Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
"Chuyện này thật không thể thật hơn được. Xin đại nương tìm người đến bãi tha ma ngoài thành, cụ thể ở chỗ nào thì ta không biết, nhưng nghe cha dặn rõ là như vậy. Đi muộn, ta sợ ngay đến thi thể cũng không tìm được." An Nhược Hi vừa dứt lời, nước mắt lại rơi xuống. Nàng thò đầu ra ngoài hẻm nhìn, thấy a hoàn của nàng đi sang phía bên này, cuống cuồng nói: "Lục đại nương, ta phải đi rồi. Số tiền này là tạ ơn đại nương, cũng dùng nhờ người đi tìm, mua đất, mua quan tài với xây mộ phần. Đa tạ đại nương."
An Nhược Hi vừa nói vừa lau nước mắt, vuốt tóc sửa áo, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài hẻm. Lục đại nương âm thầm nhìn theo, thấy An Nhược Hi đón đầu a hoàn, a hoàn đưa đồ chọn mua cho nàng ta, nàng ta cười một tiếng rồi kéo a hoàn đi sang nơi khác. Cho đến lúc đã đi xa, vẫn không ngoái đầu lại nhìn vào hẻm.
Lục đại nương nhìn túi tiền trong tay, nhét vào ngực, cũng không đi về nhà mà chuyển hướng sang chợ phường, tìm khâm lượm hỏi dò công việc.
Sau đó liệu Lục đại nương có tìm người giúp nhặt xác thật hay không, có tìm được thi thể của bà vú hay không, có thuận lợi an táng hay không, An Nhược Hi không biết. Nàng không dám mạo hiểm tìm cơ hội nói chuyện với Lục đại nương nữa, vẫn cứ giống như lúc trước, không hề có bất cứ dây dưa nào với Lục đại nương.
Trái lại nàng ta nghe được không ít tin tức về An Nhược Thần. Đàm Thị rất để ý đến An Nhược Thần, luôn nói cho nàng biết hôm nay tiện nhân kia đi đâu, làm gì. Còn cho biết đã nói gì ở chợ nữa, bất kể thật giả nặng nhẹ, tóm lại đều rót cho nàng ta nghe. Để trong lòng nàng ta hiểu rõ, đến lúc gặp mặt mới đối đáp được.
An Nhược Hi không nói nhiều, chỉ nghe theo Đàm Thị dặn dò viết bái thiếp. Đàm Thị xem kỹ rồi để người hầu đưa đến lầu Tử Vân.
Lại nói về Lục đại nương, nàng ta thật sự đã tìm người đến bãi tha ma nhặt xác. Một phen này khá là mất sức. Bởi vì không phải chỉ có một bãi tha ma, lại còn cây dày cỏ cao, địa hình hỗn loạn, tìm thi thể lại xui xẻo gọi tà khí vận xui đến, hiếm ai đồng ý đi, nhưng cuối cùng Lục đại nương vẫn đã làm được. Nàng đã tìm được thi thể của bà vú rồi. An gia vứt xác mà còn không thèm chôn, hơn nữa đã qua ba ngày, lúc còn sống bà vú bị đánh đập dữ dội, lúc tìm thi thể đã không còn ra hình ra thù gì nữa, cũng không thể nhận ra.
Trong lòng Lục đại nương vừa tức vừa đau, rưng rưng nước mắt chôn cất cho bà vú. Sau đó lại hỏi thăm môi giới trong thành. Bà tử môi giới đãn a hoàn có khế ước chung thân từ An phủ đi, cũng nghe được ít chuyện xảy ra hôm đó ở An gia, những lời nói với Lục đại nương hoàn toàn khớp với An Nhược Hi.
Lục đại nương trái lo phải nghĩ, đi đến lầu Tử Vân, báo chuyện lại cho An Nhược Thần biết.
Hôm đó Long Đại làm xong chuyện, quay về lầu Tử Vân, nghe nói An Nhược Thần không ăn cơm tối mà cứ ở giáo trường miết thì khá kinh ngạc, còn tưởng hôm nay nàng đến nhà mẹ Lý Tú Nhi gặp thất bại gì, nhưng Lư Chính nói chuyến đi lúc sáng không gặp gì bất trắc, vẻ mặt của An quản sự bình thường, sau khi về nhà viết viết vẽ vẽ gì đó cũng rất có tinh thần. Đến chiều nhận được bái thiếp của An gia đưa tới cũng không có gì khác lạ, chỉ là sau đó Lục bà tử đưa rau cầu kiến, hai người trò chuyện một lúc lâu, từ lúc ấy An quản sự mới khác thường. Ngồi yên trong phòng rất lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy đoản kiếm đến giáo trường luyện công.
Long Đại nhướn mày, đến giáo trường tìm An Nhược Thần.
Đến nơi thì thấy Điền Khánh canh giữ xa xa ở bên giáo trường, còn An Nhược Thần cúi đầu ngồi trước mặt bia tập hình nộm, không nhúc nhích.
Long Đại khoát tay với Điền Khánh, ý bảo không cần hành lễ, sau đó đi đến trước mặt An Nhược Thần. An Nhược Thần không hề có phản ứng nào, giống như không biết có người đến.
"Trên đất lạnh, ngồi ở đây cẩn thận bị cảm đấy."
An Nhược Thần giật mình, ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới phát hiện ra tướng quân đang đứng đây. An Nhược Thần vội vã đứng lên, làm lễ với Long Đại.
Hốc mắt hoen đỏ, giọng hơi khàn, dáng vẻ kiềm chế cơn khóc.
Long Đại nhìn hình nộm rơm, vải băng ngực đã bị đâm thành lỗ. Lúc này đoản kiếm nhét vào bên chân An Nhược Thần. Trên đất còn khắc mấy chữ xiêu veo - "chó heo dê bò gà vịt". An Nhược Thần nhìn theo tầm mắt của Long Đại, vội đưa chân xóa mấy chữ kia đi, sau đó nhặt đoản kiếm lên, đút vào vỏ kiếm.
"Có ý gì?" Long Đại hỏi những chữ kia.
An Nhược Thần cúi đầu thấp giọng: "Chửi người."
Long Đại nhướn cao chân mày, câu chửi này cũng khá là mới mẻ đấy chứ.
"Chửi ai?"
An Nhược Thần không đáp.
Long Đại cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: "Chửi như vậy là có thể hết giận?"
An Nhược Thần lắc đầu.
"Ta cũng nghĩ vậy." Long Đại nói.
"Nhưng có chửi thô tục cũng không hả giận được." An Nhược Thần di mũi chân lướt qua vết chữ trên đất, nhỏ giọng thầm thì.
"Cô còn có thể thô tục ư?" Long Đại bật cười, "Là gì?"
An Nhược Thần lại im lặng không đáp.
"Được rồi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay nghe theo tướng quân dặn dò tìm đến thôn nhà mẹ của Lý Tú Nhi, gặp mẹ nàng ta. Mắt mẹ nàng ta không tốt, có tiểu nha đầu hầu hạ, cũng gọi bà ta là mẹ, gọi Lý Tú Nhi là tỷ, nói là người thân quen biết. Nha đầu đó vốn là nữ cô nhi, Lý Tú Nhi cho nàng ta tiền, để nàng ta ở nhà chăm sóc mẫu thân mình, Lý Tú Nhi cũng đã đồng ý sau này sẽ cho nàng ta nữ trang xuất giá, nhưng chỉ có một yêu cầu, đằng trai phải ở rể, cùng cung phụng mẫu thân nàng ta mới được. Tiểu nha đầu kia rất trung thành, dọn dẹp nhà sạch sẽ, ruộng rau ở sân sau cũng chăm tốt. Mẫu thân Lý Tú Nhi được nuôi trắng mập, lúc nói chuyện cứ cười cười, nghĩ có lẽ không phải lo âu gì nhiều trong cuộc sống, không quá phiền não. Nhắc đến Lý Tú Nhi thì luôn mồm khen ngợi, không chút phòng bị. Tôi thấy đồ đạc trong phòng có vẻ mới, như là vừa mới được mua. Từ bà mối đã qua đời hơn hai tháng, xem ra bây giờ Lý Tú Nhi cũng không buồn vì tiền." An Nhược Thần biết Long Đại không phải hỏi điều này, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên nói chuyện chính thì tốt hơn.
"Ừ." Long Đại đáp, rồi lại lượn vòng về đề tài cũ: "Vì sao cô lại buồn?"
An Nhược Thần cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình, mím chặt khóe môi.
Long Đại không thúc giục nàng mà kiên nhẫn chờ.
Qua một lúc lâu, An Nhược Thần thấy Long Đại không có ý buông tha, đành phải đáp: "Tướng quân, tôi gieo họa rồi, hại rất nhiều người."
"Thế sao? Nói ta nghe xem."
An Nhược Thần ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt bình thản của Long Đại, không có tò mò hay sốt ruột, giống như dù sao hắn cũng đã ở đây rồi, chỉ là nghe nàng nói chuyện mà thôi. Điều này để An Nhược Thần cảm nhận được thực tế. Chẳng biết vì sao, chính trong lòng nàng bỗng cảm thấy bình tĩnh đi.
"Mẹ tôi không sinh được con trai nên bà vẫn luôn tiếc nuối. Bà ấy thương tôi, nhưng bà vẫn tiếc nuối, tôi biết chứ. Bà ấy ở nhà bị ăn hiếp, nhưng bà ấy không làm gì cả, ngoài cá tính của bà ra, còn một nguyên nhân khác, ấy là bà luôn thương tôi. Bà ấy luôn không yên lòng về tôi, bà rất lo lắng, trong ấn tượng, rất ít thời điểm bà ấy tùy ý."
Nói đến đây, An Nhược Thần dừng lại. Long Đại không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ.
Thế là An Nhược Thần nói tiếp: "Từ nhỏ tôi đã tùy hứng, cố ý làm chút chuyện chọc cha đau đầu, cố ý làm chút chuyện khiêu khích di nương, tuổi tôi còn nhỏ, bọn họ vẫn không thể chỉ trích tôi, nhưng lại phạt hết trên người mẹ tôi. Mẹ tôi vì tôi mà chịu khổ rất nhiều. Còn có cả a hoàn, bà vú, chỉ bởi vì tôi mà phải chịu khổ. Cuối cùng mẹ tôi uất ức ra đi, bị bệnh mà mất. Sau đó tôi muốn trốn nhà, nhờ Lục đại nương thuê phòng, kết quả là hại chết Trần lão bá. Đến bây giờ tuy Lục đại nương không sao, nhưng mật thám biết nàng ấy, thì nàng ấy vẫn ở thế hiểm. Tứ muội tôi mất tích, lành ít dữ nhiều, tôi không ngừng nói với bản thân là nhất định sẽ tìm được con bé, nhưng thực ra trong lòng tôi biết, sợ là con bé đã bị giết hại từ lâu rồi, nếu không vì sao đã lâu như thế mà không có tin tức gì." Giọng An Nhược Thần nức nở, nước mắt lượn quanh hốc mắt, nhưng ương bướng không rơi xuống.
An Nhược Thần hít sâu mấy cái, tiếp tục nói: "Từ bà mối vì tôi mà chết, Tạ Kim vì tôi mà chết, hôm nay bà vú của tôi, cũng đã chết rồi." Nước mắt lại lần nữa dâng trào, nàng ra sức lau sạch.
"A hoàn người hầu trong viện tôi đều bị trừng trị cả. Những ngước có khế ước chung thân, đều bị bà tử môi giới bán đi rồi, có thể đi đến nơi tốt thì không sao, chỉ sợ là ra tay quá nhanh, ngay đến kỹ quán xướng viện đều có thể..." An Nhược Thần siết chặt nắm đấm, "Tôi biết rõ tôi mà đi như vậy, nhất định sẽ liên lụy đến tất cả mọi người trong viện, nhưng tôi vẫn làm, tôi không hề quan tâm đến họ. Tôi đã hại chết bà vú rồi, tôi đã hại chết tất cả các nàng rồi. Thậm chí tôi còn không có cách gì lấy lại công bằng cho các nàng. Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, nhưng ngay đến báo quan tố cáo cũng không nghĩ ra được. Tất cả mọi người đều không còn, những khế ước bán thân kia cũng đã mất. Tôi không có cách nào chứng minh bà vú không phải là người hầu bị bán ở An phủ, tôi không có cách nào minh oan cho bà ấy được. Tôi ngồi ở đó, cứ cảm thấy nhất định sẽ có cách, nhưng mà không có, trong não tôi trống rỗng, ngoài làm liên lụy đến người khác, hại chết người khác ra, tôi chẳng làm gì được cả..."
An Nhược Thần không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên, nước mắt chảy qua gò má, nàng hít mấy hơi, dùng sức lau đi.
Long Đại nhìn nàng chăm chú, nói: "Ta không nói chuyện với người khóc sướt mưới ăn nói không rõ ràng."
An Nhược Thần vội hít mũi, muốn khống chế nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chẳng tuân lời mà rơi xuống.
"Muốn chửi thử không?"
"Bà mợ nó..." Âm thanh nghẹn ngào thút thít, câu cửa miệng này của Tông Trạch Thanh bị An Nhược Thần nói mà có vẻ đáng thương, không hề có chút khí thế thô tục mắng chửi.
Long Đại thở dài: "Hay là cứ khóc đi."
An Nhược Thần lắc đầu.
Long Đại nói: "Không cần nhịn."
An Nhược Thần ra sức cắn môi.
"Khóc!" Long Đại quát nàng.
Một tiếng quát này, An Nhược Thần không nhịn được, nữa oan ức và bi thương dâng trào, nàng lập tức cúi đầu khóc, càng khóc càng lớn tiếng, khóc đến mức không thở nổi, khóc đến mức toàn thân như nhũn ra, khóc đến mức cần một bờ vai dựa vào. Nàng lao về phía trước, không đợi Long Đại do dự có muốn đưa tay hay không, An Nhược Thần đã sượt qua bên người hắn, ôm lấy hình nhân bằng rơm, chôn mặt lên vai hình nhân, cuối cùng chẳng cố kỵ điều gì, khóc gào lên như muốn trút hết ra.
Long Đại ngẩn người, đưa tay ra chắp sau lưng. Im lặng nhìn bả vai gầy yếu của An Nhược Thần run lên vì khóc. Nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra tính xoa đầu nàng. Nhưng đến lúc gần đặt lên tóc thì lại do dự, đổi thành rơi xuống vai nàng, vỗ nhẹ một cái, còn chưa kịp nói gì thì nghe "soạt rầm" một cái, hình nhân đổ xuống.
An Nhược Thần đang đứng dựa khóc, hoàn toàn không phòng bị gì, sức nặng cả người đều đè lên hình nhân. Lần này bất ngờ không kịp đề phòng, cứ thế ngã xuống theo hình nhân.
Ầm.
Không còn tiếng khóc lóc. Âm thanh ngã xuống đất nghe rất đau đớn.
An Nhược Thần đè lên hình nhân, tứ chi bám đất không nhúc nhích. Cú ngã làm cả người sững sờ.
Long Đại cũng sững ra, tay hắn còn giơ trên không trung, hắn không dùng lực, hắn thề.
Đến tối, Tưởng Tùng chạy như bay vào viện Tông Trạch Thanh và Tạ Cương.
Tông Trạch Thanh đang lau khôi giáp của mình ở viện, thấy hắn đến thì nói: "Lại có canh ngọt à?"
"Không." Tưởng Tùng đáp rất nhanh: "Tướng quân chưởng một phát làm An quản sự ngã xuống đất."
Tông Trạch Thanh biếng nhác: "Ờ, cho nên không có canh ngọt... Khoan đã, ai đánh An quản sự cơ?"
"Tướng quân."
"Lư Chính với Điền Khánh nói?" Tông Trạch Thanh xoay người lại, lập tức co giò chạy về phòng Tạ Cương, vừa chạy vừa nói: "Ngươi chọn người nhiều chuyện như vậy có thích hợp không hả?" Chạy đến cửa thì dùng sức đập cửa.
Tạ Cương mở cửa, mặt mày nghiêm túc.
"An quản sự làm sai chuyện, bị tướng quân đánh ngã xuống đất, ngươi nói chuyện này chúng ta giả vờ như không biết hay nên hỏi thăm mới phải đạo đây?" Tông Trạch Thanh nói một hơi.
Tạ Cương nhìn Tông Trạch Thanh, rồi nhìn sang Tưởng Tùng.
Tưởng Tùng thuật lại chuyện một lần. Tông Trạch Thanh nghe xong liền vung quyền, "Vậy sao dám gạt ta là tướng quân đánh người?"
"Ta gạt lúc nào?" Tưởng Tùng dễ dàng đỡ lấy quyền, "Ngươi không để người khác nói xong đã nghĩ lung tung, còn bêu xấu tướng quân."
Tông Trạch Thanh càng nghe càng giận, rõ ràng là hắn bị dụ rồi. Hai người lại lao vào đánh nhau, Tạ Cương hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đợi ta đánh chết hắn." Tông Trạch Thanh đáp.
"Sau đó tướng quân đi mất, còn đuổi cả Lư Chính Điền Khánh đi, để lại một mình An quản sự nằm đó."
Tông Trạch Thanh sững sờ, dừng tay lại, "Thật hay giả thế."
"Thật." Tưởng Tùng liếc mắt nhìn hắn.
Tông Trạch Thanh rất không tin: "Tướng quân nhẫn tâm thế ư?" Nhưng nhìn nét mặt Tưởng Tùng không giống đùa giỡn, hắn liền nhíu mày: "Làm sao có thể như vậy chứ, An quản sự là một cô nương yểu điệu, phải đỡ dậy an ủi chứ. Ây da, ta đi xem sao đã, đáng thương quá. Để ta đi đỡ nàng ấy, an ủi một phen."
Tạ Cương lạnh giọng nói: "Nếu thật là khóc nước mắt nước mũi chảy ra, lại còn ngã trên bùn đất, thì liệu có cô nương nhà ai chịu để người khác thấy dáng vẻ như vậy. Ngươi là đi an ủi người ta hay làm người ta thêm ấm ức đấy."
"..." Tông Trạch Thanh dừng bước, "Có lý."
"Hơn nữa cũng đã qua lâu rồi, có lẽ người ta cũng về phòng rồi." Tưởng Tùng cũng hắt cho hắn bát nước lạnh.
Tông Trạch Thanh gãi đầu, có chút không yên lòng, "Vậy có cần lát nữa đến phòng nàng ấy an ủi không. Nhưng phải giải thích thế nào chuyện chúng ta lắm mồm biết nàng ấy bị ngã ra đất chứ?"
Tạ Cương nghiêm túc nói: "Ta không biết An quản sự ngã xuống đất."
Tưởng Tùng cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tông Trạch Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ.
Tưởng Tùng vỗ vai hắn, nói: "Ta nói này huynh đệ, nếu thật sự ngươi có ý kiến, vậy cứ đi tìm tướng quân nói trước đã, phải nhanh lên, nếu không sợ sẽ không kịp."
Tông Trạch Thanh mờ mịt: "Nói gì? Có ý gì?" Sau đó chợt nói: "À, đúng rồi, trận tấn công của quân tiền phong ở sông Tứ Hạ, ta đã nghĩ ra một ý rất hay, phải bàn bạc với tướng quân mới được."
Tạ Cương và Tưởng Tùng đưa mắt nhìn nhau.
"Được rồi, đoán có lẽ yên tâm rồi."
"Ừ, tên tiểu tử này ngoài đánh giặc, e là trong đầu không có gì khác."
Tông Trạch Thanh không phục, rõ ràng người trong đầu ngoài đánh giặc ra không còn gì khác là tướng quân mới đúng! "Ta tìm tướng quân bàn bạc đây."
"Tướng quân ở chỗ An quản sự."
"Vậy chờ huynh ấy về ta lại đến tìm." Tông Trạch Thanh ngồi xuống trong sân, tiếp tục vui vẻ lau khôi giáp. Kế kia của hắn rất hay, nhất định tướng quân có thể đồng ý.
Đúng là Long Đại đang ở trong phòng An Nhược Thần. An Nhược Thần khóc một trận thì thoải mái hơn, sự thảm hại khi ngã đã nhất thời xua tan cảm giác buồn đau.
Lúng túng, quá lúng túng.
May mà tướng quân không nói gì quay người rời đi, cũng may bóng tối không để người khác thấy, tự nàng lén chạy về phòng kỳ cọ đổi xiêm y, lúc ấy mới lấy lại sức lực.
Lúc này tướng quân đến cửa, khiển trách nàng một hồi.
"Nếu thật sự cảm thấy mình gieo họa gây phiền toái thì nhân lúc còn sớm mà rời đi đi, có thể chỗ này của ta không hợp với cô."
"Tôi sai rồi, cũng không dám nữa."
"Sai ở đâu?"
"Để tướng quân chê cười rồi."
"Ta thấy chê cười không có gì, nếu có thể để người ác nhìn mà chê cười, để những người ức hiếp cô kia chê cười, ấy mới là sai." Giọng Long Đại đầy nghiêm nghị, "Nếu không phân rõ đúng sai, chút đau đớn bi thương đó còn không chịu nổi, thì liệu dùng cô thì có ích gì?"
An Nhược Thần cúi thấp đầu, bị mắng rất khó chịu. Long Đại hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cẩn thận nói rõ đầu đuôi.
Long Đại nghe xong bèn hỏi nàng: "Ta đã nói gì với cô rồi?"
An Nhược Thần nhỏ giọng đáp: "Tướng quân có nói, tướng quân khá nghiêm khắc, tôi phải nỗ lực nhiều."
Khóe miệng Long Đại co rút, cố nhịn cười. Có lẽ chưa từng bị giáo huấn như vậy, mắng mấy câu mà chỉ nhớ hắn nghiêm khắc, "Ta từng nói là đừng có chỉ nhìn chằm chằm vào một chuyện mà phải nhìn toàn cục, bà vú của cô bị chết oan, cô không có cách nào chứng mình được bà ấy không phải là người hầu chung thân của An gia, không cách nào minh oan thay bà ấy được, nhưng cô chỉ có thể làm chuyện này thôi sao? Cả đời cha cô trong sạch như thế, chỉ làm mỗi một chuyện xấu này?"
An Nhược Thần chợt ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng, tướng quân dạy rất đúng, nàng hiểu rồi.
"Còn cả tứ muội của cô nữa, không phải cô nói sống không gặp người chết không thấy xác thì sẽ không từ bỏ ư? Cô nói trong lòng cô tự biết, vậy thì càng phải biết rõ chứ. Là ai đã hại nàng ta?! Cô tự oán tự trách, đẩy lỗi lầm lên mình, cô có thể báo thù được cho tứ muội ư? Những người kia sống tốt hơn các cô, cô có thể cam lòng sao?"
Nàng không cam lòng!
An Nhược Hi vừa nói vừa lau nước mắt, vuốt tóc sửa áo, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài hẻm. Lục đại nương âm thầm nhìn theo, thấy An Nhược Hi đón đầu a hoàn, a hoàn đưa đồ chọn mua cho nàng ta, nàng ta cười một tiếng rồi kéo a hoàn đi sang nơi khác. Cho đến lúc đã đi xa, vẫn không ngoái đầu lại nhìn vào hẻm.
Lục đại nương nhìn túi tiền trong tay, nhét vào ngực, cũng không đi về nhà mà chuyển hướng sang chợ phường, tìm khâm lượm hỏi dò công việc.
Sau đó liệu Lục đại nương có tìm người giúp nhặt xác thật hay không, có tìm được thi thể của bà vú hay không, có thuận lợi an táng hay không, An Nhược Hi không biết. Nàng không dám mạo hiểm tìm cơ hội nói chuyện với Lục đại nương nữa, vẫn cứ giống như lúc trước, không hề có bất cứ dây dưa nào với Lục đại nương.
Trái lại nàng ta nghe được không ít tin tức về An Nhược Thần. Đàm Thị rất để ý đến An Nhược Thần, luôn nói cho nàng biết hôm nay tiện nhân kia đi đâu, làm gì. Còn cho biết đã nói gì ở chợ nữa, bất kể thật giả nặng nhẹ, tóm lại đều rót cho nàng ta nghe. Để trong lòng nàng ta hiểu rõ, đến lúc gặp mặt mới đối đáp được.
An Nhược Hi không nói nhiều, chỉ nghe theo Đàm Thị dặn dò viết bái thiếp. Đàm Thị xem kỹ rồi để người hầu đưa đến lầu Tử Vân.
Lại nói về Lục đại nương, nàng ta thật sự đã tìm người đến bãi tha ma nhặt xác. Một phen này khá là mất sức. Bởi vì không phải chỉ có một bãi tha ma, lại còn cây dày cỏ cao, địa hình hỗn loạn, tìm thi thể lại xui xẻo gọi tà khí vận xui đến, hiếm ai đồng ý đi, nhưng cuối cùng Lục đại nương vẫn đã làm được. Nàng đã tìm được thi thể của bà vú rồi. An gia vứt xác mà còn không thèm chôn, hơn nữa đã qua ba ngày, lúc còn sống bà vú bị đánh đập dữ dội, lúc tìm thi thể đã không còn ra hình ra thù gì nữa, cũng không thể nhận ra.
Trong lòng Lục đại nương vừa tức vừa đau, rưng rưng nước mắt chôn cất cho bà vú. Sau đó lại hỏi thăm môi giới trong thành. Bà tử môi giới đãn a hoàn có khế ước chung thân từ An phủ đi, cũng nghe được ít chuyện xảy ra hôm đó ở An gia, những lời nói với Lục đại nương hoàn toàn khớp với An Nhược Hi.
Lục đại nương trái lo phải nghĩ, đi đến lầu Tử Vân, báo chuyện lại cho An Nhược Thần biết.
Hôm đó Long Đại làm xong chuyện, quay về lầu Tử Vân, nghe nói An Nhược Thần không ăn cơm tối mà cứ ở giáo trường miết thì khá kinh ngạc, còn tưởng hôm nay nàng đến nhà mẹ Lý Tú Nhi gặp thất bại gì, nhưng Lư Chính nói chuyến đi lúc sáng không gặp gì bất trắc, vẻ mặt của An quản sự bình thường, sau khi về nhà viết viết vẽ vẽ gì đó cũng rất có tinh thần. Đến chiều nhận được bái thiếp của An gia đưa tới cũng không có gì khác lạ, chỉ là sau đó Lục bà tử đưa rau cầu kiến, hai người trò chuyện một lúc lâu, từ lúc ấy An quản sự mới khác thường. Ngồi yên trong phòng rất lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy đoản kiếm đến giáo trường luyện công.
Long Đại nhướn mày, đến giáo trường tìm An Nhược Thần.
Đến nơi thì thấy Điền Khánh canh giữ xa xa ở bên giáo trường, còn An Nhược Thần cúi đầu ngồi trước mặt bia tập hình nộm, không nhúc nhích.
Long Đại khoát tay với Điền Khánh, ý bảo không cần hành lễ, sau đó đi đến trước mặt An Nhược Thần. An Nhược Thần không hề có phản ứng nào, giống như không biết có người đến.
"Trên đất lạnh, ngồi ở đây cẩn thận bị cảm đấy."
An Nhược Thần giật mình, ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới phát hiện ra tướng quân đang đứng đây. An Nhược Thần vội vã đứng lên, làm lễ với Long Đại.
Hốc mắt hoen đỏ, giọng hơi khàn, dáng vẻ kiềm chế cơn khóc.
Long Đại nhìn hình nộm rơm, vải băng ngực đã bị đâm thành lỗ. Lúc này đoản kiếm nhét vào bên chân An Nhược Thần. Trên đất còn khắc mấy chữ xiêu veo - "chó heo dê bò gà vịt". An Nhược Thần nhìn theo tầm mắt của Long Đại, vội đưa chân xóa mấy chữ kia đi, sau đó nhặt đoản kiếm lên, đút vào vỏ kiếm.
"Có ý gì?" Long Đại hỏi những chữ kia.
An Nhược Thần cúi đầu thấp giọng: "Chửi người."
Long Đại nhướn cao chân mày, câu chửi này cũng khá là mới mẻ đấy chứ.
"Chửi ai?"
An Nhược Thần không đáp.
Long Đại cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: "Chửi như vậy là có thể hết giận?"
An Nhược Thần lắc đầu.
"Ta cũng nghĩ vậy." Long Đại nói.
"Nhưng có chửi thô tục cũng không hả giận được." An Nhược Thần di mũi chân lướt qua vết chữ trên đất, nhỏ giọng thầm thì.
"Cô còn có thể thô tục ư?" Long Đại bật cười, "Là gì?"
An Nhược Thần lại im lặng không đáp.
"Được rồi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay nghe theo tướng quân dặn dò tìm đến thôn nhà mẹ của Lý Tú Nhi, gặp mẹ nàng ta. Mắt mẹ nàng ta không tốt, có tiểu nha đầu hầu hạ, cũng gọi bà ta là mẹ, gọi Lý Tú Nhi là tỷ, nói là người thân quen biết. Nha đầu đó vốn là nữ cô nhi, Lý Tú Nhi cho nàng ta tiền, để nàng ta ở nhà chăm sóc mẫu thân mình, Lý Tú Nhi cũng đã đồng ý sau này sẽ cho nàng ta nữ trang xuất giá, nhưng chỉ có một yêu cầu, đằng trai phải ở rể, cùng cung phụng mẫu thân nàng ta mới được. Tiểu nha đầu kia rất trung thành, dọn dẹp nhà sạch sẽ, ruộng rau ở sân sau cũng chăm tốt. Mẫu thân Lý Tú Nhi được nuôi trắng mập, lúc nói chuyện cứ cười cười, nghĩ có lẽ không phải lo âu gì nhiều trong cuộc sống, không quá phiền não. Nhắc đến Lý Tú Nhi thì luôn mồm khen ngợi, không chút phòng bị. Tôi thấy đồ đạc trong phòng có vẻ mới, như là vừa mới được mua. Từ bà mối đã qua đời hơn hai tháng, xem ra bây giờ Lý Tú Nhi cũng không buồn vì tiền." An Nhược Thần biết Long Đại không phải hỏi điều này, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên nói chuyện chính thì tốt hơn.
"Ừ." Long Đại đáp, rồi lại lượn vòng về đề tài cũ: "Vì sao cô lại buồn?"
An Nhược Thần cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình, mím chặt khóe môi.
Long Đại không thúc giục nàng mà kiên nhẫn chờ.
Qua một lúc lâu, An Nhược Thần thấy Long Đại không có ý buông tha, đành phải đáp: "Tướng quân, tôi gieo họa rồi, hại rất nhiều người."
"Thế sao? Nói ta nghe xem."
An Nhược Thần ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt bình thản của Long Đại, không có tò mò hay sốt ruột, giống như dù sao hắn cũng đã ở đây rồi, chỉ là nghe nàng nói chuyện mà thôi. Điều này để An Nhược Thần cảm nhận được thực tế. Chẳng biết vì sao, chính trong lòng nàng bỗng cảm thấy bình tĩnh đi.
"Mẹ tôi không sinh được con trai nên bà vẫn luôn tiếc nuối. Bà ấy thương tôi, nhưng bà vẫn tiếc nuối, tôi biết chứ. Bà ấy ở nhà bị ăn hiếp, nhưng bà ấy không làm gì cả, ngoài cá tính của bà ra, còn một nguyên nhân khác, ấy là bà luôn thương tôi. Bà ấy luôn không yên lòng về tôi, bà rất lo lắng, trong ấn tượng, rất ít thời điểm bà ấy tùy ý."
Nói đến đây, An Nhược Thần dừng lại. Long Đại không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ.
Thế là An Nhược Thần nói tiếp: "Từ nhỏ tôi đã tùy hứng, cố ý làm chút chuyện chọc cha đau đầu, cố ý làm chút chuyện khiêu khích di nương, tuổi tôi còn nhỏ, bọn họ vẫn không thể chỉ trích tôi, nhưng lại phạt hết trên người mẹ tôi. Mẹ tôi vì tôi mà chịu khổ rất nhiều. Còn có cả a hoàn, bà vú, chỉ bởi vì tôi mà phải chịu khổ. Cuối cùng mẹ tôi uất ức ra đi, bị bệnh mà mất. Sau đó tôi muốn trốn nhà, nhờ Lục đại nương thuê phòng, kết quả là hại chết Trần lão bá. Đến bây giờ tuy Lục đại nương không sao, nhưng mật thám biết nàng ấy, thì nàng ấy vẫn ở thế hiểm. Tứ muội tôi mất tích, lành ít dữ nhiều, tôi không ngừng nói với bản thân là nhất định sẽ tìm được con bé, nhưng thực ra trong lòng tôi biết, sợ là con bé đã bị giết hại từ lâu rồi, nếu không vì sao đã lâu như thế mà không có tin tức gì." Giọng An Nhược Thần nức nở, nước mắt lượn quanh hốc mắt, nhưng ương bướng không rơi xuống.
An Nhược Thần hít sâu mấy cái, tiếp tục nói: "Từ bà mối vì tôi mà chết, Tạ Kim vì tôi mà chết, hôm nay bà vú của tôi, cũng đã chết rồi." Nước mắt lại lần nữa dâng trào, nàng ra sức lau sạch.
"A hoàn người hầu trong viện tôi đều bị trừng trị cả. Những ngước có khế ước chung thân, đều bị bà tử môi giới bán đi rồi, có thể đi đến nơi tốt thì không sao, chỉ sợ là ra tay quá nhanh, ngay đến kỹ quán xướng viện đều có thể..." An Nhược Thần siết chặt nắm đấm, "Tôi biết rõ tôi mà đi như vậy, nhất định sẽ liên lụy đến tất cả mọi người trong viện, nhưng tôi vẫn làm, tôi không hề quan tâm đến họ. Tôi đã hại chết bà vú rồi, tôi đã hại chết tất cả các nàng rồi. Thậm chí tôi còn không có cách gì lấy lại công bằng cho các nàng. Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, nhưng ngay đến báo quan tố cáo cũng không nghĩ ra được. Tất cả mọi người đều không còn, những khế ước bán thân kia cũng đã mất. Tôi không có cách nào chứng minh bà vú không phải là người hầu bị bán ở An phủ, tôi không có cách nào minh oan cho bà ấy được. Tôi ngồi ở đó, cứ cảm thấy nhất định sẽ có cách, nhưng mà không có, trong não tôi trống rỗng, ngoài làm liên lụy đến người khác, hại chết người khác ra, tôi chẳng làm gì được cả..."
An Nhược Thần không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên, nước mắt chảy qua gò má, nàng hít mấy hơi, dùng sức lau đi.
Long Đại nhìn nàng chăm chú, nói: "Ta không nói chuyện với người khóc sướt mưới ăn nói không rõ ràng."
An Nhược Thần vội hít mũi, muốn khống chế nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chẳng tuân lời mà rơi xuống.
"Muốn chửi thử không?"
"Bà mợ nó..." Âm thanh nghẹn ngào thút thít, câu cửa miệng này của Tông Trạch Thanh bị An Nhược Thần nói mà có vẻ đáng thương, không hề có chút khí thế thô tục mắng chửi.
Long Đại thở dài: "Hay là cứ khóc đi."
An Nhược Thần lắc đầu.
Long Đại nói: "Không cần nhịn."
An Nhược Thần ra sức cắn môi.
"Khóc!" Long Đại quát nàng.
Một tiếng quát này, An Nhược Thần không nhịn được, nữa oan ức và bi thương dâng trào, nàng lập tức cúi đầu khóc, càng khóc càng lớn tiếng, khóc đến mức không thở nổi, khóc đến mức toàn thân như nhũn ra, khóc đến mức cần một bờ vai dựa vào. Nàng lao về phía trước, không đợi Long Đại do dự có muốn đưa tay hay không, An Nhược Thần đã sượt qua bên người hắn, ôm lấy hình nhân bằng rơm, chôn mặt lên vai hình nhân, cuối cùng chẳng cố kỵ điều gì, khóc gào lên như muốn trút hết ra.
Long Đại ngẩn người, đưa tay ra chắp sau lưng. Im lặng nhìn bả vai gầy yếu của An Nhược Thần run lên vì khóc. Nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra tính xoa đầu nàng. Nhưng đến lúc gần đặt lên tóc thì lại do dự, đổi thành rơi xuống vai nàng, vỗ nhẹ một cái, còn chưa kịp nói gì thì nghe "soạt rầm" một cái, hình nhân đổ xuống.
An Nhược Thần đang đứng dựa khóc, hoàn toàn không phòng bị gì, sức nặng cả người đều đè lên hình nhân. Lần này bất ngờ không kịp đề phòng, cứ thế ngã xuống theo hình nhân.
Ầm.
Không còn tiếng khóc lóc. Âm thanh ngã xuống đất nghe rất đau đớn.
An Nhược Thần đè lên hình nhân, tứ chi bám đất không nhúc nhích. Cú ngã làm cả người sững sờ.
Long Đại cũng sững ra, tay hắn còn giơ trên không trung, hắn không dùng lực, hắn thề.
Đến tối, Tưởng Tùng chạy như bay vào viện Tông Trạch Thanh và Tạ Cương.
Tông Trạch Thanh đang lau khôi giáp của mình ở viện, thấy hắn đến thì nói: "Lại có canh ngọt à?"
"Không." Tưởng Tùng đáp rất nhanh: "Tướng quân chưởng một phát làm An quản sự ngã xuống đất."
Tông Trạch Thanh biếng nhác: "Ờ, cho nên không có canh ngọt... Khoan đã, ai đánh An quản sự cơ?"
"Tướng quân."
"Lư Chính với Điền Khánh nói?" Tông Trạch Thanh xoay người lại, lập tức co giò chạy về phòng Tạ Cương, vừa chạy vừa nói: "Ngươi chọn người nhiều chuyện như vậy có thích hợp không hả?" Chạy đến cửa thì dùng sức đập cửa.
Tạ Cương mở cửa, mặt mày nghiêm túc.
"An quản sự làm sai chuyện, bị tướng quân đánh ngã xuống đất, ngươi nói chuyện này chúng ta giả vờ như không biết hay nên hỏi thăm mới phải đạo đây?" Tông Trạch Thanh nói một hơi.
Tạ Cương nhìn Tông Trạch Thanh, rồi nhìn sang Tưởng Tùng.
Tưởng Tùng thuật lại chuyện một lần. Tông Trạch Thanh nghe xong liền vung quyền, "Vậy sao dám gạt ta là tướng quân đánh người?"
"Ta gạt lúc nào?" Tưởng Tùng dễ dàng đỡ lấy quyền, "Ngươi không để người khác nói xong đã nghĩ lung tung, còn bêu xấu tướng quân."
Tông Trạch Thanh càng nghe càng giận, rõ ràng là hắn bị dụ rồi. Hai người lại lao vào đánh nhau, Tạ Cương hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đợi ta đánh chết hắn." Tông Trạch Thanh đáp.
"Sau đó tướng quân đi mất, còn đuổi cả Lư Chính Điền Khánh đi, để lại một mình An quản sự nằm đó."
Tông Trạch Thanh sững sờ, dừng tay lại, "Thật hay giả thế."
"Thật." Tưởng Tùng liếc mắt nhìn hắn.
Tông Trạch Thanh rất không tin: "Tướng quân nhẫn tâm thế ư?" Nhưng nhìn nét mặt Tưởng Tùng không giống đùa giỡn, hắn liền nhíu mày: "Làm sao có thể như vậy chứ, An quản sự là một cô nương yểu điệu, phải đỡ dậy an ủi chứ. Ây da, ta đi xem sao đã, đáng thương quá. Để ta đi đỡ nàng ấy, an ủi một phen."
Tạ Cương lạnh giọng nói: "Nếu thật là khóc nước mắt nước mũi chảy ra, lại còn ngã trên bùn đất, thì liệu có cô nương nhà ai chịu để người khác thấy dáng vẻ như vậy. Ngươi là đi an ủi người ta hay làm người ta thêm ấm ức đấy."
"..." Tông Trạch Thanh dừng bước, "Có lý."
"Hơn nữa cũng đã qua lâu rồi, có lẽ người ta cũng về phòng rồi." Tưởng Tùng cũng hắt cho hắn bát nước lạnh.
Tông Trạch Thanh gãi đầu, có chút không yên lòng, "Vậy có cần lát nữa đến phòng nàng ấy an ủi không. Nhưng phải giải thích thế nào chuyện chúng ta lắm mồm biết nàng ấy bị ngã ra đất chứ?"
Tạ Cương nghiêm túc nói: "Ta không biết An quản sự ngã xuống đất."
Tưởng Tùng cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tông Trạch Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ.
Tưởng Tùng vỗ vai hắn, nói: "Ta nói này huynh đệ, nếu thật sự ngươi có ý kiến, vậy cứ đi tìm tướng quân nói trước đã, phải nhanh lên, nếu không sợ sẽ không kịp."
Tông Trạch Thanh mờ mịt: "Nói gì? Có ý gì?" Sau đó chợt nói: "À, đúng rồi, trận tấn công của quân tiền phong ở sông Tứ Hạ, ta đã nghĩ ra một ý rất hay, phải bàn bạc với tướng quân mới được."
Tạ Cương và Tưởng Tùng đưa mắt nhìn nhau.
"Được rồi, đoán có lẽ yên tâm rồi."
"Ừ, tên tiểu tử này ngoài đánh giặc, e là trong đầu không có gì khác."
Tông Trạch Thanh không phục, rõ ràng người trong đầu ngoài đánh giặc ra không còn gì khác là tướng quân mới đúng! "Ta tìm tướng quân bàn bạc đây."
"Tướng quân ở chỗ An quản sự."
"Vậy chờ huynh ấy về ta lại đến tìm." Tông Trạch Thanh ngồi xuống trong sân, tiếp tục vui vẻ lau khôi giáp. Kế kia của hắn rất hay, nhất định tướng quân có thể đồng ý.
Đúng là Long Đại đang ở trong phòng An Nhược Thần. An Nhược Thần khóc một trận thì thoải mái hơn, sự thảm hại khi ngã đã nhất thời xua tan cảm giác buồn đau.
Lúng túng, quá lúng túng.
May mà tướng quân không nói gì quay người rời đi, cũng may bóng tối không để người khác thấy, tự nàng lén chạy về phòng kỳ cọ đổi xiêm y, lúc ấy mới lấy lại sức lực.
Lúc này tướng quân đến cửa, khiển trách nàng một hồi.
"Nếu thật sự cảm thấy mình gieo họa gây phiền toái thì nhân lúc còn sớm mà rời đi đi, có thể chỗ này của ta không hợp với cô."
"Tôi sai rồi, cũng không dám nữa."
"Sai ở đâu?"
"Để tướng quân chê cười rồi."
"Ta thấy chê cười không có gì, nếu có thể để người ác nhìn mà chê cười, để những người ức hiếp cô kia chê cười, ấy mới là sai." Giọng Long Đại đầy nghiêm nghị, "Nếu không phân rõ đúng sai, chút đau đớn bi thương đó còn không chịu nổi, thì liệu dùng cô thì có ích gì?"
An Nhược Thần cúi thấp đầu, bị mắng rất khó chịu. Long Đại hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cẩn thận nói rõ đầu đuôi.
Long Đại nghe xong bèn hỏi nàng: "Ta đã nói gì với cô rồi?"
An Nhược Thần nhỏ giọng đáp: "Tướng quân có nói, tướng quân khá nghiêm khắc, tôi phải nỗ lực nhiều."
Khóe miệng Long Đại co rút, cố nhịn cười. Có lẽ chưa từng bị giáo huấn như vậy, mắng mấy câu mà chỉ nhớ hắn nghiêm khắc, "Ta từng nói là đừng có chỉ nhìn chằm chằm vào một chuyện mà phải nhìn toàn cục, bà vú của cô bị chết oan, cô không có cách nào chứng mình được bà ấy không phải là người hầu chung thân của An gia, không cách nào minh oan thay bà ấy được, nhưng cô chỉ có thể làm chuyện này thôi sao? Cả đời cha cô trong sạch như thế, chỉ làm mỗi một chuyện xấu này?"
An Nhược Thần chợt ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng, tướng quân dạy rất đúng, nàng hiểu rồi.
"Còn cả tứ muội của cô nữa, không phải cô nói sống không gặp người chết không thấy xác thì sẽ không từ bỏ ư? Cô nói trong lòng cô tự biết, vậy thì càng phải biết rõ chứ. Là ai đã hại nàng ta?! Cô tự oán tự trách, đẩy lỗi lầm lên mình, cô có thể báo thù được cho tứ muội ư? Những người kia sống tốt hơn các cô, cô có thể cam lòng sao?"
Nàng không cam lòng!