, hay là đi mua thêm nữa đi, hơn nữa nàng đã thèm ăn rồi, muốn ăn kẹo đường ở phố đông.
Nói là làm ngay, nàng lập tức kéo nha hoàn đi.
Lầu Tử Vân ở ngay thành đông, nàng phải nhanh chóng gặp được tướng quân, nếu chậm trễ nữa là sẽ rước phiền phức đến mất.
An Nhược Thần vừa dẫn nha hoàn ra đến cửa phủ thì lại bị Đàm Thị phòng nhì bắt gặp.
“Tính đi đâu đấy?”
An Nhược Thần cúi đầu giả vờ rụt rè ngoan ngoãn, nha hoàn trả lời thay nàng, nói tiểu thư phải đi chọn phấn mới, rồi mua thêm kẹo đường ăn.
Đàm Thị mỉa mai: “Gần đây đại cô nương xa xỉ thật đấy. Mua nhiều đồ vậy rồi mà còn không đủ ư? Tiêu tiền dễ dàng như thế, tiêu pha không chút tiếc rẻ. Nếu đại cô nương dư tiền như thế, vậy tiền tiêu hàng tháng vào tháng sau nên bớt chút lại mới được.”
An Nhược Thần lộ vẻ hoảng hốt: “Nhị di nương, kẹo đường không tốn bao nhiêu, đừng trừ bạc tháng của tôi.”
Đàm Thị hừ nói: “Sắp xuất giá đến nơi rồi, đừng có lỗ mãng như thế. Lão gia không nói cô, cô cũng nên biết mình đi. Hôm nay đừng ra ngoài nữa, gối hỉ của cô đã thêu xong chưa đấy? Bỏ thời gian vào việc chính thì tốt hơn đấy.”
An Nhược Thần không dám không thua, nha hoàn cũng vội vàng kính cẩn đáp “vâng“.
Đàm Thị nhìn An Nhược Thần, rồi phất tay áo rời đi.
Tim An Nhược Thần thoáng chìm xuống đáy vực, cánh cửa đã mở bị người giữ cổng đóng lại. An Nhược Thần nhìn sạp nước trà đối diện bên đường, nam tử quen mặt đó và chủ sạp cũng đang nhìn nàng, thấy nàng đưa mắt sang thì vội vã quay qua nói chuyện với nhau. An Nhược Thần vẫn nhìn họ, cho đến lúc cửa phủ khép kín hẳn.
Long Đại vừa bước chân ra khỏi nha môn quận phủ, hắn đến đây là để thương nghị vụ án trường ngựa bị đốt với đám người thái thú Diêu Côn.
Có người làm chứng nói nghe thấy giọng kẻ tặc là khẩu âm Nam Tần, chỉ có điều phía quận phủ phái người kiểm tra nhân sĩ Nam Tần ở trong thành Trung Lan rồi, nhưng cũng không phát hiện được manh mối khả nghi nào. Đàm phán với Nam Tần quốc, quan viên đối phương vẫn thoái thác, nói tuyệt đối Nam Tần không thể nào phái người làm chuyện này được, Tiêu quốc đừng kiếm cớ mà vu oan giá họa. Nếu Tiêu quốc có bằng chứng nào thì cứ đem ra, nếu thật sự do người Nam Tần gây ra, vậy Nam Tần sẽ tự chịu trách nhiệm, nhưng nếu Tiêu quốc cố ý bôi nhọ mượn điều đó mà khơi mào tranh chấp, vậy thì hậu quả do Tiêu quốc tự gánh lấy.
Vào lúc này, Diêu Côn có vẻ lo lắng. Du phỉ nơi biên giới vẫn còn chưa kết quả, hôm nay trọng địa trong thành lại bị tấn công, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với đám thổ phỉ kia nhiều. Hắn cảm thấy Nam Tần không có gan gây chiến, nhưng hành động trong tối này thì nên giải thích sao đây? Tập kích doanh trại chiến mã đâu phải chuyện nhỏ. Nhưng nếu vì thế mà tuyên chiến thì có vẻ như đã bé xé ra to rồi. Một khi chiến sự nổ ra, hậu quả khó mà lường trước được, quận Bình Nam này của hắn cũng đừng có mơ gì cuộc sống thái bình.
Vậy là Diêu Côn tìm Long Đại và những quan viên khác đến thương nghị, một là viết sổ con tốc báo lên triều đình, hai là tạm dừng buôn bán hai nước xem như trừng phạt. Điều này được đám người chủ bạc Giang Hồng Thanh ủng hộ, nhưng bên thương bạc ti lại hy vọng Long Đại và Diêu Côn suy nghĩ thêm, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến Nam Tần, mà cũng ảnh hưởng đến cả quận Bình Nam và Tiêu quốc. Nếu thật sự không thể xác định được là do Nam Tần gây nên, vậy phải cẩn thận xử lý cho tốt.
Nhưng Long Đại đồng ý với quyết định của Diêu Côn, phải làm ra vài chuyện mới dễ thấy được phản ứng của đối phương. Để quận phủ phái sứ tiết đi đàm phán, còn quân đội hắn thì khua chiêng gõ mõ thao luyện binh mã, tăng cường công tác yên phòng, dò la địa thế biên giới.
Long Đại tướng quân đã nói như vậy, những người khác cũng không tiện dị nghị gì. Vậy là chuyện này cứ vậy mà quyết.
Long Đại vừa ra khỏi nha môn thì thấy Tạ Cương đang đợi hắn. Long Đại bình tĩnh, cưỡi ngựa đi cùng Tạ Cương. Tạ Cương nói nhỏ: “Thám tử báo lại, hôm nay Từ bà mối đã đến An gia, lúc đi vào vẫn hớn hở như thường, nhưng lúc trở ra thì sắc mặt khá khó coi, còn đặc biệt để ý đến sạp nước trà bên đường đối diện An phủ nữa. Sau khi nàng ta đi không lâu, đại tiểu thư An gia lại muốn ra ngoài, nhưng lại bị Đàm Thị phòng nhì ngăn lại ở cửa. Đại tiểu thư An gia có vẻ không cam lòng, trước khi cửa đóng lại nàng ta còn nhìn chằm chặp vào sạp nước trà.”
“Ừ.” Long Đại đáp, tỏ ý đã nghe thấy. Một lúc sau, hắn nói: “Ngươi đi dặn dò đi, bảo người theo dõi Từ bà mối đừng lười biếng, nhất định không được rời mắt. Nàng ta đi đâu, gặp những ai, tất cả đều phải để ý, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo cáo lại.”
“Vâng. Vậy còn bên An gia thì sao?”
“Để ta bảo Trạch Thanh đi một chuyến. An Nhược Thần biết hắn ta, nếu nàng có chuyện muốn báo thì sẽ biết bắt lấy cơ hội này.”
Chạng vạng tối hôm đó, đột nhiên An phủ ngênh đón một vị khách quý. Tông Trạch Thanh Tông tướng quân nổi danh trong quân không mời mà đến. An Chi Phủ vừa mừng vừa sợ, vội vã đi ra chào đón. Tông Trạch Thanh chỉ dẫn theo hai vệ binh, bận đồ thường đến thăm, thần thần bí bí bảo lúc trước ở trong thành chơi đùa quá trớn, bị đại tướng quân trách phạt, sút hắn ta ra tiền tuyết tuần tra, mấy ngày nhạt nhẽo, thật sự rất nhớ rượu thịt, nhưng vừa về nên không dám đến tửu lâu, sợ bị tướng quân biết thì lại phạt hắn nữa.
“Cũng đâu thể ngồi chưa ấm mông đã lại bị đá ra tiền tuyến chịu khổ nữa. Ta nghĩ An lão gia dễ nói chuyện, nên mới mặt dày đến đòi ly rượu uống.” Tông Trạch Thanh đã nói như vậy.
“Đâu có đâu có, Tông tướng quân khách khí quá rồi. Tông tướng quân nguyện ý đến, lại khiến nhà thảo dân rực rỡ phát sáng. Có rượu ngon thịt ngon đây, tướng quân chớ khách sáo.” An Chi Phủ dẫn Tông Trạch Thanh đến sảnh đường, quát ra lệnh phòng bếp mau chóng chuẩn bị, đem toàn bộ đồ ngon rượu ngọt lên.
“Ta đã làm phiền rồi, An lão gia giữ bí mật giúp ta, đừng để Long Đại tướng quân biết được.”
An Chi Phủ cười ha hả, luôn miệng nói được. Cảm thấy quan hệ giữa mình và Tông Trạch Thanh xích lại gần thêm mấy phần.
Chuyện Tông Trạch Thanh tướng quân đến làm khách ở phủ nhanh chóng truyền đi khắp các phòng. An Nhược Hi và An Nhược Lan đều được An Chi Phủ gọi đến vườn cúc giúp Tông Trạch Thanh dùng bữa, thậm chí cả An Nhược Phương mới mười hai tuổi cũng được gọi tới. An Nhược Thần nghe nha hoàn nói vậy thì thở dài đành chịu, cha nàng định nếu không nắm được Long tướng quân, thì sẽ bắt Tông tướng quân về sao? Nhưng trước mắt thì chuyện này không quan trọng, quan trọng là nàng cũng muốn đi gặp Tông Trạch Thanh.
An Nhược Thần suy cách tính kế, bắt đầu mài mực.
Hôm nay tâm tình Đàm Thị không được tốt, lại bới móc lỗi của nàng. Sau khi chặn nàng lại ở chỗ cửa phủ, lại chạy đến trong viện nàng xem nàng đang làm gì, thấy nàng thật sự thêu gối hỉ thì mắng nàng không chăm chỉ thêu thùa. Nói nàng có thể gã cho Tiền lão gia là phúc lớn lắm rồi, nếu không phải Tiền lão gia yêu cầu nàng, thì đến chết nàng cũng không có ai hỏi han, khiến An gia phải xấu hổ. Tóm lại dùng đủ ngôn từ làm nhục An Nhược Thần một lúc mới chịu bỏ qua cho.
An Nhược Thần bảo nha hoàn đi nghe ngóng, thì ra hôm nay khi Từ bà mối đến, Đàm Thị có kéo nàng ta lại dò hỏi, hỏi thăm chuyện Long tướng quân, muốn biết tướng quân ở kinh thành đã có thê thiếp nhi nữ gì chưa. Nàng bảo tướng quân có vẻ xem trọng An Nhược Hi, thái độ rất không bình thường, muốn để Từ bà mối hỏi giúp xem, liệu chuyện này có thành được không. Nhưng không ngờ Từ bà mối lại từ chối, nói Đàm Thị đừng nghĩ nhiều, một nhân vật như Long tướng quân, đến thành Trung Lan là mang theo hoàng lệnh đến biên quận đóng giữ, không phải là đến để cưới thê nạp thiếp. Ở tình hình này mà bà mối như nàng ta còn chạy đi thăm hỏi nghe ngóng, ngộ nhỡ đụng phải kiêng kị của tướng quân, một đao chém nàng ta, dù có oan ức cũng không biết thưa ai. Nàng ta bảo Đàm Thị cứ yên tâm mà chờ, nếu thật sự đại tướng quân có tâm tư đó với An Nhược Thần thì không cần bà mối đến cửa thuyết phục, tự tướng quân sẽ có sắp xếp. Cuối cùng Từ bà mối còn nói: “Nếu phu nhân chưa từ bỏ ý định, vậy không bằng đi tìm phu nhân quan phủ làm mai xem sao. Nếu phu nhân thái thú chịu nói chuyện với tướng quân, vậy cũng tốt hơn nhiều so với một bà mối như tôi.”
Một lời không mềm không cứng lọt vào tai Đàm Thị, cảm thấy Từ bà mối đang châm biếm nàng ta nằm mơ giữa ban ngày đòi trèo cao. Nàng ta không dám tìm phu nhân thái thú làm mai, ngay cả bên thái thú cũng không đút được, huống gì là người gần Long Đại tướng quân đây? Đàm Thị ưa sĩ diện, vừa nghe thấy thế lập tức không nén giận được. Cả buổi chiều nổi nóng phát cáu ngay trong viện mình, còn dẫn người đi đi lại lại trong phủ, bới móc chỗ sai của đám người dưới. An Nhược Thần xui xẻo bị Đàm Thị bắt gặp ra ngoài đi chơi, vậy nên mới thất bại.
An Nhược Thần nghe xong liền biết e rằng hôm nay dù nàng tìm cớ gì ra ngoài cũng vô vọng. Nàng nghĩ nếu không thì cứ chạy ra ngoài sạp trà kia đi, để thám tử chuyển lời giúp nàng, nhưng nàng không quen những người đó, không dám giao phó tin tức quan trọng như vậy. Đột nhiên lại nghĩ có khi nào nàng nghĩ sai không, ngộ nhỡ những người kia không phải là người của tướng quân mà là người của Tạ tiên sinh thì sao? Trời ạ, nếu thật sự là thế, vậy hôm nay phô trương thanh thế với Từ bà mối bị lộ tẩy cả rồi. Sợ là bây giờ Từ bà mối còn đang bàn bạc với Tạ tiên sinh xem phải bịt miệng nàng như thế nào đây.
Cả một buổi chiều An Nhược Thần không yên lòng nổi, đấu tranh lưỡng lự. Rất muốn dứt khoát đánh cược đi đến sạp trà, nhưng lại sợ Đàm Thị nghi ngờ.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy Tông Trạch Thanh tới. An Nhược Thần lập tức chấn động. Nàng có cơ hội rồi, phải nắm chắc mới được.
Tông Trạch Thanh ăn uống một trận tại An phủ, nói đông nói tây với An Chi Phủ, đã gặp ba người muội muội của An Nhược Thần rồi nhưng duy An Nhược Thần là không thấy đâu. Giả vờ như vô tình nhắc đến, Đàm Thị ngồi bên cạnh nói đại cô nương đã hứa gả cho người ta, đang bận chuẩn bị hôn sự, nên không ra tiếp tướng quân được.
Tông Trạch Thanh thầm cười tâm tư của Đàm Thị, hắn chẳng có chút hứng thú gì với An Nhược Thần hết, nhưng nếu không gặp được nàng ta thì phải ăn nói sao với đại tướng quân đây. Đại tướng quân nói rất nhẹ nhàng, cái gì mà ngươi đến đó, nàng ta sẽ tự nghĩ cách gặp ngươi.
Tông Trạch Thanh không hiểu Long Đại lấy đâu ra niềm tin đó, làm sao chắc chắn An Nhược Thần sẽ chủ động tới gặp hắn? Hơn nữa, lỡ đâu nàng ta muốn tới nhưng không tới được thì sao? Thật ra theo như hắn nhìn, để hắn trực tiếp lẻn vào viện của An Nhược Thần là thuận lợi nhất. Nhưng Long Đại lại không đồng ý với đề nghị đó. Nói là còn chưa biết được tình hình bên nàng, đừng có tự tìm phiền toái để lại thóp, cũng đừng để người ngoài thấy được, gây phiền phức cho nàng. Tóm lại, cứ đi đến đó là sẽ gặp được nàng, nếu thật sự không gặp thì về bàn lại.
Tông Trạch Thanh nhẫn nại, cho đến lúc ăn xong mà vẫn không thấy An Nhược Thần xuất hiện. Hắn định dùng phương pháp lần trước của Long Đại, nói là muốn đi vệ sinh, để An Nhược Thần có cơ hội giữa đường chặn hắn lại, nhưng không ngờ An Chi Phủ lại nhớ đến chuyện lần trước không phục vụ Long Đại tướng quân chu đáo, vậy là lần này tự mình phụng bồi đưa hắn đi, một đám người hầu kẻ hạ tiền hô hậu ủng, đây đâu phải là đi vệ sinh, chỉ e người không biết lại cho rằng có lễ mừng gì đó.
Đi vệ sinh xong, Tông Trạch Thanh lại ngồi uống trà một lúc, nghe hai bài hát rồi mà vẫn chưa thấy An Nhược Thần đâu. Hắn cũng hết cách, đành đứng lên cáo từ. Dù sao hắn cũng đã hành sự theo dặn dò, quay về báo lại cho đại tướng quân, còn muốn gì nữa đây?
An Chi Phủ dẫn người hầu theo đích thân đưa tiễn, Đàm Thị phòng nhì kéo An Nhược Hi, Tiết Thị phòng ba lôi An Nhược Lan cùng đi. Vậy là một cái đuôi dài bất tận đi theo sau Tông Trạch Thanh kéo đến chuồng ngựa ngoài viện.
Đến nơi, hai mắt sáng lên. Đó không phải là An Nhược Thần thì là ai.
Tuyệt đối chẳng ngờ rằng, cuối cùng lại gặp được nàng ta ở đây.
An Nhược Thần đang vuốt ngựa của Tông Trạch Thanh, đồng thời trò chuyện với hai vệ binh của Tông Trạch Thanh, có vẻ như đang hỏi chiến mã ăn gì uống gì, đợi đến lúc Tông Trạch Thanh đi tới thì vội vã hành lễ.
Đàm Thị vừa thấy An Nhược Thần thì lửa giận bốc cao ba trượng, hét lên: “Cô ở đây làm cái gì, không phải đã bảo cô ở trong phòng lo thêu thùa đi sao? Bắt chuyện với nam tử xa lạ còn ra thể thống gì nữa, lại còn quấy rầy đến khách quý, phép tắc dạy dỗ vất đi đâu rồi?”
An Nhược Thần lật đật nhận lỗi: “Di nương bớt giận. Tôi ở trong phòng chán quá nên mới ra ngoài đi lại một ít, không để ý đã đi dạo đến đây, thấy ngựa của tướng quân có vẻ oai phong nên mới hiếu kỳ hỏi.”
“Không sao không sao.” Tông Trạch Thanh dàn xếp, “Chúng ta là lính, dù người hay ngựa cũng đều rắn chắc, nào có dễ bị quấy rối như thế, không cần để bụng.”
An Nhược Thần nghe thế, vội vàng nói: “Tông tướng quân đại nhân đại lượng, Tiểu nữ xin cám ơn.” Rồi nàng lại vỗ lên lưng yên ngựa mà bảo: “Vậy Tông tướng quân đi thong thả, giúp tiểu nữ thăm hỏi Long tướng quân. Cha, di nương, con lui xuống trước.”
Nói xong liền làm lễ đi xuống.
An Chi Phủ và Tông Trạch Thanh lại khách sáo một phen, lúc này Tông Trạch Thanh mới cáo từ rời đi.
Dọc đường đi Tông Trạch Thanh chỉ nghĩ đến An Nhược Thần, sau khi về lầu Tử Vân, hắn không trực tiếp giao ngựa lại cho phu xe mà tự mình tháo yên ngựa ra, phát hiện bên dưới đó có một tờ giấy viết thư. Trên giấy chỉ có hài mươi chữ: đã biết đã biết, bên trái bên phải, tìm hiểu ngọn nguồn.
Bài vè vớ vẩn gì thế này? Tông Trạch Thanh mơ hồ không hiểu gì, không dám chậm trễ, tức tốc giao lại cho tướng quân.
Long Đại nghe Tông Trạch Thanh thuật lại xong, gật đầu.
Tông Trạch Thanh hỏi: “Tướng quân, bài thơ không có chút vần điệu này là có ý gì?”
“Từ bà mối đã biết An Nhược Thần nghe lỏm được bí mật, cũng đã biết An Nhược Thần đã tố cáo nàng ta với ta. Nàng ta có hai lựa chọn, hoặc là hợp tác với chúng ta, hoặc tìm người bên trên nàng ta bí mật bàn bạc giết chết An Nhược Thần để bịt miệng. Bất kể nàng ta có tin An Nhược Thần hay không, dù lựa chọn con đường nào đi chăng nữa, thì chúng ta cũng có cơ hội bắt được kẻ giật dây từ chỗ nàng ta.”
Tông Trạch Thanh há miệng, ngây người: “Tướng quân đọc được nội dung này trong mười hai chữ trên đó sao?”
“Nàng ta không có cách nào tránh được tai mắt để tiếp cận ngươi báo tin cả, chỉ đành ra hạ sách này.”
“Nhưng nàng ta có thể viết rõ mà.”
“Nếu viết quá rõ, ngộ nhỡ bức thư này không lọt vào tay ngươi mà bị người nhà nàng ta nhìn thấy, chỉ sợ gặp phiền phức.” Long Đại nhìn giấy thư kia, khóe miệng cong cong. Cô nương này, quả nhiên không phải người bình thường.
Tông Trạch Thanh hết hồn, đó là cười sao? Đại tướng quân cười sao?
“Nhất định nàng ta đã gặp gì đó nên mới không thể ngửa bài với Từ bà mối, ta đoán nhất định nàng ta lại ba hoa nữa rồi. Nàng biết ta phái người theo dõi, nên cũng chỉ có thể cậy vào chúng ta bắt được người nếu Từ bà mối có hành động.” Nang đem tính mạng đặt vào trong tay hắn.
Tông Trạch Thanh hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đợi.”
Nếu bà mối kia có động tĩnh, thì bọn họ đã có tiến triển.